Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 149




Bên ngoài trường trung học Derson, Hắc Vô Thường đứng đối diện một người trung niên, sắc mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Thế nào, yêu cầu của trường trung học Derson đối với giảng viên cao như vậy sao, tại hạ không đủ sức đảm nhiệm?”

Tướng mạo của người trung niên rất bình thường, không có gì đặc biệt, ánh mắt cũng không sắc bén. Nhưng ánh mắt của người nọ khi nhìn Hắc Vô Thường lại ẩn chứa sức ép như áp suất tận sâu dưới mặt nước: “Ngươi muốn nhậm chức ở trường trung học Derson? Tại sao?”

Hắc Vô Thường im lặng vài giây, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng: “Vì…”

Ầm!!!!!

Người trung niên mới vừa quay đầu chợt nhìn thấy một cột nước phụt lên giống như ấm nước đun sôi bật nắp từ hướng bể bơi nhỏ đáng thương của trường học nhà mình.

Vài giây sau, nhược thủy tạo thành mưa to đập xuống đầu, phân thần của Hắc Vô Thường và hiệu trưởng trường trung học Derson cùng bị giội cho lạnh thấu tim.

Bầu không khí lặng ngắt khiến người ta lúng túng.

Hiệu trưởng Derson xoay người nhìn mấy trăm học sinh thét chói tai chạy tán loạn và mấy viên ngói đập xuống choang choang choang. Một lúc lâu sao mới mở miệng nói: “Minh Vương… đừng nói là hắn đang học trong trường của ta…?

Hắc Vô Thường không thể không gật đầu thừa nhận: “Minh Vương đại nhân đã nhập học được một ngày.”



Hắc Vô Thường và hiệu trưởng Derson đi thẳng vào sân trường, sau đó đi đến trước bể bơi không có nóc nhà giống như vừa bị bão táp ghé qua.

Dọc theo con đường, vốn bầu không khí giữa hai người không được thân thiện cho lắm, bây giờ bỗng chốc tiêu tan nhanh chóng. Còn chưa đi vào cửa của bể bơi, Hắc Vô Thường đã trở thành giáo viên chính thức của trường trung học Derson.

Coi như trao đổi, một người đáng sợ như Minh Vương đại nhân không thể tiếp tục làm học sinh, thay vào đó Hắc Vô Thường sẽ trở thành nhân viên của trường.

Vốn là, hiệu trưởng trường Derson vẫn còn do dự. Nhưng khi ông ta đi ngang qua một cái hố to nằm giữa đường đua được trải nhựa đường, cúi người nhìn vào bên trong. Sau khi nhìn thấy quỷ tướng thượng cổ chỉ còn cặp chân thô to như thùng nước, nửa người trên teo lại chỉ còn bằng cỡ quả trứng gà. Hiệu trưởng nhanh chóng đạt thành nhận thức chung cùng với Hắc Vô Thường.

Hai người băng qua vách tường đổ nát, đi vào bể bơi lộ thiên cạn nước. Bên trong lòng bể bơi có mấy chục học sinh suýt chết vượt qua đại nạn nằm ngổn ngang. Hơn một nửa đang liều mạng ho khạc nước, số ít thì ôm tay chân tím bầm… Mới vừa rồi nước rơi xuống quá nhanh, không ít người té bị thương.

Lữ Phương Nghị vốn đang thực hiện kế hoạch mưu sát một cách hoàn hảo không có một kẽ hở, đột nhiên bị sóng lớn mới vừa rồi trùng kích quăng bay đập vào tường. Hai chân gã bị gãy, không duy trì được pháp lực, mùi xác chết hôi thối trong cơ thể tràn ra ngoài, bốc lên xì xì!

Lúc gã nhìn thấy hiệu trưởng Derson tiến vào, cả người lập tức rơi vào hoảng sợ tột độ. Gã run lẩy bẩy muốn lui về sau nhưng ngay cả nửa thước cũng không nhúc nhích nổi. Xác sống Lữ Phương Nghị gãy chân nơm nớp lo sợ đành phải mở miệng thanh minh nhưng vì sợ hãi mà một âm tiết nguyên vẹn cũng không phát ra được.

Nhưng mà, ngay cả một cái liếc mắt hiệu trưởng Derson cũng không ném cho gã. Toàn bộ lực chú ý của ông ta đều tập trung lên sinh vật tròn vo đầy lông ướt nhẹp nằm trong hồ bơi.

Bóng lông nhỏ vô cùng oan ức, mới vừa rồi cậu cực kỳ khó chịu vì bị mắc nghẹn, sau đó không nhịn được hắt xì một cái. Kết quả… Bể bơi đổ sụp…

Bóng lông nhỏ mới vừa phun ra một cục đồ ăn cực ngon nên bắt đầu đói bụng, mũi thì ê ẩm khó chịu. Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời phía trên bể bơi, càng nhìn càng ấm ức.

Chờ lúc Hắc Vô Thường tiến vào đã nhìn thấy một quả bóng lông ướt nhẹp, móng vuốt lông ôm một cục gạch lớn định lắp nó vào chỗ cũ. Cơ thể nhỏ bé trắng như tuyết vừa run lẩy bẩy vừa khóc thút thít.

Hắc Vô Thường vừa thấy cảnh này, cả tâm can hắn như bị vặn xoắn. Hắn vội vàng bước tới ôm lấy cậu nhóc đáng thương.

Bóng lông nhỏ thút tha thút thít rút vào sâu trong lòng hắn. Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy người nọ là Hắc Vô Thường biến mất đã lâu, cậu kinh ngạc vui mừng hai mắt mở to, sau đó tủi thân lớn tiếng kêu ầm lên: “Chít chít chít chít!”

Hắc Vô Thường cởi áo khoác bọc toàn bộ cơ thể của bóng lông nhỏ, nhẹ nhàng lau sạch nước dính trên lớp lông mềm của cậu nhóc.

Bóng lông nhỏ ngửi mùi thơm tỏa ra từ áo khoác do âm khí biến thành, là mùi tuyết tùng nhàn nhạt quen thuộc. Thế là bóng lông nhỏ rốp rốp một hớp nuốt hẳn một khối to, mới từ từ ngừng thút tha thút thít.

Hiệu trưởng Derson đứng một bên vốn định mở miệng khen ngợi Hắc Vô Thường trung thành hộ chủ, nhưng lại cảm thấy bầu không khí không đúng lắm… Sắc mặt hiệu trưởng Derson thay đổi liên tục, cuối cùng thành hời hợt như phi lễ chớ nhìn, gượng gạo lui về sau nửa bước.

20 phút sau, Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ thỉnh thoảng vẫn còn thút tha thút thít, đứng chính giữa phòng làm việc của hiệu trưởng.

Khu nhà thể thao đã được dọn dẹp xong xuôi. Chuyện nhà thể thao bị “bom nổ”, các bạn học bị hại ở lớp 12-2 chắc chắn không sai, bóng lông nhỏ xuất hiện bất ngờ cũng… Không hẳn là sai.

Cho nên, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12-6, Lữ Phương Nghị bị phê bình trước toàn trường, cũng bị đuổi ra khỏi trường học vĩnh viễn. Còn chuyện có khả năng tiếp tục tồn tại trên thế gian sau khi gã bị đuổi hay không, cũng không biết được.

Phần lớn học sinh của lớp 12-2 đều không sao, chỉ có vài bạn bị gãy xương. Hiện tại tất cả các bạn đang xếp hàng đi tới phòng y tế uống canh gừng cho ấm người.

Xác của Vũ Đại Bằng treo trên vòi hoa sen bị cú hắt xì của bóng lông nhỏ làm rớt xuống. Cậu ta chỉ mới bị treo lên không lâu, tim ngừng đập chưa đến hai phút nên được các bác sĩ hồi phục tim phổi cứu trở lại.

Còn Hồ Thanh Tuấn thì vừa vào cửa đã bị mùi xác chết của Lữ Phương Nghị làm bất tỉnh. Khi này, ông ta cũng vừa đúng lúc tỉnh lại, sau đó phái ra hơn một trăm con bù nhìn nhỏ ngụy trang thành người máy quét dọn, tìm được hai quỷ hồn học sinh trong trạng thái quỷ bị cú hắt xì phun ra ngoài sân cỏ phía sau bể bơi.

Trường trung học Derson có một bộ tiêu chuẩn riêng của mình đối với “cái chết” của quỷ. Vì đợt mưu sát này bị hủy bỏ nên hai bạn học sinh đó sẽ không bị quỷ khổng lồ xích đi, thay vào đó bọn họ xếp hàng trước phòng y tế cùng với các bạn học khác chờ chữa trị.



Lúc này bóng lông nhỏ đã hết thút thít nhưng vẫn còn rút trong ngực Hắc Vô Thường. Cậu nhìn hiệu trưởng Derson đầy cảnh giác, nhất quyết không chịu biến trở về hình người.

Hiệu trưởng Derson lấy ra hai bản hợp đồng để lên bàn: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và Hắc Vô Thường chính là giáo viên hợp đồng của trường trung học Derson. Minh Vương, ngươi thấy thế nào?”

Bóng lông nhỏ nghi ngờ trợn to hai mắt, đến tột cùng cậu không biết thân phận của người trước mắt là gì. Cậu cố gắng cả buổi rốt cuộc tung người nhảy lên biến trở về hình dáng thiếu niên, vẻ cảnh giác trong mắt vẫn không hề giảm: “Tại sao tôi phải làm giáo viên ở Derson?”

Hiệu trưởng Derson dừng một chút, ông ta vô thức nhìn về phía khu nhà bể bơi không có mái bên ngoài cửa sổ, sau đó mới chuyển hướng Trúc Ninh: “Chỉ cần ngươi đừng làm học sinh ở Derson, ngươi muốn gì cũng được. Derson là một trường học, bên ngoài thành phố có rất nhiều bạn trẻ không thích ứng với môi trường giáo dục. Thế nên Derson bây giờ đang thiếu giáo viên có khả năng đến những nơi xa xôi để giảng dạy.”

Trúc Ninh đến đây là để điều tra vụ án mưu sát, bây giờ chế độ mưu sát vẫn còn đang tiến hành. Nhưng có vẻ như vị hiệu trưởng Derson này cảm thấy đây không phải là một vấn đề: “Em họ của tôi còn đang học ở đây, nó đang gặp nguy hiểm thậm chí là sẽ bị giết bất cứ lúc nào. Sao tôi có thể…”

“Minh Vương, đời này ngươi là hung thú Thao Thiết. Ngươi thật sự tin rằng ngươi có quan hệ máu mủ với người nhà họ Trúc sao?” Hiệu trưởng Derson lên tiếng cắt ngang, “Chế độ của Derson có lý do tồn tại của riêng nó. Nếu ngươi đảm bảo trong vòng ba tháng, ngươi sẽ không nhúng tay vào chuyện này, không trở về Ban điều tra đặc biệt và thành phố C, ta có thể giúp ngươi làm một việc.”

Rốt cuộc Trúc Ninh cũng hiểu ra mưu đồ của hiệu trưởng Derson. Quan hệ của cậu và Hắc Vô Thường với ông ta không phải bạn cũng không phải địch. Nhưng ông ta cũng không muốn xung đột trực diện với phe phái của Hắc Vô Thường trong vòng ba tháng. Thế nên muốn mượn một bản hợp đồng lập một minh ước đơn giản giữa hai phe, nắm giữ Hắc Vô Thường và Minh Vương.

Chuyện này vốn đã không thể, vì tháng sau chính là đại kiếp của Dương Thế. Khi đó hai giới âm dương bị đả thông, cả thế giới sẽ biến thành Quỷ Vực.

Trúc Ninh chỉ đành hỏi: “Là việc gì?”

Hiệu trưởng Derson: “Giết chết ba tên Quỷ Đế, ngươi có thể chọn tùy ý ba tên.”

Trúc Ninh khiếp sợ trợn tròn mắt, nhưng trực giác nói cho cậu biết hiệu trưởng Derson không hề nói dối. Đây là một thỏa thuận thật sự.

Trúc Ninh biết rõ thực lực phe mình. Chuyện trong khu nghĩa trang ở thành phố Ngọc lần trước gần như đã dốc hết tất cả tinh anh cậu có ở nơi này. Hắc Vô Thường, Quỷ Đế Tôn Thư Thành, Trương Vũ và cậu Minh Vương tiền nhậm, phải hợp lực với nhau mới tiêu diệt được một tên Quỷ Đế, toàn bộ Ban điều tra đặc biệt thì suýt chút nữa bị diệt toàn bộ.

Lúc đầu Trúc Ninh gần như cho là phe của mình hoàn toàn không có một chút phần thắng. Một tàn hồn Minh Vương cộng thêm Hắc Vô Thường đối đầu với toàn bộ Thiên Đình và Ngũ Phương Quỷ Đế?

Nhưng bây giờ, đột nhiên có một lực lượng hỗ trợ từ trên trời rơi xuống!

Không nhúng tay vào thì không nhúng tay vào, bách quỷ hồi sinh —— —— đại kiếp của Dương Thế đã định trước là sẽ xảy ra, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, đổi một vài lợi ích thiết thực cũng tốt.

Trúc Ninh lui về sau nửa bước, trông đợi nhìn Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường gật đầu, tỏ ý có thể tin tưởng lời của hiệu trưởng Derson.

Ánh mắt của Trúc Ninh lập tức sáng lên, cậu nói nhỏ với Hắc Vô Thường: “Chúng ta nên chọn giết ba tên Quỷ Đế nào thì tốt nhất?”

Giọng điệu giống như chọn dưa hấu trong chợ thực phẩm, tìm ra trái dưa lớn nhất ngọt nhất.

Hắc Vô Thường nghĩ ngợi mấy giây: “Nếu như bách quỷ giáng thế, đến lúc đó sẽ khó mà giải quyết Trung Ương Quỷ Đế Chu Khất, Nam Phương Quỷ Đế Đỗ Tử Nhân…”

Trúc Ninh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt cậu sáng lên, hỏi Hắc Vô Thường bằng âm lượng cực nhỏ: “Trên Ngũ Phương Quỷ Đế còn có Phong Đô Bắc Âm Đại Đế, có phải cũng được xem như Quỷ Đế không?”

Bầu không khí đông cứng trong một cái chớp mắt.

Hiệu trưởng Derson nhìn thiếu niên, rốt cuộc cũng tìm được bóng dáng âm hiểm xảo trá từ người nào đó cách đây trăm ngàn năm trước. Ông ta im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng: “Minh Vương, đây đúng là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, nhưng ta cũng không thể vì thế mà tự sát chứ?”

20 phút sau, Trúc Ninh quyết định xong đâu đấy cầm một phong thư mời, đi tới phòng y tế tìm Trúc Vũ Hiên.

Phong Đô Quỷ Đế tốn mấy phút đã tra ra rõ ràng. Việc Trúc Vũ Hiên nhập học hoàn toàn là do một giáo viên trong trường sắp xếp. Vì tham lam, người này đã nhận bao lì xì đỏ chứa hàng trăm ngàn từ Trúc Duy Tân, vừa lúc Trúc Vũ Hiên lại có Mắt Âm Dương, thế là cậu ta xui xẻo lơ ngơ trúng tuyển vào trường.

Bây giờ, suy xét mặt mũi của Minh Vương, Trúc Vũ Hiên có thể nghỉ học bất cứ lúc nào.

“Anh họ, trước đó thầy Hồ có làm khó anh không?” Trúc Vũ Hiên treo một cánh tay, vọt tới bên cạnh Trúc Ninh, “Anh biết không, kẻ muốn giết tụi em chính là giáo viên thể dục, ông ta muốn dùng nhược thủy dìm chết tụi em, kết quả không biết tại sao bể bơi lại phát nổ!”

Trúc Ninh: “Anh… Sau này anh sẽ không học ở lớp 12-2 nữa.”

“Anh họ, anh bị đuổi?” Trúc Vũ Hiên giật mình, “Bọn họ không thể bất công như vậy chứ!”

Chuyên Dịch, Vũ Đại Bằng và mấy bạn học ngồi hàng sau quấn thảm giữ ấm cũng vây quanh, ồn ào lòng đầy căm phẫn.

“Anh, bọn họ dựa vào cái gì mà dám đuổi anh?”

“Đúng thế, tất cả là do Chuyên Lượng vu oan!”

Trúc Ninh phất thư mời trong tay: “Anh bây giờ là giáo viên vinh dự được trường trung học Derson ký hợp đồng, ngày mai sẽ lên đường đến thôn Tiểu Dương dạy học.”