Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 131




Hắc Vô Thường: “…”

Bóng lông nhỏ: “…”

Tình cảnh lại vô cùng hỗn loạn.

Trương Vũ không biết mình vừa ném cái thứ gì, anh ta bị biến cố bất ngờ làm cho sợ kêu ra tiếng vội vàng lùi lại mấy bước, cho tới khi đụng phải bia mộ của Chương Dục Cẩn, “Đó… Đó là cái quái gì?”

Triệu Văn Hòa vô cùng tức giận, gắng gượng trồi lên từ một đống quỷ lộn tùng phèo. Sau đó mắt to trợn mắt nhỏ nhìn một Quỷ Đế khác đập trên người mình.

“Ngươi, ngươi là người phương nào!”

Triệu Văn Hòa làm thế nào cũng không ngờ trên đời này ngoại trừ Ngũ Phương Quỷ Đế bọn họ và Phong Đô Đại Đế, vẫn còn Quỷ Đế khác.

Cho dù có, thân là Quỷ Đế siêu mạnh cũng không nên làm Bùa Hộ Thân tùy tiện để người ta ném như vậy chứ?

Mặc dù lúc xoay vòng vòng bay lên, dáng vẻ của Tôn Thư Thành hơi lúng túng. Nhưng ngay một khắc khi rơi xuống, y đã khôi phục thành thư sinh có khí chất phong nhã.

Vốn chỉ là mấy con quỷ té chung một chỗ, quỷ khí hư hóa một chút là có thể tách ra.

Nhưng đám quỷ hạ thần đã đến cấp bậc Quỷ Đế, âm khí quỷ khí quanh thân vô cùng ác liệt. Vào lúc thế này không ai lại chủ động tự thân nhược hóa quỷ khí đến mức hư vô cực dễ bị công kích…

Nếu đám quan lớn của Quỷ Vực muốn bò dậy thì việc đạp phải tay mặt của người khác là không thể tránh khỏi. Vì vậy, đám quỷ hạ thần không dám hành động tuỳ tiện, Triệu Văn Hoà bị xem như tấm lót càng không thể cử động, cũng chỉ có Tôn Thư Thành là có phạm vi hoạt động lớn một chút.

Tôn Thư Thành nghe được câu hỏi Triệu Văn Hòa thì tao nhã lễ phép gật đầu nói, “Tại hạ Tôn Thư Thành, chỉ là một cô hồn tạm dừng chân ở chốn dương gian, bệ hạ chưa từng nghe nói qua cũng phải.”

Cách nói chuyện của Tôn Thư Thành vô cùng khiêm nhường, cộng với động tác chắp tay nhìn giống như là cung kính hành lễ với Quỷ Đế Triệu Văn Hòa.

Ai nghe cách nói chuyện khiêm tốn trầm ổn này cũng không thể nổi giận đùng đùng. Quỷ Đế Triệu Văn Hòa ngừng một lát không biết nên nói gì, đám quỷ hạ thần cũng sững sờ.

Sau đó trơ mắt nhìn thư sinh điềm đạm kia lấy ra một con dao nhỏ từ trong tay áo, đâm phập một nhát vào ngực Triệu Văn Hòa…

Trương Vũ vất vả chống mộ bia bò dậy, lảo đảo suýt chút nữa lại té xuống.

Quỷ hạ thần kinh ngạc đến mức sắc mặt biến đổi, “Bệ hạ!!!”

Sau đó không để ý ai đạp ai, sợ vỡ mật phi thân cứu giá.

Triệu Văn Hòa giận dữ vung một chưởng! Nhưng Tôn Thư Thành nhanh như tia chớp phi thân lui về sau ngay trước khi sát chiêu chạm đến, trôi giạt đến bên cạnh Trương Vũ cách đó mười mấy mét.

Mặc dù Tôn Thư Thành bị nhốt trong cái bình sứ lớn chừng ngón tay cái suốt nửa tháng qua, nhưng khi y bị ném ra giữa không trung, trong vài giây bay lượn ngắn ngủi, y đã phán định tình thế ngay lập tức.

Hắc Vô Thường đứng sau lưng không phải bản thể, Minh Vương ăn quá no, Trương Vũ như bánh thịt, thật ra cơ thể phàm tục cũng không hẳn là không được… Còn trước mặt là kẻ đứng đầu Ba Trủng Sơn —— —— Quỷ Đế Triệu Văn Hòa.

Tôn Thư Thành quyết định thật nhanh, len lén thọt một dao.

Con dao nhỏ của Tôn Thư Thành và kẹo cao su mạng nhện có công dụng cực kỳ giống nhau, vô cùng lợi hại. Đừng nói là lệ quỷ quỷ vương ăn một dao đã bỏ mạng, chính y tự cắt cổ cũng chẳng khác gì tự sát.

Nhưng mặc dù đều là Quỷ Đế, Triệu Văn Hòa vẫn mạnh hơn Tôn Thư Thành rất nhiều. Cơ mà bị ăn một dao này, quỷ khí tích tụ mấy nghìn năm vẫn tuông ra ngoài ào ào như thác nước!

Triệu Văn Hòa giận dữ, phất tay áo đánh bay bốn tên quỷ hạ thần gào lên chạy tới đỡ gã, gã bịt vết thương đứng lên: “Thứ cóc nhái như ngươi dám ám hại ta!”

Triệu Văn Hòa là Quỷ Đế, nhưng thân phận của gã không chỉ là Quỷ Đế bình thường mà còn là quân vương Âm Giới đã thăng thành tiên thần vào Thiên Đình, lúc Tôn Thư Thành còn chưa ra đời, Hắc Vô Thường còn là tiểu lại câu hồn ở Địa Phủ.

Theo tiếng nói như tiếng sấm của Triệu Văn Hòa, vô luận là người hay quỷ có mặt ở đây, đầu óc đều chấn động đứng không vững giống như bị cây chùy nặng đập xuống.

Ánh trăng vốn lạnh lẽo đột nhiên bị màn sương đen thui đậm đặc che phủ, uy áp kinh khủng từ quân vương của quỷ đè xuống như nhà tù. Ngay cả bóng lông nhỏ cũng không dám xù lông, hai mắt nhắm chặt cố gắng rúc sâu vào trong ngực Hắc Vô Thường.

Còn Hắc Vô Thường đã bắt đầu cứng đờ giống như ma nơ canh từ năm phút trước, nhưng mà hắn vẫn im lặng ôm bóng lông nhỏ đứng trong nghĩa địa, ngay cả một động tác cũng không làm.

Chỉ thấy một hư ảnh màu đen đã hình thành xung quanh Triệu Văn Hòa, âm khí quỷ khí trong vòng chu vi mười dặm tụ tập lại như dời núi lấp biển, tràn vào trong hư ảnh kinh người kia.

Toàn bộ hư ảnh căng ra tràn đầy, ẩn chứa uy lực có thể lay động núi sông.

Dường như Triệu Văn Hòa nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi, gã điều động quỷ khí toàn thân, giơ tay lên đánh một chưởng!

Một chưởng quỷ khí cực đại đánh về phía mọi người trong nghĩa địa nhanh như tia chớp, đủ để cho một trăm con quỷ vương tan thành mây khói trong nháy mắt!

Nhưng đúng vào lúc này, vấn đề lại xảy ra, quỷ khí lọt ra từ vết thương trên lồ.ng ngực của Triệu Văn Hòa.

Triệu Văn Hòa như quả khí cầu bị cây kim chọt thủng một lỗ, phần ngực phồng ra, sau đó xì xì xì…

Quỷ khí bắt đầu tràn ra bên ngoài!

Đại chưởng ấn lập tức yếu đi.

Tôn Thư Thành nhìn tình thế xung quanh, chỉ đành phải bất chấp bay vọt lên, định một mình chọi cứng đỡ một đòn này. Một tiếng ầm vang lên, y lập tức bị tát bay ra ngoài, gần như bay một đường thẳng trên không trung, sau đó đập vào mộ bia cách đó mười mấy mét.

Nhờ Quỷ Đế Triệu Văn Hòa bị xì, một chưởng này mới không đập chết Tôn Thư Thành, nhưng cũng khiến y không bò dậy nổi.

Quỷ hạ thần bên cạnh thấy một kích của bệ hạ nhà mình không gây chết người, bọn chúng lập tức cưỡi mây xông lên, hóa thành bốn cái bóng đen cao lớn đội trời đạp đất xúm lại.

Trương Vũ thấy tình trạng của Hắc Vô Thường khác thường, Tôn Thư Thành bị đập sắp chết, anh ta chỉ đành miễn cưỡng bò dậy, run rẩy lấy ra mấy hộp hồn khói cuối cùng từ trong lồ.ng ngực, đốt lên nhanh như chớp ném ra ngoài.

Có vết xe đổ từ quỷ đế, mấy tên quỷ hạ thần sợ hết hồn vội vàng che mặt lui về sau, bọn chúng sợ tên người phàm còn sót một hơi này lại vứt ra cái gì.

Quỷ Đế Triệu Văn Hòa cũng vô cùng căng thẳng.

Năm cặp mắt nhìn chằm chằm bao thuốc lá bốc ngọn lửa nhỏ bé!

Hơn ba mươi điếu hồn khói bị đốt đồng loạt, tia lửa xinh đẹp bùng lên thúc đẩy bao thuốc lá xoay tròn cực nhanh giữa không trung, lửa khói phừng phừng bốc lên bốn phía. Tiếp đó va chạm với lồ.ng ngực bị thủng lỗ của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa, một bên phun khói bụi tách tách tách, một bên phun khói đen xì xì xì.

Trong nhất thời, chiến trường đang giương cung bạt kiếm bị thuốc lá hun bốc khói xèo xèo.

Giống như cái nồi bị khét trong phòng bếp.

Đám quỷ hạ thần có lẽ cũng đã phát hiện đại khái, so sánh giữa đồ mà tên người phàm này mới ném ra và Quỷ Đế bay lên trời đập người lúc nãy, hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Đây cùng lắm chỉ là một hộp thuốc lá phun lửa phô trương thanh thế.

Trương Vũ vừa căng thẳng vừa lúng túng ho khan vài tiếng, anh ta cũng không biết tại sao mình lại dùng hồn khói chuyên dùng để truy tìm thăm dò, đã vậy còn ném cả vỏ hộp…

Một tên quỷ hạ thần trong số đó cười khẩy: “Dăm ba trò mèo.”

Vừa nói, bốn tên quỷ hạ thần rút kiếm xông vào làn khói dày đặc, ý muốn xóa bỏ đám người phàm này trước khi cơn giận của Triệu Văn Hòa bùng lên.

Hồn khói chuyên dùng để khắc chế quỷ khí, khi tiếp xúc với thứ khói đen kia giống như rượu cồn đang bốc hơi gặp được khí Oxi tinh khiết, chờ sau khi hai bên đạt đến độ đậm đặc nhất định…

Gần một trăm điếu hồn khói bốc lửa phừng phừng, vây xung quanh quỷ khí cường hãn vô biên của Quỷ Đế.

Ầm!!!

Nổ tung.

Mới vừa rồi, phân thần và bản thể của Hắc Vô Thường đang lặng lẽ đổi chỗ cho nhau. Đúng vào giờ phút này, người đàn ông trẻ tuổi ôm bóng lông nhỏ im lặng đã lâu rốt cuộc mở mắt, Hắc Vô Thường bản thể đã trở về.

Trong một cái chớp mắt ấy, khi Hắc Vô Thường mới vừa rời khỏi Địa Phủ tiến vào phân thần, hắn liền tự cho là mình mù. Phải mất mấy giây sau hắn mới nhận ra khói đen dày đặc đen ngòm che khuất cả bầu trời.

Hắc Vô Thường bản thể cảm giác được Quỷ Đế giáng xuống nên cực kỳ căng thẳng, không tiếc sử dụng cấm thuật đổi với phân thần, chạy tới cứu bóng lông nhỏ và các thủ hạ khác.

Vốn hắn tưởng tình hình ở nghĩa địa căng như dây đàn, đối phương là một Quỷ Đế tiến vị tiên thần và bốn tên quỷ hạ thần. Cho dù có Tôn Thư Thành là một Quỷ Đế có mặt ở đó, hơi bất cẩn một chút vẫn sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt.

Bóng lông nhỏ chắc chắn đã sợ đến phát hoảng.

Trong bóng tối, Hắc Vô Thường sờ lên quả bóng lông trong ngực, kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.

Sau đó phát hiện, cục bóng lông trong ngực vô cùng vui vẻ đang ăn từng hớp từng hớp khói dày đặc.

Màn khói dày đặc có khả năng che đậy tầm mắt và thần thức tản đi, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hiện ra.

Trương Vũ là chủ nhân của hồn khói, sẽ không bị vụ nổ từ hồn khói gây ảnh hưởng, thế nên anh ta vẫn bình thản ngồi xếp bằng dưới đất.

Tôn Thư Thành mới vừa bị đánh bay mười mấy mét, bây giờ đang bay là là cách mặt đất ba thước, tấm lòng rộng mở, hào hoa phong nhã.

Những người khác của Ban điều tra đặc biệt thì nằm trong quan tài dưới lòng đất, an toàn đến mức không thể an toàn hơn.

Còn cách đó vài mét, một tên Quỷ Đế và bốn tên quỷ hạ thần giống như quả cà bị vụ nổ tạt rách da, vô cùng thê thảm co quắp nằm trên mặt đất.

Mặt mũi của Quỷ Đế và quỷ hạ thần đen đen tím tím, râu dài cháy xém xù lên như hoa nở, vừa cong vừa quéo trông vô cùng tức cười.

Mấy tên quỷ bình thường không có động tĩnh gì, chỉ có ngực của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa là chưa lành lại còn đang bốc quỷ khí xì xì xì.

Trương Vũ nhìn chằm chằm đám quỷ hạ thần Quỷ Đế một hồi lâu, mãi cho đến khi thật sự không thể nhịn được nữa, anh ta mới run lẩy bẩy rút ra nửa điếu thuốc còn sót lại trong túi áo. Sau khi đốt lên hít một hơi thật sâu, anh ta mới miễn cưỡng tìm về một chút lý trí: “Hồn khói của tôi dễ phát nổ vậy sao?”

Tôn Thư Thành bay qua, đầu tiên là lễ độ hơi khom người với Hắc Vô Thường, sau đó mới nhìn đám “bánh quẩy” quỷ hạ thần, một lời khó nói hết: “Trước tiên… Cậu phải có một quả bóng Quỷ Đế bị xì hơi.”

Tất nhiên hồn khói của Trương Vũ vốn là vật hiếm có trên đời, chỉ cần tùy tiện bán một điếu đã có thể bán được giá cao ngất trời không thể tưởng tượng nổi. Nhưng từ trước đến giờ anh ta toàn cà lơ phất phơ, không muốn kiếm tiền.

Cho đến giờ, cách Tôn Thư Thành nhìn Trương Vũ vẫn là mặt mày cau có*, cho nên không nói mấy hộp hồn khói này hiếm như thế nào.

*Nguyên văn là 鼻子不是鼻子脸不是脸/Mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt: Chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, quá tức giận.

Dĩ nhiên, Quỷ Đế không chết dễ dàng như vậy.

Mấy giây sau, Triệu Văn Hòa bất ngờ mở mắt, tỉnh lại.

Gã đường đường là tiên thần, ba lần bốn lượt bị người phàm nói như vậy, tất nhiên giận không thể xả.

Sự tức giận ấm ức tích tụ sau lưng, cái lỗ nhỏ trên ngực Quỷ Đế Triệu Văn Hòa tét thành một cái hốc, từ hình thức xì hơi phụt phụt phụt như đánh rắm biến thành tu tu tu như nấu nước sôi!!!!

Quỷ Đế Triệu Văn Hòa vừa mở mắt liền nhìn thấy Hắc Vô Thường. Gã thân là quân vương Âm Giới, tất nhiên đã từng gặp qua cái tên tiểu lại câu hồn này theo bên cạnh Minh Vương. Bây giờ thần hồn của Hắc Vô Thường đã trở lại, khí thế đột nhiên thay đổi, Quỷ Đế Triệu Văn Hòa cũng nhận ra thân phận của người trước mắt.

Còn Hắc Vô Thường sử dụng thuật chiêu hồn. Sau khi chạy tới từ Địa Phủ, hắn phát hiện mình không có tác dụng quan trọng gì… Vì Hắc Vô Thường bây giờ đang giữ chức vú em tận tụy với công việc, ôm ông chủ nhà mình vỗ nhè nhẹ cho dễ tiêu vì ăn no.

Lửa giận nổi lên trong mắt Triệu Văn Hòa, giọng nói mang theo chút khinh miệt, “Hóa ra là tên hầu nhỏ bé bên cạnh Minh Vương giở trò, Minh Vương rơi vào Vạn Cốt Uyên hồn phi phách tán, thật đúng là một bài học tốt cho kẻ khác làm gương…”

Trước cái vỗ nhẹ của Hắc Vô Thường, bóng lông nhỏ cực kỳ thư thái, không nhịn được nấc cục: “Hức ~”

Bóng lông nhỏ trong ngực Hắc Vô Thường chút chít nấc cục một tiếng, một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng bay xuyên qua kẻ móng của bóng lông nhỏ, tản ra bên ngoài…

Là mùi khoai chiên vị quỷ Thái Tử.

Cặp mắt của Triệu Văn Hòa chợt đỏ ngầu, trừng muốn rách cả mí mắt! Mấy trăm năm qua gã luôn cưng chiều quỷ Thái Tử, nâng niu nó trong lòng bàn tay, mỗi ngày mang người và quỷ đến cho nó hành hạ đến chết để mua vui, chưa từng để nó chịu tủi nhục. Nhưng cái thứ này…

Lấy Quỷ Đế Triệu Văn Hòa làm trung tâm, mây đen gió bão cuồn cuộn đột nhiên nổi lên, quỷ khí dữ dội tàn bạo nổi lên như muốn xé nát tất cả những gì gần nó!

Ngay cả Triệu Văn Hòa với một đống quỷ khí phun ra từ lồ.ng ngực bị lủng một lỗ cũng bắt đầu thăng cấp thành hỏa tiễn, phun khí, xì —— ——

Tôn Thư Thành cảnh giác bay lên như lâm đại địch, Trương Vũ ngã phịch xuống ngay tại chỗ, sắc mặt ảm đạm.

Hắc Vô Thường sống chết mặc bay, lạnh nhạt nói: “Nếu đã phát hiện, thì không cần giữ lại nữa.”

Hắc Vô Thường thuận tay cầm lấy một điếu cuối cùng trong miệng Trương Vũ, sau đó vươn tay xuyên qua bão khói đen, đến gần lồ.ng ngực xì hơi của Triệu Văn Hòa…

Ầm!!!