Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 129




Thiếu niên sợ đến mức trực tiếp biến thành bóng lông nhỏ, rơi bịch xuống trước bia mộ. Hắc Vô Thường lanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu nhóc trước khi cục bóng lông béo nhồi lên lần thứ hai trên bệ đá.

Hắc Vô Thường nhẹ nhàng vuốt lông cậu: “Bọn họ chưa chết, nhưng sớm thôi.”

Bóng lông nhỏ vốn đã yên tâm khi nghe được nửa câu đầu, nhưng lúc nghe nửa câu sau cậu lập tức xù hết cả lông, cậu vội vàng muốn nhảy xuống vung móng vuốt lông đào đất.

Ngay lúc bóng lông nhỏ tránh thoát cái ôm trong ngực của Hắc Vô Thường, nhảy xuống bên cạnh bệ đá chuẩn bị vung móng vuốt lông đào đất. Một cái tay đột nhiên xuyên qua đất đá, trồi lên vươn ra ngoài!

Cái tay vàng như nến kia còn có chút xám trắng, hoàn toàn không giống bộ phận trên cơ thể người sống. Thậm chí đầu ngón tay còn đụng phải lớp lông tơ trên bụng bóng lông nhỏ.

Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!”

Bóng lông nhỏ nhảy một phát cao ba thước, nhảy ngược trở lại vòng tay của Hắc Vô Thường. Ngay cả Trương Vũ trôi lơ lửng giữa không trung cũng sợ đến mức té thành tư thế lý ngư đả đĩnh: “Đậu má, cái tay này không phải của Chương lão đại chứ?”

Sau đó chỉ thấy cái tay kia như đang hoảng loạn, ngón tay làm mấy động tác khó hiểu. Đầu tiên giơ hai ngón tay hình chữ V, sau đó lại đổi thành OK, nhưng dường như nó vẫn cảm thấy mình đưa thế không đúng. Thế là năm ngón tay múa máy linh tinh một trận, không biết rốt cuộc nên khoa tay múa chân kiểu gì.

Lúc này Trương Vũ miễn cưỡng chống đất nửa ngồi dậy. Anh ta nhìn cái tay dính toàn bùn đất, da khô nứt nẻ, quỷ thần xui khiến thế nào mà anh ta lại vươn tay nắm cái tay đó, sau đó…

Cái tay kia cũng bối rối.

Trương Vũ cà lăm: “Nó nó… Nó muốn làm gì?”

Hắc Vô Thường nhàn nhạt mở miệng: “Chương Dục Cẩn muốn bảo cậu hỗ trợ đào xác.”

Cũng may, tuy cơ thể của Trương Vũ cứng còng, máu chảy không thông, nhưng vẫn dùng được thuật pháp. Sau khi anh ta làm vài thuật điều khiển vật rồi lần mò theo cánh tay thê thảm, rốt cuộc kéo được bả vai lên… Cuối cùng đến cả cơ thể.

Hai mắt Chương Dục Cẩn nhắm chặt, trên miệng mũi toàn là bùn đất chưa khô. Có vẻ như anh đã không còn thở được một thời gian, chỉ còn duy nhất nửa cánh tay phải là có thể hoạt động. Cánh tay cứng đờ giơ giơ với mọi người giống như đang chào.

Trương Vũ lại tiến lên cầm cái tay kia, tay chân anh ta luống cuống, “Đây, đây…”

“Phong Hồn Thuật của Quỷ vực,” Hắc Vô Thường nhìn thi thể trên đất, nghe không ra vui giận trong giọng nói của hắn, “Nếu bọn chúng giết người trực tiếp, rất có thể tử hồn sẽ bị đá dẫn hồn dẫn dắt xuống Địa Phủ. Phe phái Quỷ Đế không có ý định đối đầu với Diêm Vương trước thời hạn.”

“Hồn phách phong ấn trong thân thể bảy bảy bốn mươi chín ngày, người sống trở thành xác sống, linh hồn và thể xác vĩnh viễn không thể tách rời. Nếu không có ai phát hiện, rất có thể sẽ bị nhốt trong quách* dưới lòng đất vĩnh viễn.”

*Quách: Quách là một cái hòm chứa xác chết, giống như quan tài. Quách thường được làm bằng đá, đặt lộ thiên hoặc đôi khi chôn dưới đất.

Trương Vũ, bóng lông nhỏ và cánh tay của Chương Dục Cẩn, đồng loạt rùng mình.

“Phong Hồn Thuật đối với đội trưởng Đội chấp hành ngươi mà nói cũng không khó giải trừ. Cho dù người dùng thuật rút hồn phách ra khỏi thân thể và giam cầm nó trong nửa đoạn cánh tay, chỉ cần giải thuật pháp được bốn phần, cánh tay đã có thể hoạt động.” Hắc Vô Thường cúi đầu nhìn cái tay kia, nhàn nhạt hỏi: “Trong bảy ngày vừa rồi, hẳn là ngươi cũng đã làm chút gì đó đúng không?”

Chỉ cần có Hắc Vô Thường ở bên cạnh, Chương Dục Cẩn liền bắt đầu căng thẳng từ tận đáy lòng, cho dù bây giờ chỉ còn cử động được một cái tay cũng không ngoại lệ.

Bàn tay đó thực hiện một động tác đào đất rất nghiêm túc và chuẩn mực… Sau đó ngừng lại.

Trương Vũ cảm giác được bầu không khí đông cứng, anh ta dồn hết can đảm nói chuyện thay Chương Dục Cẩn: “Hẳn là quách bị chôn rất sâu đúng không, mất bảy ngày mới đào được tới mặt đất, đúng là không dễ dàng gì…”



Thuộc hạ của người khác là để sai bảo, chỉ có thuộc hạ của Hắc Vô Thường đại nhân là để giải cứu.

Khoảng thời gian này, số lần Hắc Vô Thường đi khắp nơi cứu thuộc hạ còn nhiều hơn số lần ba vị quỷ sai thuộc hạ độ quỷ. Nhưng có cách gì chứ, cũng không thể để mặc bọn họ bị chôn dưới công viên tưởng niệm này.

Nửa tiếng sau, Hắc Vô Thường ngồi nghiêng dựa vào bia mộ của Chương Dục Cẩn, tay cẩn thận dùng dao cắt tỉa một xấp giấy trắng thành hình người giấy nhỏ. Sau đó chúng kết bè kết đội, đứa đi đào đất, đứa vác bia mộ.

Công viên tưởng niệm âm khí âm u nay lục tục biến thành hiện trường thi công. Trương Vũ cũng không dám nhàn rỗi, anh ta run lẩy bẩy thi triển thuật pháp dời vật di chuyển giúp người giấy nhỏ. Ngay cả Chương Dục Cẩn hai mắt nhắm chặt cũng cẩn trọng dùng nửa cánh tay còn sót lại đào bới từng chút từng chút, có còn hơn không.

Cả trụ sở chính Ban điều tra đặc biệt từ trên xuống dưới, từ phó trưởng phòng Phùng cho đến nhân viên quét dọn, tận mấy trăm quan quách. Cho dù mất một ngày một đêm vẫn chưa đào lên hết.

Ngay lúc hai vị chấp hành viên và đội người giấy đào đất xây cất đầy khí thế. Trong đại điện của thành Ba Trủng ở quỷ vực cũng nổ lật trời.

“Ngươi nói lại lần nữa!”

“Bệ hạ, thái tử điện hạ… Mất tích rồi.”

Quỷ Đế Triệu Văn Hòa ngồi trên đại điện, đầu óc hơi mất tập trung. Mặc dù quỷ Thái Tử không phải do huyết mạch của gã biến thành, nhưng dù sao cũng là vật âm quỷ vực do gã nuôi dưỡng mà lớn, giữa hai bên vẫn sẽ có cảm ứng.

Mà bây giờ, Triệu Văn Hòa mãi vẫn không cảm nhận được rốt cuộc Tiểu Thái Tử ở nơi nào. Sắc mặt của gã vô cùng phiền muộn, sau đó lại như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng quát hỏi: “Bây giờ Hắc Vô Thường đang ở đâu?”

“Bẩm bệ hạ, lúc nãy Hắc Vô Thường đang dùng trà ở điện Diêm Vương thứ hai, mấy người do thám chúng tôi thấy rất rõ ràng.”

Triệu Văn Hòa hơi thả lỏng, gật đầu nói: “Chỉ cần không phải Hắc Vô Thường, trong hai giới Âm Dương không ai có thể động đến con của ta, cho dù là con Thao Thiết còn nhỏ kia cũng còn kém xa… Chờ sau khi tìm được Thái tử thì nhất định phải trông chừng nghiêm ngặt. Mấy tháng sau, đại chiến thế giới người và quỷ nổ ra, ta sẽ dẫn nó theo giết chơi.”

Quỷ hạ thần mới vừa nhận lệnh, một quỷ hạ thần khác hốt hoảng chạy tới gào lên: “Bệ hạ, Địa… Địa Phủ mất mấy chục âm ti!”

Hai vị Quỷ Đế trên điện suýt chút nữa nhảy cỡn lên như chim sợ cành cong.

Quỷ Đế Vương Chân Nhân giận đến râu run loạt xoạt: “Lần này lại là sơ suất của thành Đào Thượng? Dùng Giới Tử Các giết mấy tên người phàm biết chút thuật pháp cũng không xong!”

Quỷ hạ thần run sợ nói: “Nghe nói lần này những âm ti kia đều bị gọi đến thành phố Ngọc của chúng ta. Nói nơi đó có quỷ, rất thích hợp… để bắt.”

Trong địa phủ, một tên nào đó bên ngoài điện Diêm Vương.

“Ha ha, hai thằng ngu chúng mày còn ở đây độ lệ quỷ à?” Một tên quỷ khổng lồ mặt xanh cao lớn vạm vỡ dắt một chuỗi mười mấy con quỷ, vô cùng đắc ý khoe mẽ: “Chúng mày không biết bây giờ quỷ khí của tụi quỷ ở thành phố Ngọc còn nồng hơn cả lệ quỷ sao, đã vậy còn dễ bắt, khều một cái được cả bầy quỷ ngu!”

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh xích một con lệ quỷ lẻ loi nhìn một chuỗi dài đối diện, nửa tin nửa ngờ nói: “Mày đừng có lừa tao, lệ quỷ mà dễ bắt?”

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh cười ha ha dắt một chuỗi quỷ thật dài đi vào, “Cực kì dễ bắt, giống như người cá mập ú sống trong hồ nước ở sâu trong núi, chưa ai nhìn thấy qua… Bây giờ tất cả lệ quỷ còn dư lại ở dương gian đấu với chúng ta đều là mấy tên tên giảo hoạt sống trăm ngàn năm, mấy ngày không bắt nỗi một tên, làm sao mà cầm tiền thưởng?”

Một tên quỷ khổng lồ mặt xanh khác cũng mặt đỏ bừng cười nói: “Nếu không có thằng nhóc dâng thuốc lá ngày đó nghĩ cho anh em, chuyện tốt này nào tìm đến bọn tao? Khửa khửa khửa, thằng nhóc đó ở bên trên có một đống thuốc lá, quả thực đúng là một người anh em tốt!”

Ở Thành phố Ngọc, có hàng trăm nghìn con quỷ ở quỷ vực bị thu hút bởi đủ loại nghi thức chiêu quỷ. Nhưng đẻ nhiều đi nữa cũng không ngăn được số lượng nhà sư.

Không tới 30 phút, tin tức tốt này đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở Địa phủ.

Trong thành phố Ngọc có lệ quỷ, vừa cực kỳ nhiều vừa ngu.

Đi lên bắt mà tụi nó không biết chạy, còn bưng chén cơm nghênh ngang đánh nhau…

Vì vậy, đám quỷ khổng lồ mặt xanh kết bè kết lũ bắt đầu kéo quân đến thành phố Ngọc bắt quỷ. Đám tới trước kéo từng chuỗi từng chuỗi xuống Địa Phủ, theo cách thức tính tiền thưởng dựa vào số lượng lệ quỷ bắt được, cứ thế tiền rủng rỉnh chảy vào túi.

Còn đám đi sau, mặc dù không bắt được loại quỷ ngu nhất ăn cơm bên cột điện thoại nhưng chỉ cần cẩn thận đi tìm trong nhà dân bỏ hoang, công viên, đường phố… vẫn có thể vơ vét ra vài con, hơn nữa còn là ác quỷ.

Không ít đám quỷ khổng lồ mặt xanh chậm một bước, khi bọn chúng nhìn đám lão quỷ ác quỷ trong khóa Câu Hồn Tác của mình, mấy chữ “hàng lỗ vốn” sáng ngời viết trên mặt.

Vì vậy, đến khi do thám của thành Ba Trủng đứng ở Hoàng Tuyền Lộ nhìn về phía xa xa. Bọn chúng nhìn thấy quỷ hồn dương gian không đáng giá bị âm ti “vứt bỏ” đầy trên Hoàng Tuyền Lộ.

Rất nhiều ác quỷ mà hòa thượng ở dương gian không tìm ra, đang tụ năm tụ ba ngồi xổm trên Hoàng Tuyền Lộ tán dóc:

“Nơi này chính là Địa Phủ?”

“Phía trước là cái gì thế?”

“Tại sao không có ai áp tải?”

“Chê chúng ta là quỷ dương gian à, nói là Địa Phủ bắt quỷ, quỷ khí nồng. Ông nói xem, không phải người chết ở dương gian rồi mới biến thành quỷ sao, sao ở Địa Phủ cũng có quỷ?”

Do thám kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, bay trở về thành Ba Trủng như một làn khói, vọt vào đại điện quỳ lạy: “Bệ hạ, chúng thần… Bại lộ rồi!”

Triệu Văn Hòa im lặng hồi lâu, trong lòng cũng không quan tâm tiền căn hậu quả đã đột nhiên quát lên: “Truyền lệnh, bãi giá thành phố Ngọc.”

Bây giờ ở thành phố Ngọc đang là bốn giờ sáng, là thời gian tối tăm nhất trước bình minh.

Mây đen quay cuồng đột nhiên xuất hiện phía chân trời, xen lẫn trong đó còn có âm khí nồng nặc cực kỳ khủng khiếp đè xuống.

Âm phong gầm thét quét qua đường phố, ngay cả đám âm ti hai người một tổ tìm quỷ hồn trên đường cũng đứng không vững ào ào đổ rạp.

Sau khi qua vài hơi thở, mấy bóng đen cao lớn hạ xuống đầy đất, âm khí quỷ khí dồi dào tỏa ra quanh thân làm người ta sợ hãi!

Ánh mắt của từng tên quỷ khổng lồ mặt xanh tỏa sáng, gánh Câu Hồn Tác xúm lại: “Ây, ở đây còn một đám này!”