Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 52: Thỏ trắng nhỏ bị bắt được




Mộc Trạch Tây đi theo một nhóm người thân ra ngoài cánh đồng để hái một ít ngô và trồng một số loại cây nông nghiệp.

Một người phụ nữ “Tây Tây à! Cháu đi theo không bị gì sao, không phải đi học à?”

“Đúng nhỉ! Còn vài tháng nữa là thi đại học!”

Mộc Trạch Tây kéo dây mũ rơm điều chỉnh, dùng tay bẻ ngô và trả lời, “Không sao đâu thím Hà thím Vương! Nhiệm vụ học tập hôm nay đã hoàn thành, nhiều ngô thế này, nhiều người tay chân cũng nhanh hơn!”

Người thân bên cạnh cổ vũ, “Được! Vậy chúng ta thu hoạch nhanh lên, vừa kịp luộc ngô gửi cho người lao động!”

Một nhóm người thân vừa bẻ ngô vừa trò chuyện vui vẻ, thích nhất là trêu Mộc Trạch Tây và Vương Đại Bằng khi nào có em bé. Chọc Mộc Trạch Tây chết lặng không thể trả lời, luống cuống không biết làm sao.

Môi trường khu quân sự ở đây tương đối đơn sơ, toàn là nhóm người thân khai hoang từng bước, giống rau dưa mới mẻ, nuôi gà nuôi vịt. Nơi này y hệt một thôn nhỏ.

Quả nhiên, người dân lao động của đất nước dù có đi đến đâu cũng không thể bỏ trồng trọt, đặc biệt là một mảnh đất lớn như vậy.

Mộc Trạch Tây lau mồ hôi, nghỉ ngơi một tí, ngẩng đầu nhìn đồng cỏ rộng lớn xung quanh, xa xa có thể nhìn thấy ngọn núi nhỏ. Gần nửa năm đã trôi qua.

Tính thời gian chắc là con sắp chào đời nhưng lại không có. Lúc Mộc Trạch Tây mới đến, bởi vì lúc đó cô "Mang thai" nên không tham gia khai hoang, xung quanh không dân cư khiến cho Mộc Trạch Tây càng buồn rầu.

Vào tối ngày thứ ba sau khi cô đến đây, Mộc Trạch Tây thấy máu đỏ, ngay lúc Mộc Trạch Tây cho rằng cô bị sảy thai nên đau lòng, khóc đến nỗi suýt ngất.

Vương Đại Bằng gấp đến mức trực tiếp ôm Mộc Trạch Tây chạy như điên đến khu quân sự chính, lúc đó toàn bộ khu người nhà đều chấn động.

Nữ bác sĩ quân y đi cùng quân khu đến kiểm tra, cười trấn an Mộc Trạch Tây nói cô chỉ đến tháng. Mộc Trạch Tây khó tin.

Sau đó lại chụp CT, xét nghiệm một loạt, xác nhận Mộc Trạch Tây không mang thai. Chỉ là kinh nguyệt không đều, thêm ngồi lâu tuần hoàn không thông, trong cơ thể tích nước làm tăng thêm ít thịt.

Lúc này Mộc Trạch Tây mới đột ngột nhận ra, chắc là lúc trước bệnh viện bị nhầm lẫn.

Mộc Trạch Tây nhất thời vừa vui vừa buồn, chua ngọt đắng cay đều hợp lại cùng nhau, bụm mặt vừa khóc vừa cười.

Cô vui vì mình không mất con; cũng hơi buồn vì không có con, đã định trước sẽ không còn vướng mắc…

Nếu không mang thai, đứa bé sẽ không có sự thiếu hụt và tiếc nuối khi có cuộc sống mà không có cha bên cạnh. Đó cũng là chuyện tốt.

Mộc Trạch Tây bình tĩnh lại, ngoài việc học, cô còn tham gia khai hoang và làm ruộng. Hoặc là giúp đỡ nấu cơm tập thể cùng với nhau .

Mặc dù ban đầu tuy Mộc Trạch Tây không “Hòa hợp với tập thể”, nhưng với tính tình ăn nói ngọt ngào, cô nhanh chóng được mọi người yêu thích và chấp nhận.

Mấy người bận việc xong, thu hoạch ngô rồi nấu lên, nhờ đám chú Hà đưa đi cho nhóm tráng niên đi theo bộ đội đào địa đạo.

Vì vấn đề an toàn và bảo mật, quân khu chính và khu người nhà cách nhau khá xa, phải ngồi xe tải. Phải mất nửa giờ cho một lần cả đi lẫn về.

Vì Mộc Trạch Tây muốn học tập, hơn nữa nấu ăn nhanh nên ở lại làm hậu cần.

Mộc Trạch Tây uống nước râu ngô mát lạnh với làn gió mát thổi qua. Láng máng nghe thấy hai người thím từ quân khu chính trở về nói với người khác rằng có một chàng thanh niên đặc biệt cao lớn đẹp trai đã đi vào quân đội, người lạnh lùng, nói là tới tìm người.

Thím 1 cảm thán: “Thật đẹp trai! Không biết là bộ đội nào.”

Thím 2: “Không phải bộ đội, dáng vẻ cao quý trắng bóc trông giống như cậu ấm nhà cán bộ cao cấp nào đó hơn!”

Vì Mộc Trạch Tây muốn học bài nên cô cầm một giỏ ngô đứng dậy đi về, không nghe thấy những lời phía sau.

Buổi tối, Mộc Trạch Tây làm bài tập xong, cô duỗi eo, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ sớm. Bởi vì anh Đại Bằng làm nhiệm vụ ba ngày sau mới về nên Mộc Trạch Tây đóng cửa sớm.

Mộc Trạch Tây mở vòi hoa sen, nín thở ngửa đầu tắm vòi sen, rất thoải mái, hôm nay cũng là một ngày thỏa mãn.

Nước tràn qua khuôn mặt xinh đẹp chảy dọc xuống theo dáng người uyển chuyển, thân hình thiếu nữ trắng nõn ẩn hiện trong làn hơi nước mờ ảo, nửa che nửa lộ quyến rũ.

Cạy mở cửa sổ, dáng người trốn trong bóng đêm nhìn lén thở dồn dập, cảnh đẹp nhanh chóng khơi dậy dục vọng bị kìm chế của con sói đói hung ác vốn đã rất đói khát, ngọn lửa dục vọng bùng lên hừng hực như thêm dầu vào lửa.

Mộc Trạch Tây chợt cảm giác thấy có một ánh mắt cực nóng bỏng, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhất thời bị sặc nước.

Mộc Trạch Tây vội tắt nước, lau sạch nước trên mặt và ngó xem. Chỉ thấy cửa sổ vẫn đóng chặt, thở phào một hơi, chỉ là ảo giác.

Khi Mộc Trạch Tây tắm rửa xong, cô sấy tóc. Cô nhìn thấy một giỏ ngô và dầu muối. Đột nhiên cô nhớ muốn đưa cho thím Lý ở đằng trước, chân cô không tiện, không ăn cơm tập thể nên tự lập chế độ tiểu táo.

- Tiểu táo: Chế độ ăn uống của cán bộ cao cấp.

Nơi Mộc Trạch Tây ở tương đối hẻo lánh, nhà một tầng khá cổ xưa, cách nhà thím Lý khá xa.

Xung quanh không có nhà cửa, không có đèn đường, chỉ có ánh trăng trên bầu trời chiếu sáng.

Một tay Mộc Trạch Tây cầm chiếc giỏ nặng, tay kia cầm đèn pin, chậm rãi bước đi.

Vừa đi được vài bước, một chiếc xe việt dã màu đen trên đường cao xuất hiện sau lưng Mộc Trạch Tây, xe bật đèn, chiếu sáng đường đi cho Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây quay đầu lại nhìn, nhưng do ngược sáng nên không nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, cô tưởng là xe quân sự nào đó đi ngang qua. Cô gật đầu cảm ơn đối phương.

Xe việt dã vẫn tiếp tục chờ chiếu đèn cho tới khi Mộc Trạch Tây đến nhà thím Lý. Mộc Trạch Tây vào nhà ngồi một lúc mới tạm biệt, cũng từ chối lời đề nghị tiễn cô của thím Lý.

Khi Mộc Trạch Tây ra ngoài, mây đen mờ ảo che phủ ánh trăng sáng, bóng đêm rất tối và lạnh. Sau khi Mộc Trạch Tây đi qua khu vực được chiếu sáng bởi ánh đèn của nhà thím Lý thì con đường lại càng tối tăm hơn.

Gió đêm hiu hiu thổi nhẹ qua những cây ngô trong ruộng hai bên đường, lá cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Mộc Trạch Tây nhìn vào cánh đồng thấy những cây ngô cao lớn nặng trĩu, đong đưa tựa như một nhóm bóng đen làm cho người ta hơi sợ hãi.

Mộc Trạch Tây không nhịn được hơi sợ hãi, đưa tay che hai bên mắt, không dám nhìn, vội bước nhanh hơn.

Lúc này, một ánh đèn xe đột nhiên chiếu rọi, Mộc Trạch Tây bất ngờ bị dọa giật mình, suýt nữa ném đèn pin trong tay ra ngoài.

Mộc Trạch Tây thầm nghĩ, xe vẫn còn ở đây?

Đèn xe vẫn luôn bật, người ngồi ghế lái cũng không gọi, cũng không ai bước xuống.

Thật ra cô không sợ, tuy nơi này hơi hoang vắng nhưng là khu quân sự, người bình thường không được vào nên rất an toàn.

Chủ động việc này, Mộc Trạch Tây chưa bao giờ làm thiếu.

Mộc Trạch Tây bị đèn xe chiếu không thể mở mắt được, chỉ có thể nheo mắt lại, đôi mắt cong cong như đang cười, chủ động chào hỏi, “Xin chào? Đồng chí? Xin hỏi ngài lạc đường à? Cần chỉ đường ư?”

Bộ dạng hiện tại của cô đâm vào mắt người ngồi trên xe.

Lúc này, cửa xe răng rắc một tiếng, một cái chân thon dài bước ra.

Thân hình anh thon dài cao thẳng, mặc quần áo lao động màu đen, chân dài eo nhỏ giống như nam quân nhân nghi trượng.

Người đàn ông đi xuống đứng ngược sáng sương mờ, không nói một lời, thậm chí Mộc Trạch Tây còn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ bay xung quanh anh trong ánh sáng.

“Xin chào? Đồng chí?” Mộc Trạch Tây hỏi lại.

Lúc này, bóng người di chuyển, ngược ánh sáng mà đến, trên người mang khí thế áp bức vững bước tới gần.

Lúc này Mộc Trạch Tây mới chợt cảm thấy bất thường, bóng người đang khẩn cấp áp sát, bây giờ Mộc Trạch Tây mới nhìn rõ là ai.

Thế nhưng là Nghiêm Kỷ!

Mộc Trạch Tây kinh hãi không thôi! Trong lòng còn có một niềm vui khó có thể phát hiện. Chỉ là Nghiêm Kỷ đã khác trước, mặt đầy sự lạnh nhạt, dồn ép đến gần Mộc Trạch Tây.

Radar vang lên.

Nghiêm Kỷ có thể đi vào đây thì không thể nào đi ngang qua! Theo tính Nghiêm Kỷ là đến để bắt cô! Cuộc sống sau khi bị bắt…

Mộc Trạch Tây rùng mình một cái, chộp lấy đèn pin, lập tức quay đầu chạy, muốn chạy về nhà thím Hà. Mộc Trạch Tây chạy nhanh nhưng Nghiêm Kỷ còn nhanh hơn, không tới 10 mét đã bị anh bắt được.

Khí thế Nghiêm Kỷ u ám kèm theo khuynh hướng xấu xa, sức anh rất lớn, cô chịu, không thể nào lay chuyển được anh.

“Nghiêm Kỷ!” Mộc Trạch Tây ngạc nhiên kêu lên.

Nghiêm Kỷ vẫn không nói gì, nắm cổ tay cô giam giữ lồng ngực cô, kéo Mộc Trạch Tây vào ruộng ngô. Mộc Trạch Tây nhìn ruộng ngô đen sì thì sợ hãi, không cần nghĩ cũng biết cô sắp gặp chuyện gì.


Mộc Trạch Tây giãy giụa, gỡ bàn tay có thể so với kìm sắt đang giữ cô của Nghiêm Kỷ, tính giải thích, “Nghiêm Kỷ! Bình tĩnh! Chúng ta hãy nói chuyện cẩn thận! Nghiêm Kỷ! Buông tay! Đau quá!”

“Đau? Lát nữa cậu sẽ còn đau hơn. Chúng ta đã không còn gì để nói.” Cuối cùng Nghiêm Kỷ đã nói câu đầu tiên, giọng trầm buồn.

Mộc Trạch Tây ngẩn ra, trong lòng bỗng sợ hãi, tuy lúc trước Nghiêm Kỷ cũng hung dữ nhưng không phải như bây giờ. Mộc Trạch Tây sợ Nghiêm Kỷ.

Đèn pin bị lôi kéo rơi xuống đất, nó vẫn còn sáng, mà bóng người đã sớm biến mất từ ​​lâu trong bóng đêm của cánh đồng ngô.

Nghiêm Kỷ nửa kéo nửa ôm Mộc Trạch Tây đến chỗ sâu, đến một khoảng trống nhỏ ở giữa cánh đồng.

Nghiêm Kỷ cởi áo khoác trên người, ném xuống đất, đẩy Mộc Trạch Tây nằm lên đó. Cơ thể cao lớn đè xuống người cô, liếm cổ cô một cách cuồng bạo, tay luồn xuống dưới cơ thể cô tiến vào thăm dò.

Hơi thở bên cổ rất nóng rực, nặng nề và dồn dập. Giống như con sói đói nhe răng chảy nước miếng, nóng lòng há to mồm xé toạc xương thịt của con mồi, sau đó nuốt chửng vào trong bụng.

“Không cần! Không cần! Nghiêm Kỷ!” Mộc Trạch Tây thật sự sợ, kêu khóc nức nở, đánh Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ trực tiếp rút thắt lưng ra trói tay Mộc Trạch Tây, nhấc lên trên. Giây tiếp theo, quần áo Mộc Trạch Tây "Xẹt ——!" một tiếng, làn da trắng mịn như mỡ và bộ ngực tròn trịa bại lộ trong gió đêm hơi lạnh.

Bàn tay to của Nghiêm Kỷ nhéo ngực Mộc Trạch Tây giày vò, cúi người mút đầu vú thật mạnh, không giảm sức, chỉ chốc lát đã nặn bộ ngực trắng mịn thành một vùng đỏ thẵm.

Mộc Trạch Tây vẫn tiếp tục cố gắng nói lý với Nghiêm Kỷ, khóc kêu, “Nghiêm Kỷ! Bình tĩnh! Đây là quân khu! Cậu không thể làm thế!”

Nghiêm Kỷ vừa nghe là quân khu thì hơi thở càng gấp hơn, anh rất tức giận. Vì tìm cô, Nghiêm Kỷ đã đi không biết bao nhiêu nơi và chịu nhiều đau khổ! Anh không muốn nghe!

Nghiêm Kỷ kéo quần lót cô xuống nhét vào miệng Mộc Trạch Tây để lấp kín lời cô.

Dùng sức tách hai chân cô ra, vùi đầu vào liếm âm đạo Mộc Trạch Tây. Nghiêm Kỷ dùng một tay vê hột le nghiền xát, đầu lưỡi chui vào cửa lỗ thô bạo khuấy động.

Hai bộ phận nhạy cảm chạm vào nhau, tuy thô bạo nhưng xen lẫn từng cơn khoái cảm, Mộc Trạch Tây “Ê a!” Nức nở, vặn vẹo cơ thể.

Động tác Nghiêm Kỷ nhanh hơn, lưỡi mềm quét liếm toàn bộ âm đạo, thở ra hơi thở nóng rực phả vào âm đạo mềm mại. Mộc Trạch Tây dường như tan chảy.

Nước mắt lấp lánh, nức nở kêu rên, cơ thể cô run lên từng hồi.

Mộc Trạch Tây không có đời sống tình dục khi rời khỏi Nghiêm Kỷ, mặc dù lý trí Mộc Trạch Tây không muốn nhưng thân thể lại nhớ đến khoái cảm tột độ mà Nghiêm Kỷ mang lại cho cô.

Màn dạo đầu thô bạo, Mộc Trạch Tây vẫn ướt, mật dịch chảy ròng ròng, chỉ chốc lát, Mộc Trạch Tây run rẩy đạt tới cao trào.

Nghiêm Kỷ kéo khóa quần thả dương vật gân xanh dữ tợn nhảy vọt lên, vét mạnh mật dịch chảy ra, bất chấp việc Mộc Trạch Tây vẫn còn đang mất hồn trong cơn lên đỉnh ngắn ngủi, anh trực tiếp thẳng eo tiến vào.

“A!!” Mộc Trạch Tây không thể chịu được, bỗng nhiên bị mở ra, vừa đau vừa trướng. Cơn đau sướng mơ hồ xen lẫn với khoái cảm vô tận.

Sau khi Nghiêm Kỷ tiến vào, anh tham lam cắm vào. Mỗi một lần lại đâm sâu hơn, vừa tàn nhẫn vừa vội vàng, muốn đâm đến nơi vô lương tâm của Mộc Trạch Tây.

Lâu rồi dương vật mới hoàn toàn đi vào âm đạo ẩm ướt mềm mại, quấn lấy mà hút, cắm vào thì lập tức bao chặt lấy dương vật. Rất nhanh đã hút xoắn tinh dịch đến mức muốn bắn ra.

Mộc Trạch Tây cắn quần lót khóc nức nở, nước mắt lưng tròng, tay bị trói và hai chân mở rộng tiếp nhận những cú đâm thô bạo điên cuồng của người đàn ông. Bộ ngực mềm mại trong bộ quần áo rách nát bị vung mạnh ra ngoài.

Đâm vào mạnh mẽ mang đến cực khoái cuộn trào mãnh liệt, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng. Không cho cô thở dốc mà tiếp tục đâm cô.

Nghiêm Kỷ sảng khoái thở dốc, cơ bắp trên người anh căng lên, ép hai chân Mộc Trạch Tây vào ngực mình, tham lam cắm vào hơn.

Dương vật mở ra âm đạo đã lâu chưa được chăm sóc, quét mạnh lớp thịt, bỗng đẩy sâu vào trong, chạm vào cổ tử cung. Quy đầu to tròn gian xảo đánh tới tử cung.

Cổ tử cung mềm yếu vừa rung vừa tê vì bị đâm, khoái cảm sâu sắc nhanh chóng phá mở thân thể Mộc Trạch Tê, khoái cảm sâu sắc kéo dài làm tâm trí con người mê man, ánh mắt Mộc Trạch Tây rã rời.

Cực khoái hết một đợt lại đến một đợt khác, nước dịch không ngừng phun ra, mật dịch đầm đìa.

Lúc này chợt có tiếng vài người nói chuyện với nhau, hình như là thím Hà và chú Vương. Mộc Trạch Tây co rúm, kéo lại ý chí đang rã rời, theo bản năng kêu ê a như cầu cứu.

Nghiêm Kỷ không hề sợ hãi duỗi tay rút quần lót, cầm khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, khàn giọng thở dốc thì thầm bên tai cô, “Kêu đi, cho cậu kêu. Tốt nhất là gọi tất cả mọi người đến, cho bọn họ biết rốt cuộc cậu là vợ của Vương Đại Bằng hay là người phụ nữ của tôi, Nghiêm Kỷ!”

Lúc này, Mộc Trạch Tây mới kịp phản ứng, chuyện này phức tạp.

Nếu truyền ra việc người thân của quân nhân bị hãm hiếp trên ruộng ngô thì nơi này sẽ bị điều tra. Không phải anh không sợ mà là anh mặc kệ.

Nghiêm Kỷ cũng chắc chắn rằng cô sẽ không cứng đối cứng với anh, nên anh càng không kiêng nể gì.

Mộc Trạch Tây lập tức cắn môi không dám phát ra tiếng, bị Nghiêm Kỷ muốn làm gì thì làm đâm vào…

Động tác này chính xác là hợp ý Nghiêm Kỷ, anh nhét lại quần lót vào trong, lắc eo đâm sâu vào bên trong. Dương vật gần như xỏ xuyên qua toàn bộ âm đạo, không ngừng cọ sát mạnh vào vách trong nhạy cảm rồi đâm vào tử cung.

Tiếng người dần đi xa, cái miệng bị chặn của Mộc Trạch Tây tràn ra những tiếng rên rỉ đứt quãng và tiếng nức nở bị bóp nghẹt, từng cái đâm nặng nề tựa như muốn xuyên qua cả người cô.

Đồng tử Mộc Trạch Tây mất đi tiêu cự, đôi mắt mờ đi, nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ, bên tai là tiếng thở dốc của Nghiêm Kỷ và tiếng xào xạc của những cây ngô xung quanh…

Nghiêm Kỷ không đánh chiến lâu mà chuyên đánh mạnh vào nơi nhạy cảm và tử cung Mộc Trạch Tây, tận hưởng khoái cảm tận xương khi được mút vào, sau đó bắn tinh dịch vào sâu trong tử cung Mộc Trạch Tây.

Vòng eo căng cứng của Mộc Trạch Tây đẩy lên cao, cơ thể bắn ra run lên co giật. Trong miệng cắn quần lót mất hồn khóc nức nở. Đừng đừng! Không chịu nổi!!

Nghiêm Kỷ cũng không nhịn, lần cuối cùng anh đâm vào nơi sâu nhất, sung sướng bắn ra kịch liệt sau khi chống đỡ tử cung. Mộc Trạch Tây ngẩng cổ, lại lần nữa bước lên đỉnh cực khoái.

Thời gian trôi đi ——

Nghiêm Kỷ bắn thoả mãn mới chuẩn bị rời đi. Anh lấy lại áo khoác, quấn Mộc Trạch Tây quần áo rách nát mềm nhũn như bùn khiêng lên vai, ra khỏi cánh đồng ngô.

Mộc Trạch Tây không còn sức gục đầu xuống, không biết có tỉnh táo hay không, đầu tóc tán loạn rối tung như thác nước, mỗi một bước xóc nảy, một lượng lớn tinh dịch đặc sệt chảy dọc theo từ giữa hai chân chảy xuống…