Trưởng thôn vốn đang lo lắng hỏi thăm đột nhiên như bị kẹt, ông ta lắp bắp mãi, rốt cuộc mới nói ra được một câu: “Thầy nói, Tiểu Lỗi nó, nó… Sống lại?”
Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn cậu nhóc nhợt nhạt cúi đầu cười hì hì nhìn mình chằm chằm đang ngồi đầu tường, cậu chỉ có thể nói đúng sự thật: “Tiểu Lỗi chỉ cười với tôi thôi, không sống lại.”
Sau đó một tiếng rầm khác thường truyền tới từ điện thoại, người ở đầu bên kia không còn động tĩnh. Trúc Ninh a lô cả buổi, cuối cùng chỉ đành cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với cậu nhóc ở gần mình trong gang tấc: “Tiểu Lỗi, cha mẹ của em đâu?”
Gương mặt nhợt nhạt của bé trai lại cúi thấp hơn, gần như chỉ cách cặp mắt của Trúc Ninh một khoảng bằng chiều dài của quyển sách. Nụ cười trên mặt cậu nhóc cực kỳ quỷ dị: “Cha trong ruộng đậu phộng, hì hì, mẹ à. Thầy Trư Trư, thầy có muốn biết mẹ ở đâu không?”
Trúc Ninh chợt lui về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn cậu nhóc trước mắt!
Vốn sau khi gọi điện thoại xong, Trúc Ninh đã miễn cưỡng đè được nỗi sợ trong lòng. Nhưng khi nghe ba chữ “Thầy Trư Trư”, cậu như bị giội cho một chậu nước lạnh từ trên đầu, nhất thời khiến cho tâm trạng của cậu rơi xuống điểm đóng băng.
Cậu nhóc đã chết có ở trong phòng học.
Chẳng qua là không biết, rốt cuộc cậu nhóc đã ẩn núp ở một góc nào đó, hay là… Nó nhìn như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên trong lớp?
Làm quỷ sai một thời gian lâu như vậy, Trúc Ninh đã không còn sợ quỷ hồn. Nhưng sau khi đến thôn Tiểu Dương, dường như mọi chuyện vượt ra khỏi bàn tay của Trúc Ninh.
Ở nơi này một tia âm khí cũng không có, mặc dù thôn trang vô cùng xa xôi nhưng an ninh sạch sẽ. Thậm chí lúc Trúc Ninh đào được thi thể cậu nhóc ở ruộng đậu phộng, cậu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của oan hồn, đây chẳng qua chỉ là thi thể của một cậu bé bất hạnh té chết.
Trúc Ninh nhìn cậu nhóc nhợt nhạt cười hì hì ngồi trên đầu tường đang nhìn mình.
Trạng thái thi thể của Tiểu Lỗi vô cùng bình thường, không có đặc điểm của cương thi oán thi hay là hình nhân… Ngoại trừ biết nói chuyện và cười.
Trúc Ninh cố gắng bình ổn giọng nói, cẩn thận hỏi: “Tiểu Lỗi, mẹ của em đâu?”
Cậu nhóc trên đầu tường cười khanh khách, nói: “Mẹ nổi trong nước, giống như một chiếc thuyền nhỏ.”
Một khắc đầu, Trúc Ninh tưởng rằng hai người nhà họ Vương một người bị vùi trong ruộng đậu phộng, một người rớt xuống con suối trong thôn. Nhưng suối trong thôn Tiểu Dương rất cạn, vùng sâu nhất cũng chỉ qua đầu gối, muốn nổi cả người e rằng rất khó.
Dường như nhóc xác sống này rất để ý đến nhà cửa, nằm nhoài trên đầu tường không di chuyển?
Trong lòng Trúc Ninh hơi hồi hộp một chút, cậu không quan tâm đến cậu nhóc đáng sợ nằm trên đầu tường, một cước đạp cửa sân xông vào. Trong sân tối đen, Trúc Ninh dựa vào ánh sáng điện thoại di động rốt cuộc tìm được một cái chum nước cao chừng nửa người nằm trong góc tường một cách bất thường.
Trúc Ninh nhấc nắp gỗ trên chum đựng nước. Dưới ánh sáng trắng yếu ớt của điện thoại, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là mái tóc dài xõa tứ tán như rong biển trên mặt nước
Cảnh tượng này khiến Trúc Ninh run lập cập, ngay cả tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy. Nhưng khi nhìn kỹ lại, thứ nổi bồng bềnh trong nước không phải đầu lâu hài cốt gì đó, mà là một bác gái mập mạp cuộn tròn người mặt gục xuống dưới.
Chuyện gặp phải tối hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn trong hình người của Trúc Ninh. Nếu cưỡng chế đi cứu người trong chum, e rằng cậu mới vừa nhảy vào đã sợ đến mức biến thành bóng lông.
Vì vậy, Trúc Ninh đành phải xoay người tìm đá hoặc gạch trong sân nhỏ, học dáng vẻ Tư Mã Quang đập chum.
Mượn ánh sáng trắng yếu ớt của điện thoại di động, Trúc Ninh nhìn thấy một cục đá to vừa đủ đang đè trên bình dưa chua trong đống đồ lộn xộn bên ngoài cách đó vài mét.
Vì vậy Trúc Ninh chạy tới vài bước, khom người vác viên đá đè hủ dưa chua. Nhưng ngay giây phút Trúc Ninh nhấc cục đá lên, tờ giấy báo ố vàng bên dưới viên đá chẹn bình dưa chua đột nhiên bị thứ gì đó từ từ đẩy lên.
Trúc Ninh nhìn từ góc độ từ trên cao xuống nên không nhìn thấy thứ bên dưới tờ báo, thế nhưng giấy báo ố vàng lại bị thứ bên dưới trồi lên thấm ướt, đường nét dần rõ ràng thành một cái đầu người, giống như khăn voan đội đầu cô dâu từ từ kéo xuống.
Trúc Ninh sợ hết hồn lập tức biến thành bóng lông nhỏ, rớt xuống từ trên cao cách mặt đất nửa thước cùng với viên đá.
Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt che mắt, không dám nhìn thứ trồi lên từ trong cái hủ. Nhưng mấy giây sau cậu vẫn vô thức len lén liếc nhìn thông qua kẽ hở móng lông.
Thứ nhô lên trong cái hủ dưa chua là gương mặt sưng phù đáng sợ của một người đàn bà vì bị ngâm nước… Đó là quỷ hồn của người đàn bà trong chum nước.
Quỷ nữ núp trong bình dưa chua kinh hoàng tột độ, có vẻ như bà ta đang liều mạng tìm chỗ trốn. Hủ dưa chua không có nắp khiến quỷ hồn vừa phù vừa mập có cảm giác cực kỳ không an toàn.
Đây chính là tử hồn mới bình thường, âm khí tương đối nhạt, nếu người bình thường mặt đối mặt với bà ta e rằng cũng không nhìn thấy. Không qua mấy phút nữa bà ta sẽ bị đá dẫn hồn hút vào Địa Phủ, biến mất không còn.
Bóng lông nhỏ quyết định tiên hạ thủ vi cường!
Vì nhóc xác sống nhợt nhạt vẫn còn ngồi trên đầu tường nên bóng lông nhỏ không há to mồm, thay vào đó che miệng bằng móng vuốt rồi lặng lẽ ngáp một cái. Quỷ nữ đang liều mạng chui sâu xuống đống đồ lộn xộn lập tức “phù” một phát hóa thành khói xanh, bị hút vào trong bụng của bóng lông nhỏ.
Ngay lúc bóng lông nhỏ định biến trở về hình người, tiếng bước chân nhốn nháo từ xa đến gần vang lên bên ngoài sân nhỏ. Mấy giây sau, bốn năm thôn dân cầm gậy gộc xông vào trong sân, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ không có thiên nhãn, không có cách nào nhìn thấy vật trong bóng tối, chỉ có thể dùng đèn tìm kiếm xung quanh. Họ cũng không tìm được Tiểu Lỗi đang nằm trên đầu tường.
“Cẩn thận, thầy giáo kia gọi điện thoại nói cha của nhóc Lỗi đã bị hại chết chôn.”
“Trưởng thôn, nhóc Lỗi cũng bắt đầu hại người?”
“Không phải hai người nhà họ Vương đã đưa thằng nhóc đến bệnh viện rồi sao, sao nó còn bò ra ngoài hại người?”
Bóng lông nhỏ len lén lùi lại núp sau hủ dưa chua, chỉ để lộ ra cặp mắt to nhìn mỗi cử chỉ hành động của những người bên ngoài.
Trưởng thôn lớn tuổi, người cũng khá mập, ông ta không cầm gậy gộc nên không dám xông lên đầu tiên, “Mọi người không biết… Nhóc Lỗi té bị thương nặng, không thể đi đứng bình thường, đại tiện tiểu tiện cũng không nhịn được. Cứu sống thằng nhóc kia rồi, nó cũng thành người bại liệt.”
“Hai người nhà họ Vương tiếc tiền, kéo dài suốt ba ngày mãi đến khi thằng nhóc tắt thở mới đưa nó đến bệnh viện.”
Đám thôn dân nghe trưởng thôn nói thế, xôn xao lắc đầu:
“Hầy, vất vả lắm mới nuôi thằng nhóc lớn lên, thế mà lại té thành bại liệt.”
“Số mệnh của thằng nhóc đó tệ thật, đã té chết còn hại cha mẹ ruột, đúng là tạo nghiệt!”
“Không thể để thằng nhóc đã chết kia đi lòng vòng trong thôn, lát nữa gặp phải lấy gậy đánh nó, sau đó tưới xăng thiêu hủy…”
Bóng lông nhỏ trốn dưới hủ dưa chua, vừa lúc nằm dưới chân tường nơi nhóc xác sống đang nằm. Cậu có thể thấy cậu nhóc phía trên không còn cười nữa mà là thâm trầm nhìn chòng chọc tất cả mọi người trong sân, ánh mắt đó làm bóng lông nhỏ sợ tới xù lông.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó không thèm nhìn đám thôn dân xách đèn mò tìm. Thay vào đó cậu nhóc cúi đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn sinh vật bóng lông mập mà trước giờ nhóc chưa từng thấy. Cậu nhóc chậm rãi thò cánh tay nhợt nhạt nhỏ bé định bắt quả bóng nhỏ trắng như tuyết đầy lông tơ.
Bóng lông nhỏ kinh hoàng, rúc thành một cục bự phía sau hủ dưa chua.
Kế tiếp, bóng lông nhỏ run lẩy bẩy nhìn thấy, từng thứ từng thứ đồ kỳ quái trong hình dạng trẻ sơ sinh xuất hiện bên cạnh, nhóc xác sống nằm trên đầu tường. Con ngươi xám trắng của tất cả bọn chúng đều tò mò nhìn chằm chằm bóng lông nhỏ dưới chân tường, rồi đồng loạt men theo tường bò xuống.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”
Trong một khắc này, sợ hãi khiến cho bóng lông nhỏ bộc phát tiềm lực to lớn, chân ngắn chậm chạp chuyển thành gió lốc, lập tức xông ra ngoài như hỏa tiễn. Không tới nửa giây cậu đã vọt tới bên kia sân nhỏ, chui vào đống củi đốt.
Vốn đám thôn dân vừa phát hiện xác của người vợ họ Vương trong chum nước, đang chịu đựng nỗi chán ghét và sợ hãi đưa tay vào mò xác theo lệnh của trưởng thôn.
Một tiếng kêu của bóng lông nhỏ khiến trưởng thôn sợ hết hồn, tay run lên khiến cây đèn rơi tỏm vào chum nước. Ông ta đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại chỉ phía đầu tường: “Là cái gì kêu? Mấy… Mấy thứ đó là gì, chạy, chạy mau!”
Trưởng thôn nhình thấy “trẻ sơ sinh” men theo tường bò xuống, sợ hãi cực độ ẩn giấu trong giọng nói của ông ta. Những thôn dân khác cũng ồn ào sợ hãi kêu la, quay đầu xô đẩy chạy ra khỏi sân.
Bóng lông nhỏ không hiểu, rõ ràng Tiểu Lỗi mới giết hai người, nhưng tại sao bọn họ lại sợ cái thứ giống trẻ sơ sinh kia hơn?
Một giây kế tiếp, bóng lông nhỏ hiểu ra.
Cái đống nhìn như trẻ sơ sinh kia kết bè kết lũ bò dọc theo đầu tường, bò lên cổng của khu nhà nhỏ, sau đó nhảy lên người đám thôn dân như sủi cảo. Người thôn dân chạy chậm nhất không may bị đập lên, thét chói tai như heo bị giết…
Bóng lông nhỏ nhìn thấy rõ ràng, một “trẻ sơ sinh” há cái miệng không có răng, cắn phập một cái lên cằm của thôn dân kia, xé xuống một khối thịt lớn.
Đám này nào giống trẻ sơ sinh, rõ ràng là một bầy cá ăn thịt người có khả năng bò trên bờ!
Nhìn thấy không đến vài phút nữa, gã thôn dân bị đè đến không bò dậy nổi kia sẽ bị mấy chục đứa trẻ sơ sinh xé xác đến không còn gì. Bóng lông nhỏ không biết mình lấy đâu ra dũng khí xông tới cổng nhà như một viên đạn pháo nhỏ: “Chít chít chít chít chít…”
Nửa giây kế tiếp, đi đôi với tiếng kêu chút chít của bóng lông nhỏ, là một tiếng —— —— ầm!!!
Cả “bữa cơm” bị va nát, mấy chục món đồ như trẻ sơ sinh y y a a bay tứ tán, đập bịch bịch bịch ở trong sân.
Còn thôn dân mới nhặt về một cái mạng kia vội vàng lăn một vòng chạy ra sân.
Bóng lông nhỏ giành toàn thắng, sợ hãi trong lòng giảm đi 90%. Cậu trốn vào một lùm cây không người rồi biến trở về hình người, vô cùng vô tội đi ra.
“Trưởng thôn?” Trúc Ninh nhìn thôn dân cầm gậy gộc sợ hãi nhìn bốn phía và trưởng thôn trốn ở chính giữa, “Mọi người có nhìn thấy xác của Tiểu Lỗi không, mới vừa rồi tôi không dám vào cửa…”
“Xác gì?” Mặt trưởng thôn liền biến sắc, chối đây đẩy, “Xác của Tiểu Lỗi đã được chôn cất đàng hoàng, gì mà cười rồi ngồi trên tường. Thầy Trúc, thầy chớ nói càn nói bậy!”
Rõ ràng đám thôn dân cực kỳ bài xích người ngoài, ánh mắt nhìn về phía Trúc Ninh không hề có chút thiện cảm:
“Đã là người có học vấn cao đến từ thành phố, đừng có há mồm ngậm miệng nói bậy nói bạ!”
“Bày bố người chết, rốt cuộc lòng dạ xấu xa đến mức nào?”
Trúc Ninh không nổi giận, còn bình tĩnh nói thêm: “Lúc tôi mới đến chỗ trường tiểu học còn nhìn thấy rất nhiều trẻ sơ sinh đã chết… đang bò.”
Lúc này, sắc mặt của thôn trưởng đã phồng thành màu gan heo: “Nói bậy nói bạ! Cũng không biết thầy nhìn thấy trẻ con nhà ai… tập đi. Sao thầy dám nói con nít nhà người ta chết!”
“Hóa ra là vậy, thế thì tôi yên tâm rồi.” Trúc Ninh mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, “Thấy một đám bò ra từ sân sau của nhà họ Vương nhiều như vậy, lúc đầu tôi còn hơi sợ.”
Trưởng thôn và đám thôn dân quay phắt đầu, nhìn thấy mấy chục đứa trẻ sơ sinh đã leo đến bên chân bọn họ, nhất thời sợ đến hồn vía lên mây!
Đám người lớn chân mềm nhũn, phịch phịch ngã ngồi hết xuống bùn. Lúc này thiểu số là còn sức chạy, đa số đều bị sợ hãi to lớn xảy ra bất ngờ đóng đinh tại chỗ, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Trên mảnh đất trống nho nhỏ trước cửa, mấy chục món đồ trong hình dáng trẻ sơ sinh y y a a bò tới. Cảnh tượng quả thật vô cùng hùng vĩ… đến rợn cả tóc gáy.
Trúc Ninh tiến lên nửa bước, đột nhiên khom người bắt lấy một đứa. Sau đó cậu lại cảm thấy hành động này không phù hợp lắm, thế là đổi thành tư thế nhẹ nhàng ôm trẻ con, giọng ôn tồn tự lẩm bẩm: “Ây da, đây là con cái nhà ai mà trông đáng yêu thế này!”
Vừa nói, hai tay Trúc Ninh đặt dưới nách của đứa trẻ, giơ nó lên trước mặt lão trưởng thôn sắp té xỉu: “Ông xem, nhóc con nhỏ thế này sao mà bò được.”