Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 162




Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ run lẩy bẩy, vừa nhỏ nhẹ an ủi vừa không để lại dấu vết giơ tay lên. Đám trẻ đang đứng trên sườn đất nhìn về phía này lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Bóng lông nhỏ thấy cảnh này mới yên lòng, sau đó càng oan ức hơn liều mạng chui trong ngực Hắc Vô Thường làm bộ chít chít đáng thương: “Chít chít chít…” Thôn Tiểu Dương thật đáng sợ, mấy đứa trẻ kia muốn giết tôi hu hu hu…

Hiệu trưởng Derson đội một đống đất phèn trên đầu, lúc bò ra từ cái hố lớn thì nhìn thấy bóng lông nhỏ khoa móng múa vuốt cầm tờ giấy vẽ mấy chục đứa trẻ uy hiếp cậu và máu tươi văng khắp nơi.

Bóng lông nhỏ: “Chít chít chít chít!”

Mỗi một tiếng chút chít, hai cái móng vuốt của bóng lông nhỏ lại vung vẩy với hai người, miêu tả quỹ đạo giọt máu văng tung tóe rất là sinh động.

Sắc mặt của hiệu trưởng Derson tái xanh, mới vừa rồi ông ta vốn muốn mở miệng trách móc, nhưng sau khi thấy vuốt lông của bóng lông nhỏ vung vẩy, cuối cùng yên lặng ngậm miệng lại.

Minh Vương đã tàn phế, hiệu trưởng Derson chỉ đành phải nhìn về phía Hắc Vô Thường, trầm giọng hỏi: “Phó hiệu trưởng Vô, thầy có nhìn thấy tung tích của Quỷ Đồng không?”

Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ nhẹ giọng trấn an một hồi, sau đó mới nhín chút thời gian như thể trăm công ngàn việc nói: “Chạy rồi, cho dù cô bé không trốn cũng rất khó giết.”

Lúc này bóng lông nhỏ hoảng sợ cực độ, cậu không nhúc nhích chỉ vùi vào trong ngực Hắc Vô Thường. Cho dù được Hắc Vô Thường sờ cái bụng lông hay bóp nhẹ vuốt lông toàn là thịt, bóng lông nhỏ cũng ngoan ngoãn không phản kháng.

Hiệu trưởng Derson nhìn hình thức sống chung của hai người chủ tớ trước mắt, sắc mặt ông ta hết sức phức tạp, dường như đang cảm thán hóa ra người đứng đầu Minh Giới cũng sẽ có ngày rơi xuống cấp bậc này. Ký ức hoàn toàn biến mất, bị đầy tớ ngày xưa nắm gọn trong lòng bàn tay.

Phòng bị trong mắt hiệu trưởng Derson giảm nhiều, thậm chí mang theo mấy phần thất vọng. Sau khi ông ta im lặng hồi lâu mới mở miệng một lần nữa: “Có một việc, ta cần nói với Minh Vương.”

Bóng lông nhỏ rụt rè giơ móng, tỏ ý cậu chính là Minh Vương.

Hiệu trưởng Derson một lời khó nói hết nhìn bóng lông nhỏ, rồi lại nhìn về phía Hắc Vô Thường, nghiêm nghị nói: “Hôm nay ta phát hiện một việc có liên quan rất lớn đến sự sống chết của Minh Vương.”

Hắc Vô Thường không nói, trong ánh mắt cũng không xao động, dường như đang đợi ông ta nói tiếp.

Hiệu trưởng Derson không đoán ra được. Vốn ông ta muốn lấy linh hồn Minh Vương làm mồi nhử, thận trọng từng bước mở màn cho cuộc thảo luận này. Nhưng bây giờ ông ta hơi nghi ngờ, rốt cuộc Hắc Vô Thường có muốn chủ tử ban đầu sống lại hay không.

“Vạn Cốt Uyên không chỉ là vùng đất phệ hồn.” Hiệu trưởng Derson nhìn chằm chằm sắc mặt của Hắc Vô Thường, chậm rãi mở miệng, “Thực chất, đúng là Vạn Cốt Uyên có thể xoắn nát tất cả thần hồn, nhưng Mê Vụ bên trong Vạn Cốt Uyên cũng là vật dưỡng hồn cường đại nhất thế gian.”

Hắc Vô Thường khống chế biểu cảm rất tốt, ngay cả bóng lông nhỏ vùi trong ngực hắn cũng không cảm giác được hắn có bất kỳ hứng thú dư thừa nào: “Cho nên?”

Hiệu trưởng Derson càng do dự: “Tàn hồn của Minh Vương cố gắng chống đỡ trong cơ thể của Thao Thiết non, trăm ngàn năm sau hung thú sẽ dần trưởng thành, e rằng hồn phách sẽ sụp đổ. Dĩ nhiên, nếu ngươi vui vẻ ở đây, không muốn chủ cũ tiếp tục sống, cũng…”

Hiệu trưởng Derson dừng một chút mới tiếp tục nói: “Mê Vụ bên trong Vạn Cốt Uyên chính là hồn lực của hồn phách bị thôn phệ suốt ngàn vạn năm. Luồng sức mạnh này giống như đá dẫn hồn, hấp dẫn tất cả tàn hồn tàn phách khắp thế gian, giam cầm chúng ở bên trong. Những hồn phách này đều là chất dinh dưỡng thượng hạng, khiến con Thao Thiết nhỏ này thích nuốt quỷ là một việc dễ hiểu.”

Tiếp đó hiệu trưởng Derson nhìn thẳng vào mắt Hắc Vô Thường, nói ra việc mà ông ta tự cho là vấn đề mấu chốt nhất: “Mê Vụ chỉ có thể gia cố hồn. Hồn phách của Minh Vương thất lạc trong Vạn Cốt Uyên, đã biến mất trong thiên địa. Ngươi không cần lo lắng “Minh Vương” sẽ trở lại, chẳng qua là để con vật nhỏ này không chết sớm mà thôi. Nhốt chủ tử thời trước bên cạnh, có phải sẽ rất thích thú không?”

Cuối cùng hiệu trưởng Derson nói vào vấn đề, ông ta vốn muốn lấy việc cứu Minh Vương làm mồi nhử. Nhưng nói được một nửa mới phát hiện nó sai sai, chỉ đành phải nói ra sự thật.

Hắc Vô Thường nâng bóng lông làm bộ đáng thương, chọc chọc cái bụng lông mập mạp của cậu: “Ta ném nó vào Mê Vụ, mấy ngày sau là có thể ôm ra một quả bóng lông ăn no đúng không? Được nuôi vĩnh viễn, hồn phách sẽ không tiêu tán?”

Hiệu trưởng Derson: “…”

Hiệu trưởng Derson một lời khó nói hết, nói: “Dù gì cũng là tình cảm chủ tớ ngàn năm, ngươi, ngươi cũng không thể trở nên như vậy chứ… Trong Mê Vụ có vô số tàn hồn dã phách, cứ thế ném nó vào, không tới một khắc nó sẽ bị xé xác gần như không còn. Ngươi có thể cùng đi vào che chở cho nó nếu muốn.”

Hắc Vô Thường không lên tiếng.

Hiệu trưởng Derson nhìn Hắc Vô Thường: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tờ giấy phân thần, chết một lần thì bản thể lại tạo ra một lần, còn sợ bị ám toán hay sao?”

Hắc Vô Thường ngẩng đầu: “Nếu gần đây hiệu trưởng không sắp xếp công việc gì, ta muốn dành thời gian đi một chuyến.”

Dĩ nhiên, kết thúc công việc ở thôn Tiểu Dương vẫn phải do Hắc Vô Thường làm. Hắn đơn giản gọi điện thoại báo cảnh sát rồi ôm bóng lông nhỏ trở lại nhà trọ giáo viên của trường Derson.

Giấy phân thần không phải Hắc Vô Thường bản thể, mặc dù tu vi không bằng một phần mười, nhưng bảo đảm bốn phía không có thần thức dò xét, hắn vẫn làm được dễ dàng.

Bóng lông nhỏ lộn mèo trên ghế sa lông, sau đó tỏ vẻ đáng yêu dẫm móng vuốt lông lên ngón tay hơi tái nhợt của Hắc Vô Thường: “Chít chít?” Anh giấu đám nhóc Tiểu Hồng ở đâu thế?

Hắc Vô Thường xoa xoa bóng lông nhỏ đang lo lắng, trấn an nói: “Một nơi rất an toàn, điện Vô Thường dưới Địa Phủ.”

Bóng lông nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu ngẩng đầu lên: “Chít chít chít?” Việc hiệu trưởng Derson nói có thật không?”

Hắc Vô Thường: “Có thể xem là thật, e rằng ông ta muốn đẩy ta và cậu đi trong vòng ba tháng… Chỉ có một điều, nếu so với miêu tả của ông ta, Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên hung hiểm gấp trăm lần. Tàn hồn tụ tập trong Mê Vụ không giống đám linh hồn bình thường, chờ được ăn.”

Hắc Vô Thường im lặng vài giây, giọng nói hạ thấp hơn: “Tất cả tàn hồn tụ tập trong Mê Vụ cũng là vì muốn hấp thu chất dinh dưỡng, nhưng kết quả ai là chất dinh dưỡng thì không biết được.”

Bóng lông nhỏ hơi sợ hãi rụt một cái: “Chút chít…”

Hắc Vô Thường không khỏi mỉm cười, chọc chọc cái bụng lông của bóng lông nhỏ.

Bóng lông nhỏ tức giận thổi phù phù: “Chút chít!”

Hắc Vô Thường: “Chủ thượng đừng lo lắng, hồn phách của Bạch Vô Thường dưỡng bệnh trong Mê Vụ hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng hồi được chút sức lực.”

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu nghe giải thích hồi lâu, lúc này mới hiểu ra. Hơn hai mươi năm trước, Hắc Bạch Vô Thường đặt chân đến nhân gian, Hắc Vô Thường mở công ty nhang đèn, Bạch Vô Thường sáng lập Ban điều tra đặc biệt. Nhưng không lâu sau, Bạch Vô Thường bị thế lực ngầm nào đó ám sát trọng thương, suýt chút nữa hồn phi phách tán.

Nằm trong bệnh viện thành phố Cừ Nam chẳng qua là thân xác của Bạch Vô Thường ở nhân gian. Việc xác chết thỉnh thoảng vùng dậy báo mộng đều là do thần hồn trong Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên.

Nhưng mối liên hệ này lúc liền lúc đứt, vô cùng yếu ớt. Nếu như không tiến vào Mê Vụ, rất khó trao đổi cùng với thần hồn của Bạch Vô Thường.

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Chít chít?” Vậy chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng đi, sau đó nếu mang thần hồn của Bạch Vô Thường ra ngoài, có phải anh ta sẽ sống lại không?”

Hắc Vô Thường thở dài: “Ba hồn bảy phách, điều dưỡng rất chậm. Cho dù một trăm năm nữa cũng khó có thể khôi phục, đầu thai lần nữa.”

Thấy bóng lông nhỏ bắt đầu đau lòng cho thuộc hạ trước kia của mình, Hắc Vô Thường chọc chọc cậu nhóc, an ủi nói: “Bạch Vô Thường bị thương không nặng, dù sao vẫn có thể đầu thai thành người sau một trăm năm nữa… Không giống chủ thượng còn sót lại một chút hồn phách, dù đầu thai thành Thao Thiết vẫn sẽ bị tan biết bất cứ lúc nào.”

Bóng lông nhỏ lập tức hết đau lòng, làm như thật gật đầu: “Chút chít!” Tôi mới là người bị thương nặng nhất!

Ngày hôm sau, Hắc Vô Thường và Trúc Ninh làm bộ xin nghỉ việc ở trường một tuần vì có công việc, sau đó len lén đi đến Vạn Cốt Uyên ở Minh Giới.

Bóng lông nhỏ vốn đã quên dáng vẻ của Vạn Cốt Uyên từ lâu. Cậu cứ tưởng Vạn Cốt Uyên là một rãnh sâu dài rộng như đường quốc lộ. Nhưng khi tận mắt thấy Vạn Cốt Uyên, bóng lông nhỏ kinh ngạc đến mức hai mắt trợn to.

Thung lũng rộng mênh mông bao la, trùng điệp vô tận, thậm chí bóng lông nhỏ không thấy rõ sơn cốc ở bờ bên kia, vừa xa xôi còn bị che giấu hoàn toàn dưới làn sương mù dày đặc.

Ở rìa sườn núi dường như có một vết nứt từ mấy năm trước, tạo thành một vùng lõm giống như hồ nước khổng lồ. Bên trong bị làn sương đen kịt tựa như nhựa đường đậm đặc lấp đầy, không ngừng khuấy động cuồn cuộn giống như nước sôi sôi trào.

Đó là vô số tàn hồn đang cắn nuốt lẫn nhau.

Bóng lông nhỏ rụt rè trốn tránh, không muốn nhảy vào trong.

“Đặt hồn phách của cô bé vào trong đó để nuôi dưỡng luôn một thể.”

Giọng nói của Hắc Vô Thường truyền tới từ phía sau, bóng lông nhỏ quay phắt đầu, nhìn thấy bản thể của Hắc Vô Thường nhẹ nhàng xách cổ áo của Tiểu Hồng, không biết hắn đã chờ ở đó bao lâu.

Bản thể của Hắc Vô Thường xách cô bé như xách bẫy chuột có thể khép lại bất cứ lúc nào, hắn cẩn thận nắm bé gái trong tay, đi tới trước đẩy một cái: “Trẻ sơ sinh oán hận cả trăm đời, thuần ác vô thiện, linh hồn đã bị bào mòn đến không còn dư một chút gì. Đi vào đó bồi dưỡng hồn thật tốt, không thể cứ cách 5 phút lại muốn giết người.”

Có lẽ Hắc Vô Thường cảm thấy rất kỳ quái khi đụng mặt với thần hồn do mình khống chế, hắn đẩy củ khoai nóng bỏng tay xong liền xoay người biến mất.

Hai con ngươi đen như cái hốc của ô bé nhìn chòng chọc nơi Hắc Vô Thường mới vừa biến mất, sau đó im lặng không lên tiếng đi tới bên cạnh người giấy phân thần, nhìn bóng lông nhỏ được hắn ôm vào trong ngực. Vẻ nghi hoặc tràn đầy trong đôi mắt đen ngòm của cô bé: “Thầy Trúc Trúc, thầy đang làm gì thế?”

Bóng lông nhỏ: “Chút chít…”

Người giấy phân thần ôm bóng lông nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhìn xem, ngay cả Tiểu Hồng cũng không sợ.”

Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm biến trở về dáng vẻ thiếu niên, vô cùng ngượng ngùng ho nhẹ vài tiếng.

Dù sao nơi này rất gần Quỷ Vực, không ai dám ở lại lâu.

Hắc Vô Thường tay phải nắm tay Trúc Ninh, tay trái dắt tay áo của Quỷ Đồng, tung người nhảy vào màn sương dày đặc cuồn cuộn dữ dội.

Trúc Ninh căng thẳng đến không chịu được, cứ như thể chỉ trong một giây kế tiếp cậu sẽ nhìn thấy vô số tàn hồn trôi giạt quấn lấy cắn xé lẫn nhau trong sương mù dày đặc.

Ai ngờ, sau một trận trời đất quay cuồng, Trúc Ninh cảm thấy mình đập trúng một bề mặt kiên cố nào đó, cậu nghi ngờ nhìn bốn phía.

Đập vào mắt cậu không phải vết nứt ngang dọc của núi đá dưới làn sương dày đặc, mà là một…  Sân tập bỏ hoang?

Đó là sân tập vắng vẻ của một bệnh viện bỏ hoang. Còn ba người Trúc Ninh đang đứng dưới khung bóng rổ rỉ sét loang lổ.

Xung quanh sân tập có mấy tòa nhà nhỏ với cửa kính bể tan tành chỉ còn cái khung, trong đó mọi người có thể thấy một tấm bảng được treo trên tòa nhà lớn nhất đối diện sân tập —— —— bệnh viện thành phố Cừ Nam.