Nguyên Lí còn chưa tâm sự hết với cha mẹ, chớp mắt đã đến thời điểm phải đi đến Sở Vương phủ .
Người Sở Vương phủ một khắc cũng chờ không được, mới sáng sớm người, xe ngựa liền chờ ở bên ngoài phủ huyện lệnh, dỡ xuống rất nhiều rương đỏ xếp đầy mặt đất.
Nguyên gia cũng không lợi dụng Sở Vương phủ, Sở Vương phủ đưa tới bao nhiêu đồ, Nguyên Tụng cũng chuẩn bị bấy nhiêu tặng lại họ, thái độ không kiêu ngạo không xua nịnh.
Sau khi xe ngựa khởi hành, Nguyên Lí nâng màn che lên, nhìn dáng vẻ cha mẹ rưng rưng tiễn, lòng cảm thấy có chút phiền muộn, liền cười vẫy tay tạm biệt cha mẹ.
Nhìn nụ cười của hắn vô tư rạng rỡ vô lo. Trần thị tiến lên hai bước đuổi theo...
“con……”
Nguyên Tụng giữ nàng lại, nhịn cảnh biệt ly đau xót, lại nhìn Nguyên Lí vẫy vẫy tay.
Đi thôi.
Đi sớm về sớm, vi phụ sẽ chờ một ngày ngươi áo gấm về làng.
Xe ngựa càng lúc càng xa, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ, Nguyên Lí mới buông mành xuống.
Hắn khe khẽ thở dài, rất nhanh khôi phục lại tinh thần.
Nhữ Dương quá xa Lạc Dương cũng đến cả trăm dặm, mà Nguyên Lí kiếp trước đã tự lập từ nhỏ đến lớn, tình cảm ly biệt tuy vẫn có nhưng lại không nhiều.
Hắn còn đang suy nghĩ việc phụ thân nói với hắn quan hệ thân thiết với phủ Sở Vương.
Lão tổ tông phủ Sở Vương đã từng cùng hoàng đế Bắc Chu khai quốc, cùng nhau thống nhất thiên hạ, là bằng hữu tốt. Thái tổ Bắc Chu lập quốc hậu phong 5 vị Vương trong đó bao gồm Sở vương phủ. Phong vương ban đầu đương nhiên thoải mái vui mừng nhưng thời gian càng lâu, Bắc Chu thái tổ càng cảm thấy hối hận. 5 vị Vương cai quản năm châu ngày càng lớn mạnh vì thế liền tìm mọi cách mà diệt trừ vương kia.
Cho tới hiện giờ, chỉ còn lại hai nhà Vương gia. Một nhà thông minh mà đã tự rời đi, tự giác chuyển tới thượng kinh sống dưới mắt hoàng đế, mặt khác nhà Trần Vương Trần Lưu vẫn ở đất được phong mà tự trọng ủng binh.
Trong mắt Trần Vương, Sở Vương ngược lại rất được lòng hoàng đế, thậm chí hiện giờ trưởng tử Sở Vương là Sở Minh Phong chưa vào triều nhưng đã có vị trí, trở thành người phụ tá phủ Nội Các, nhân xưng Tiểu Các Lão.
Sở Vương có hai người nhi tử đều là người tài mạo song toàn, khôi ngô tuấn tú. Đúng là nói tổ chức xung hỉ cho trưởng tử Sở Minh Phong và Nguyên Lí nhưng thân thể hắn từ nhỏ đã không tốt nhưng trí tuệ lại phi thường đến hoàng đế cũng yêu thích, tuổi trẻ đã có thể trở thành một trọng thần của quốc gia. Còn nhị tử Sở Hạ Kiều Nguyên Lí không có hiểu biết nhiều lắm, chỉ nghe nói rằng người này chiến công hiển hách. Mọi người kể rằng mặt mũi hắn dữ tợn đến mức có thể lấy ra để dọa những đưa trẻ hay khóc ban đêm.
Bởi vì Sở Vương phủ cho Nguyên Lí rất nhiều ưu đãi, cho nên đổi lại Nguyên Lí cũng thể hiện thành ý tương ứng. Hắn cũng hiểu biết khá nhiều về chuyện của Sở Minh Phong, càng nghĩ càng thấy người này tuy thân thể ốm yếu nhưng quyền thần lại rất khó đối phó. Sau đó hắn liền đi dò hỏi lão thái giám Dương công công người đã đón hắn trước phủ Sở Vương về chuyện của Sở Minh Phong.
Lão thái giám hiển nhiên rất vui lòng khi nghĩ đến Nguyên Lí cùng Sở Minh Phong “Phu thê ân ái”, bởi vậy hắn biết gì đều nói hết không nửa lời giấu giếm, nói việc gì cũng đều tốt cả.
Nhưng Nguyên Lí nghe xong, nhưng sơ hở để lộ ra bên ngoài đối với Sở Minh Phong lại càng trở nên kiêng kị.
Nói về đại công tử chưa xong, lão thái giám đã hỏi luôn: “Nguyên công tử còn muốn nghe về chuyện nhị công tử nhà chúng ta không?”
Nguyên Lí thành thật mà lắc đầu, “Hắn thôi không cần.”
Không có gì giao tiếp, không đáng để lãng phí thời gian.
Lão thái giám cảm thấy đáng tiếc mà chép chép miệng, ngược lại nói cho Nguyên Lí sự tình khác ở Sở Vương phủ.
Vừa nói vừa đi đến Lạc Dương. Tới Sở Vương phủ trời đã tối đen. Nguyên Lí kiệt sức mà đi từ trong xe ngựa ra, cảm thất ngồi xe so với cưỡi ngựa mẹt hơn rất nhiều.
Hắn giãn ra gân cốt, ngẩng đầu nhìn về hướng Sở Vương phủ. Trước cửa Sở Vương phủ đã treo lên hai cái đèn lồng đỏ, môn lương thượng quấn lấy màu đỏ mảnh vải cùng hoa lụa, còn dán hai chữ rất lớn “Hỉ” .
Đã là thể hiện sự vui mừng náo nhiệt.
Lão thái giám nhìn hắn thất thần, sợ Nguyên Lí trong lòng đổi ý, vội vàng nói: “Nguyên công tử, ta đi thôi?”
Nguyên Lí lấy lại tinh thần, phân phó người xếp đồ sau đó đi theo lão thái giám đi vào đại môn Sở Vương phủ.
*
Hộ tống hắn tới Lạc Dương, bảo vệ có 30 hơn người là người của Nguyên Lí mang đến . Ngoài hộ vệ ra còn có ba người hầu vẫn luôn đi theo hắn làm chân sai vặt.
Những người này đều là những người giỏi trong những người giỏi, từ nhỏ cùng theo Nguyên Lí lớn lên, đối với Nguyên Lí trung thành và tận tâm, bọn họ sẽ là những người đồng hành cùng Nguyên Lí ở Lạc Dương.
Nguyên Lí khi đến phủ Sở Vương đều chuẩn bị quà tặng tinh mỹ cho từng người. Nhưng lão thái giám dẫn đường lại không phải hướng chủ viện. Nguyên Lí có chút nghi hoặc “Dương công công, người không đưa ta đi bái kiến Sở Vương cùng phu nhân sao?”
“Phu nhân dặn dò nô tài,” Dương công công xách theo quần áo, vui tươi hớn hở nói, “Công tử hôm nay đã vất vả một ngày, lúc này trăng sắp lên đầu cành, đưa ngài đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tới bái kiến cũng không muộn.”
Nguyên Lí dở khóc dở cười, “Qua ngày mai chính là ngày bái đường thành thân.”
Dương công công từ từ nói: “Ngài nghe lão nô, cứ việc yên tâm đi!”
Nếu hắn đã nói như vậy, Nguyên Lí cũng không hề nhiều lời. Một lát sau, Dương công công đưa Nguyên Lí đến một cái sân, “Đây chính là nơi người ở sau này, còn chưa được đặt tên, chờ người tới đặt tên cho nó. Người xem có chỗ nào không hài lòng có thể nói với tiểu thân, sẽ sửa lại tốt nhất cho người.”
“Không, rất hài lòng, mọi thứ đều rất tốt,” Nguyên Lí nhìn một vòng trong viện, cười nói: “Trên đường đi ta thấy cách đó không xa có một đạo phòng, có thể gọi là Văn Đạo Viện.”
Sau khi nói xong, Nguyên Lí bảo Dương công công thay hắn tới cảm ơn Sở Vương cùng phu nhân, khiến cho Dương công công rời đi.
Người của hắn thật nhanh đã vào mà sửa sang lại hành lí, vật phẩm, kiểm tra mọi góc trong viện. Không bao lâu sau, vừa lúc tên Quách Lâm bưng lên một ấm trà.
“Đại nhân, sáng sớm hôm nay, nông trang truyền đến một tin tức, tiểu nhân còn chưa kịp tới báo cho ngài.”
Nguyên Lí cởi áo ngoài, cởi bỏ đai vòng trên tóc, đai lưng, “tin tức gì?”
Quách Lâm nói: “Mấy ngày hôm trước Uông Nhị xin người nhận thêm một đám dân chạy nạn.”
Nguyên Lí nở nụ cười cười, mái tóc đen buông xuống trên lưng hắn, bóng trăng in trên màn giường, ánh lên trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, nói : “ Ngươi hồi âm nói cho hắn, hắn đếm xem còn có bao nhiêu dân chạy nạn, hiện giờ họ đang ở đâu, trong đó còn có bao nhiêu người có thể làm việc trong nhà giúp ta. Nếu dân chạy nạn đó đã tới huyện Nhữ Dương, nhất định phải giữ bí mật đừng làm lộ chuyện này ra ngoài, ngấm ngầm mà đi qua đường núi tránh để người khác thấy. Mặt khác hãy nhớ kỹ nếu có nạn dân gặp bệnh đều phải an trí ở bên ngoài huyện Nhữ Dương.”
Quách Lâm nhất nhất ghi nhớ, lại hỏi: “Công tử, số dân chạy nạn này nếu chỉ có hàng trăm hàng ngàn còn tốt, nếu nhiều hơn, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nguyên Lí nói: “Nhữ Dương huyện còn nhiều đồng ruộng chưa khai hoang như vậy, chỉ cần giúp cho bọn họ sống đến vụ thu thu hoạch, tự nhiên sẽ trở thành người huyện Nhữ Dương.”
Quách Lâm khó xử nói: “Công tử, nếu số người đến quá nhiều, chúng ta không có đủ tồn lương để cho bọn họ sống đến khi thu hoạch vụ thu.”
Nguyên Lí cởi bỏ màn giường, “Ta hỏi ngươi, trong nhà ăn bao nhiêu lương thực? Mỗi ngày mỗi người cứu tế mấy lượng? Từng đó nạn dân chẳng nhẽ không có chút tác dụng gì với việc thu hoạch vụ thu phía trước? Ngươi lo lắng không đủ lương thực, ngươi nhìn xem phụ thân ta có cự tuyệt việc cho những nạn dân này đến sao?”
Vấn đề này liên tiếp làm cho Quách Lâm hỏi ngốc, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, hổ thẹn mà lắc lắc đầu.
“Ngươi chỉ nhìn thấy chúng ta cầm lương thực đưa cho dân chạy nạn, lại không thể nhìn thấy về sau có thể đổi lại được cái gì,” Nguyên Lí từ từ giảng giải “Nhân lực, lương thực, đây chính là thứ đáng giá nhất hiện giờ. Hán Trung đại hạn, dân chạy nạn chạy trốn tới Lạc Dương lại bị công khai mà cự chi ngoài thành, sợ là hoàng đế cũng……”
Hắn nói càng ngày càng nhỏ, làm Quách Lâm nghe không rõ. Nhưng Quách Lâm đã không dám hỏi lại, hắn ngay sau đó nói: “Công tử, tiểu nhân còn có một chuyện. Uông Nhị muốn cùng ngài nói chuyện trực tiếp, hắn nói hắn có chuyện chỉ có thể nói trực tiếp với người. Quản gia có hỏi hắn chuyện gì nhưng hắn chỉ bảo ngoài người ra hắn sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Nguyên Lí hứng thú, “Chờ sau khi thành thân sẽ có ngày‘ hồi môn ’, ngươi trước tiên làm tốt mọi chuyện trước, ta sẽ cùng hắn gặp mặt nói chuyện.”
Quách Lâm vâng dạ, thành thật mà lui xuống viết thư.
Trong phòng yên tĩnh, Nguyên Lí trên người mặc một áo màu trắng tuyết đứng ở trước giường, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Chỉ sợ phụ thân cũng biết tình thế hiện tại cũng không dễ dàng, cho nên mới đối với dân chạy nạn ai đến cũng không cự tuyệt.
Một khi số dân chạy nạn này trở thành bộ khúc nhà bọn họ, liền có thể tùy bọn họ sai bảo, lúc này Nguyên Lí sẽ không có áy náy bất an.
Trong mỗi thời đại giá trị sống cũng sẽ khác nhau, đối với dân chạy nạn này mà nói, có thể trở thành những người giúp việc cho huyện lệnh là một chuyện đáng giá, vui mừng còn chẳng hết. Nếu Nguyên Lí không cho bọn họ việc làm, chỉ phát gạo thóc cứu tế mỗi ngày, bọn họ chỉ có thể thấp thỏm bất an, lo lắng mai sau họ không làm vẫn có ăn. Nhân tâm không chừng, sẽ sinh ra xao động.
Nguyên Lí lại lần nữa tập trung suy nghĩ
【 Vạn Vật Bách Khoa hệ thống đã kích hoạt. 】
【 nhiệm vụ: Nhập học Quốc Tử Giám. 】
【 khen thưởng: Công thức xà phòng. 】
Hoàng đế tuổi đã lớn, đối với việc khống chế thiên hạ, đã ngày càng lụn bại.
Hắn muốn tốc độ nhanh hơn.
*
Ngày thứ hai, Nguyên Lí bị tiếng đàn thổi xướng kéo, tiếng nhạc sôi nổi đánh thức.
Sắc trời còn chưa sáng, một đám người hầu liền thẳng hướng phòng Nguyên Lí ngủ mà tới, đưa Nguyên Lí đi tắm rửa.
Một canh giờ sau, Nguyên Lí đã phải nhanh chóng làm tóc, thay trang phục thành thân.
Hôn phục này là bộ hôn phục nam nhi trông có vẻ rất sang trọng, tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng đều phải thay rất lâu. Tuy là rất đẹp nhưng cũng ngăn nổi tiếng kêu phát ra từ bụng Nguyên Lí.
Người hầu đi cùng thật cẩn thận mà giúp Nguyên Lí ăn chút điểm tâm, Nguyên Lí cũng phối hợp cùng bọn họ, không biết qua bao lâu, mới có người nói một tiếng, “Được rồi!”
Nguyên Lí thất thần, cúi đầu nhìn chính mình, mới lạ mà kéo kéo vạt áo.
Trên người một màu hồng, cả người dường như một tầng minh châu dật màu quang huy, chính hắn cũng không biết mình là cái dạng gì. Mấy tên nha hoàn nhìn hắn một cái lại liếc mắt. Nguyên Lí lớn lên trắng nõn, tuấn mỹ chi tư giống như ngọc thụ, tóc đen như mực, mắt tựa sao sáng, thêm môi hồng khỏe mạnh, chẳng mấy chốc đã trở thành một thiếu niên đẹp hoàn mỹ.
Hai vị tú nương vội vàng xem xét hôn phục còn phải sửa chỗ nào, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Vạt áo còn có sợi chỉ vàng, có thể trực tiếp sửa lại một chút.”
“Ai nha, chỗ eo này còn phải thu lại một chút. Công tử nhìn không thấp, như thế này trông sẽ hơi gầy?”
Nguyên Lí thật ra cũng muốn giải thích mình như vậy cũng không phải gầy, mà là kết quả của việc tập luyện thường xuyên nhưng cũng nói không nên lời.
Mấy vấn đề này đều là vấn đề nhỏ, thậm chí Nguyên Lí còn chưa phải cởi hôn phục ra, buổi trưa vừa qua không lâu, tú nương liền đã đem hôn phục sửa chữa xong.
Bắc Chu kết hôn sẽ tổ chức vào buổi sáng, muốn để tới lúc chạng vạng mới là thời gian cử hành hôn lễ. Nguyên Lí phát ngốc không biết đã ngồi bao lâu ở trong phòng, rốt cuộc kết hôn với nam nhân kia lại mệt mỏi đến vậy. Dương công công mặt mày hớn hở mà tới, “Nguyên công tử, đã đến giờ lành, ngài mau đi cùng ta!”
Nguyên Lí đột nhiên tỉnh táo lại, hắn lau mặt, ánh mắt thanh minh sau hít sâu một hơi, đứng dậy, “Đi thôi.”
*
Bên trong phủ Sở Vương đã bao phủ một màu hồng. Đập vào mắt có thể nhìn thấy trên cây đều treo đầy sợi vải đỏ, phấn mặt đào hoa ẩn chứa nụ hoa, lộ ra sự e lệ ngượng ngùng.
Diễn tấu sáo và tiếng trống động không biết từ chỗ nào truyền đến, dường như cách tường đất nghe không được rõ lắm.
Địa điểm thành thân ở Sở Vương phủ chính là đại đường, hôm nay khách quý đã đến chật nhà, khí thế ngất trời.
Trưởng tử phủ Sở Vương thành thân, cả triều văn võ hơn phân nửa đều đến tới chúc mừng, quan trọng là xem xem “Tân nương tử” là ai. Người có thể đến đại đường người đều là người từng có giao tình với Sở Vương, người ngồi ở bên ngoài càng nhiều, đưa lên hạ lễ, uống thượng một ly rượu mừng, đều không thấy được mặt chủ tử Sở Vương phủ.
Trong đại đường thường truyền ra từng trận cười vang, chỉ là bởi vì trưởng tử Sở Vương phủ thân thể không tốt, náo nhiệt như vậy cũng dẫn đến không hợp.
Nguyên Lí vừa đi vào đại đường, đã có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn.
“U,” có võ quan tặc lưỡi nói, “Vương gia, con dâu cả nhà ngài thật là xuất chúng!”
Sở Vương sờ râu, cười ha ha, “ Còn không phải xứng với nhi tử của ta.”
Lại là một trận cười vang. Dương thị giận dữ mà liếc nhìn Sở Vương một cái, nhìn sắc mặt ửng đỏ Nguyên Lí mà vẫy vẫy tay, “Hài tử ngoan, mau tới đây để nương hảo hảo nhìn một cái.”
Nguyên Lí nghe Sở Vương phi tự xưng, càng thêm không được tự nhiên. Hắn từng bước mà đi đến phía trước, gần tới liền được Dương thị cầm tay.
Dương thị khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng bởi vì đã được thượng trang, tinh thần có vẻ không tồi. Nàng tinh tế mà nhìn Nguyên Lí, nhấp môi cười, “Lúc trước đã từng nghe thanh danh của ngươi, hiện giờ vừa thấy quả nhiên rất vừa ý. Ta biết ngươi gả cho Phong Nhi có chút ấm ức, nhưng ngươi yên tâm nhà của chúng ta tuyệt không sẽ bạc đãi ngươi.”
Nguyên Lí cười nói: “Phu nhân nói quá lời.”
Dương thị oán trách, “Còn gọi phu nhân?”
Nguyên Lí chỉ cười cười, liền thay đổi ngay.
“Nương” từ này, hắn thật sự nói không thành lời.
Phía dưới bỗng nhiên có người hỏi: “Giờ lành đã tới rồi, tại sao không thấy trưởng công tử tới?”
Dương thị cùng Sở Vương liếc nhau, đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài bỗng nhiên có người kinh thanh hô to: “Nhị công tử đã về!”
Sở Hạ Triều?
Kêu lên một tiếng kinh hãi, giống như một đạo sấm sét hoa phá trường không. Có võ tướng lập tức đứng lên, vừa mừng vừa sợ mà nói, “Sở Hạ Triều đã về?!”
Ngoài cửa giọng của người hầu còn truyền đến từng tiếng.
“Các vị đại nhân, cầu xin các ngươi mau mau xuống ngựa, bên trong phủ không thể đi ngựa vào được ạ, phía trước chính là khách đường!”
“Các tướng quân, các tướng quân! Ngày đại hỉ không nên thấy binh khí sắc bén người bảo binh tướng bỏ vũ khí xuống đi ạ.”
Âm thanh khẩn trương nôn nóng càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa đã gần đến bên tai.
Nguyên Lí cùng những người khác ra bên ngoài nhìn xem.
Một đám binh lính thân khoác khôi giáp, cưỡi đại mã cao đầu chạy tới nghênh diện mọi người.
Mấy người này vừa nói vừa cười, khuôn mặt cương nghị. Người cầm đầu càng lớn lên càng anh tuấn vô cùng, tươi cười lộ ra sự hài hước, ngoài miệng cùng người bên cạnh cười đùa, trong ánh mắt lại không có gì ý cười mà nhìn về hướng trong phòng.
Hắn thân hình cao lớn dung mãnh, lưng thẳng đứng , khoác khôi giáp nặng như núi cao nguy nga. Hai chân cơ bắp đặt trên giá song song mình ngựa trông thật đẹp. Hai tay đeo bao tay màu đen da trâu, ngón tay thon dài khác thường.
Lúc này, người này một bàn tay không nhanh không chậm nắm chặt dây cương, hất áo choàng màu đỏ tươi ở phía sau lưng, mặt khác một tay lại cầm roi ngựa chân nhẹ nhàng thúc giày vào ngựa, lắc lư một cách chậm rãi, mang theo mùi sát khí. Mặt mũi hung tợn như trong lời đồn quả thật còn kém xa.
Nguyên Lí sửng sốt, hắn còn tưởng rằng xấu nhất trong đám người kia này mới là Sở Hạ Triều. Vừa may không chê cười.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, Nguyên Lí liền đối diện với ánh mắt nhìn trực diện với Sở Hạ Triều. Nam nhân khóe môi ép xuống vài phần, nhìn lạnh lẽo có chút không có thiện cảm. Hắn bỗng nhiên thít chặt ngựa, xuống ngựa đi nhanh thẳng về phía Nguyên Lí.
Vài bước đã tới trước mặt, ập vào trước mặt là mùi máu tanh nồng hậu cùng vị bụi đất, cổ áo bên trong ướt đẫm mồ hôi. Nguyên Lí hơi chau mày, trong lòng chột dạ, biết rõ đây là một nhân vật nguy hiểm.
Nam nhân nhìn hắn nheo mày lại, rõ ràng biết hắn không khỏe, lại còn càng muốn tiến lại một bước. Bóng lớn che người Nguyên Lí, Sở Hạ Triều cười trừ, “Ngươi chính tẩu tẩu của ta?”
Hắn khẩu khí nói lời cảm ơn nhưng lại hàm chứa sự tức giận. “Thật là đa tạ tẩu tẩu, ta vào Lạc Dương người đã tặng cho ta một phần đại lễ.”