Cáo lớn sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ hàng thịt, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt long lanh, cổ họng rên ư ử thút tha thút thít. Ngay cả ông chủ hàng thịt trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, cả quả tim như bị bóp mạnh, sau đó rắc thêm chút nước chanh, đủ loại cảm giác quanh quẩn không tiêu tan.
Ông chủ hàng thịt chợt run lập cập, tóc gáy dựng hết cả lên. Gã vội vàng dời tầm mắt không tiếp tục nhìn con cáo lớn trông vô cùng tội nghiệp kia, tức giận quát lên: “Mày còn thút tha thút thít nữa là tao lột lớp da cáo của mày xuống. Tuổi đủ để làm cha rồi, cả ngày khóc sướt mướt có thấy buồn nôn không!”
Cáo lớn oan ức giơ móng vuốt lau nước mắt, không dám khóc nữa.
Còn trên đỉnh đầu, người giấy nhỏ đã biến ra một màn ảnh lớn giữa không trung. Cáo Tiên Tiên đã có đoàn fan cho riêng mình, thậm chí bắt đầu họp thành đội định chạy tới giải cứu “Bé cáo nhỏ đáng thương”.
Vào giờ phút này, tất cả thôn dân và lái buôn đang có mặt ở đây vừa giận vừa sợ, cũng chuyển toàn bộ hận ý lên kẻ cầm đầu Trúc Ninh, thậm chí có tên không duy trì được hình người. Trong cơn cực kỳ tức giận, mặt người bắt đầu vặn vẹo lồi ra, móng nhọn và vành tai dài mọc lông, tiến tới gần Trúc Ninh.
“Là tự mày tìm tới cái chết!!!”
“Yêu tộc bọn tao ẩn nấp trăm năm, mới xây được một yêu thôn đã bị mày phá hủy…”
“Mày và đồng bọn của mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”
“Lột da róc xương chúng mày, cắt thành từng khối thịt rồi nấu chín. Chờ khi đám người phàm kia tới cũng chỉ tìm được xương trắng đã bị gặm sạch bóng của chúng mày!”
Thiếu niên lấy điện thoại di động ra, thái độ nhắc nhở thân thiện: “Mọi người thu lại móng với tai đi, tôi sắp bắt đầu livestream ngay bây giờ đây.”
Ông chủ hàng thịt đã mọc ra răng nanh heo rừng, gã gào lên: “Mày dám…”
Thiếu niên chĩa ống kính điện thoại di động nhắm ngay đám đông, từ tốn nói: “Bây giờ thôn của các vị chỉ phạm tội buôn bán động vật hoang dã. Nhưng nếu ống kính quay được vành tai có lông và móng vuốt nhọn, vậy yêu thôn nổi tiếng là cái chắc.”
“Ba —— —— ”
“Hai —— —— ”
“Một —— —— ”
“Bắt đầu.”
Vốn đám thôn dân ngạc nhiên nghi ngờ còn đang do dự, nhưng ngay khi nghe thiếu niên đếm ngược thì vô thức lật đật thu hồi móng vuốt lỗ tai, gần như né tránh giải tán ngay lập tức!
Việc yêu tộc sợ nhất chính là bại lộ, ống kính điện thoại trong tay thiếu niên còn đáng sợ hơn Trảm Yêu Kiếm, Hàng Yêu Xử trong tay lão đạo cao tăng.
Trúc Ninh chỉ dùng điện thoại livestream đám thôn dân vài giây, vì trước đó cậu đã tới mua món ăn dân dã và thịt thú cưng nên còn “áy náy không dám đối mặt với ống kính”. Sau đó chuyển hướng sang ông chủ heo rừng.
Còn cáo Tiên Tiên, trong mắt tràn đầy sợ hãi ngay cả khóc cũng không dám khóc cũng nằm trong phạm vi ống kính.
Người xem mới vừa vào livestream đã lập tức nổ tung!
[A a a, bé cáo nhỏ còn sống!]
[Người đang livestream là chủ blog đúng không?]
[Mau cứu nó! Cứu nó đi!!!]
[Ánh mắt của cáo nhỏ… A a a lòng tôi tan nát hết rồi! Cứu nó đi!!!]
Ở giữa không trung nơi điện thoại không quay tới, người giấy nhỏ biến ra màn ảnh lớn, vẫn đứng chỗ cũ thực hiện nhiệm vụ livestream.
Vốn ông chủ heo rừng hung thần ác sát, ánh mắt không kềm được chuyển hướng nhìn lên giữa không trung. Khi nhìn thấy vô số bình luận uy hiếp quyết liều chết xông lên, rốt cuộc gã cũng xìu xuống, sắc mặt ngượng ngùng giải thích: “Con cáo này không phải để ăn, chỉ là để dành cho ai muốn nuôi nó cho vui…”
Thân là chấp hành viên bí mật Ban điều tra đặc biệt, Trúc Ninh không muốn ló mặt hoặc nói chuyện trong livestream khiến dư luận chú ý quá nhiều. Suốt toàn bộ quá trình cậu chỉ giữ im lặng làm tròn chức trách của một cái giá đỡ điện thoại.
Nhưng người xem livestream thì không:
[Nuôi cho vui cái đ!t!!!]
[Con mèo Ragdoll vừa rồi cũng bị treo ngược lên chuẩn bị làm thịt!]
[Thả cáo nhỏ ra, lập tức! Ngay Lập tức!!!]
[Chính cái tên mặt dữ tợn đó, tôi muốn giết gã…]
Cáo lớn nhìn bầu trời, tủi thân tội nghiệp hùa theo: “Ư ử ~”
Nhìn thấy bình luận livestream bị kích thích trong nháy mắt nổ tung sau một tiếng ư ử, ông chủ heo rừng chỉ cảm thấy gáy lạnh buốt. Trước ánh mắt long lanh ngập nước tràn đầy sợ hãi của cáo đỏ, tâm can lách phổi của gã đồng loạt run rẩy: “Này thì nuôi chơi, này thì làm thịt!”
Vừa nói, ông chủ heo rừng chỉ đành cẩn thận ôm con cáo người đầy dầu mỡ khiến gã cực kỳ chán ghét ra khỏi lồng.
Cáo lớn giãy giụa muốn xuống, móng cáo sắc bén không hề khách khí hung hăng đạp một cái lên cánh tay của ông chủ heo rừng, sau đó nghẹn ngào ư ử rúc vào một góc xó xỉnh chất đầy đồ linh tinh.
Ông chủ heo rừng đau đến nhe răng trợn mắt, dư quang liếc qua dòng bình luận chạy giữa không trung:
[Dữ cái gì mà dữ, làm cáo con sợ thành thế này mà còn…]
[Móng cáo con thật đáng yêu.]
[Buông bé cáo ra, để tôi xông lên!]
[Có phải gã mới bóp cáo con không?]
Suýt chút nữa ông chủ tức tới ói máu, lớp da lợn rừng của gã thiếu chút nữa bị móng cáo cào bại lộ, dễ thương cái đ!t!
Nhưng mà livestream vẫn đang tiếp tục, mấy chủ sạp khác đã trốn phía sau quầy né tránh ống kính từ lâu, còn ông chủ heo rừng không còn dám đến gần cáo lớn, gã sợ cứ mỗi một giây, đầu gã lại đội thêm mười cái nồi.
Trong tiếng chửi mắng nguyền rủa “đầy trời”, ông chủ xấu hổ ngượng ngùng đi đến gian hàng đối diện thả mèo Ragdoll trước từng tia sát khí của đội ngũ fan cáo lớn.
Trúc Ninh kết thúc livestream, vui vẻ yên tâm mỉm cười, nói: “Loài người và yêu tộc làm bạn sống chung cũng không phải điều gì quá khó, đúng không?”
Lúc này đám chủ sạp trốn phía sau mới lú ra khỏi vật che chắn, sắc mặt xám ngắt lần lượt đi ra.
Vốn yêu tộc mạnh mẽ hơn so với người phàm rất nhiều, lần này nếu cứng đối cứng thật, dù có mấy ngàn viên cảnh sát chạy tới, phe loài người cũng không có bất cứ phần thắng nào. Cộng thêm bây giờ phần lớn thành viên Ban điều tra đặc biệt đang mất tích, bây giờ Trúc Ninh đăng Weibo cũng chỉ để phô trương thanh thế hù dọa một chút.
May mà đám yêu tộc sợ thật.
Cảm ơn đội ngũ fan của cáo Tiên Tiên nhá.
Trúc Ninh cũng cực kỳ sợ bọn họ đánh thật nên tỏ vẻ thân thiện hết sức có thể, nói: “Thừa dịp trước khi cảnh sát tới, mọi người thả người bị biến thành gia súc ra đi.”
Đám chủ sạp nghe ra ý đồ nương tay, lập tức vội vàng gật đầu.
Nhưng mà, trận hỗn loạn mới vừa rồi khiến không ít gia súc do người biến thành phá lồng chạy trốn lẫn lộn chung với gà vịt thật. Hơn nữa khu chợ thất đức đúng là có buôn bán thịt chó thịt mèo. Bây giờ ngay cả những yêu tộc cấp thấp cũng không dám chắc chắn mấy con kia là người biến thành.
Có yêu tộc muốn gọi loài người tập trung bên cạnh một cái lồng, nhưng chỉ cần tên đó tới gần, bất kể là gà vịt thật hay gà vịt giả, tất cả đều sợ đến bay loạn xạ kêu cạp cạp cạp, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Trúc Ninh: “Không biến người trở về như cũ được sao?”
Vẻ mặt của đám yêu tộc đau khổ, không khỏi thừa nhận: “Vốn biến người thành gia súc không phải thuật pháp của yêu tộc…”
Lúc này, người giấy nhỏ vẫn luôn đứng trên đầu vai của thiếu niên phất tay thu lại màn hình giữa không trung, nhàn nhạt nói: “Cảnh sát địa phương chỉ còn cách nơi này 5 phút chạy xe.”
Nhìn từng đống lông chim bay loạn, thiếu niên nâng người giấy nhỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy trông đợi và khẩn cầu, dáng vẻ như rất muốn theo bản năng lay một cái.
Người giấy nhỏ cao ngạo xoay người, đứng chắp tay, dùng quỷ ngữ nói: “Im lặng!”
Âm hồn thú vật trong vạn vật cũng có thể nghe hiểu quỷ ngữ.
Bản thân quỷ ngữ đã có lực uy hiếp khiến lòng người run sợ, huống hồ, những lời này còn do Hắc Vô Thường nói ra.
Khu chợ nhốn nháo, tiếng cạp cạp cạp kêu loạn, yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngay cả đám yêu tộc chủ sạp cũng sợ hãi nhìn về phía người giấy nhỏ, chờ đợi nó dùng thuật pháp biến súc vật thành người.
Tiếng quỷ ngữ của người giấy nhỏ uy nghiêm mà lạnh lẽo: “Chúng sinh nghe lệnh —— ——”
Yêu tộc nín thở chờ đợi.
Người giấy nhỏ: “Loài người giơ móng trái, tân yêu tộc giơ móng phải, có cánh ưu tiên giơ cánh.”
Đầu tiên, toàn bộ yêu tộc và bầy gà vịt sững sờ vài giây, sau đó phần phật giơ cánh —— ——
Hơn ba mươi con gà, mười mấy con vịt, hai con ngỗng trắng đồng loạt giơ cánh trái… Còn có một con gà ác không biết là bên loài nào, lúc thì giơ cánh trái, lúc lại giơ cánh phải, gấp đến độ vẫy phạch phạch phạch.
Yêu tộc cũng sợ cảnh sát tới, vội vàng thả hết toàn bộ gà vịt ngỗng do loài người biến thành, tất cả đều chạy tới cùng một nơi. Nhưng trong số đó có một con vịt con phấn đấu quên mình vọt ra khỏi bầy vịt, vòng qua giỏ trúc lao về phía con Husky trong lồng sắt.
Con Husky kia đang trừng đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, mặt mang vẻ khinh bỉ của đế vương, giơ móng phải như mèo chiêu tài.
Ngay lúc tân yêu tộc khác bắt đầu tạm thời biến trở về hình người dưới mệnh lệnh của người giấy nhỏ. Con vịt con kia lại kêu như phát điên: “Cạp cạp cạp cạp —— —— ” Hu hu hu, tôi đối xử với cậu tốt như thế, tên ngốc nhà cậu tại sao không phải chó thật. Tôi chỉ muốn nuôi một con chó ngốc theo tôi sống cả đời thôi mà, sao cậu lại là giả…
Husky đần độn ngơ ngác thế mà biết dùng móng vuốt két cạch một tiếng mở khóa lồng. Nó đi ra khỏi lồng rồi giương cao biến thành một người đàn ông mặc âu phục giày da cao lớn, khí chất cao ngạo nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt trên người anh ta vẫn như cũ không biến mất.
Người đàn ông im lặng vài giây, cuối cùng khẽ thở dài bất đắc dĩ cúi người ôm lấy con vịt nhỏ, nhàn nhạt nói: “Vậy thì sống cả đời đi…”
Con vịt nhỏ ngơ ngác “cạp” một tiếng.
Tất cả yêu tộc có mặt tại đó không phòng bị bị tống cho một mồm “thức ăn chó”, bắt đầu xì xào bàn tán.
Người đàn ông cao lớn không để ý đến bọn họ mà ôm lấy con vịt nhỏ, đi thẳng tới trước mặt người giấy nhỏ. Anh ta hơi khom người theo phép tắc, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Ông chủ heo rừng bị cảnh tượng trước mặt làm tức đến mặt đỏ bừng, gã oán hận nói: “Yêu Vương có lệnh, nhân tộc và yêu tộc vĩnh viễn không thể chung đụng… Chờ đó, Yêu Vương đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng mày, chúng mày sẽ không được chết tử tế!”
Người đàn ông cao lớn xoay người, nhìn thẳng tắp vào ông chủ hàng thịt: “Ta chính là Yêu Vương.”