Editor: Morela
Giọng nói loli non nớt cố ý nhấn mạnh hai chữ "tự tay".
Quả nhiên, báo ứng của việc lợi dụng lỗ hổng của trò chơi đã tới. Ý của từ "tự tay" chính là cần phải tự mình ra tay, mượn đao giết người cũng vô dụng!
Cũng may đây chỉ là nhiệm vụ ẩn tùy chọn, làm hay không cũng được.
Qua màn thành công trong trò chơi này sẽ lấy được điểm tích lũy, điểm tích lũy trong Thế giới sống chính là tiền. Mà hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ lấy được đạo cụ tương ứng, có thể cứu mạng người chơi trong trò chơi, cái Xúc Xắc May Mắn kia chính là cái đầu tiên.
So với điểm tích lũy, sức hấp dẫn và tính thực dụng của đạo cụ lớn hơn nhiều.
Vậy nên người chơi thường sẽ tích cực chủ động hoàn thành nhiệm vụ ẩn này, thậm chí vì nó mà không tiếc dấy lên một cuộc tàn sát.
Cơ thể Đường Như lảo đảo, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nhìn Giang Ngạn Tuyết: "Tôi, tôi..."
Nhìn dáng vẻ này của cô thì hẳn là cũng đã nhận được thông báo nhiệm vụ ẩn?
Với sự khốn nạn của trò chơi này, không phải giết người cũng là phóng hỏa.
Giang Ngạn Tuyết an ủi cô: "Nhiệm vụ tùy chọn, cô có thể chọn không làm."
Đường Như cắn môi, rầu rĩ gật đầu.
Chris giả vẫn còn giữ nguyên tư thế chết nằm sấp trên bàn, mặc dù hiện tại đang là mùa đông, thời tiết khắc nghiệt, nhưng trong biệt thự có lò sưởi âm tường sưởi ấm, hơn nữa thi thể chết đã nhiều ngày, bắt đầu bốc lên mùi thối rữa.
Đường Như vừa tiến lên đã bị xông tới mức đầu choáng mắt hoa, cô che miệng nôn khan vài tiếng, vội vàng lùi ra cửa hít sâu mấy hơi không khí mới mẻ, đè lại cái dạ dày đang lộn nhào, vẻ mặt đau khổ hỏi Giang Ngạn Tuyết: "Chúng ta không cần tố cáo Catherine sao? Tại sao lại tới đây?"
"Tôi muốn tìm người tổ chức trước." Giang Ngạn Tuyết đứng trước giá sách, tùy tiện lục lọi: "Bất kể Chris đang ẩn trong bóng tối hay trà trộn giữa các người chơi, không loại bỏ cái tai họa ngầm này, chúng ta sẽ không thể chịu nổi ba ngày."
Đường Như gật đầu: "Ừ, anh nói đúng."
Đường Như hít sâu, nín thở, lấy hết can đảm bước vào thư phòng, cô đưa tay bịt mũi và miệng lại, cố kiềm chế dạ dày đang co rút đau đớn. Cô nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết dáng vẻ thản nhiên ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái đang chăm chú tìm kiếm trên thi thể người chết, khó tin hỏi: "Anh Giang, anh không sợ sao?"
Giang Ngạn Tuyết nâng mi: "Sợ cái gì?"
"Thi thể, còn cả trò chơi, người chết gì đó..." Đường Như nói, cười một tiếng giễu cợt: "Không hổ là người chơi lão làng."
Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm trên đất, duỗi tay sờ sờ góc chết bên dưới bàn làm việc: "Quen rồi là được."
"Hả?" Đường Như hiếm khi thông minh một lần: "Không phải anh chỉ mới vượt qua một vòng trò chơi sao? Sao đã quen được? Chẳng lẽ ở Thế giới sống anh học y? Tôi thấy tuổi của anh cũng không lớn, vừa vào đại học hả?"
Giang Ngạn Tuyết nằm nhoài xuống sàn, không trả lời những câu hỏi vô nghĩa của Đường Như, chỉ nói: "Cầm cho tôi cây nến tới đây."
"Được." Đường Như vất vả lắm mới có ích tung tăng đi lấy nến, vừa đưa cho Giang Ngạn Tuyết vừa nhìn xuống bên dưới chỗ ngồi theo ánh mắt của cậu.
Quả nhiên là có gì đó!
Đường Như ngạc nhiên nói: "Đó là cái gì?"
Một đồ vật hình vuông bị dính bên dưới ghế ngồi, Giang Ngạn Tuyết thử lấy nó xuống nhưng nó không di chuyển, đành phải nương theo ánh nến mà quan sát.
Là một cái khung ảnh, bên trong là một tấm ảnh đen trắng đã cũ.
Bối cảnh của bức ảnh ở một nơi giống như vườn hoa, nhân vật chính đứng dựa vào tường, nửa người lộ ra dưới ánh mặt trời, nửa người còn lại ẩn dưới bóng cây. Hắn nhìn rất trẻ, chỉ khoảng mười chín hai mươi, mặc áo sơmi đen quần tây bình thường, khoác áo khoác trắng. Hắn nhìn máy ảnh, khẽ mỉm cười, dịu dàng điềm tĩnh, rất đẹp.
"Đây là Chris sao?" Đường Như dè dặt hỏi, "Hắn cũng là bác sĩ?"
***
Robin đã chuẩn bị xong sữa bò nóng, đi ra ngoài.
Trong bếp chỉ còn Minh Tương Chiếu đang nhào bột và Catherine đang cắt hoa quả.
Hai người không ai nói gì, trong không khí lơ lửng một cảm giác quỷ dị. Không biết đã qua bao lâu, Minh Tương Chiếu đột nhiên nói: "Cắt thêm nhiều táo một chút đi, ở đây đã có vỏ giòn và nước chanh rồi."
Catherine sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại: "Ngài Jack định làm bánh pie táo sao?"
*Bánh pie táo:
Minh Tương Chiếu siết chặt nắm tay, buông bột trong tay xuống, nhìn Catherine bằng ánh mắt sáng quắc: "Cô gái, cô bại lộ rồi."
Catherine: "Gì cơ?"
"Bánh pie táo bắt nguồn từ Chiến tranh Thế giới thứ II, nhưng bối cảnh của "Bữa tiệc tối trí mạng" lại là thời Victoria." Minh Tương Chiếu đã có dự đoán từ trước, không hề sợ hãi: "Vừa rồi Kayle cũng đã thử cô, mâm rơi cô sẽ đỡ, NPC là nhân vật hư cấu do quản trị viên thiết lập nên, không thể nào có được loại phản xạ có điều kiện và năng lực phản ứng này."
Sắc mặt Catherine thay đổi, chiếc mặt nạ hầu gái dịu dàng vô hại biến mất trong nháy mắt.
Minh Tương Chiếu không để bụng, cười: "Nhìn đi, tôi đã nói những từ liên quan đến trò chơi Hoàng Tuyền, nhưng tôi vẫn không sao. Điều này đã chứng minh cô không phải NPC mà cũng là người chơi giống như chúng tôi. Cô là Andrea sao?"
Đã bị chỉ đích danh, Andrea cũng không cần thiết phải tiếp tục ngụy trang nữa, dứt khoát ném quả táo đi, lên tiếng thừa nhận: "Tôi là Andrea, cũng là người chơi, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy đấy."
Minh Tương Chiếu không muốn lãng phí thời gian, hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Cô là người ra tay làm Arnold bị thương?"
"Không phải." Andrea không tiếp tục giấu giếm: "Arnold không phải là mục tiêu của tôi, tôi sẽ không lãng phí sức lực đi đối phó với anh ta, anh có tin tôi không?"
Minh Tương Chiếu chần chừ một lát, rồi nói: "Tin."
Andrea buồn cười: "Tôi nói vậy là anh tin? Thật hay đùa vậy?"
Minh Tương Chiếu: "Thay vì nghi ngờ, tôi lựa chọn tin tưởng người khác."
Andrea cười lạnh: "Anh bị ngốc à?"
"Lời này tôi đã được nghe rất nhiều rồi. Mỗi lần làm quen một người là bị mắng ngu ngốc một lần." Giọng Minh Tương Chiếu vẫn nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề tức giận: "Nếu Arnold không phải mục tiêu của cô, vậy chắc chắn trong số người chơi phải có một người là con mồi của cô đúng chứ? Để tôi đoán thử nhé..."
Đôi con ngươi đen nhánh của Minh Tương Chiếu phản chiếu cái bóng ngược của Andrea: "Chắc chắn không phải tôi, nếu không cô đã ra tay từ lâu. Đương nhiên cũng không phải là Sophia, mặc dù cô có nhìn cô ấy thêm mấy lần nhưng trong mắt cô không có sát khí, cùng lắm chỉ là phát hiện ra Sophia là người chơi mới, cô cảm thấy trêu đùa rất vui, nhìn thêm vài lần chỉ vì cô có cảm giác ưu việt của một người chơi lão làng thôi. Ngoại trừ tôi và Sophia, người chơi mà cô để ý nhiều nhất hình như là..."
Minh Tương Chiếu cố ý dừng lại một chút: "Kayle?"
Mặc dù Andrea đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt khi bị nhìn thấu, cô ta vẫn giật mình theo bản năng. Biểu cảm nhỏ bé này đúng lúc bị Minh Tương Chiếu thu vào đáy mắt, quan sát rõ ràng.
Minh Tương Chiếu: "Tôi đoán đúng rồi nhỉ? Mục tiêu nhiệm vụ của cô là giết Kayle."
Andrea như thể bị lột sạch quần áo, từng tấc da thịt đều bị nhìn thấy rõ ràng, chỗ nào có bớt, ở đâu có sẹo, toàn bộ phơi bày dưới ánh mắt của Minh Tương Chiếu, không thể che giấu!
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, ánh đao xẹt qua dưới đáy mắt, giọng lạnh buốt: "Nếu anh không ngây thơ thánh mẫu như vậy mà thực tế hơn một chút, độc ác hơn một chút, vậy chắc chắn sẽ là một đối thủ cực kỳ khó chơi."
Minh Tương Chiếu lắc đầu: "Châm ngôn của tôi là đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm."
"Anh đang cố chứng minh cho câu tôi nói anh ngốc đấy à? Tôi chưa bao giờ tin vào mấy cái gì mà ở hiền gặp lành. Trong loại trò chơi phải liều chết để giành lấy cơ hội sống này, tốt nhất là nên cất cái lý thuyết ngớ ngẩn đó của anh đi!" Andrea đưa bàn tay vẫn luôn giấu sau lưng ra, trong đó là một con dao gọt trái cây, chĩa vào Minh Tương Chiếu: "Nếu anh đã biết tôi phải giết Kayle, anh định làm gì? Mặc kệ cho tôi giết người hay ngăn cản tôi làm việc ác?"
Minh Tương Chiếu rút con dao phay trên bệ bếp: "Mặc dù tôi với Kayle chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng tôi rất tán thưởng cậu ấy, tôi sẽ không để cô giết cậu ấy."
"Ô kìa, không phải anh vừa mới nói "đừng thấy việc ác nhỏ mà làm" à? Không phải anh không nỡ làm ai bị thương, tuyệt đối không giết người sao? Vậy mà anh lại vì Kayle mà muốn giết tôi?" Andrea cười nói: "Thật dối trá, thật mâu thuẫn! Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ở thế giới sống tôi là một pháp y đã cầm dao phẫu thuật mười lăm năm rồi đấy!"
Minh Tương Chiếu: "Tôi ở Thế giới sống cũng là một đầu bếp cầm dao hai mươi năm rồi! Nếu cô không chết, chào mừng cô đến căn bếp nhỏ của tôi làm khách."
Andrea linh hoạt xoay tròn con dao, lưỡi dao sắc bén lướt qua sườn cổ Minh Tương Chiếu: "Tôi phải lấy thịt anh để làm thịt chiên giòn sốt chua ngọt trước đã!"
Kỹ thuật dùng dao của Minh Tương Chiếu rất tốt, có thể khắc hoa trên đậu hũ, khéo léo vô cùng, thế nhưng trên phương diện đánh lộn thì kém hơn khá nhiều, dù sao anh ta cũng chỉ là đầu bếp, chưa từng học võ thuật bài bản, không thể nào so với Andrea đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Andrea chủ trương không cần phải lãng phí thời gian vào những người vô dụng, cô ta không giết Minh Tương Chiếu mà lấy dây thừng trong tủ bát trói anh ta lại, sau đó nhét giấy ăn bịt kín miệng Minh Tương Chiếu.
"Vậy may của anh tốt thật đấy, rút trúng nhân vật thần bí như Jack." Andrea quăng Minh Tương Chiếu xuống, cầm hai con dao, một cái bỏ vào túi áo, cái còn lại nhét trong tay áo.
Cô ta bước ra khỏi phòng bếp, đi theo phương hướng Giang Ngạn Tuyết vừa rời đi tới cửa thư phòng.
Nín thở, Andrea áp sát vào cửa, chậm rãi di chuyển, cố gắng không để phát ra chút động tĩnh nào.
Thư phòng rất tối, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng gió tuyết cuốn vào nhau rít gào ngoài cửa sổ, cô ta cầm đèn, bàn tay cầm dao giấu sau lưng, soi đèn xung quanh.
Đột nhiên, có ánh sáng lóe lên sau lưng cô ta.
"Anh Giang, bên ngoài tuyết đang rơi rất lớn, chúng ta phải ra ngoài thật... Andrea!?" Rất không khéo, Đường Như lại đúng lúc gặp phải Andrea, cô kinh ngạc hét lên một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng!
Andrea bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức kéo Đường Như thấp bé hơn mình vào lòng, con dao gọt hoa quả trong tay kề sát cổ cô.
"A, a!" Sắp bị giết, cô ta chính là tên bác sĩ giết người biến thái kia, chết rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Toàn thân Đường Như run lên, sợ tới mức ra sức giãy dụa, cô cố gắng kéo tay Andrea ra, cắn mạnh xuống.
"A!" Andrea bị cô cắn đau, một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt: "Muốn chết à!"
Andrea giơ tay chém xuống, mũi dao nhắm thẳng vào cổ Đường Như.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay thon dài trắng nõn siết chặt cổ tay Andrea, lực độ rất lớn, tới mức gần như phát ra tiếng "ken két" khiến người ta ê răng.
Đường Như vui mừng tới cực độ, bật khóc: "Anh Giang!"
Cổ tay Andrea sưng đỏ, dao gọt trái cây rơi trên sàn, cô ta nhìn Giang Ngạn Tuyết, tay trái trống rỗng buông Đường Như ra, dao găm trong tay áo trượt xuống lòng bàn tay, tàn nhẫn đâm về phía Giang Ngạn Tuyết.
Nhát đầu tiên trượt, lại thêm một nhát. Andrea rất có niềm tin vào bản thân mình, cô ta từng học võ, từ khi còn học cấp ba đã lấy được đai đen Takewondo, trong vòng bạn bè của mình, cô ta chính là người có năng lực cao nhất. Nhát đâm hoàn hảo bị Giang Ngạn Tuyết tránh được, Andrea giật mình, đổi dao găm sang tay kia, thực hiện một nhát đâm hất từ dưới lên đẹp mắt. Theo lý thuyết, nhát dao này chắc chắn có thể cắt ngang yết hầu của Giang Ngạn Tuyết, thế nhưng trên thực tế... lại bị tránh được!
Không chỉ tránh được, mà còn cướp ngược dao găm của cô ta!
Andrea không thể tin nổi, vội vàng lấy ra con át chủ bài cuối cùng, con dao cuối cùng giấu trong túi áo phía trước.
Chém, cắt, chặt, đâm, sắc bén quyết đoán, sát khí sôi trào.
Ba nhát dao, ba chiêu thức hiểm độc, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc chỉ vỏn vẹn năm giây.
Đường Như thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết ba con dao vừa nằm trong tay Andrea đã chạy hết sang tay Giang Ngạn Tuyết. Đáng ngạc nhiên hơn chính là Andrea vốn đang đứng bây giờ cũng đã quỳ rạp xuống đất, cô gái vốn vô cùng uy phong hiện tại lại chật vật không tả nổi.
"Không thể nào, không thể nào!" Hai mắt Andrea đỏ ngầu, hoảng sợ nhìn Giang Ngạn Tuyết thư sinh trắng trẻo trước mặt.
Sau khi biết nhân vật Kayle được một người chơi như vậy sắm vai, cô ta đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu đó là một người đàn ông thô kệch cao lớn cường tráng, cô ta sẽ cẩn thận và cảnh giác hơn một chút. Nhưng nếu đó chỉ là một học sinh mười tám tuổi cao gầy, vô hại, yếu đuối, vậy thì cô ta thậm chí còn không cần phải dùng đến ám sát, cứ quang minh chính đại mà giết tới thôi, chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ...
Lẽ nào là kiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong sao?
"Tại sao lại muốn giết tôi?" Giang Ngạn Tuyết đặt ba con dao lên bàn, lạnh lùng hỏi: "Nhiệm vụ ẩn của cô là giết tôi?"
Thắng làm vua, thua làm giặc, hy vọng đã chết, Andrea không có gì cần phải che giấu, bèn thừa nhận: "Phải."
Đất diễn của Andrea chủ yếu nằm ở phần sau của cuốn sách, trong cốt truyện gốc, cô ta vẫn luôn duy trì hình tượng thần bí kì dị, bại lộ sớm như vậy quá bất hợp lý, hơn nữa còn vừa lên sàn đã giết Kayle?
Trận chiến giữa Kayle và Andrea vốn nằm ở phần cuối của nguyên tác!
Giang Ngạn Tuyết bỗng nhớ tới nhiệm vụ ẩn của mình: "Giết người tổ chức thực sự - Chris", đây cũng là cốt truyện ở phần sau của nguyên tác, là kết cục.
"Đường Như." Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía người chơi mới đã bị dọa mềm cả chân kia: "Nhiệm vụ của tôi là giết Chris, cô thì sao?"
Nhiệm vụ tùy chọn phải thực hiện một cách bí mật, dễ dàng để lộ điểm yếu của mình chắc chắn sẽ dẫn tới một vài người chơi có dã tâm âm thầm giở trò.
Trước khi hỏi nhiệm vụ của người khác, Giang Ngạn Tuyết đã nói về nhiệm vụ của mình trước, rất công bằng.
Quả nhiên Đường Như không che giấu nữa, xoa xoa tay, nói: "Giết hai vợ chồng James và Ruby."
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt.
Không đúng!
Thứ tự bị ngược? Sophia bán con của vợ chồng James nên James mới giết Sophia, mà Kayle cũng vì đúng lúc bắt gặp Andrea giết cảnh sát George nên hai người mới đánh nhau, Kayle giết Andrea.
Đợi đã.
Ngược?
Giang Ngạn Tuyết bỗng nhớ lại lời nhắc nhở của Lâu Độ.
Thứ tự giết người bị tráo đổi toàn bộ? Nói cách khác, vốn dĩ là Kayle → Andrea → George → Robert → James và Ruby → Sophia → Arnold.
Bây giờ đã biến thành Arnold → Sophia → James và Ruby → Robert → George → Andrea → Kayle.
Người vốn phải chết đầu tiên – Arnold – biến thành người chết cuối cùng. Còn người vốn được sống đến cuối cùng – Kayle – lại biến thành người chết đầu tiên.
Trái tim Giang Ngạn Tuyết run lên mãnh liệt.
Lâu Độ đã phát hiện ra điều này, cho nên anh ta mới xông ra ngăn cản rồi bị giết một cách tàn nhẫn?
Lâu Độ đã thay cậu đỡ một kiếp nạn?