Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 141




Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Trúc Ninh nhìn thấy trên bảng tên treo trước ngực vị thầy giáo này có khắc ba chữ, Hồ Thanh Tuấn.

Một cái tên thật đẹp, Trúc Ninh nghĩ.

Hồ Thanh Tuấn nhìn chằm chằm tờ giấy trên cổ Hòe Tử Lâm. Khi nhìn ước chừng một phút, Hồ Thanh Tuấn cho rằng tờ giấy kia vốn chỉ là vật bày trí trên cái cổ không đầu.

Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy cặp mắt hình tròn chớp chớp đầy sinh động trên tờ giấy, vẻ mặt của Hồ Thanh Tuấn từ nghi hoặc biến thành không ngừng thay đổi, một lời khó nói hết.

Trúc Ninh: “Thầy nhìn đi, không phải ở đây vẫn còn có đầu sao.”

Hòe Tử Lâm nổi cơn tanh bành, cái miệng xé ra trên tờ giấy không ngừng đóng mở: “Đây mà cũng xem là đầu hả!!!”

Trúc Ninh đưa tay chỉ hướng miệng của Hòe Tử Lâm, hiên ngang chính trực báo cáo với thầy giáo: “Thầy xem, cái đầu đang nói chuyện này.”

Hồ Thanh Tuấn hít sâu một hơi, rốt cuộc mới làm cho giọng mình trầm ổn bình tĩnh lại: “Cậu học sinh mới, Hòe Tử Lâm thành ra thế này… Là do cậu làm?”

Bây giờ cho dù không thừa nhận chuyện này cũng vô dụng. Mấy chục học sinh trên hành lang ai cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Chuyên Lượng nghe thế càng tức giận gào lên: “Chính nó đã đập đầu của Hòe Tử Lâm khiến cái đầu biến mất!!!”

Trúc Ninh rất vô tội gật đầu thừa nhận: “Nhưng ba người bọn họ tụ tập bắt nạt một bạn học chỉ mới lớp chín, còn suýt chút nữa đánh chết Chuyên Dịch. Em chỉ mới vung cái cặp hơi mạnh một chút trúng Hòe Tử Lâm thì đầu của cậu ta đã thành thế này rồi.”

Thật ra Trúc Ninh vẫn có hơi căng thẳng, cậu sợ giáo viên chủ nhiệm muốn xem xét cặp sách. Nhưng thật may là, sự chú ý của tất cả mọi người tại hiện trường đều tập trung lên trên đầu của Hòe Tử Lâm.

Hồ Thanh Tuấn thấy nhóm học sinh không có dị nghị, ánh mắt của ông ta lại mang theo nghi hoặc một lần nữa. Ông ta tiến lên một bước đưa tay đụng lên cái trán bằng giấy của Hòe Tử Lâm.

Mấy nét vẽ chấm phá đầy chất truyền thần bằng bút chì thành công diễn tả ra biểu cảm trên mặt Hòe Tử Lâm. Vẻ mặt tin phục và sùng bái vô hình của y đối với Hồ Thanh Tuấn như thể, chỉ cần thầy chủ nhiệm lớp ra tay là có thể biến đầu của y trở về.

Lúc này chợt có tiếng xì xào bàn tán rất nhỏ vang lên giữa đám học sinh vây xem: “Thầy Hồ cực kỳ giỏi Khôi Lỗi Thuật, chắc chắn sẽ vạch trần được trò lừa bịp vặt vãnh của tên học sinh chuyển trường kia, bắt nó tại trận.”

Bây giờ phần lớn học sinh đều tin rằng Trúc Ninh thi triển thuật pháp nào đó trên đầu Hòe Tử Lâm vì muốn trêu chọc y. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi thầy chủ nhiệm lớp giải phép.

Thậm chí có học sinh ham học còn lấy sổ tay ra chuẩn bị ghi chép cách giải phép của Hồ Thanh Tuấn.

Nhưng chỉ thấy sau khi Hồ Thanh Tuấn chạm vào tờ giấy trắng vài giây, chân mày của ông ta càng nhíu chặt hơn, Với đống kiến thức thuật pháp ông ta học được cả đời này, thế mà lại không nhìn ra: Rốt cuộc thuật pháp biến đầu thành con rối giấy này làm như thế nào.

Đầu óc của Hồ Thanh Tuấn mơ hồ, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, ông ta giơ tay lên lần nữa nắm cằm của Hòe Tử Lâm, kéo nhẹ một phát…

Xoẹt!

Cằm của Hòe Tử Lâm bị xé xuống một góc lớn.

Mọi người: “!!!”

Trúc Ninh thật sự không dám nhìn mặt mày của Hòe Tử Lâm lúc này, cậu lặng lẽ dời tầm mắt, “phi lễ chớ nhìn” nhìn chằm chằm vào vách tường.

Vốn khuôn mặt của Hòe Tử Lâm thon gọn đẹp trai, cho nên Trúc Ninh cũng cực kỳ tốt bụng “bóp” cằm cho y thành cằm V line. Cộng thêm dùng bút chì tô hai vòng tròn đen nhánh làm con ngươi. Một gương mặt đậm chất hội họa trường phái siêu thực cũng có thể xem là giống Hòe Tử Lâm khoảng 30%.

Bây giờ, cằm nhọn của Hòe Tử Lâm bị xé xuống, toàn bộ gương mặt biến thành mập tròn, lại phối thêm con ngươi tròn xoe đen nhánh trông không còn giống một anh đẹp trai nhưng có hơi quái dị.

Thay vào đó càng giống như Vượng Tử* in trên lon sữa bò

*Vượng Tử

Ngay khi Hòe Tử Lâm nghe một tiếng “xoẹt”, biểu cảm kính phục lập tức chuyển thành kinh sợ, hai mắt trợn tròn xoe, cả khuôn mặt Vượng Tử tràn ngập kinh hoàng!

Hồ Thanh Tuấn cầm miếng giấy tam giác cứng đờ chừng nửa phút, cuối cùng ông ta rụt tay về, bỏ “cái cằm” của Hòe Tử Lâm vào túi áo.

“Cậu học sinh mới tới, cậu tên gì?”

“Trúc Ninh ạ.”

“Trừ 5 điểm, cố tình làm bạn học bị thương.”

Vốn Hòe Tử Lâm và Chuyên Lượng còn đang hoảng sợ vì việc cái cằm bị xé, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhìn Trúc Ninh bằng ánh mắt như kẻ thượng đẳng, thành công bị giáo viên chủ nhiệm dời sự chú ý.

Trúc Ninh đang cực kỳ tức giận, thậm chí định đột nhập vào khu ký túc xá của giáo viên lúc nửa đêm, sau đó há cái miệng to hơn hai mét đàm đạo nhân sinh một lúc với vị giáo viên chủ nhiệm này.

Nhưng nói là cố tình làm bị thương thật ra cũng không sai lắm. Dù sao dưới đòn vung cặp chí mạng của Trúc Ninh, đầu của Hòe Tử Lâm đúng thật là… Không còn nguyên vẹn.

Nhưng sắc mặt của hai người Trúc Vũ Hiên và Chuyên Dịch đi theo Trúc Ninh lại trắng bệch. Trúc Vũ Hiên len lén nắm kéo ống tay áo của Trúc Ninh, giọng nói run run cực kỳ nhỏ: “Xong rồi, xong rồi… Cộng thêm 1 điểm trừ của Ôn Thuần, anh họ, bây giờ anh chỉ còn 94 điểm thôi.”

Hồ Thanh Tuấn xoay người rời đi, Chuyên Lượng không hề kiêng dè làm động tác cắt cổ với Trúc Ninh, cười ác ý: “Ha ha, mới ngày đầu tiên đã học phụ đạo với thầy trưởng khoa cố vấn, mày chết chắc rồi!”

Trúc Ninh: “Thầy, em tố cáo Hòe Tử Lâm vi phạm nội quy trường học.”

Trúc Vũ Hiên và Chuyên Dịch đứng bên cạnh sợ hết hồn, Chuyên Dịch run rẩy chạy tới muốn kéo Trúc Ninh, sự sợ hãi lộ rõ trong giọng nói: “Chúng ta không có chứng cớ, vu khống bạn học mưu sát sẽ bị phạt trực nhật ở hồ nước phía sau. Nơi, nơi đó…”

Nhưng những lời của Trúc Ninh thành công châm lửa bầu không khí của cả tầng lầu. Rất nhiều học sinh ngó dáo dác nhìn ra ngoài, còn Hòe Tử Lâm và Chuyên Lượng thì trông có vẻ hả hê chờ xem kịch vui.

Hồ Thanh Tuấn xoay người, sắc mặt cau có: “Học sinh Trúc Ninh, mới ngày đầu tiên đi học cậu đã muốn nhận cùng lúc hai hình phạt vừa trực nhật sau hồ vừa học phụ đạo hả?”

Thậm chí Chuyên Lượng đứng bên cạnh còn vui vẻ huýt sáo.

Mọi người đều biết Ôn Thuần do Hòe Tử Lâm giết, nhưng trong khu vực trường trung học Derson không có bất cứ thiết bị theo dõi nào, mọi chuyện cũng thành nói mà không có bằng chứng.

Trúc Ninh: “2 giờ tối hôm qua, Hòe Tử Lâm đuổi theo Ôn Thuần…”

Sắc mặt của Hồ Thanh Tuấn càng lúc càng tệ.

Cái mặt giấy của Hòe Tử Lâm thì cười ra tiếng: “Mày muốn nói tối hôm qua tao đuổi giết Ôn Thuần đến phòng ngủ của mày? Nhưng bất cứ giáo viên nào cũng nhìn thấy Ôn Thuần chết trước 2 giờ sáng…”

Trúc Ninh ngắt lời Hòe Tử Lâm, nói xong nửa câu sau của mình: “Hòe Tử Lâm đuổi theo quỷ hồn của Ôn Thuần đến phòng 209, vì vậy… Cậu ta không tuân theo quy định sau 9 giờ tối phải ở trong phòng ngủ!”

Mọi người: “Hả?”

Nụ cười của Hòe Tử Lâm và Chuyên Lượng cứng đờ.

Trúc Ninh: “Vì thế cậu ta phải bị trừ 3 điểm, hơn nữa Hòe Tử Lâm là bạn cùng phòng và còn là bạn học cùng lớp của Ôn Thuần, Ôn Thuần không thể tự bảo vệ mình tránh bị mưu sát. Theo như nội quy trường, Hòe Tử Lâm phải bị trừ 3 điểm.”

Trong thần sắc của Hòe Tử Lâm cũng lộ ra vẻ kinh hoàng. Có vẻ như lần này y cũng sẽ đi tìm trưởng khoa cố vấn học lớp phụ đạo. Nhưng y không có đầu, lần này y không chắc mình có thể sống sót trở về.

Hòe Tử Lâm liều mạng tranh cãi: “Em chưa từng đến phòng ngủ của cậu ta.”

Trúc Ninh nhàn nhạt nói: “Em có chứng cớ.”

Vừa nói Trúc Ninh vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh chụp đen thùi lùi rồi giơ lên trước gương mặt cau có của giáo viên chủ nhiệm.

Đây chính là tấm hình Trúc Ninh chụp tối hôm qua, lúc cậu vừa mới thức dậy rồi suýt chút nữa bị Hòe Tử Lâm hù chết.

Trong tấm ảnh đen thùi lùi, một người đang khom người hướng về phía ống kính, phần trên cổ trống không chẳng có gì hết. Là một con quỷ không đầu cực kỳ đáng sợ.

Trúc Vũ Hiên đứng bên cạnh vừa nhìn thấy tấm hình này, hai mắt cậu ta lập tức trợn trắng, cả người lảo đảo ngã xuống đất.

Trúc Ninh giơ đầu ngón tay chọt màn hình, nhìn về phía thầy chủ nhiệm lớp, “Thầy xem, Hòe Tử Lâm đứng ở cuối giường ngủ của em.”