Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 112




Mặc dù quá trình hết sức gian khổ, nhưng Trúc Ninh đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ đưa đồng nghiệp về nhà.

Trúc Ninh thân là Thao Thiết con, ngủ một tháng hay tỉnh một tháng cũng không thành vấn đề. Vì vậy cậu được người giấy nhỏ mang đi, mượn Hoàng Tuyền Lộ một lần nữa chạy tới thành phố Kim Đàm, nơi Trương Vũ đề cập tới trước khi mất tích.

Nhưng mà cảm giác sau khi tới nơi này mới thật sự khiến Trúc Ninh cảm thấy không có chút đầu mối. Bây giờ là hai giờ chiều, trên đường phố cũng không đông đúc, nhưng thành phố Kim Đàm cũng là thành phố lớn với trăm vạn nhân khẩu. Chỉ bằng một câu “Người nọ ở thành phố Kim Đàm” của Trương Vũ chắc chắn không thể nào tra được.

Vừa không biết là ai, vừa không biết ở nơi nào.

Người giấy nhỏ lạnh lùng giơ tay lên, một tia quỷ khí nhỏ rất khó nhận ra quanh quẩn bay đi, sau đó dần dần tụ lại thành một khối sương mù lượn lờ trong không khí của thành phố Kim Đàm.

Hai nơi trong số đó có khói đen rõ ràng dày đặc.

Người giấy nhỏ: “Đây là âm sát khí trong thành phố, đằng kia là nơi nhiều nhất.”

Ánh mắt của Trúc Ninh lập tức sáng lên, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra bản đồ của thành phố Kim Đàm. Nhưng sau đó thất vọng khi phát hiện, hai nơi có khói đen tụ tập là bệnh viện và cục cảnh sát thành phố Kim Đàm.

Bệnh viện và cục cảnh sát vốn là nơi âm sát khí rất nồng, rất khó phân biệt nơi đó có phải nơi xảy ra chuyện bất ổn hay không. Nhưng lúc này đã mất những đầu mối khác, Trúc Ninh không thể làm gì khác hơn là mang người giấy nhỏ chạy tới bệnh viện thành phố Kim Đàm tìm kiếm kết quả.

Bệnh viện thành phố Kim Đàm là một trong ba bệnh viện hàng đầu trong thành phố. Khu bệnh viện mới xây không lâu, khu ngoại trú và khu nội trú được đặt trong những tòa nhà hiện đại nên nhìn không có cảm giác u ám.

Trúc Ninh đứng trên cầu vượt, tầm mắt hướng về nơi rộng bao la. Cậu nhắm mắt trầm tĩnh vài giây sau đó mở thiên nhãn nhìn lại. Cả tòa nhà bệnh viện chỉ có âm khí nhàn nhạt quanh quẩn, nhưng riêng khoa cấp cứu phía sau cánh cửa lớn là lộ ra một màu đen báo hiệu chẳng lành.

Trúc Ninh nâng người giấy nhỏ lên: “Hẳn là không có vấn đề gì chứ?”

Khoa cấp cứu là nơi trải qua cái chết, âm khí đậm đặc hơn những nơi khác có lẽ cũng là điều bình thường?

Chợt Trúc Ninh nhìn thấy màu đen xui xẻo kia chậm rãi xê dịch sang bên phải, sau khi di chuyển dọc theo tòa nhà thì dừng lại ở vị trí tầng hai bên phải của tòa nhà bệnh nhân ngoại trú, bất động.

Trúc Ninh: “…”

“Nơi trải qua cái chết” cũng biết di chuyển?

Trúc Ninh nắm chặt người giấy nhỏ chạy về phía bệnh viện, tăng tốc băng qua đường, vọt vào khu ngoại trú của bệnh viện rồi chạy lên tầng hai.

Nơi này là phòng vô nước biển, không ít bệnh nhân bị bệnh nhẹ ngồi ở đây vô nước biển, bầu không khí thoải mái có trật tự. Có bệnh nhân bị cảm mạo nóng sốt vừa treo nước vừa chơi điện thoại di động, thậm chí còn ném ánh mắt tội nghiệp về phía Trúc Ninh, cho là cậu nhóc lo lắng thế này hẳn là người nhà mắc bệnh nặng.

Trúc Ninh ho nhẹ một tiếng rồi tìm chỗ trống ngồi xuống, cậu tập trung tinh thần dùng Mắt Âm Dương nhìn một vòng trong phòng. Khi phát hiện cả căn phòng vẫn sáng sủa sạch sẽ, không có gì khác biệt, cậu không biết vì thiên nhãn biến mất hay tử khí lại bay đi.

Đúng lúc này, trong phòng vô nước biển xảy ra hỗn loạn. Một cậu thanh niên treo cánh tay, đầu bọc vải thưa nhìn giống như vừa bị đánh một trận xuất hiện. Cậu ta đeo tai nghe Beats, đung đưa theo nhạc chờ vô nước biển.

Ngay lúc y tá mới vừa đâm kim giúp cậu thanh niên, cậu ta đột nhiên nhảy dựng rời khỏi ghế, đoạt lấy túi nước biển trên kệ thuốc nước. Sau khi nhìn vài giây, cậu ta vội vàng không muốn truyền nữa.

“Sao lại là penicilin, tôi bị dị ứng penicilin, tôi nhớ bác sĩ đã kê cephalosporin cho tôi!” Cậu thanh niên giơ túi nước biển, kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi: “Cô muốn lấy mạng của tôi hả?”

Cô y tá bưng mâm, không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này, cô hốt hoảng thanh minh: “Trước đó tôi đã kiểm tra mấy lần rồi, đây chắc chắn là cephalosporin, tại sao lại đột nhiên thay đổi thành penicilin…”

Cậu thanh niên kia bị hù sợ không nhẹ, cậu ta nói một người chú của mình chết vì dị ứng penicilin. Nếu vừa rồi cậu ta không nhìn chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng khi thấy cô y tá trẻ kia gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống, cậu ta không biết nên nói gì, cephalosporin hay không cũng vậy, thế là cậu ta thở dài cầm áo khoác lên rời đi.

Trải qua trận náo loạn này, Trúc Ninh dời sự chú ý, thử mở thiên nhãn lần nữa, không ngờ lần này lại thành công. Toàn bộ phòng vô nước biển là một màu xám tro, âm khí nhàn nhạt quanh quẩn. Theo cách nói của bệnh viện, tuy không được tốt lắm nhưng cũng không đến mức quá tệ.

Sau khi Trúc Ninh đi một vòng quanh bệnh viện thì phát hiện cụm sương mù đen ngòm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Như thể những gì cậu thấy trên cầu vượt mới nãy chỉ là hoa mắt mà thôi.

Trúc Ninh chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ nhìn người giấy nhỏ, sau đó tra đường đi chuẩn bị đi qua cầu vượt đến một trạm xe điện ngầm gần bệnh viện nhân dân thành phố Kim Đàm, ngồi xe điện ngầm đến cục cảnh sát thành phố Kim Đàm tìm kiếm kết quả.

Bây giờ chỉ mới hơn hai giờ chiều, chưa tới giờ cao điểm tan làm. Mặc dù trong xe điện ngầm không có chỗ ngồi trống nhưng cũng không đến mức chật chội.

Trúc Ninh tay nâng người giấy nhỏ đứng trong buồng xe cuối cùng, sau khi chọn một vị trí tốt ít người có thể dựa vào thì cậu đứng yên. Cậu phát hiện cậu thanh niên mang tai nghe Beats, cánh tay quấn băng gạt cũng lên xe, còn thành công được người ta nhường chỗ.

Vị trí chỗ ngồi vừa lúc ở bên cạnh Trúc Ninh.

Trúc Ninh nhìn cậu ta vài giây, nhận ra cậu thanh niên đúng là rất thảm, băng gạt trên cánh tay gảy và đầu được thay mới hoàn toàn, rõ ràng là chỉ trong thời gian ngắn chỗ cánh tay gảy lại bị thương và phần sau ót bị thêm thứ gì đó đập vào…

Trúc Ninh nhìn thấy, mặc dù cậu thanh niên luôn làm động tới vết thương đau đến toét miệng nhưng vẫn mang tai nghe nghe nhạc run run chân, còn dùng ghi âm trò chuyện WeChat.

Tiếng ồn của xe điện ngầm đang chạy vốn đã lớn, cậu thanh niên kia vẫn luôn kề sát điện thoại di động, hơi che miệng hạ thấp giọng. Cho dù là cô gái mới vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ta cũng chắc chắn không nghe được lời cậu ta nói.

Nhưng Trúc Ninh chỉ cần cố gắng tập trung, ngũ giác sẽ bén nhạy hơn nhân loại rất nhiều. Chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào mà Trúc Ninh lại cẩn thận lắng nghe.

“Sao cậu không tin tôi, sau ba tháng chúng sinh thế gian chắc chắn sẽ trải qua sinh tử đại kiếp!”

“Tôi có bao giờ nói xạo trong quẻ bói chưa? Không phải tôi tiện tay tính toán mà là dùng mu rùa ngàn năm để xem… Không không, ý tôi không phải nói sẽ có động đất vào ba tháng sau, những hiện tượng tự nhiên như thế sao tôi tính ra được.”

“Tại sao không gọi điện nói trực tiếp? Sau khi có kết quả, tôi gọi điện thoại nói ngay cho cậu và tôi trở về sư môn xa ngàn dặm rồi mới nói cho cậu có gì khác nhau?”

Trúc Ninh lập tức tập trung tinh thần, đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe.

Dường như người bên kia điện thoại di động cũng không thích tin nhắn thoại, đánh một đoạn văn thật dài gởi đi. Thiếu niên vừa nhìn lập tức bùng nổ:

“Tất nhiên là tôi muốn trở về, nhưng mà mấy ngày nay tôi toàn gặp chuyện xui xẻo!”

“Tôi đặt xong vé xe điện ngầm chuẩn bị đi từ tuần trước. Kết quả vừa ra khỏi nhà, không hiểu từ đâu có cái máy lạnh rơi xuống từ tầng mười bảy, may mà tôi tránh kịp, nếu không tôi không chỉ gảy tay mà cả người cũng bị đập thành thịt nát!”

“Vất vả lắm mới tới bệnh viện, sau đó tiêm một mũi uốn ván… Tối hôm qua lúc ngủ, máy điều hòa trong nhà đột nhiên rớt xuống, vừa lúc đập lên đầu tôi.”

“Cậu vội cái gì, vẫn chưa hết. Tôi bắt taxi đến bệnh viện, trên đường đi đột nhiên xe bị nổ lốp, sau đó bị một chiếc xe chở cát cán qua… Nếu tôi đây không nhảy ra trước khi bị đụng xe, bây giờ cậu đã cầm vàng mã đốt cho tôi rồi.”

Trúc Ninh càng nghe trong lòng càng sợ hãi, cậu ôm chặt người giấy nhỏ lặng lẽ lùi về sau nửa bước, quyết định cách xa “Cái chết biết đi” này một chút.

“Sau đó lúc đến bệnh viện, chân của tôi vẫn còn đang run, không dám đứng dưới lầu quá lâu. Thế mà lúc vào bệnh viện còn bị miếng gạch mẻ ốp trên tường cứa một đường sau ót. Liên tục gặp tai nạn.”

“Tà môn nhất là, bác sĩ y tá làm việc hôm nay liên tiếp phạm sai lầm không thể tưởng tượng nổi, tôi nói mình bị dị ứng penicilin không biết bao nhiêu lần…”

Trúc Ninh lặng lẽ quan sát toa xe chỉ có bảy tám người, nhất thời cảm thấy xung quanh tỏa ra nguy hiểm không tên. Một sự bất an vô hình chậm rãi dâng lên từ dưới lòng bàn chân…

“Cô y tá kia kiểm tra mấy lần, thế mà vẫn nhìn penicilin thành cephalosporin, cậu nói xem có tà môn không?”

Cậu thanh niên vừa dứt lời, toàn bộ đèn điện trong toa xe điện ngầm đột nhiên phụt tắt, bốn phía lâm vào một mảnh đen ngòm.

Trong tiếng thét chói tai hoảng sợ của hành khách, hai tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền tới từ chỗ nối tiếp giữa hai toa xe giống như có vật gì đột nhiên đứt đoạn. Theo sau đó là tiếng vang trời long đất lở, toàn bộ toa xe run lắc dữ dội!

Rắc rắc, chỗ nối tiếp giữa hai toa xe gảy thành hai khúc.

Cửa phía trước toa xe bị quăng bay ra ngoài, toàn bộ toa cuối cùng của xe điện ngầm giống như một ống khoai tây chiên theo đà trượt dài về phía trước 180 bước, không có nắp đậy!

Cũng may chức năng tự động khóa ngăn của toa xe vẫn còn, mọi người không bị quăng bay vùn vụt giống như miếng khoai tây chiên không có nắp đậy. Tiếng thắng xe đinh tai nhức óc chợt vang lên.

Hành khách không bám chặt trong buồng xe điên cuồng hét lên, đồng loạt té nhào về phía trước.

Ở nơi đèn chiếu chớp tắt bắn ra tia lửa, người giấy nhỏ đứng lơ lửng trên không duỗi tay vịn chặt cơ thể lắc lư của Trúc Ninh. Còn cậu thanh niên gảy tay bể đầu trên người một đống vết thương thì không có vận may này, cậu ta trực tiếp bị quăng ra ngoài giống như miếng khoai đầu tiên trong hộp khoai tây chiên, rơi vào khoảng không đen ngòm bên ngoài buồng xe tàn tạ.

Mười mấy giây đồng hồ sau, quá trình thắng xe cuối cùng cũng kết thúc, toa xe xiêu vẹo dừng ở trong hầm.

Mượn ánh đèn màu vàng vô cùng ảm đạm trong hầm, xuyên qua toa xe gảy lìa, Trúc Ninh có thể nhìn thấy bóng người màu đen mơ hồ nằm như vải rách ngay chính giữa đường ray cách đó mười mấy thước.

Dường như đã chết.

Còn bên trong buồng xe, trừ tiếng kêu rên và tiếng thét chói tai của hành khách ngã xuống còn có bụi bậm bay khắp nơi. Nhân viên an ninh toa xe cũng sợ đến choáng váng, anh ta mò mẫm máy bộ đàm, mãi thật lâu vẫn còn run rẩy nói không nổi một câu nguyên vẹn: “Báo, báo cáo… Xe điện ngầm chia thành hai, hai khúc… Xe phía sau tuyệt đối không được chạy tới đây!”

Trong buồng xe không có người nào bị thương nặng, nhưng lúc này bảy tám hành khách trong toa xe đứt lìa gần như ai cũng ôm điện thoại di động làm tộc cúi đầu, còn chiếc máy “tuyệt chiêu cuối” đều rời khỏi tay bay ra ngoài, rơi vỡ nát bét không biết nằm ở nơi nào, bây giờ ngay cả một dụng cụ chiếu sáng cũng không có.

Nhân viên an ninh toa xe vẫn còn lắp ba lắp bắp kêu gào cầu cứu, sau đó an ủi mọi người ở trong buồng xe, chờ nhân viên làm việc ở trạm xe điện ngầm gần nhất đến dẫn đường, mang mọi người rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn.

Trúc Ninh nhìn đường sắt trước mặt, thấy bóng người không nhúc nhích có thể đoán được đại khái người kia đã chết, cậu cần dẫn âm hồn xuống Địa Phủ.

Thiếu niên nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, cậu lần mò trong túi áo lấy ra lệnh bài quỷ sai, tay còn lại ôm chặt người giấy nhỏ dè đặt xuống xe, từng bước từng bước đi tới gần xác chết trong đường hầm.