Ai mà chịu được cú sốc khi biết một fan cuồng bỗng hóa thành kẻ phản bội, thật khó để chấp nhận sự sụp đổ này.
"Tôi biết ngay mà, người mà ai cũng ghét chắc chắn chẳng phải dạng tốt lành gì đâu. Cô đúng là đồ ngốc, chẳng biết nhìn người gì cả."
Đồ Lan khoanh tay trước ngực, nói xong liền quay sang nhìn A Cẩm Uyển:
"Này, nếu còn để tôi nghe thấy mày lải nhải nữa thì mày tự biết hậu quả rồi đấy, hiểu chưa?"
A Cẩm Uyển cúi đầu im lặng, thái độ đó thật đáng ghét.
Theo cốt truyện, A Cẩm Uyển vốn phải là người trung thành nhất với nữ chính.
Khi cô ấy rơi vào hoàn cảnh khó khăn và nhục nhã nhất, Bạch Tường Vi đã không màng ánh mắt người khác mà giúp đỡ cô ấy. Vì thế mà cô ấy luôn tận tâm tận lực nghe theo mọi lời của nữ chính.
Vậy nên, ngay từ đầu tôi đã không tin tưởng cô ấy.
"Này, cô định đi đâu đấy?"
Tôi vẫy tay một cái, nói lớn:
"Về nhà chữa lành vết thương."
Bóng lưng tôi thật cô đơn, pha chút bất lực. Như một vị vua sói già cỗi bị cả bầy bỏ rơi.
Chắc chắn Đồ Lan và A Cẩm Uyển đang cười nhạo tôi rồi.
Dạo gần đây, trường học không mấy yên bình.
Câu chuyện tình yêu ngọt ngào của nam nữ chính bắt đầu diễn ra, cả trường như đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, mọi hành động của họ đều được truyền tai nhau.
"Hôm qua, Trì Vĩnh Niên đánh nhau với mười người ngoài trường, đưa cả đám vào bệnh viện hết rồi!"
"Tớ cũng nghe nói, hình như là vì Bạch Tường Vi ở khối A đấy."
“Ôi chu choa mạ ơi! Lãng mạn quá đi mất! Ước gì cũng có người vì mình mà đánh nhau như vậy!"
Những cuộc đối thoại như trên cứ lặp đi lặp lại quanh tai tôi mỗi ngày, nhưng tôi không quan tâm lắm.
Gần đây tôi đang tập trung vào việc ôn thi cho kỳ thi nghệ thuật.
Dù sau khi lên cấp ba, cốt truyện có vẻ dần lệch hướng. Thành tích của tôi cũng không tệ như trong truyện, nhưng để đề phòng trường hợp xấu, tôi vẫn quyết định thi nghệ thuật.
Đồ Lan cười nhạo tôi nhảy múa như một con bướm khổng lồ, vụng về vỗ cánh lung tung.
Nhưng kì lạ là cô ấy vẫn kiên trì theo tôi đến phòng tập sau giờ học, còn ở lại đến tận tối.
Tôi không hiểu ý đồ của cô ấy lắm. Hỏi thì cô ấy bảo là đang chuẩn bị thi vào Đại học A, cần một nơi yên tĩnh để ôn bài.
Hôm nay cô ấy không đến.
Giữa tiết học cuối, người nhà cô ấy đến trường đón cô ấy về.
Trong lòng tôi có một dự cảm không lành.
Mãi đến sáng thứ hau tuần sau, Đồ Lan mới quay lại lớp.
Gương mặt cô ấy tái nhợt hẳn, cũng không còn chọc ghẹo tôi như trước, cứ cúi gằm mặt xuống bàn, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ gì nữa.
Rất nhanh sau đó, tôi mới biết được sự thật.
Mẹ Đồ Lan ngoại tình bị bố cô bắt quả tang, hai người họ đang làm thủ tục ly hôn.
Không biết từ đâu mà tin đồn lan truyền khắp trường., cả lớp bàn tán xôn xao.
Đồ Lan dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt mọi người nhìn cô đầy thương hại hoặc quan tâm.
Cô ấy không còn trêu chọc tôi nữa, cũng không còn đến phòng tập cùng tôi, thậm chí còn chuyển trường.
Chiều hôm đó, khi lớp học đã vắng người, cô ấy đến lấy sách vở.
Tình cờ tôi bắt gặp cô ấy.
Nhìn khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt của đối phương, tôi muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không biết mở miệng nói gì.
Cô ấy nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, môi run run, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.
Cô vội vàng quay mặt đi thu dọn đồ đạc.
Một lúc lâu sau, khi tôi tưởng cô ấy sẽ không nói gì nữa, Đồ Lan đột nhiên mở lời:
"Giản Ái, hồi nhỏ năm nào mình cũng mong cậu sẽ đến nhà mình chơi."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Tôi luôn nghĩ cô ấy không thích mình chứ.
"Bố mẹ tôi làm ăn rất bận rộn, chỉ có Tết mới về nhà, nhưng mỗi lần về họ lại cãi nhau, thậm chí có lúc còn đánh nhau nữa."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng lại quá khứ.
"Có một năm cậu đến nhà tôi chơi, đó là cái Tết duy nhất bố mẹ tôi không cãi nhau. Vì nên sau đó, năm nào tôi cũng mong cậu đến nhà tôi chơi Tết."
Giọng cô ấy nghẹn lại: "Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi."
Cuối cùng, cô nhìn tôi một cái thật sâu và nói:
"Lúc trước tôi rất ghen tị với cậu, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, cậu còn đáng thương hơn tôi nữa. Ít nhất bố mẹ tôi chỉ yêu mỗi mình tôi thôi."
"Giản Ải, bây giờ chúng ta đều là những kẻ đáng thương rồi."
Sau khi Đồ Lan rời đi, A Cẩm Uyển cũng nghỉ học.
Nghe nói chính cô ấy là người đã truyền tin về gia đình Đồ Lan ra ngoài.
Haiz~
Sau cùng, từng người một trong hậu cung của tôi đều rời đi, thật là có chút không nỡ mà.
Chuyện của Đồ Lan chỉ là một nhạc trầm xen vào trong bản nhạc trong trẻo.
Lúc này cả trường đang chìm đắm trong bầu không khí lãng mạn của chuyện tình yêu giữa nam nữ chính.
Nhưng điều đó chẳng liên quan đến tôi, tôi đang tập trung vào việc ôn thi vào trường nghệ thuật.
Điều kỳ lạ là, mặc dù A Cẩm Uyển đã nghỉ học, nhưng mỗi sáng trong ngăn bàn của tôi vẫn xuất hiện một số thứ kì lạ như sữa đậu nành, bánh bao,...
Thậm chí có hôm còn là bánh bao nóng hổi nữa.
Chuyện này thực sự kỳ lạ, dù tôi có cố gắng canh thời gian đến mấy, vẫn không bắt được người mang đồ ăn đến.
Sau 5 tháng tập trung ôn thi, tôi cũng dần quên mất chuyện này.
Kỳ thi lần này, gia đình tôi rất quan tâm.
Những năm qua, vì sự xuất hiện của Bạch Tường Vi và Giản Dạng, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ khá xa cách. Chúng tôi chẳng khác gì người dưng nước lã.
Bố mẹ luôn tập trung vào Giản Dạng, còn phần quan tâm thừa ra cũng chia cho Bạch Tường Vi.
Vậy mà lần này họ lại quan tâm đến kỳ thi nghệ thuật của tôi, điều này khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Mẹ tỏ ra rất áy náy.
"Mẹ và bố đều bận rộn, nếu không nhờ Tường Vi nhắc tới, chúng ta cũng không biết con thi. Con cũng thật là, chuyện thi cử quan trọng như vậy mà chẳng nghe con nói gì."
Lời này của mẹ có chút trách móc.
Tôi không phản bác, thực ra tôi đã nói với họ về kỳ thi vào tháng mười hai rồi, nhưng lúc đó họ chỉ hờ hững đáp lại một câu: "Thiếu tiền thì nói".
Sau đó, tôi cũng không nhắc đến nữa, cảm thấy nói thêm cũng vậy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Trước khi đi thi, Bạch Tường Vi đưa tôi một túi đồ lớn, bảo rằng đây là những thứ cô ấy đặc biệt chuẩn bị riêng cho tôi.
Cô ấy còn ra vẻ nghiêm túc, động viên tôi vài câu, ánh mắt chân thành khiến tôi không nỡ từ chối.
Mặc dù tôi không thích Bạch Tường Vi, nhưng phải thú thật, cô ấy chưa làm gì hại tôi bao giờ.
Đôi khi tôi tự hỏi, tự hỏi liệu mình có đang quá khắt khe với cô ấy không? Nghĩ đi nghĩ lại thì lý do khiến tôi ghét cô ấy chỉ vì cô ấy quá hoàn hảo thôi.
Cảm giác áy náy tội lỗi cứ quẩn quanh trong lòng.
Vì cảm giác áy náy đó, tôi đã uống chai sữa chua trong túi cô ấy đưa.
Và … tada~ ngay tối hôm đó, tôi bị đau bụng dữ dội.
Sau khi bị tào tháo rượt, nằm lì trong nhà vệ sinh ba tiếng đồng hồ, tôi mới nhớ ra xem hạn sử dụng của chai sữa chua.
Tuyệt vời, nó đã hết hạn.
Quả nhiên, cảm giác áy náy không nên tồn tại trong lòng tôi!