Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 122




Đứa trẻ giơ tay lau vết máu trên trán, sau đó ấn ngón tay nho nhỏ dính đầy máu tươi lên trán của cô giáo.

Vào thời điểm bóng lông nhỏ không kịp phản ứng, ngón tay của đứa trẻ đã lún sâu vào tận nửa đốt, dường như muốn từ từ chọc thủng đầu của cô giáo. Cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù đây là ngón tay của quỷ trẻ con, không có xương có thịt như người phàm, đầu của cô Đồng Đồng cũng không bị đâm thủng. Nhưng ngay từ thời khắc ngón tay của đứa bé chạm vào trán, sắc mặt của cô Đồng Đồng đột nhiên trắng bệch, giùng giằng thống khổ như thể gặp ác mộng…

Cứ như thứ chạm vào trán không phải một luồng âm khí mà là một cây đinh dài.

Nhìn thấy ngón trỏ của Lan Lan sắp đâm hết vào đầu của cô Đồng Đồng, bóng lông nhỏ lập tức biến trở về dáng vẻ thiếu niên, không để ý đến nỗi sợ mà tiến lên nắm lấy tay của quỷ nhỏ, giọng ôn tồn nói: “Bạn nhỏ, làm như vậy là sai đó.”

Nửa ngón tay tái nhợt nhỏ bé vẫn còn cắm trong đầu của cô Đồng Đồng. Trúc Ninh có thể cảm giác được hơi lạnh sâu tận xương tủy và vết máu dinh dính trên ngón tay nhỏ bé.

Cô nhóc quỷ ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trắng dã nhìn Trúc Ninh.

Chẳng biết tại sao cô Đồng Đồng vẫn không tỉnh lại, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi xuống từ gương mặt nhợt nhạt, miệng há ra lẩm bẩm cái gì đó, sau đó chuyển thành tiếng thét chói tai cực kì khủng khiếp.

Trúc Ninh cũng sợ, cậu không dám kéo tay của cô nhóc quỷ ra. Vì nếu cậu thật sự làm thế, cậu sợ đầu óc của cô Đồng Đồng sẽ bị trộn lẫn với âm khí, biến thành tương nhão trong lúc giãy giụa.

Trúc Ninh cố gắng khống chế tay của mình không run rẩy vì sợ. Cậu bày ra dáng vẻ một người anh hiền hòa, cúi đầu nhìn cô nhóc quỷ mở to mắt ngẩng đầu: “Lan Lan, trước đó em có thể thả tay ra được không?”

Đôi mắt mở to trắng dã của cô bé nhìn thẳng vào cậu, quái dị đến đáng sợ. Sau khi nghe Trúc Ninh nói xong, dường như cô nhóc quỷ biết mình đã làm sai, một chút mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt to của cô bé: “Em… Đau…”

Thời điểm cô nhóc quỷ chết chỉ mới ba tuổi, vốn từ ngữ cũng không có nhiều. Sau khi trở thành âm quỷ hai năm, cô bé gần như quên hết tất cả từ ngữ, chỉ có thể nói ra từng chữ từng chữ một.

Trúc Ninh nhìn lỗ tròn trên trán cô nhóc quỷ, gần như có thể thấy não màu trắng bên trong…

Trúc Ninh vừa cố gắng khiến giọng nói của mình nghe ôn hòa nhất có thể, vừa nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé kéo ra ngoài: “Trán của Lan Lan bị trầy rồi, chắc là đau lắm. Nhưng Lan Lan không được đâm vào trán của cô Đồng Đồng nha, vì như vậy sẽ không khiến trán của Lan Lan hết đau được đâu, có đúng không nào?”

Dường như cô nhóc quỷ cảm thấy anh trai nói không đúng, đôi mắt to của bé chớp chớp, bé không những không gật đầu mà âm khí quanh người càng đậm hơn. Theo đó hô hấp của cô giáo vốn hơi khó khăn, bây giờ đột nhiên biến thành sương trắng nhàn nhạt.

Không biết cô nhóc quỷ đã trải qua chuyện gì trước khi chết, hận ý còn nồng đậm hơn lệ quỷ bình thường gấp trăm lần.

Trúc Ninh đè ép cảm giác run rẩy trong lòng, cố gắng nói bằng giọng ôn hòa nhất: “Lan Lan, để anh trai giúp em thổi thổi vết thương nhé, chút nữa sẽ hết đau ngay thôi.”

Trúc Ninh vừa nói xong lập tức biến trở về bóng lông nhỏ, cậu thổi phù một cái lên trán của cô nhóc. Âm khí trên người cô nhóc quỷ nồng nặc đến mức gần như biến thành chân thực, nhưng vết thương chảy máu đầm đìa trên trán vẫn không thay đổi.

Dường như cô nhóc quỷ cảm nhận được lòng tốt của anh bóng lông, cô bé miễn cưỡng giơ tay lên. Ngay lúc bàn tay nhỏ bé của cô nhóc quỷ rời khỏi trán của cô Đồng Đồng, cô giáo tránh thoát khỏi trạng thái bị bóng đè lập tức ngồi bật dậy, thét lên: “Cút, mau cút đi! Chuyện không liên quan đến tao!!!”

Sau đó gương mặt kinh hoàng của cô Đồng Đồng nhăn nhó, vừa lúc đối mặt với bóng người nhỏ xíu đứng bên cạnh.

Cô nhóc quỷ lại thò bàn tay nhỏ bé chọc vào trán của cô Đồng Đồng, giọng nói non nớt nhưng lại lạnh đến thấu xương: “Cô Đồng Đồng… Con đau…”

“A a a a —— —— ”

Màu sắc hồng hào trên gương mặt trẻ trung của cô giáo lập tức bị rút hết, cô ta gào to nhảy bật dậy, lảo đảo chạy tới trước cánh cửa gỗ của phòng chứa đồ, nhưng vì quá hốt hoảng nên vấp phải bó dây nhảy trên sàn, té cái oạch ngã cắm mặt xuống đất.

Cô giáo điên cuồng giùng giằng muốn bò dậy, đầu óc đã bên bờ vực sụp đổ, nhưng càng gấp càng hốt hoảng…

Còn cô nhóc quỷ đứng trên rương gỗ nhìn xuống cô giáo bò càng dưới sàn nhà từ trên cao. Máu tươi trên trán cô bé chảy xuống từng giọt từng giọt, dính lên gương mặt của người phụ nữ trẻ tuổi.

Cô giáo sờ máu tươi dinh dính trên mặt, lập tức ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô nhóc quỷ chỉ cách cô ta nửa tấc. Đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm: “Cô Đồng Đồng, Lan Lan đau…”

Vừa nói, cô nhóc quỷ vừa mò vào trong túi áo của chiếc áo in hình hoạt họa bị máu nhuộm đỏ, lấy ra một chùm chìa khóa. Bên trên chùm chìa khóa có treo một cái mô hình tháp Eiffel bằng sắt.

Còn trên đỉnh nhọn của cái tháp sắt dính đầy vết máu khô và não màu trắng.

Lúc này âm khí trên người của cô nhóc quỷ đã hóa thành làn sương dày đặc, đôi mắt xanh trắng trợn tròn cực kỳ đáng sợ. Lan Lan tung người nhảy lên trên người cô giáo.

Cô giáo đã sợ đến ngu người, nỗi sợ to lớn khiến cô ta cứng người tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay nhợt nhạt của cô bé vươn ra, càng lúc càng gần.

Trúc Ninh phải dùng rất nhiều sức mới thành công biến trở về dáng vẻ thiếu niên từ trạng thái bóng lông nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Bàn tay nhỏ bé nhợt nhạt của cô nhóc quỷ đã xuyên qua đầu của cô Đồng Đồng, lấy ra một thứ gì đó màu trắng.

Trúc Ninh giật mình, phải tốn mấy giây mới nhận ra trán của cô giáo vẫn còn nguyên vẹn không hề bị thương… Đó chắc hẳn không phải não của cô giáo.

Trong tay của cô nhóc quỷ là một cụm sương mù màu trắng óng ánh, khi kết hợp với âm khí trong tay cô bé, nó bay lên là là sau đó quấn lại với nhau tạo thành một màn ảnh giữa không trung, từng hình ảnh âm khí âm u dần hiện ra.

[Một cô giáo dẫn đám trẻ chừng ba bốn tuổi ra ngoài chơi trò chơi, bọn nhỏ đang học cách chơi cầu trượt.]

[Cô giáo đặt những thứ vướng chân vướng tay như áo khoác, điện thoại di động và chùm chìa khóa bên cạnh cầu trượt. Sau đó lần lượt đỡ từng bạn nhỏ đã leo lên trượt xuống.]

[Không bao lâu sau, cô ta bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô ta cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại, để mặc đám trẻ chơi rất vui vẻ, chập chững leo lên cầu trượt rồi trượt xuống, không có chuyện gì xảy ra.]

[Nhưng mà, khi một cô bé mặc áo hoạt họa có ngoại hình thấp hơn những đứa trẻ cùng lứa khác leo lên cầu trượt. Vì cô bé không với tới tay vịn nên cơ thể nhỏ bé lệch qua một bên, rơi thẳng xuống từ cầu trượt cao cỡ một người. Trán của cô bé đập vào chùm chìa khóa treo mô hình tháp Eiffel, máu tươi chậm rãi chảy ra như dòng nước…]

Lệ quỷ giết người là tội nghiệt cực lớn, Trúc Ninh không thể trơ mắt nhìn oan hồn nhỏ phạm sai lầm. Cậu ôm lấy cô nhóc quỷ, nhẹ giọng an ủi: “Lan Lan, chuyện này đúng là cô Đồng Đồng sai, nhưng là một quỷ hồn ngoan, em…”

Trúc Ninh đang nói thì nhìn thấy hình ảnh vẫn chưa kết thúc. Âm khí lạnh lẽo dày đặc ngưng kết thành màn ảnh vẫn tiếp tục vòng quanh giữa không trung.

[Cô giáo chạy tới trước tiếng gào khóc của lũ trẻ. Lúc này cô bé mới vùng vẫy muốn bò dậy, móc khóa mô hình tháp Eiffel cắm sâu vào vết thương.]

[Cô giáo sợ đến điên rồi, cô ta gào lên tức giận mắng các bạn nhỏ khác mau trở lại phòng học. Nhưng sau đó, việc đầu tiên cô ta làm lại không phải gọi điện cho xe cấp cứu, mà là ôm lấy cô bé, định móc ra chùm chìa khóa đang ghim vào trán.]

[Có lẽ chùm chìa khóa đã cắm vào làm nứt xương một chút, cô bé kêu khóc vùng vẫy… Nhưng mà, dường như cô giáo sợ bị người khác phát hiện mình không làm tròn bổn phận, thế nên vẫn tiếp tục liều mạng móc ra…]

[Mười phút sau, cô giáo mới lôi được mô hình cái tháp ra, nhưng cô bé đã không còn cử động… Vốn vết thương không nguy hiểm đến tính mạng…]

Hình bóng nho nhỏ của Lan Lan đứng trên cái rương, bé ngẩng đầu chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, vẻ mù mở không hiểu tràn ngập trong đôi mắt to xanh trắng.

Còn cô Đồng Đồng run rẩy núp sau cái rương thì mang vẻ mặt kinh hoàng cực độ và chột dạ vì bị vạch trần, cô ta gào lên: “Tao đâu còn cách nào khác, tao cũng không cố ý để chùm chìa khóa ở đó, là con nhãi đó tự té, chắc chắc người nhà của nó sẽ đổ lỗi cho tao. Tao chỉ là giáo viên dạy trẻ tay phân tay nước tiểu phục vụ tụi nó, tiền lương một tháng chỉ có 1500 đồng, nửa đời sau của tao sẽ bị phá hủy. Tại sao! Tại sao!!! Tao không biết lấy chìa khóa ra thì con nhãi kia sẽ chết…”

[Cô Đồng Đồng giấu chùm chìa khóa, kinh hoàng lo sợ tìm một cục đá nhọn rồi bôi máu lên đặt trong vũng máu, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại…]

Vết thương trên trán Lan Lan vẫn đang chảy máu tí tách trông cực kỳ đáng sợ. Cô bé vẫn còn rất rất đau, âm khí quanh người lại dày hơn trước. Bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi vươn ra phía trước, đi tới gần cô giáo.

“Mày mày mày… Đừng tới đây…” Cô giáo đã hoàn toàn mất lý trí, cô ta run lẩy bẩy lấy ra tượng thần màu đen đeo trên cổ, cuồng loạn gào lên: “Tao có Quỷ Đế bệ hạ theo sau, các quan lớn dưới Địa Phủ sẽ đánh cho mày hồn phi phách tán!”

Vừa nói cô ta đột nhiên đập bể tượng thần hộ thân, sau đó cười điên cuồng: “Vẫn còn muốn tìm tao tính sổ, cho dù thứ quỷ nhãi nhép như mày giết tao thật, tao cũng là người của Quỷ Đế, nhanh chóng thăng quan tiến chức ở Địa Phủ! Còn mày sẽ bị lột da rút xương đánh vào Địa Ngục vì tội âm quỷ giết người, ha ha ha!”

Trúc Ninh ôm lấy cô nhóc quỷ, đặt cô bé vào trong rương gỗ phía sau, sau đó ôn tồn nói: “Lan Lan ngoan, em nằm trong đây đợi anh, đừng đi đâu nhé.”

Sau đó Trúc Ninh xoay người nhìn về phía cô giáo đang cười như điên, cậu chậm rãi cởi lệnh bài quỷ sai treo trên tay mình xuống.

Bây giờ cô giáo mới nhìn thấy ngọc bài trên tay thiếu niên. Đầu tiên cô ta sững sờ nửa giây, rồi cười khinh bỉ: “Tao còn tưởng là cái gì, một quỷ sai nho nhỏ thì làm được cái đéo gì, trước mặt Quỷ Đế đại nhân…”

Trúc Ninh đặt lệnh bài quỷ sai lên kệ gỗ bên cạnh, dùng một cái chén cũ cẩn thận ụp lên, sau đó mới lên tiếng cắt ngang: “Bây giờ tôi đã tan làm, chủ đích của những hành động kế tiếp xuất phát từ cá nhân tôi.”

Nụ cười ngông cuồng của cô giáo vẫn còn đó, cô ta nói tiếp: “Hành động gì?”

Trúc Ninh suy nghĩ một chút: “… Ăn cơm?”

Một giây kế tiếp, thiếu niên biến hình thành bóng lông nhỏ, há cái miệng to như chậu máu.

Cà uồm!!!

Cô giáo vẫn còn đó, nhưng hồn thì không còn.

Hai giây sau, quỷ hạ thần ở Ba Trủng Sơn xuất hiện từ hư không, nhìn chòng chọc người phụ nữ té ngã và bóng lông mập tựa người trên rương gỗ, hai mắt gã trợn tròn: “Thao… Thao…”

Bóng lông nhỏ lười biếng: “Hức ~”