Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 146




Trúc Ninh: “…”

Thật ra thì cậu rất muốn nhắc cô giáo kia, trên tóc của cô còn dính vỏ hạt dưa, nhưng lại không tìm được cơ hội.

Trưởng khoa cố vấn không nén được nụ cười lúng túng trên mặt, ông ta dời toàn bộ lực chú ý vào tờ giấy A4. Sau khi khen chữ viết của Trúc Ninh và ý tưởng vẽ hoa sáng tạo, ông ta cho Trúc Ninh kết thúc buổi học phụ đạo.

Thời gian còn lại sau giờ học của trường trung học Derson tương đối nhiều, buổi sáng chỉ có 3 tiết.

Lúc Trúc Ninh đi ra từ tòa nhà văn phòng, cậu nhìn thấy không ít học sinh tụ năm tụ ba cười đùa đi đến phòng ăn. Có học sinh hành động mau lẹ đã mua xong một phần fast-food gồm hamburger và một ly nước ngọt, đang ngồi trong vườn hoa vừa đọc sách vừa ăn.

Nhưng Trúc Ninh không ngờ là, trong hai tiếng cậu rời đi, lớp 12-2 vừa xảy ra một chuyện khủng khiếp!

Trúc Ninh mới vừa vác cặp sách đi tới cửa đã bị bầu không khí trong phòng học làm sợ hết hồn. Sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm Hồ Thanh Tuấn xanh mét đứng ở trên bục giảng.

Còn cậu học sinh ngồi phía trước Trúc Ninh đang nằm trên bàn học với tư thế vô cùng kỳ quái, dòng máu màu đỏ sậm chảy dọc xuống theo chân bàn bằng sắt, tạo thành một vũng máu lớn trên nền gạch màu trắng của phòng học.

Bạn học ngồi trước Trúc Ninh chết rồi.

“Tôi hỏi lần nữa, có ai biết đầu mối liên quan đến hung thủ không?” Hồ Thanh Tuấn trầm giọng hỏi, ánh mắt nghiêm nghị quét qua toàn bộ phòng học, “Chết trong lớp học sẽ bị trừ điểm cộng dồn trong vòng một tuần. Lí Đồng là học sinh thứ hai chết trong lớp chúng ta, nếu như có người thứ ba, dựa theo nội quy trường học…”

Hồ Thanh Tuấn dừng một chút, “Toàn bộ sẽ đi học phụ đạo!”

Cả lớp im lặng như tờ, bầu không khí cực kỳ áp lực. Đám Hòe Tử Lâm ngày thường bày trò vặt vãnh, giết chết một bạn học cùng lớp, nhưng tuyệt đối sẽ không ngu đến mức giết chết hai người trong cùng một tuần.

Nếu quả thật còn có người chết, dựa vào điểm cộng dồn, người thứ nhất trừ 1 điểm, người thứ hai trừ 2 điểm, sau khi trừ qua 3 điểm từ người thứ ba, điểm của cả lớp chắc chắn không hơn 95. Nhưng nếu cả lớp học phụ đạo… E rằng hơn nửa lớp sẽ chết.

Hồ Thanh Tuấn có thể chấp nhận số học sinh của mình thỉnh thoảng hao hụt, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận chết cả nửa lớp.

Nhưng việc Lí Đồng chết do cột sống đột nhiên bị gãy thành nhiều khúc ngay trong tiết toán là điều không ai ngờ tới. Đám học sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong ánh mắt mang vẻ sợ hãi và mờ mịt. Ngay cả mấy học sinh ngồi xung quanh Lí Đồng cũng không biết rốt cuộc cậu ta chết như thế nào.

Hồ Thanh Tuấn đợi chừng nửa phút, cuối cùng vẫn xua tay để đám học sinh đi ăn cơm trước, còn dặn nhất định phải chú ý an toàn.

Chờ đám học sinh cầm đũa cầm muỗng ra khỏi phòng học, Hồ Thanh Tuấn mới nhìn thấy Trúc Ninh vẫn đứng ở cửa không dám vào.

Đầu tiên Hồ Thanh Tuấn sững sờ một chút, như thể không tin Trúc Ninh có thể sống sót trở về, nhưng mấy giây sau ông ta liền sừng sộ lên: “Trúc Ninh, cậu tới đây.”

Lúc này trong phòng học không có học sinh nào, Trúc Vũ Hiên và Chuyên Dịch đứng ngoài cửa lo lắng nhìn Trúc Ninh, không biết Hồ Thanh Tuấn lại bị kích động vì chuyện gì.

Sắc mặt của Hồ Thanh Tuấn phức tạp nhìn Trúc Ninh vài giây, giọng không mấy thiện cảm nói: “Lần này cậu có thể sống sót rời khỏi phòng làm việc của trưởng khoa cố vấn đều là nhờ vào vận may, cậu có hiểu không?”

“Ở trường trung học Derson, bọn Hòe Tử Lâm và Chuyên Lượng có thể càn quấy, nhưng cậu thì không được. Cho dù bọn họ đi học phụ đạo, thậm chí là trực nhật ở hồ nước phía sau, cũng có một chút điểm sót lại giúp tăng cơ hội sống sót…”

Trúc Ninh hơi ngạc nhiên, không ngờ tâm địa của vị giáo viên chủ nhiệm Hồ Thanh Tuấn này lại không hề xấu. Trúc Ninh có thể nhìn ra Hồ Thanh Tuấn là một nhân loại bình thường, mặc dù ông ta tinh thông Khôi Lỗi Thuật nhưng suy cho cùng vẫn là một người phàm.

Trước đó, dường như Hồ Thanh Tuấn cố ý lôi kéo đám Chuyên Lượng về phe mình, hơn nữa còn rất sợ không trấn áp được học sinh. Nhưng lúc ông ta biết được phân nửa học sinh trong lớp, nhất là học sinh xuất thân là người bình thường, khó có thể giữ được tính mạng. Ông ta gần như không nén được lửa giận.

Khi nhìn thấy người bình thường Trúc Ninh này cứ ba lần bốn lượt thăm dò bên bờ mất mạng, ông ta ẩn ý khiển trách.

Nhưng, Trúc Ninh vẫn không nhịn được chỉ ra: “Thầy Hồ, chút điểm còn sót lại của Chuyên Quý không còn bao nhiêu đâu ạ.”

Hồ Thanh Tuấn: “Cái gì?”

Trúc Ninh: “Lúc em rời khỏi phòng làm việc của trưởng khoa cố vấn, Chuyên Quý còn 69 điểm, Hòe Tử Lâm thì nhiều hơn, còn 76 điểm. Bây giờ còn bị trừ đi 2 điểm vì bạn cùng lớp chết.”

Hồ Thanh Tuấn sững sờ không lên tiếng ước chừng mười giây, sau đó mới nói như thể nhớ ra cái gì đó: “Nếu cậu bị trừ 2 điểm, vậy điểm của cậu cũng dưới 95…”

Trúc Ninh: “Em bị trừ xong sẽ còn 101 điểm.”

Nói xong, Trúc Ninh để lại Hồ Thanh Tuấn hóa đá, mình thì lấy bộ đồ ăn trong cặp sách, tìm đám Trúc Vũ Hiên cùng bọn họ đi ăn cơm.

Trên đường đi tới phòng ăn, Trúc Vũ Hiên vẫn đang vô cùng phấn khích hỏi: “Anh họ, tổng điểm của anh hơn 100 điểm rồi sao? Trong lịch sử trường trung học Derson chưa từng có học sinh nào vượt qua 100 điểm. Anh có nói dối thầy Hồ không?”

Chuyên Dịch đi sau cách nửa bước, vừa ho vừa tra điện thoại di động: “Trên trang web đào tạo có điểm đạo đức của chúng ta, khụ khụ… A? Điểm đạo đức của Trúc Ninh không phải 101.”

Trúc Ninh vội vàng thò đầu xem: “Sao lại thế?”

Ngón tay của Chuyên Dịch lướt màn hình điện thoại di động: “Là 100.5 điểm, mọi khi điểm là do thầy trưởng khoa cố vấn thêm vào, nhưng bây giờ riêng điểm của cậu lại bị một giáo viên ẩn danh trừ 0.5 điểm, phía sau ghi lý do là…”

Chuyên Dịch trợn to hai mắt nhìn mấy lần mới chắc chắn mình không có nhìn lầm: “Ăn giáo viên???”

Trúc Ninh: “…”

Trúc Vũ Hiên nhảy dựng một phát cao ba thước: “Anh họ, ăn giáo viên nghĩa là sao!”

Đúng lúc này, trùm trường, người ngồi ở trên gần bục giảng nhất, dẫn năm sáu tên đàn em bất ngờ lao ra chắn ngang đầu cầu thang từ trong phòng ăn, kịp thời cắt ngang tình trạng lúng túng.

Trúc Vũ Hiên sợ hết hồn, cho là trùm trường đầu bự chạy tới báo thù vì chuyện chiếm chỗ. Không ngờ tên trùm trường đầu bự kia lại mặt đầy đau khổ giống như sắp khóc: “Anh, anh làm thế nào mà sống sót rời khỏi phòng học phụ đạo thế, em có thể trả tiền, mua… Mua một quyển bí tịch từ anh không?”

Mấy tên đàn em bên cạnh nghe vậy liền vội vàng móc tiền túi. Quả thật gia cảnh của những đứa trẻ được vào học ở trường Derson không hề tệ chút nào. Toàn bộ tài sản trong ví của mấy tên đàn em là 3000, góp thêm hơn mười ngàn của trùm trường đầu bự, cung kính đưa tới trước mặt Trúc Ninh.

Trúc Ninh: “…”

Trúc Ninh: “Thật ra không có bí tịch nào để mọi người học cả…”

Ai ngờ trùm trường đầu bự, một tên to con như thế mà miệng lại run run khóc òa lên. Tiếng gào khóc khan cả cổ của cậu ta khiến các học sinh trong phòng ăn liên tục nhìn sang: “Tại sao Lí Đồng lại chết chứ, cậu ấy và em chung phòng ký túc xá mà!”

Hóa ra trùm trường tên là Vũ Đại Bằng, còn Lí Đồng và mấy tên đàn em khác đều là người bình thường có xuất thân từ gia tộc thuật sĩ. Bọn họ nhập học sau đám Chuyên Lượng – một đám học sinh có “thân phận”.

Mỗi ngày nhìn đám học sinh có “thân phận” làm đủ thứ trò, bất kể thành tích tốt hay không tốt mà vẫn được giáo viên yêu thích. Vũ Đại Bằng tức không nhịn nổi, dứt khoát chiêu mộ một bang đàn em toàn là người bình thường. Cả ngày quậy phá, lúc nào cũng dùng thuật pháp đánh người, dần dà cậu ta lên làm trùm trường.

Địa vị của đám học sinh kém chiếm cứ khu vực cuối lớp học cũng coi như là ngang bằng với Chuyên Lượng cầm đầu đám học sinh giỏi. Nhưng không ngờ, bây giờ lại có tai họa bất ngờ: Lí Đồng, anh em tốt của bọn họ, đã chết. Trong đám học sinh kém có 3 người là bạn cùng phòng ký túc của Lí Đồng. Trong một tuần lớp có hai người chết, một bạn học cùng lớp và một bạn cùng phòng, lần lượt bị trừ 2 điểm và 3 điểm.

Vũ Đại Bằng và hai tên đàn em xui xẻo vừa lúc bị trừ còn 94 điểm.

Trúc Ninh: “Mọi người không thấy rõ Lí Đồng chết như thế nào sao?”

Nói đến cái chết của Lí Đồng, vẻ sợ hãi thoáng hiện ra trong ánh mắt của mọi người: “Lúc ấy đang là giờ toán học, Lí Đồng đột nhiên ngã xuống, rồi…”

“Mấy người chúng tôi luôn ngồi bên cạnh Lí Đồng, chúng tôi không thể nào giết Lí Đồng!”

Vậy… Vậy là ai ra tay?

Trúc Ninh nhìn mấy đứa choai choai trước mặt. Mặc dù cậu không biết đám học sinh Hòe Tử Lâm và Chuyên Lượng rốt cuộc là thứ gì, nhưng đám Vũ Đại Bằng này chính là những đứa trẻ vị thành niên loài người hàng thật. Mặc dù chúng biết chút thuật pháp nhưng chắc chắn không chống nổi lớp phụ đạo của trưởng khoa cố vấn hòa ái dễ gần.

Trúc Ninh thân là chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt không thể nhìn bọn họ đi chịu chết. Cậu lách qua hai tay đưa tới định đưa tiền cho cậu của Vũ Đại Bằng.

“Với kinh nghiệm mới vừa rồi của tôi… Mọi người chắc chắn không sống qua nổi cho đến hết giờ học phụ đạo.” Trúc Ninh nhìn sắc mặt của mọi người trắng bệch trong nháy mắt, tiếp tục phân tích, “Biện pháp duy nhất có thể cứu mạng của mọi người bây giờ chính là, thừa dịp Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm đang chiếm dụng phòng làm việc của trưởng khoa cố vấn, cộng điểm trở lại như cũ.”

Vũ Đại Bằng mồ hôi đầy đầu, vẻ tuyệt vọng không hề che giấu hiện rõ trên khuôn mặt to béo: “Không, không thể nào… Ngay cả giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm cũng không có quyền cộng điểm, còn điểm thưởng chỉ cộng cho những người nằm trong top 100 của kỳ thi cuối kỳ toàn trường, nhưng nếu vậy phải chờ học kỳ kết thúc.”

Trúc Ninh: “Tìm ra hung thủ cộng 10 điểm, giết chết hung thủ…”

Chuyên Dịch đứng bên cạnh giật mình, sợ Trúc Ninh nói ra đề nghị đáng sợ nào đó: “Số điểm cộng khi mưu sát không bị phát hiện, chỉ đến cuối học kỳ mới được cộng vào.”

Trúc Ninh: “Tôi nói là, để cho tổng điểm của hung thủ giết chết bạn học thấp hơn chúng ta, hoặc là trước giam bọn họ lại.”



Mãi đến khi cơm nước xong trở về phòng học, ánh mắt của mấy người bọn Vũ Đại Bằng nhìn Trúc Ninh đều là vô cùng sợ hãi.

Thậm chí Vũ Đại Bằng vừa nín không dám ho khan trước mặt Trúc Ninh, lại vô tình sặc một miệng trà sữa trân châu, phụt một tiếng phun hạt trân châu ra ngoài qua đường lỗ mũi.

Sau khi Trúc Ninh hẹn sẽ bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Lí Đồng sau giờ tan học buổi chiều với mấy bạn học sinh, cậu trở lại phòng học. Trong lúc đó cậu gặp một dì lao công mập mạp đang kéo một cái túi rác lớn màu đen đang đi ra từ cửa sau phòng học.

“Đó là dì dọn vệ sinh, là mẹ của Hòe Tử Lâm, tất cả xác của học sinh đều do một tay dì ấy dọn dẹp.” Trúc Vũ Hiên nói nhỏ, “Bất kể vết máu có khó lau chùi thế nào, dì ấy đều có thể quét dọn sạch sẽ.”

Trúc Ninh nhìn thấy rất rõ ràng, giẻ lau nhà trong tay của dì lao công vô cùng sạch sẽ, gần như là không dính một giọt nước. Nhưng trên gương mặt tròn tròn hồng hào của dì, bên khoé miệng lại dính những vết máu li ti rất nhỏ.

Trúc Ninh không muốn tưởng tượng, rốt cuộc mẹ của Hòe Tử Lâm đã quét dọn vết máu như thế nào. Cậu xoa xoa bàn tay rồi tới cánh tay, đổi chủ đề: “Em họ, buổi chiều tiết 1 chúng ta học môn gì thế?”

“Ấy chết, là lớp tiếng Anh, nhanh học thuộc từ vựng thôi!” Trúc Vũ Hiên chạy về chỗ ngồi như một làn khói, lấy ra một xấp flash card nhét vào tay Trúc Ninh, “Giáo viên tiếng Anh là người nghiêm khắc nhất trong tất cả giáo viên, mỗi lần lên lớp em bị kêu tận mấy lần.”

Ma bệnh Chuyên Dịch cũng khác với mọi khi, vội vàng cầm flash card lên, cuống cuồng học: “Một từ sai ba lần sẽ bị trừ 0.5 điểm, tôi chỉ cần nhìn thấy giáo viên tiếng Anh thôi đã sợ chết khiếp rồi!”

CET-4 và CET-6 về cơ bản không kiểm tra viết, muốn học mấy ngàn từ đơn chắc chắn không thể nước tới chân mới nhảy chạy tới các trung tâm để học. Trúc Ninh vò mẻ không sợ rơi không thèm học, gục xuống bàn ngủ đến tiếng chuông vào học tiết thứ nhất của buổi chiều.

Các học sinh đồng thanh chào: “Good afternoon, Miss Su*.”

*Đáng lý ra chữ 苏 nên phiên là Sue, nhưng tác giả để Su nên tui edit theo raw thôi.

Trúc Ninh vừa nghe thấy “Miss Su” lập tức thầm nghĩ không xong. Cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt quỷ nữ vô cùng quen thuộc cùng với mái tóc dài. Gương mặt cô ta lạnh tanh đứng trên bục giảng, trán bị sưng u một cục, mắt phải tím bầm giống như quả cà.

Trúc Ninh: “…”

Trong 40 phút sau đó, cô Tô chia ra kiểm tra thí điểm theo mã số và họ của học sinh. Từng người một đứng lên kiểm tra, cứ thế các học sinh trong phòng học lần lượt đứng lên theo hình chữ S…

Cả lớp còn dư lại hơn ba mươi học sinh, mỗi người bị kêu lên bốn, năm lần. Tất cả học sinh trong phòng học câm như hến giống như chim cút con co rụt đầu trong gió rét, rất sợ chạm phải tầm mắt của vị giáo viên tiếng Anh hà khắc này.

Nhưng mà, Trúc Ninh giống như vô hình trong mắt cô Tô, suốt toàn bộ giờ học cậu bị xem như không khí, không bị gọi lên dù chỉ một lần.

Thậm chí, Trúc Ninh còn len lén ngáp một cái thừa dịp cô Tô viết bảng đưa lưng về phía cậu. Còn cô giáo nghiêm khắc cẩn thận từng li từng tí lại căng thẳng đến mức bóp gãy viên phấn một cái “rắc”.

Trúc Ninh: “…”

Vừa mới hết tiết, cô giáo tiếng Anh đã lập tức ôm giáo án đi ra khỏi phòng học nhanh như điện chớp, tất cả diễn ra chưa đến một giây đồng hồ.

Thành công vượt qua lớp tiếng Anh khiến chúng sanh kêu rên. Tiếp theo là tiết thể dục, học bơi.

Nhưng ngay lúc học sinh của lớp 12-2 chen chúc xuống lầu đi về phía sân tập, nửa người trên của lớp phó Đinh Nhã đột nhiên uốn cong 150 độ, lăn lộn rơi xuống cầu thang.

Vốn đám học sinh còn đang đùa giỡn đùn đẩy nhau, bây giờ lại sợ ngây người. Các bạn học xung quanh nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi không có ai đi bên cạnh Đinh Nhã.

Nhưng cô nhóc giống như tượng bùn dính nước đột nhiên đổ vỡ mà không có dấu hiệu báo trước, cột sống gãy lìa thành rất nhiều đoạn, tắt thở lăn xuống cầu thang.

Vụ án mưu sát thứ ba xảy ra trong vòng một tuần, cả lớp trừ 3 điểm, học phụ đạo tập thể.

Lớp trưởng Chuyên Lượng gần như xông ra ngay lập tức, gã gào lên với học sinh lui tới xung quanh: “Là ai trong số các người? Là ai làm? Nếu để tôi phát hiện là tên nào làm, tôi lập tức lột da các người!”

Kêu gào nửa ngày, tất nhiên không có kết quả.

Không ít bạn học kinh hoàng thất thố dùng điện thoại di động mở cổng thông tin đào tạo tra điểm. Tất cả đều bị trừ còn 94 điểm, ai ở chung phòng ký túc thì còn thảm hại hơn.

Mắt Chuyên Lượng đỏ lên vì tức. Sau khi nhìn quanh một vòng, ánh mắt của gã dừng lại trên người Trúc Ninh: “Chính là mày có đúng không, một mình mày giết chết ba người trong lớp… Hồi trưa tao thấy điểm của mày còn hơn 100 điểm, chắc chắn không sợ bị trừ, chính mày là hung thủ!”

Lúc này cả lớp đều thấp hơn 95 điểm, chỉ có Trúc Ninh là 97 điểm. Chuyên Lượng vén tay áo lên hung hăng nhào về phía Trúc Ninh.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh!

Trúc Ninh còn chưa ra tay, Vũ Đại Bằng đã làm. Cậu ta bội phục Trúc Ninh sát đất, vẫn còn đang chờ Trúc Ninh phá án, nào có thể nhìn Trúc Ninh bị đánh? Vũ Đại Bằng lập tức lấy ra một xấp bùa màu tím trong túi mang bên người, a a a vọt tới ôm lấy cổ của Chuyên Lượng: “Mày dừng lại cho tao…”

Ầm!!!



20 phút sau, Vũ Đại Bằng bị hơn 10 tấm bùa sấm sét nổ cụt một cánh tay, Chuyên Lượng thì đầu nổ thành cái ổ gà, và nhân vật trung tâm Trúc Ninh hoàn hảo không hao tổn gì. Cùng nhau đứng trong phòng làm việc của Hồ Thanh Tuấn, giải thích tình hình lúc đó.

Chuyên Lượng muốn nhào tới đánh Trúc Ninh mấy lần nhưng đều bị Hồ Thanh Tuấn nghiêm nghị trách mắng ngăn lại.

Đôi mắt Chuyên Lượng đỏ bừng: “Chính nó là kẻ giết người, chứ nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy. Nó ngồi sau lưng Lí Đồng, mới vừa rồi thì đi phía sau Đinh Nhã… Cả lớp đều bị trừ thấp hơn 95 điểm, chỉ có nó là 97 điểm… Lúc mày chưa chuyển vào lớp 12-2 cả lớp vẫn còn bình thường, mày vừa chuyển vào… Bọn tao ai cũng không sống nổi!”

Vũ Đại Bằng quay sang mắng Chuyên Lượng: “ĐCM thằng ngu này! Cái đéo gì cũng đổ cho anh Trúc Ninh làm là sao. Vốn từ đầu anh ấy đã không có mặt trong giờ toán, anh ấy còn phải giúp tao điều tra nguyên nhân cái chết của Lí Đồng!”

Vốn Hồ Thanh Tuấn chỉ cho là, Trúc Ninh là con cháu của một dòng tộc thuật sĩ nào đó có tu vi cao, nên ông ta còn lo lắng cho cậu một chút. Nhưng bây giờ cả lớp 12-2 sắp gặp nguy cơ bị giết toàn bộ, nguyên nhân cũng rất là kỳ quái. Hồ Thanh Tuấn không khỏi bắt đầu nghi ngờ.

“Được rồi, tất cả im lặng!” Hồ Thanh Tuấn mắng, ánh mắt ông ta nhìn về phía Trúc Ninh cũng càng thêm thận trọng, “Lúc sáng, tại sao cậu lại đổi xuống ngồi phía sau Lí Đồng?”

Trúc Ninh lười trả lời: “Chuyện điều tra hung thủ cơ bản như vậy mà mọi người lại không làm được? Chỉ dựa vào đoán mò thôi sao?”

Chuyên Lượng cười khẩy nhìn về phía Trúc Ninh: “Trường học có quy định thu nhặt xác ngay lập tức, hơn nữa không có cách nào chiêu hồn, mày định điều tra kiểu gì? Trường học có nhiều vụ án mưu sát như vậy, trừ phi bắt được hung thủ ngay tại chỗ, nếu không không tài nào phá được!”

Vũ Đại Bằng giận đến mặt đỏ bừng, chửi ầm lên nhưng bị Hồ Thanh Tuấn vung tay cấm khẩu, bịt cổ họng đến một âm cũng không phát ra được.

Trúc Ninh: “Mọi người chắc chắn để cho em điều tra?”

Hồ Thanh Tuấn không nói gì, dường như đang đợi Trúc Ninh giải thích rõ ràng.

Trúc Ninh lấy ra lệnh bài quỷ sai, nhàn nhạt mở miệng: “Quỷ sai dương gian Trúc Ninh cho gọi âm ti Địa Phủ.”

Trong khoảnh khắc âm phong thổi ù ù, một bóng dáng màu đen đầu đội trời chân đạp đất trồi lên từ dưới sàn nhà, vẩy bào định quỳ xuống.

Trúc Ninh: “Chớ quỳ, mang Sinh Tử Bộ lên đây, tôi muốn xem một chút.”

——–