Bàn tay nhỏ bé không có nhiệt độ của người sống vươn ra từ trong đất, vừa mang đến xúc cảm lạnh như băng vừa mang cảm giác ướt át của bùn đất.
“A a a a a —— ——”
Sau khi kinh hoàng hét to mấy giây, thấy xung quanh không có bất kỳ sự thay đổi nào. Trúc Ninh đành phải ngậm miệng lại, không dám dùng điện thoại di động chiếu vào. Cậu sững sờ vài giây, sau đó đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, lặng lẽ nhấc chân định tránh khỏi nó.
Ấy vậy mà, mặc dù cái tay kia rất nhỏ nhưng sức lại lớn một cách lạ kỳ. Trúc Ninh không nhấc nổi bắp đùi của mình. Ngay lúc Trúc Ninh sắp bộc phát nỗi sợ, tiếng trẻ con cười khe khẽ đột nhiên truyền đến từ trong đất bùn dưới chân cậu:
“Hi hi hi.”
Trúc Ninh dựng hết cả tóc gáy, rõ ràng cậu không cảm giác được một chút âm khí. Nếu quỷ hồn là người trưởng thành, một quỷ sai Địa Phủ như Trúc Ninh còn có thể lên tiếng khuyên giải một phen.
Nhưng đáng sợ là… nó lại là trẻ con.
Còn là quỷ hồn trẻ con không thấy được.
Trúc Ninh lấy hết can đảm làm dịu giọng nói, nói với bùn đất: “Bạn nhỏ, em có thể buông tay ra được không?”
“Hì hì…” Tiếng cười trong trẻo của đứa trẻ truyền ra từ trong bùn đất, “Anh trai, anh ở lại đây chơi với em đi.”
Bàn tay nhỏ tóm cổ chân càng siết chặt hơn.
Tay cầm điện thoại di động của Trúc Ninh run run. Túi du lịch lớn rất nặng, cộng thêm mệt mỏi vì chạy hai ngày đường. Trúc Ninh không muốn gào lên cứu mạng trong ruộng đậu phộng của thôn Tiểu Dương ngay ngày đầu tiên đến đây dạy học, nhưng cậu cũng không muốn bị bàn tay nhỏ trồi lên từ trong đất kéo suốt đêm.
Vì vậy, sau khi Trúc Ninh suy nghĩ một hồi, cậu chỉ đành từ từ ngồi xuống, lượm mảnh ngói bên cạnh bùn đất, bắt đầu đào xuôi theo cổ tay nhỏ bé.
Giống như đang đào toàn bộ bẫy thú rồi mang đi, dù sao cũng tốt hơn là bị đóng đinh ở đây cả đêm.
Mùa hè đất bùn vừa ẩm ướt vừa xốp, đào rất thuận lợi, lao động có thể mang đến một cảm giác hăng say trong lòng người ta. Chẳng mấy chốc, toàn bộ lực chú ý của Trúc Ninh đã từ đám búp bê nhúc nhích trên đầu tường và xác trẻ con dưới ruộng đậu phộng, chuyển sang làm thế nào đào đất thật nhanh.
Hai mươi phút sau, trên bờ ruộng đậu phộng có thêm một đống đất nhỏ màu nâu. Cuối cùng Trúc Ninh cũng đào được kẻ nắm mắt cá chân của cậu lên.
Là một thi thể bé trai năm sáu tuổi, đã chết từ rất lâu.
Đúng lúc này, có hai người cầm đèn pin đi vào ruộng đậu phộng từ đường chính.
Hai người cùng nhìn thấy Trúc Ninh không biết đang làm cái gì mà ngồi xổm bên đất, bọn họ cảnh giác lớn tiếng quát:
“Này, cậu là ai?”
“Ở đó làm cái gì!”
Hai tay Trúc Ninh dính đầy bùn đất ẩm ướt, cậu đứng bên cạnh một cái hố đất, bên trong hố đất là xác của một đứa trẻ.
Trúc Ninh định giãy giụa lần cuối. Nếu như bây giờ đứa trẻ chịu buông tay, cậu sẽ có thể chạy. Vì vậy cậu cúi đầu nhìn cậu bé đã chết từ rất nhiều ngày kia, nói với âm lượng cực nhỏ, thăm dò: “Bé con này, em có thể nghe được lời anh nói không? Em buông tay ra có được không?”
Không có bất cứ dấu hiệu đáp lại.
Cái xác nhỏ bé im lặng nằm dưới đáy hố không nhúc nhích. Cảnh tượng này cực kỳ giống hiện trường vứt xác của vụ án mưu sát.
Trúc Ninh: “…”
Cậu có nên vui mừng vì mới vừa rồi không có tiếng cười đáp lại không?
Hai người cầm đèn pin đi tới từ xa. Có vẻ như họ nhìn thấy được trang phục của Trúc Ninh, biết cậu là giáo viên mới tới giảng dạy, ý đối địch trong giọng nói cũng ít một chút. Một trong hai người đi phía trước còn dùng tiếng phổ thông thay cho tiếng địa phương: “Cậu là thầy Trúc đúng không? Tôi là Vương Đức Hưng, trưởng thôn của thôn Tiểu Dương. Mới vừa rồi lãnh đạo của trường trung học Derson gọi điện hỏi cậu đã đến chưa…”
Sau đó vô tình liếc mắt, dư quang nhìn thấy cảnh tượng trên đất. Giọng nói của trưởng thôn bất ngờ nâng lên quãng tám, “Thầy, thầy… thầy đang làm cái gì vậy!!!”
Có thôn dân trong mấy căn nhà xung quanh ruộng đất cũng nghe tiếng, có người mở cửa sổ mở cửa chính, thậm chí ra khỏi nhà nhìn xung quanh.
Thôn dân sau lưng trưởng thôn cầm đèn pin chiếu xuống đáy hố, vô cùng khiếp sợ kêu lên: “Đây chẳng phải là nhóc con nhà họ Tôn ngã chết sao, còn đào lên làm cái gì!”
Lúc này không ít thôn dân cũng chạy tới hóng hớt, có người còn bưng theo chén cơm. Ai ai cũng đứng xung quanh ruộng đậu phộng chỉ chỉ chõ chõ, xì xầm bàn tán, nhìn Trúc Ninh tay toàn là đất bằng ánh mắt khác thường.
Trúc Ninh được trường trung học Derson điều tới giảng dạy, chứng tỏ trong thôn Tiểu Dương chắc chắn có những đứa trẻ cần được “dạy dỗ đặc biệt”. Nhưng Trúc Ninh rất khó xác định liệu người lớn ở đây có biết mấy chuyện quỷ quái hay không, thế nên cậu không nói việc cái xác biết nói chuyện.
“Mới vừa rồi lúc tôi đang băng qua ruộng đậu phộng đi đến trường tiểu học, tôi vô tình đạp phải tay của một đứa bé.” Trúc Ninh tránh nặng tìm nhẹ nói, “Tôi tưởng rằng có vụ án không may nào xảy ra ở nơi này nên mới…”
Sắc mặt của trưởng thôn không tốt một chút nào, ánh mắt của thôn dân xung quanh thì càng nguy ác hơn.
Trưởng thôn: “Hơn mười ngày trước đứa trẻ nhà học Tôn té xuống kênh, chết do đầu đập vào đá. Thầy đào xác của nó lên làm cái gì?”
Chợt có hai người chạy ra từ ngôi nhà bằng đất bên canh ruộng đậu phộng. Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông không cần biết nguyên do đã vén tay áo uy hiếp xông lên: “Chẳng lẽ giáo viên ở thành phố không có phép tắc? Bộ không biết câu “Mồ yên mả đẹp” đọc như thế nào hả?”
Trúc Ninh: “Mồ yên mả đẹp… Trong ruộng đậu phộng?”
Dựa theo tình thế mới vừa rồi, nếu Trúc Ninh hoảng sợ liên tục nói xin lỗi, cậu, người đào xác của người xứ khác, thế nào cũng sẽ bị đánh một trận rồi ném ra khỏi thôn. Nhưng khi cậu vừa nói câu này, khí thế của gã đàn ông kia liền lùn xuống một khúc: “Bớt nói nhảm! Đây… Đây là…”
Trúc Ninh: “Ngay cả bia mộ cũng không có.”
Trưởng thôn vội vàng tiến lên giảng hòa: “Chỉ là hiểu lầm thôi, không phải thầy Trúc cố ý. Ai bảo mấy bữa nay trời mưa, dội hết bùn đất. Tất cả mọi người giải tán, giải tán đi!”
Trước tiếng gào to của thôn trưởng, đám thôn dân xì xầm giải tán, về nhà tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, tay của đứa nhóc kia vô lực rũ xuống, không còn nắm cổ chân của Trúc Ninh. Bầu trời đã rất tối, nếu không ai cố tình chiếu đèn pin vào xác của đứa bé, sẽ không có người dân nào nhìn thấy cảnh này.
Sau khi được thôn trưởng chấn chỉnh, mặc dù vẫn không nói tại sao có xác chết trong ruộng đậu phộng, nhưng ông ta vẫn dẫn Trúc Ninh đến căn nhà bằng đất của hai người nhà họ Tôn. Sau đó lấy ra giấy khai tử và biên lai thu tiền viện phí của bệnh viện huyện cách đây hơn mười ngày trước.
Đứa trẻ đó tên Tôn Tiểu Lỗi, xác thực lúc ấy đã được đưa đến bệnh viện. Nhưng mà đường thôn khó đi, gồ ghề không bằng phẳng, nên chỉ làm quy trình cấp cứu đơn giản. Cuối cùng thông báo tử vong trên đường đến bệnh viện huyện.
Đây quả thật nằm ngoài dự tính của Trúc Ninh nhưng chuyện cũng coi như đã giải thích rõ ràng, không có ai định mưu sát ai. Hai người nhà họ Tôn hậm hực nhìn Trúc Ninh, ngại vì có trưởng thôn ở đây nên không nói gì.
Trúc Ninh vừa trả giấy khai tử và hóa đơn viện phí cho hai người nhà họ Tôn, vừa hỏi: “Lúc Tiểu Lỗi gặp tai nạn có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Sắc mặt hai người nhà họ Tôn chợt thay đổi, ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên cực kỳ mất thiện cảm, tràn ngập lửa giận: “Ăn càn nói bậy cái gì, con trai nhà tôi chết do ngã xuống kênh, không phải vì nguyên nhân nào khác!”
Trúc Ninh lặng lẽ nhìn hai người nhà họ Tôn: “Vậy tại sao lúc tôi đi ngang qua, Tiểu Lỗi lại vươn tay từ trong đất nắm cổ chân tôi?”
Con ngươi của người đàn ông nhà họ Tôn đột nhiên co rút nhanh, sau đó hoàn toàn nổi giận. Ông ta nhặt phích nước nóng để dưới đất định đập cậu, còn người phụ nữ nhà họ Tôn thì liên tục mắng chửi gào khóc!
Trưởng thôn nhìn thấy sắp lớn chuyện nên vội vàng gào lên can ngăn giữa cuộc chiến, đẩy Trúc Ninh ra khỏi nhà.
“Thầy Trúc, thầy tới là để dạy trẻ con biết chữ, không phải tới gây chuyện…”
Trưởng thôn nói lải nhải suốt một đường, Trúc Ninh nghe qua loa lấy lệ. Cậu không hề bỏ qua vẻ sợ hãi chợt lóe lên trong mắt hai người nhà họ Tôn. Sự giận dữ của bọn họ mới vừa rồi là để che giấu điều gì đó.
Chuyện trong thôn Tiểu Dương chắc chắn không đơn giản.
Sau đó, trưởng thôn tự mình dẫn Trúc Ninh tới trường tiểu học của thôn Tiểu Dương ở trên sườn núi. Nơi này có tổng cộng ba gian nhà ngói, chỗ ở của giáo viên là một nhà nhỏ sát vách khu phòng học. Trưởng thôn cầm chìa khóa mở cửa nhà nhỏ. Bên trong căn phòng, chăn trên giường ngủ vẫn chưa được thu dọn, rất nhiều đồ vật cá nhân vẫn chưa bị mang đi.
Trưởng thôn vô cùng xấu hổ: “Đây là đồ của thầy Từ để lại. Buổi tối mấy ngày trước, thầy ấy vô tình té ngã lúc đi dạo trong hẽm núi, mà ở đó lại không có người, cho nên… Dạo này tôi bận bịu quá, quên gọi người đến dọn dẹp đồ trong phòng.”
Lại là chết vì té ngã?
Không thông báo cho người thân?
Tùy tiện bày di vật ở đây?
Vừa nghe lời của trưởng thôn lập tức biết có vấn đề, nhưng Trúc Ninh chỉ gật đầu chẳng ừ hử gì, tỏ vẻ cậu không có vấn đề gì khi ở nơi này.
Sau khi trưởng thôn rời đi, Trúc Ninh đi vòng quanh mấy gian nhà ngói hợp lại tạo thành “trường tiểu học”. Từ số lượng bàn ghế trong phòng học có thể thấy, số học sinh nơi này không nhiều hơn 20, thậm chí không chia bậc học.
Trong những đứa trẻ này có ít nhất một đứa sẽ khác với những đứa còn lại. Nó cần giáo viên không trực thuộc Derson dạy dỗ đặc biệt, nhưng hiển nhiên không bao gồm mấy cái thứ nhìn như trẻ sơ sinh treo lủng lẳng trên tường rào trường tiểu học.
Cậu là giáo viên giảng dạy, không phải giáo viên trông trẻ.
Trúc Ninh ngồi trong phòng nhỏ suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra ở thôn Tiểu Dương.
Trúc Ninh ngồi xe suốt hai ngày nên hơi mệt, nhưng cậu lại không buồn ngủ một chút xíu nào. Chuyện này cũng bình thường, ở trong một phòng toàn là di vật, cậu ngủ được mới là lạ.
Trúc Ninh nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 12 giờ tối, trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ. Không khí nơi này không bị ô nhiễm, bầu trời vô cùng sáng trong, ánh trăng màu bạc trắng chiếu xuống đầu tường rào thấp lùn… Một đống đồ giống như trẻ sơ sinh đang leo qua tường rào bằng cả hai tay hai chân.
Trúc Ninh đứng phắt dậy đạp cửa xông ra ngoài. Cậu chạy vội đến tường rào nhưng vừa nhìn lên lại không có gì cả. Mặc dù tường rào không cao, chỉ chừng một thước tám, nhưng Trúc Ninh lại không trèo qua. Cậu có thể nghe được một tràn tiếng vang lục cục lộp cộp ở phía bên kia nhưng cậu chỉ có thể chạy hướng ngược lại, vòng qua cửa chính trường tiểu học mới chạy ra ngoài.
Chờ khi Trúc Ninh vượt qua tường rào, tất cả mọi thứ đã biến mất.
Trúc Ninh ủ rũ cúi đầu trở về phòng, cậu dời cái ghế xếp nhỏ ngồi phía sau cánh cửa, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Nhóc con trong ruộng đậu phộng không cử động cũng không sao, nhưng mấy thứ treo trên tường thật sự đang bò. Trúc Ninh không tin cậu không bắt được một đứa biết cử động!
“Hi hi hi…”
Tiếng cười trẻ con quen thuộc truyền tới từ bên ngoài tường rào, đó chính là Tiểu Lỗi chết vì ngã xuống kênh. Trúc Ninh nín thở căng thẳng chờ đợi. Mấy giây sau, đúng là có hai bàn tay nhợt nhạt nhỏ bé bám lên đầu tường.
Nhưng mà, khi nhóc con vừa lú nửa cái đầu lên, nó lẹ mắt nhìn thấy Trúc Ninh đang mai phục phía sau cánh cửa. Nhóc con lập tức buông tay thụp xuống không còn thấy bóng dáng.
Cứ như vậy, Trúc Ninh vừa xem lại cách giảng dạy môn toán, tiếng Anh, ngữ văn cấp tiểu học, vừa giằng co với “đám nhóc” bên ngoài.
Cho đến bốn giờ sáng, Trúc Ninh mệt bở hơi tai thua trận buông tha ý định bắt đám nhóc. Cậu rút lui leo lên cái giường bị chăn nệm của chủ cũ phủ lên, để nguyên quần áo nằm xuống ngủ.
Nhưng mà, tiếng cười khì khì của đám nhóc, tiếng y y a a của trẻ sơ sinh thường xuyên truyền tới từ bên ngoài, hình như còn có đứa ném đá vụn đập lên kính cửa sổ, sau đó cười đùa chạy đi…
Ngày hôm sau, Trúc Ninh với vành mắt đen to tướng đứng trong phòng học, chờ đám trẻ ở thôn Tiểu Dương vào lớp.
Đến tám giờ sáng, hai mươi đứa nhóc từ 5 tuổi đến 11 tuổi không đồng đều lục tục đi vào. Có 15 đứa bé trai nhưng chỉ có 5 bé gái. Đám trẻ rất lễ phép, vừa vào cửa đã cúi người chào thầy rồi mới tò mò mở cặp mắt to quan sát Trúc Ninh. Trong đó có mấy đứa nhóc quải cái sọt đựng cỏ phấn hương*, hẳn là chuẩn bị hái cỏ phấn hương trên đường trở về nhà sau khi tan học.
*Chỗ này raw là 猪草, tui tìm thì là cỏ phấn hương thông thường (Ambrosia artemisiifolia), nhưng loại cỏ này rất độc nên tui cứ băn khoăn là tui có tra đúng hông nữa, kiểu, tụi nhỏ hái cỏ độc về làm gì ấy…?
Thấy những đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn thế này, chứng sợ trẻ con của Trúc Ninh giảm hơn phân nửa. Đầu tiên cậu tự giới thiệu về mình, sau đó chia đám trẻ thành hai nhóm ngồi hai bên trái phải phòng học dựa theo tuổi tác.
Trúc Ninh để một đứa nhóc lớn một chút phát bài thi ngắn để kiểm tra trình độ, nội dung đều là một ít kiến thức thành ngữ tính toán căn bản. Cậu để đám nhóc lớn làm bài kiểm tra trước rồi bắt đầu dạy đám nhóc nhỏ học chữ, chờ khi đám nhóc lớn làm bài xong thì đổi lại là vừa.
Ngay lúc Trúc Ninh viết mấy chữ “Ngàn dặm cách trở” ở bên trái bảng đen, sau đó đám trẻ bắt đầu đọc đồng thanh “Xa xôi nghìn trùng”. Một cô bé chừng tám chín tuổi dè đặt đẩy cửa phòng học, cúi đầu đi vào trong nhưng không biết sao lại chọn chỗ ngồi tách biệt.
Trúc Ninh gọi cô bé lại: “Bạn nhỏ, em tên gì?”
“Tiểu Hồng.” Cô bé có chút sợ hãi cúi đầu thấp hơn: “Thầy, em xin lỗi, em không nên đến trễ.”
“Tiểu Hồng, em ngẩng đầu lên đi, đừng sợ.” Trúc Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Có ai đánh em sao?”
Mặc dù cô bé cúi đầu nhưng Trúc Ninh vẫn có thể thấy loáng thoáng vết máu bầm tím trên mặt bé. Cô bé không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên.
Nhưng đám trẻ bên dưới thì không ngồi yên, chúng tíu tít nói: “Thầy ơi, cậu mợ của Hồng Hồng uống rượu đánh người đó!”
“Bọn họ nói Hồng Hồng là trẻ hư.”
“Ba mẹ em không cho em chơi với Hồng Hồng.”
Trúc Ninh hết cách, không thể làm gì khác hơn là buông phấn đi xuống bục giảng. Cậu nhẹ nhàng nâng cặp sách của Hồng Hồng, dẫn cô bé nhỏ con này sang chỗ ngồi trống phía sau.
Sau đó Trúc Ninh thôi dạy “Ngàn dặm cách trở”, chuẩn bị làm bầu không khí sôi động và làm quen với đám nhóc. Cậu xoay người cầm khăn lau bảng xong thì viết vài thành ngữ lên bảng đen: “Các em lớp lá tiếp tục viết. Còn các bé mẫu giáo, chút nữa mỗi người được phép hỏi thầy một câu, có được không?”
Tiếng trẻ con ngây thơ non nớt của các bé mẫu giáo kéo dài: “Dạ —— ——”
Có nhóc không kịp chờ, nó không đợi Trúc Ninh xoay người đã bắt đầu đặt câu hỏi. Vô số câu hỏi lẫn lộn ồn ào, nhất thời cả phòng học ầm ĩ náo nhiệt.
“Thầy, thầy từ đâu đến ạ?”
“Thầy có biết thầy Từ đi đâu không?”
“Thầy, sao tối thầy không ngủ mà ngồi trước cửa làm gì thế?”
Trong lòng Trúc Ninh giật thót, bất ngờ xoay người nhìn về phía đám trẻ hi hi ha ha: “Mới vừa rồi ai là người hỏi câu cuối cùng?”
Đám trẻ còn tưởng Trúc Ninh hỏi tụi nó, chúng đồng loạt chĩa ngón tay vào nhau.
“Thầy, là cậu ấy!”
“Nói bậy, cậu mới là người cuối cùng.”
“Chính là cậu.”
Vừa lúc Trúc Ninh lại nghe thấy giọng nói kia truyền tới từ phía sau phòng học. Cậu đi xuống bục giảng, bước dọc theo khe hở giữa hai dãy bàn đi tới cuối phòng học. Lúc này đám nhóc mẫu giáo vừa cười ha ha vừa chỉ tay vào nhau.
Ngay lúc Trúc Ninh quay lưng nhìn năm sáu đứa bé ngồi cuối phòng học. Có một tiếng cười cực kỳ quen thuộc xen lẫn trong tiếng cười đùa ở sau lưng cậu.
“Hi hi hi…”
Là tiếng cười của xác đứa bé trong ruộng đậu phộng.