“Nhã Thiến, ngay cả cậu cũng không tin tớ… Không phải tớ cảm thấy bất công với bọn họ vì em trai! Thật là, tớ nói với cậu cũng như không…” Cô gái cúp điện thoại, bước chân nặng nề đi về nhà.
Quả bóng lông bị ép trong cặp sách một chút cử động nhỏ cũng không dám, cậu sợ động tác của mình quá lộ liệu dẫn đến bị nữ sinh phát hiện, sau đó cô bé thét lên và ngày mai cậu sẽ trở thành sinh vật kỳ lạ trên đầu đề mặt báo.
Thế là, thân là điều tra viên tinh anh của Ban điều tra vụ án đặc biệt, Trúc Ninh cứ thể nằm im ru trong cặp sách màu hồng của một nữ sinh cấp hai và được cô bé cõng về nhà.
Bóng lông nhỏ có thể nhìn thấy cảnh vật quanh mình thông qua khóa kéo nửa mở của cặp sách: Nhà dân kiểu cũ, ga giường được đem ra ngoài phơi ở tầng giữa của tòa nhà, hàng hiên hơi ẩm mốc… Cuối cùng là một căn nhà nhỏ hẹp ba phòng ở.
Người phụ nữ trung niên đứng trong phòng bếp nhìn về phía cô bé, mặt bà lập tức xụ xuống: “Tại sao lại khóc sướt mướt thành thế này, suốt ngày lúc nào cũng ủ rũ!”
Vì để tiết kiệm diện tích nên trong nhà không có phòng khách, nữ sinh không có tâm trạng trả lời, cô bé lo lắng xông vào căn phòng nhỏ của mình, vừa để cặp sách xuống giường đã lập tức cầm điện thoại kéo cửa xông ra ngoài.
“Mẹ, mẹ lúc nào cũng không tin, đây là video con quay hồi tối hôm qua… Mẹ xem đi, mẹ phải xem hết!”
“Có con gái nhà ai nửa đêm cầm điện thoại quay video em trai mình không, con làm chị đã không mong em mình có cuộc sống tốt đẹp mà muốn nó xảy ra chuyện đúng không? Mẹ thấy dạo này Hạo Thiên nóng nảy chắc chắn là do con dằn vặt nó mới thành như vậy.”
“Mẹ cứ xem hết đi đã!!!”
“Con dám gào với mẹ, con nhìn con xem, bây giờ con đã thành cái gì rồi…”
Ngay lúc bên ngoài đang cãi lộn ầm ĩ, bóng lông nhỏ cố gắng rướn người, cả chiếc cặp sách nghiêng qua một bên ngã xuống giường. Bóng lông nhỏ tin chắc mình không béo, chẳng qua là sách giáo khoa trong cặp xách chiếm quá nhiều chỗ. Hiện tại cậu đang cố kéo cái mông tròn ũm của mình bị kẹt giữa cặp xách và sách vở, cố hết sức vươn ra ngoài.
Bóng lông nhỏ tức giận, bốn cái vuốt lông ngắn ngủn vẫy vẫy đống sách vở đáng ghét, chân xoay vòng vòng đá bạch bạch bạch!
Sách vở bài tập của cô bé đáng thương như bị bỏ vào máy trộn bê tông, bộp bộp bộp bay hết ra ngoài rơi rầm rầm xuống sàn nhà.
Bóng lông nhỏ: “…”
Cuối cùng bóng lông nhỏ mang áy náy trong lòng lồm cồm bò dậy, mới vừa thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị chuồn ra từ cửa sổ, thế mà lại bất ngờ phát hiện, căn phòng này không có cửa sổ.
Trúc Ninh đành phải biến trở về hình dạng cậu thanh niên trẻ, lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho Chương Dục Cẩn, cậu phát hiện chiếc điện thoại cũ chai pin của cậu đã tắt máy từ lâu, sạc 8 tiếng dùng được 8 tiếng, từ sau vụ án bí ẩn ở trường Thập Ngũ cậu vẫn chưa sạc điện thoại…
Trúc Ninh bó tay bó chân trong căn phòng nhỏ, chỉ có thể lặng lẽ tìm củ sạc. Cũng may điện thoại của cô bé học sinh cấp hai này cũng là đời cũ. Lúc điện thoại của Trúc Ninh vừa mới nhích lên được 5% chợt cậu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ bên ngoài, sau đó là tiếng cửa lạch cạch.
Cậu vội vàng biến trở về bóng lông nhỏ, vù — một cái, chui trở lại nơi ẩn nấp lúc đầu.
Chốt cửa chậm rãi chuyển động, một bé trai chừng bảy tám tuổi đi vào, mặc dù ngoại hình khoẻ mạnh kháu khỉnh nhưng sắc mặt lại vàng xám một cách quái dị, đây chính là em trai của cô bé học sinh kia.
Cậu ta ghé vào trước bàn học của chị rồi hất tung mọi thứ trên bàn, màu nước, bút, túi bài kiểm tra, bút chì, dao rọc giấy, tất cả đều bị cậu ta ném đi hết. Cuối cùng cậu ta tìm thấy nửa túi kẹo cầu vồng được cất sâu trong ngăn tủ, cậu ta lập tức thò tay móc một đống kẹo dồn vào trong miệng.
Cho tới khi cậu ta nhìn thấy bên trong chỉ còn một viên kẹo, số còn lại là vụn đường, bộ ngực nhỏ của bé trai phập phồng kịch liệt, cậu ta tức giận đổ keo dán lung tung trên mặt bàn, sách vở trên mặt đất thì bị màu nước vấy lộn xộn.
Khi mọi thứ nát bét không còn có thể cứu vãn, bé trai cầm cây kéo trên bàn đi về phía cặp sách, dường như chỉ khi cắt nát cặp sách của chị mới có thể khiến nó hả giận.
Trúc Ninh, một chàng trai hơn hai mươi tuổi thế mà bị thằng bé đó hù dọa, cậu giữ hình dáng quả bóng lông cứng người nằm trong túi xách. Bé trai nhìn thấy có thứ gì đó có lông mềm mềm màu trắng cục cựa trong cặp sách, nó không ngần ngại giơ kéo lên đâm mạnh xuống: “Chị nuôi mèo, này thì cho chị lén lút nuôi mèo!”
Bóng lông nhỏ nhìn cây kéo nhọn bén ngót sát bên mình, cậu bị dọa cho cắn bừa một cái.
Thế là thằng bé nhìn có vẻ hả hê kia đột nhiên thét lên, cậu ta nhìn thấy con mèo nhỏ trong cặp sách đột nhiên mở cái miệng rộng hơn một mét trông như cái bồn máu, cắn phập một cái!
“A!!!”
Chỉ vài giây sau, mẹ của bé trai vô cùng lo lắng xông vào, bà ta nhìn thấy con mình lăn lộn đá đạp giữa đống sách vở bị xé nát, tru lên như heo bị chọc tiết: “Mèo của chị cắn đứt tay con, hức hu hu hu!!!”
Nhưng hai tay của thằng bé vẫn còn nguyên vẹn, nó đang tiếp tục cầm sách vở lên xé nát. Nếu đứa trẻ nói lý do khác có lẽ người phụ nữ trung niên sẽ đau lòng an ủi rồi mắng những người có mặt trong nhà một trận. Nhưng bây giờ, rõ ràng thằng bé cố tình gây sự, bà muốn nổi giận nhưng không có lý do, đành phải ngồi xuống dụ dỗ nói: “Hạo Hạo đừng khóc, chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay mẹ làm…”
Cô bé học sinh cũng vọt vào, cô mới vừa náo loạn la hét một trận với mẹ, nhìn thấy sách vở bị xé nát đầy đất lập tức bật khóc, quải cặp lên vai chạy vọt ra ngoài: “Con không muốn về cái nhà này nữa!”
Mà bóng lông nhỏ trong túi xách cực kỳ vô tội nấc cục một cái.
Hình như mình vừa ăn được thứ gì đó rất ngon, còn kèm thêm một cây kéo thì phải?
Trong cặp sách, bóng lông nhỏ không yên lòng dùng móng lông xoa xoa cái bụng béo của mình. Bên ngoài, cô bé học sinh quải cặp chạy tới đồn cảnh sát.
Cô thút thít do dự đứng trước cửa đồn cảnh sát một lúc lâu, cuối cùng vẫn quải cặp sách đi vào.
“Cô bé, tại sao cháu lại đến đây nữa.” Cô bé vừa mới bước vào đã bị một vị cảnh sát già trực ban nhận ra ngay: “Báo án giả là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, cháu có biết không?”
“Chú cảnh sát, em trai của cháu muốn giết mẹ!” Cô gái để cặp sách trên ghế, vì gấp gáp nên tiếng nói có hơi gay gắt: “Hôm qua bốn giờ sáng cháu nhìn thấy nó lén lút cầm một con dao đi vào phòng ba mẹ.”
Mặt dù trên gương mặt của vị cảnh sát già viết rõ hai chữ “không tin” nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau, sau đó…” Cô bé nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vì sợ hãi mà cơ thể nhỏ bé vô thức run rẩy: “Nó đứng trước đầu giường của mẹ cháu, giơ dao lên! Cháu sợ quá la lên, nó đẩy cháu ra rồi chạy ra ngoài, lúc cha mẹ cháu thức dậy bật đèn thì nó đã chạy về phòng. Cháu, cháu có dùng điện thoại quay video lại.”
Cảnh sát già nhẫn nhịn xem hết đoạn phim vỡ nét trong điện thoại di động của bé gái, phần lớn video chỉ là một màu đen: “Bác không nhìn thấy gì cả.”
“Cháu không dám bật đèn, cháu sợ em cháu nhìn thấy cháu…”
“Cô bé, năm nay em trai cháu chỉ mới 8 tuổi, tức là chỉ mới lên lớp hai!” Cảnh sát già bất đắc dĩ thở dài ngắt lời cô bé: “Lần trước cháu nói em cháu bỏ thuốc ngủ trong ly nước của bố dượng, lần này lại nói nó muốn giết mẹ cháu.”
“Nhưng, nhưng cháu nói thật.” Cô bé ấm ức khẳng định.
“Cô bé, “chứng cứ” mà cháu mang tới lần trước là một loại thuốc ngủ tên là Zolpidem Tartrate*, cho dù là người lớn cũng rất ít người biết đây là thuốc ngủ, em trai của cháu là học sinh lớp hai, sao lại biết mấy chữ này?”
*Zolpidem Tartrate
Cảnh sát già thấy cô bé rơi nước mắt không ngừng, đành phải nói thật từ tốn: “Lần trước sau khi cháu báo án, bác đã nhờ tổ dân phố đến đó tìm hiểu. Bác biết tình hình nhà cháu, đúng là mẹ cháu và bố dượng đối xử bất công với cháu nhưng bây giờ cháu phải cố gắng học hành thật giỏi, đừng để những việc đó ảnh hưởng đến tương lai của cháu…”
“Những gì cháu nói đều là thật, tại sao không ai tin cháu!!!” Cô bé đột ngột thét lên, quay đầu vừa gào khóc vừa chạy đi, ngay cả cặp sách cũng bỏ lại.
Một cảnh sát khác trẻ hơn giật mình, sau đó lắc đầu nói thẳng: ” Dạo này mấy đứa trẻ tuổi mới lớn toàn thế, nói dối bị vạch trần còn la làng ở đồn cảnh sát.”
“Cô bé đó cũng rất đáng thương, tôi nghe từ tổ dân phố biết được mẹ của cô bé bỏ cha ruột để theo đuổi tái hôn với tình yêu đích thực.” Cảnh sát già thở dài: “Mẹ của cô bé đúng là chỉ yêu chồng bây giờ và con trai nhỏ, con trai của bà ta mắc bệnh… Gọi là gì nhỉ, đúng rồi, là Hưng cảm*! Chỉ cần làm gì không vừa ý là nó sẽ đánh người hoặc đập phá thứ gì đó. Cha mẹ vẫn luôn cưng chiều nó, cuối tuần cách đây không lâu bọn họ còn dẫn con trai cưng của mình đi du lịch Tương Tây, nói là do con trai chịu áp lực nên thay đổi hoàn cảnh để bệnh tình chuyển biến tốt hơn.”
*Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần. Mania là từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp “μανία” (mania), nghĩa là “điên cuồng, điên rồ” xuất phát từ động từ “μαίνομαι” (mainomai), nghĩa là “nổi giận, thịnh nộ, giận dữ”. Nguồn: Wikipedia
Bóng lông nhỏ nằm trong cặp sách lập tức mở to hai mắt khi nghe thấy hai chữ Tương Tây!
Lúc đầu cảnh sát trẻ còn có chút thành kiến với cô bé, giờ lại chuyển phe cực kỳ nhanh, tức giận nói: “Con của bọn họ gặp áp lực chẳng lẽ chị gái không bị áp lực sao, gì mà Hưng cảm, tôi thấy nó bị chiều hư thì đúng hơn!”
“Nhưng cũng không được báo án giả.” Cảnh sát già nghiêm túc: “Không thích em trai của mình thì cậu có thể mắng nó dạy dỗ nó, chứ không được nói dối bảo cảnh sát tới bắt nó, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau! Lần trước cô bé kia còn nói mắt của em trai tỏa ra ánh sáng xanh lúc trời tối, giống như ma trơi ấy, có tin được không?”
Cảnh sát trẻ cũng có ấn tượng hơi kém đối với cô bé: “Cô bé đó cũng thật là, không được nói dối nói bừa kiểu đó.”
Cảnh sát già nói nói một hồi chính mình cũng tức giận: “Đã thế kỷ hai mươi mốt còn bịa chuyện ma quỷ gì đó, đứa nhóc kia đúng là không ra gì!”
Ông ta vừa nói hết câu chợt nhìn thấy cặp sách màu hồng rơi xuống đất, sau đó một quả bóng lông nhỏ trắng như tuyết lăn ra từ bên trong rồi biến thành một cậu thanh niên trong nháy mắt.
“Chào bác, cháu là Trúc Ninh nhân viên chấp hành của Ban điều tra vụ án đặc biệt, bác có củ sạc điện thoại không ạ?” Trúc Ninh cực kỳ lễ phép đi tới trước, hỏi.