Con dâu nhà họ Tôn đang gào mồm mắng Trúc Ninh nhát cáy, bà ta không kịp chờ cũng trèo cửa sổ vào phòng học, nhìn xem chồng mình đại phát thần uy như thế nào. Nhưng bất thình lình ngẩng đầu nhìn thấy ác quỷ mặt xanh nanh vàng, bà ta sợ đến mức lập tức thả tay rớt xuống từ khung cửa sổ, đập hư một cái bàn học.
Theo tiếng gầm thét của quỷ khổng lồ mặt xanh, một luồng âm khí dâng trào như thuỷ triều cuồn cuộn quét sạch cả phòng học! Trưởng thôn bất tỉnh ở một góc phòng học đã lâu giật mình tỉnh lại, ông ta nhanh nhẹn nhảy cửa sổ chạy ra ngoài như phát hiện cái phao cứu mạng cuối cùng.
Trong lúc chạy còn không quên gào lên: “Mấy người làm gì ở đây, tất cả mau ra ngoài! Hai người Tôn Đại Quý và thầy Trúc đang nói chuyện, mấy người vào làm gì?”
Người nhà họ Tôn đứng bên ngoài thấy trưởng thôn nên không thể không chừa mặt mũi, huống hồ Tôn Đại Quý cũng đã vác xẻng xông vào, còn “nói chuyện” cái gì? Đến lúc ấy gã giáo viên kia chỉ tàn phế là còn nhẹ đó.
Trong phòng học, quỷ khổng lồ mặt xanh bị ăn một xẻng trên đầu nên giận đến mức đầu bốc khói xanh. Nó xách Tôn Đại Quý quơ quơ, tiếp tục gào rống: “Thằng nhãi con, mày chán sống đúng không, tại sao đánh ông mày?”
Tôn Đại Quý run như lá rụng trong gió thu, ánh mắt hoảng sợ nhìn chòng chọc cái mặt xanh nanh vàng trước mắt. Hai chân gã đạp loạn liều mạng giãy giụa: “A a a a…! Lão thần tiên! Đại vương! Ông nội của tôi!!! Xin đừng giết tôi!!!!!”
Tôn Đại Quý chắp tay lạy lục giữa không trung, nước mắt nước mũi chảy ào ào, trông cực kỳ buồn cười.
Quỷ khổng lồ mặt xanh càng tức giận hơn khi nghe gã gọi bừa bãi. Thân hình khổng lồ cao hơn ba mét ưỡn ngực, một bàn tay khác to như quạt bồ chỉ vào vạt áo trước ngực: “Mày không nhìn thấy hai chữ Âm Sai hả? Đại vương ông nội cái gì, một tên người phàm hèn kém như mày xứng làm cháu tao sao!”
Người nữ của nhà họ Tôn ngã dưới chân quỷ khổng lồ mặt xanh, người nam thì bị treo giữa không trung, cả hai nghe thế vô thức nhìn vào ngực của quỷ khổng lồ. Trên quan bào xanh đen, hai chữ Âm Sai ngay trước ngực kết hợp với quỷ khí âm trầm mang đến cảm giác máu tanh hung ác không giống vật ở nhân gian.
Tôn Đại Quý: “A a a a a a —— ——”
Con dâu nhà họ Tôn ngã trong đống bàn học thì gào lên kinh hoàng như heo bị giết.
Trúc Ninh bị tiếng tranh cãi làm đau đầu, cậu nhàn nhạt nhìn về phía quỷ khổng lồ mặt xanh: “Điều tra Tôn Tiểu Hổ đến đâu rồi?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh vội vàng ném Tôn Đại Quý ra sau lưng như vứt rác, cúi đầu khom lưng chắp tay chịu tội với Trúc Ninh: “Đại nhân, tiểu nhân không dám chậm trễ, sẽ lập tức tra ra được ngay ạ!”
Vừa nói, cơ thể cao tráng của quỷ khổng lồ mặt xanh chen vào ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống như học sinh tiểu học, tiếp tục lật tìm trong Sinh Tử Bộ bày đầy bàn.
“Thôn Tiểu Dương… Con trai độc nhất trong nhà…” Quỷ khổng lồ mặt xanh lật Sinh Tử Bộ loạt xoạt, miệng lẩm bẩm, “Rốt cuộc là ở đâu?”
Nói thật, Trúc Ninh đã dựa vào bục giảng nhìn quỷ khổng lồ mặt xanh lật Sinh Tử Bộ hơn bốn mươi phút. Cậu dứt khoát đi xuống bục giảng, nói chuyện trực tiếp với hai người nhà họ Tôn ở phía cuối phòng học.
Bây giờ, mùi nước tiểu khai tràn ngập phía sau phòng học. Con dâu nhà họ Tôn khóc hu hu ôm chặt chân của người đàn ông nhà mình.
Nhưng Tôn Đại Quý đang trong trạng thái kinh hoàng cực độ, gã đổ tất cả tội lỗi lên người bà vợ, cho là bà ta xúi giục. Nhất là khi nhìn thấy vết thương hở ra trên cái bụng béo ú của bà ta, đã vậy còn nhơn nhớt núc ních dựa vào gã. Trong mắt Tôn Đại Quý lộ rõ vẻ vô cùng chán ghét, gã đạp một cước lên mặt người phụ nữ trung niên.
Nếu nơi này không phải phòng học rộng rãi nhưng không dám xông ra ngoài, thế nào Tôn Đại Quý cũng sẽ cầm cái ghế bên cạnh đánh chết mụ vợ sao chổi này!
Trúc Ninh ngừng bước cách bọn họ hai mét, hết sức cố gắng mở lời an ủi: “Lần tra Sinh Tử Bộ này là vì muốn tra rõ chứng bệnh của Tôn Tiểu Hổ. Nếu như bị quỷ hồn phụ thể, vật âm đụng chạm, nhân viên Địa Phủ chúng tôi có trách nhiệm tiến hành quản lý.”
Sợ hai người không chống đỡ nổi mà bị hù chết, Trúc Ninh lại bổ sung: “Nhân viên Địa Phủ tuyệt đối không lạm dụng quyền lực, dùng việc công để báo thù riêng. Hai vị đừng mang gánh nặng quá lớn trong lòng.”
Lúc này, Tôn Đại Quý mới ngưng động tay động chân với vợ mình, lý ngư đả đĩnh phóng lên quỳ xuống đất, bắt đầu dập đầu rầm rầm rầm: “Đại nhân! Tôi không nên nghe mấy lời ngu xuẩn của bà ta, bà ta chỉ toàn nói hưu nói vượn, đâm bị thóc, chọc bị gạo… Đại nhân quan tâm Tiểu Hổ vì nó là một đứa trẻ tốt!”
Nhưng Trúc Ninh trong mắt con dâu nhà họ Tôn lại là, một người trẻ tuổi ngoại hình thanh tú, hoàn toàn kém xa một trăm lẻ tám ngàn dặm so với tên quỷ khổng lồ mặt xanh mới vừa đại phát thần uy. Một người sống sao có thể là nhân viên âm phủ Địa Phủ gì đó? Đã vậy tại sao còn là một giáo viên thấp hèn?
Thật ra, lúc Trúc Ninh và quỷ khổng lồ mặt xanh nói chuyện, con dâu nhà họ Tôn vẫn luôn thét chói tai như nổi điên nên không nghe được.
Con dâu nhà họ Tôn nhìn Trúc Ninh hoàn toàn không vừa mắt một chút nào. Giờ nhìn chồng mình dập đầu bịch bịch, càng có cảm giác khó chịu trong lòng.
“Đại Quý, ông dập đầu với hắn làm cái gì, rõ ràng tôi thấy hắn giả vờ giả vịt… Đại nhân thật sự ở đây này.”
Tôn Đại Quý sợ hết hồn vội vàng bịt miệng bà vợ nhà mình. Nhưng lúc hai người bọn họ còn chưa cãi nhau, tên quỷ khổng lồ mặt xanh đột nhiên gây ra tiếng động thật lớn!
Mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra quỷ khổng lồ cầm Sinh Tử Bộ nhảy cỡn lên, đụng ngã bàn ghế xung quanh. Nó nghiêng đầu sung sướng nói: “Đại nhân, tiểu nhân tìm được Tôn Tiểu Hổ rồi, khửa khửa khửa… Mới vừa rồi tiểu nhân nhìn không kỹ, lỡ lật sang trang. Tôn Tiểu Hổ là con trai út của Tôn Đại Quý ở thôn Tiểu Dương, thật đúng là khó nhìn thấy.”
Trúc Ninh: “Con trai út?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh cầm Sinh Tử Bộ, dựa theo đó đọc lên: “Con gái lớn là Tôn Tiểu Quyên, con gái thứ hai, thứ ba, thứ tư đều không được đặt tên, sau khi sinh ra còn chưa tới một ngày đã vào luân hồi. Tôn Tiểu Hổ là con thứ năm của Tôn Đại Quý và Vương Xuân Lan.”
Quỷ khổng lồ mặt xanh tiếp tục xem Sinh Tử Bộ, nó lập tức kinh sợ: “Vãi, hồn phách của cô nhóc Tôn Tiểu Quyên này thê thảm thật, sanh ra chưa tới hai ngày đã chết yểu, một năm sau đầu thai thành con gái thứ hai của nhà họ Tôn rồi chết đuối, sau đó lại đầu thai làm con gái thứ ba, bị thiêu chết, lại tiếp tục đầu thai làm con gái thứ tư, bị chôn sống.”
Quỷ khổng lồ mặt xanh không khỏi lắc đầu: “Hồn phách của cô nhóc này nếm hết tất cả kiểu chết chỉ trong thời gian vài chục năm. May là đến lần đầu thai thứ năm vào nhà họ Tôn thì thuận lợi trưởng thành, hầy!”
Trong lòng Trúc Ninh hơi hồi hộp một chút, hai người nhà họ Tôn càng nghe, sắc mặt của bọn họ càng trắng.
Một suy đoán chắc chắn quét qua não của ba người.
Trúc Ninh: “Hồn phách của cô bé đầu thai lần thứ năm là…”
Quỷ khổng lồ mặt xanh nói như lẽ dĩ nhiên: “Tất nhiên là trên người Tôn Tiểu Hổ, hồn phách của cô nhóc chết yểu đầu thai vào cùng một nhà, đây là thông lệ của Địa Phủ mà! Khi đứa trẻ chết yểu, cha mẹ chắc chắn đau lòng gần chết, được nhìn thấy bóng dáng của đứa con trước trên người đứa con sau, thật đúng là đầy tình người, nhỉ?”
Hai người nhà họ Tôn đã lảo đảo muốn ngã, vừa nghe “Quy định đầy tình người”, vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng toát ra trong ánh mắt bọn họ, khó mà áp chế.
Trúc Ninh im lặng không nói lời nào.
Thôn Tiểu Dương có tập tục giết bé gái.
Qán khí từ người chết thảm một lần đủ để khiến cho quỷ hồn biến thành ác quỷ, chớ đừng nhắc tới bị cha mẹ ruột giết chết liên tục ba bốn lần. Vốn tất cả những điều kinh tởm này sẽ bị canh Mạnh Bà che giấu, nhưng canh của Mạnh Bà mới nhậm chức có đủ nồng hay không thì rất khó nói.
Hồng Hồng đã từng nói, cô bé không nên đánh thức Tiểu Quyên.
Nếu như Hồng Hồng có năng lực thức tỉnh ký ức từ kiếp trước, vậy rất có thể Tiểu Hổ đã biến thành Tiểu Quyên.
Rốt cuộc Hồng Hồng đã làm bao nhiêu đứa trẻ tỉnh lại?
Không ngờ hệ thống đầu thai của Địa Phủ ở thôn Tiểu Dương lại hỏng ngay lúc này, có thể nói là cực kỳ tệ. Trúc Ninh có cảm giác, lúc cậu cai quản Minh Giới chắc chắn sẽ không để tình trạng này xảy ra: “Quỷ hồn đầu thai chuyển từ nữ sang nam rồi lại từ nam chuyển nữ, việc này hẳn là do Luân Lưu Vương phụ trách. Nhưng tại sao Tiểu Quyên biết mình đầu thai cả 4 lần đều là nữ?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh giơ bàn tay to như quạt bồ gãi gãi đầu, cười ha hả nói: “Chắc vì Luân Lưu Vương cảm thấy cha mẹ của cô nhóc chết yểu này quá đau khổ, nên mới ra quy định hồn chết sớm sẽ được đầu thai ngay. Lần đầu thai này không nhất thiết phải là nam hay nữ, thế là phá bỏ quy tắc Minh Vương đặt ra lúc trước.”
Trúc Ninh: “…”
Xong đời.
Phàm là người có xem qua một chút thuật âm quỷ đều biết, quỷ non chết do bị hại là loại quỷ hồn âm độc nhất trên đời.
Đối với người trưởng thành phát triển đầy đủ trí não, cho dù bị giết chết thảm thì trong trí nhớ của người nọ vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp ở kiếp này. Lý trí, nỗi sợ, tình yêu của người trưởng thành sẽ khắc chế cừu hận. Cho nên rất nhiều người bị mưu sát mà chết sẽ không biến thành lệ quỷ, cho dù có thành lệ quỷ cũng có thể bị cảm hóa siêu độ.
Nhưng trẻ sơ sinh không có ký ức, chỉ có đau đớn từ cái chết thê thảm và cừu hận. Con nít chết sớm vì bệnh có thể biến thành âm linh, ôm ác ý lượn lờ nhân gian. Chẳng qua là vì thần thức quá yếu nên mới không có cách nào nhập hồn, thậm chí rất khó bị người thường nhận ra.
Nhưng nếu như, bị người thân nhất tự tay giết chết thì sao?
Nếu như chúng nó bị đánh thức…
Trúc Ninh hít sâu một hơi: “Tra một chút kiếp trước của Tiểu Hồng nhà họ Trương ở thôn Tiểu Dương.”
“Được!” Quỷ khổng lồ mặt xanh còn chưa nhận ra chuyện nghiêm trọng, vui vẻ hớn hở đáp một tiếng được rồi lật Sinh Tử Bộ xoạt xoạt.
Nhưng mới vừa lật vài tờ, hai mắt quỷ khổng lồ mặt xanh trợn tròn nhìn chòng chọc vào Sinh Tử Bộ trong tay: “Này này… Sao hôm nay Thôn Tiểu Dương có nhiều người chết thế?”
Trúc Ninh căng thẳng: “Bao nhiêu người?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh vụng về chỉ vào Sinh Tử Bộ, bắt đầu đếm số lượng nhưng không bao lâu đã bỏ cuộc, trực tiếp lật ào ào: “Thật sự đếm không hết! Đại nhân, hay để tiểu nhân xem có bao nhiêu người còn sống. Vãi, còn 21 người sống.”
Quỷ khổng lồ mặt xanh bấm ngón tay tính toán: “732 người… còn lại, không sống qua mười hai giờ đêm nay.”