Do Nghiêm Kỷ quyết định tạm thời khôi phục cốt truyện cho đến khi có kết cục của Mộc Trạch Tây. Vậy nên anh và Mộc Trạch Tây vẫn cố tình duy trì khoảng cách bên ngoài.
Dường như Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ thật sự càng lúc càng xa.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua hai tháng.
Chiều thứ sáu hôm nay tan học sớm, Mộc Trạch Tây và Trần Triết bước chậm ra cổng trường, chuẩn bị tạm biệt.
Lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Vương Đại Bằng, hình như anh đen hơn trước kỳ nghỉ hè.
Mộc Trạch Tây ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, "Anh Đại Bằng!"
Từ lời nói của Vương Đại Hữu, Mộc Trạch Tây biết gần đây anh Đại Bằng được nghỉ phép thêm không giống như bình thường. Anh đến để đón Mộc Trạch Tây tan học.
Trần Triết biết, tuy Mộc Trạch Tây không biểu hiện nhưng gần đây cô rất không vui, người rầu rĩ. Mối quan hệ với Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, ngược lại cũng không phải vì có thù hận gì.
Chỉ là cả ba người đều có cảm giác rất kỳ lạ, giống như đều che giấu điều gì.
Đương nhiên, Vương Đại Bằng cũng chào hỏi và mời Trần Triết cùng đi ăn, nhưng gần đây Trần Triết đang lướt web trên mạng, muốn tìm tung tích của La Nam Nam nên anh đã từ chối.
Vương Đại Bằng đưa Mộc Trạch Tây đến tiệm lẩu gần trường để ăn lẩu.
"Em cứ yên tâm ăn, dì Dung tan làm muộn còn em tan học sớm, bây giờ em không ăn một tí thì em sẽ đói meo." Vương Đại Bằng chỉ lo luộc lát thịt và cuộn rau cho Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây gật đầu dạ dạ.
Gần đây Mộc Trạch Tây thực sự rất đói, mẹ tăng ca, Mộc Trạch Tây lại bận học nên không còn tâm trí. Cô thường hay ăn qua loa cho có, buổi tối không ngủ được vì đói.
"Há to miệng, không đủ thịt thì cứ ăn thêm, đừng khách sáo với anh Đại Bằng."
Mộc Trạch Tây sợ Vương Đại Bằng gọi thêm thịt, miệng phồng lên, vội cản anh. "Không, không, không cần, đủ rồi anh Đại Bằng, đủ rồi, đồ ăn đủ rồi."
"Học sinh toàn là người lao động trí não nên dễ đói, cay không?" Vương Đại Bằng thuận tay rút khăn giấy, lau vết dầu đỏ trên môi Mộc Trạch Tây.
Sợ cô giống như khi còn nhỏ, miệng nhỏ dễ chảy nước canh làm bẩn váy, anh còn rút khăn giấy nhét vào cổ áo chỗ chảy nước miếng giống như khăn lót.
Mộc Trạch Tây cười ha ha, "Anh Đại Bằng, anh vẫn coi em là nhóc Tây lúc nhỏ à?"
Vương Đại Bằng tiếp tục kéo khăn giấy, "Chỉ cần em muốn, em vĩnh viễn luôn là nhóc Tây Không lo không nghĩ ở chỗ anh Đại Bằng."
Mộc Trạch Tây dừng lại, bẹp miệng như muốn khóc.
Mộc Trạch Tây nhìn nụ cười thật thà chất phác của Vương Đại Bằng, cô cũng cười theo. Đôi mắt lạnh lấp lánh như thể tất cả đều là sự uất ức.
Vương Đại Bằng thật lòng đau lòng cho cô em gái này của mình, anh xoa đầu cô.
"Ăn cơm cơ à."
Cảnh tượng quen thuộc và giọng điệu lạnh lùng, Mộc Trạch Tây chợt quay đầu nhìn, là Nghiêm Kỷ. Ngoài tây trang và giày da thì còn có một người ăn mặc sang trọng.
Lâm Thi Vũ mặc lễ phục, đeo giày cao gót chạy sát theo sau.
Lâm Thi Vũ thở hổn hển, "Nghiêm Kỷ, cậu đi nhanh quá!"
Khi Lâm Thi Vũ vừa quay đầu, cô nhìn thấy Mộc Trạch Tây đang trừng mắt sững sờ. Cô lập tức hiểu tại sao Nghiêm Kỷ lại xuống xe trên đường đến bữa tiệc và nói muốn ăn lẩu.
Nhất thời, cảnh tượng tĩnh lặng đến nỗi hơi gượng gạo.
Nhìn trang phục của hai người, Mộc Trạch Tây ngạc nhiên khẽ nhếch môi, thầm nghĩ, đây chắc là tham gia tiệc gì đó để chuẩn bị kết hợp tát vào mặt người nào đó của Lâm gia?
Nghiêm Kỷ hơi nhấp môi, ánh mắt dao động, chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây. Cái miệng nhỏ của cô hơi sưng đỏ vì bị cay, bóng hồng, trên môi còn dính một ít dầu đỏ khiến cho cô trông càng thêm duyên dáng đáng yêu.
Vương Đại Bằng duỗi tay dùng khăn giấy lau sạch vết dầu lẩu đỏ trên môi Mộc Trạch Tây.
Nhìn động tác này, thậm chí Nghiêm Kỷ còn không thể giữ được nắm tay. Anh không nói hai lời, trực tiếp ngồi vào ghế dài bên cạnh Mộc Trạch Tây, "Không ngại ngồi chung chứ."
"Tớ có." Mộc Trạch Tây buột miệng thốt ra theo bản năng.
"Bạn Nghiêm Kỷ à. Hai bọn anh ăn lâu rồi, chiếc đũa khuấy lên khuấy xuống, nồi canh không sạch. Bọn anh sắp ăn xong rồi, không ngồi chung bàn." Vương Đại Bằng nghiêm túc xua tay, giọng điệu không tốt.
Vương Đại Bằng đã nghe khái quát về việc Mộc Trạch Tây ở trong trường lúc trước từ chỗ Vương Đại Hữu. Sau khi biết nhóc Tây bị cuốn vào cuộc thảo luận trong trường và chịu nhiều uất ức như vậy chính là bởi vì Nghiêm Kỷ này, lam nhan họa thủy.
*Lam nhan họa thủy tương tự như Hồng nhan họa thuỷ nhưng lam chỉ con trai.
Nghiêm Kỷ không ép, anh chọn chỗ ngồi bên cạnh Mộc Trạch Tây rồi ngồi xuống. Anh không ăn mà cả quá trình chỉ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây.
Vương Đại Bằng và Mộc Trạch Tây làm như không thấy, một người phụ trách hạ nồi, người kia phụ trách ăn. Cực kỳ vui vẻ.
Bên kia mặt trời lên cao, còn bên Nghiêm Kỷ mây đen giăng đầy trời.
Lâm Thi Vũ cũng xấu hổ, chỉ lo cúi đầu ăn. Trong lòng kinh ngạc cảm thán, không nói nữa, mùi vị cũng không tệ.
Chờ ăn xong, khi Vương Đại Bằng đi tính tiền, anh được nhân viên thu ngân thông báo rằng bàn của hai người đã được thanh toán. Đàn ông con trai như Vương Đại Bằng tất nhiên sẽ khó chịu với việc này nên muốn trả lại tiền cho Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây thở dài, "Không sao đâu anh Đại Bằng, cậu ấy...Cậu ấy nợ em?"
"Đúng vậy, tôi là phụ, chủ yếu là Mộc Trạch Tây ăn." Nghiêm Kỷ cũng bước ra ngoài theo.
Vương Đại Bằng nhướng mày, lập tức cảnh giác nhìn Nghiêm Kỷ. Thầm nghĩ không biết thằng nhóc này có còn thích nhóc Tây như hồi nhỏ hay không?
Đám người bước ra từ tiệm lẩu.
Siêu xe của Nghiêm gia và Lâm gia đã đợi từ lâu. Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ một cái, xem ra thời gian đang rất gấp.
Giờ thì hay rồi, nhất định trên người toàn mùi lẩu.
Mộc Trạch Tây chui vào xe van của anh Đại Bằng, nhìn Lâm Thi Vũ ở ngoài cửa sổ xe đang xịt nước hoa để che mùi.
Hiện tại Lâm Thi Vũ đang tham gia cuộc hội nghị của các nhà quyền thế, địa vị của cô ấy ở Lâm gia có thể nói là bay thẳng lên cao. Mộc Trạch Tây cũng mừng cho cô ấy, không phải sống một cuộc sống vất vả như trước kia.
Hai người đứng với nhau rất xứng đôi.
Nghiêm Kỷ luôn nhìn về bên này, giống như anh có thể nhìn đối diện Mộc Trạch Tây xuyên qua cửa sổ xe. Mộc Trạch Tây không khỏi rùng mình.
Vương Đại Bằng lái xe, đột nhiên hỏi cô, "Nhóc Tây, em có muốn gia đình đoàn tụ không?"
Mộc Trạch Tây không cần nghĩ, "Tất nhiên!"
Nói rồi lại hạ giọng, "Nhưng nhà em chia ba xẻ bốn, còn có đứa em trai lớn Mộc Kiến Hiền của em, khi nó rời nhà, nó còn chưa cao bằng em. Em sắp quên em trai em trông như thế nào..."
Vương Đại Bằng như suy tư gì đó, gật đầu.
Sau khi Nghiêm Kỷ đối phó xong khách khứa trong bữa tiệc, anh tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh, trốn và kiểm tra camera theo dõi lắp trong nhà Mộc Trạch Tây như thường lệ.
Quả nhiên, Vương Đại Bằng đến nhà Mộc Trạch Tây.
Vạn Dung rất vui khi gặp Vương Đại Bằng, bà chào đón nhiệt tình. Mộc Trạch Tây lấy khối Rubik nhỏ trong phòng ra dạy cho Vương Đại Bằng, đồng thời cũng bảo anh chuyển lại cho em trai.
"Không ngờ nhóc Tây nhà ta vẫn còn nhớ tính trẻ con của anh Đại Bằng!" Vương Đại Bằng rất vui, cầm ma thuật nhỏ xoa đầu Mộc Trạch Tây.
Hai người cười thoải mái.
"Chỉ là em vẫn nên tự tay giao cho nó."
Mộc Trạch Tây gật đầu, cũng hy vọng ngày đó sẽ đến sớm.
Nghiêm Kỷ nhìn sự tương tác giữa hai người, răng chua ngứa, hừ lạnh.
Tại sao Mộc Trạch Tây lại tùy ý cho đàn ông vào phòng? Vương Đại Bằng không biết tránh nghi ngờ à? Sớm biết đưa kiểu này thì anh đã cho khối Rubik nhỏ kia thối rữa trong công viên giải trí.
"Ôi trời! Nhóc Tây! Mau tới đây!" Vạn Dung hét lên từ trong bếp.
Hóa ra đã hết nước sốt cay ngọt làm thịt chua ngọt, cần Mộc Trạch Tây đi mua. Khi Vương Đại Bằng đang định đi theo cô thì đột nhiên hệ thống dây điện trong nhà bị trục trặc, đứt cầu dao, cúp điện.
Vạn Dung xin lỗi, đang định gọi thợ điện đến sửa.
"Dì Dung để cháu!"