Phó Tuần dù sao cũng đã lớn tuổi, té như vậy hơi quá sức chịu đựng.
Vạn Tuệ Tĩnh nhanh chóng qua đỡ, theo bản năng mười sáu năm nuôi dưỡng Du Tử Ngữ mà ra lệnh cho cậu, “Mau tới giúp!”
Du Tử Ngữ nghe lời, nâng Phó Tuần lên, “Anh trai không sao chứ?”
Một câu anh trai lại làm Phó Tuần liêu xiêu, đứng không vững.
Bây giờ Vạn Tuệ Tĩnh mới hiểu rằng Du Tử Ngữ không còn bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn như lúc trước nữa, bèn đẩy cậu ra, che chắn ở phía trước không cho cậu đến gần.
Du Tử Ngữ cũng không muốn đứng đó, “Em về đây là muốn lấy chút đồ cá nhân.”
“Đồ cá nhân?” Phó Tuần sau khi hít thở thông rồi thì việc đầu tiên ông ta làm chính là mắng người, “Mấy thứ kia đều là do tôi mua, dựa vào đâu mà cậu muốn lấy thì lấy?”
Du Tử Ngữ cong lưng, dùng giọng điệu của đứa trẻ lên ba mà lên mặt dạy đời, “Giấy tờ tùy thân không tính. Cố ý giam giữ giấy tờ của người khác là phạm pháp đó. Nếu anh không cho em lấy, em chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
Phó Tuần: “….”
Không có cách nào phản bác được.
Vạn Tuệ Tĩnh bị ba chữ ‘báo cảnh sát’ dọa sợ, nhất thời không lên tiếng.
“Đúng, đúng, đúng, phải báo cảnh sát chứ.” Ân Hiểu Húc đứng xem náo nhiệt còn không ngại thêm chuyện, cầm điện thoại, “Để quay phim lại làm bằng chứng thôi.”
Phó Tuần thấy sự việc có nguy cơ bị làm lớn, nhanh chóng nói, “Từ từ. Vừa rồi tôi chỉ là giận quá nên mới nói thế. Chúng tôi đã sống cùng với Tiểu Ngữ nhiều năm như vậy, đã sớm thành người nhà rồi, không dám so đo tính toán tiền bạc như vậy đâu. Cậu muốn lấy gì thì lấy đi.”
Vạn Tuệ Tĩnh khôi phục lại bộ dáng của một bà vợ nhà giàu, hắng giọng nói, “Đúng vậy. Chúng ta là nhà giàu, sẽ không so đo đâu.”
Ân Hiểu Húc nhíu mày. Vừa nãy mặt đỏ tai hồng là ai? Giả vờ bức xúc cái gì chứ.
Du Tử Ngữ khách khí, cười nói, “Cảm ơn anh trai chị dâu!”
Vợ chồng Phó gia: “….”
Thật xui xẻo.
Vượt qua chướng ngại vật, Du Tử Ngữ thuận lợi tiến vào, đi thẳng đến phòng mình.
Phòng cậu ở lầu hai, ngay sát bên phòng của Phó Lệ Phàm. Bất quá phòng của cậu ấm họ Phó có ban công to, phòng quần áo và toilet còn phòng của cậu là căn phòng bình thường nhất, giống như phòng cho khách vậy, chỉ có một cái bàn, một cái tủ và giường.
Du Tử Ngữ đi đến bàn, tìm được túi chứa giấy tờ tùy thân, sau đó lại đi qua tủ quần áo, cẩn thận kỹ càng mà tìm kiếm mọi ngóc ngách. Theo nguyên tác, nguyên chủ là một người rất đáng yêu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, khẳng định sẽ tự mình sắp xếp quần áo. Vì vậy nếu muốn giấu thứ gì đó, chắc chắn sẽ cất ở đây. Không lâu sau đó, cậu tìm thấy cuốn nhật ký được kẹp giữa hai bộ quần áo, suy nghĩ một lát, bèn lấy bìa của quyển sách ôn thi để bọc bên ngoài.
Du Tử Ngữ vừa bọc xong thì Phó Tuần xuất hiện. Ông ta đứng cạnh cửa, không khách khí hỏi, “Muốn dọn sách đi hả?”
“Không.” Du Tử Ngữ mỉm cười, “Em chỉ lấy giấy tờ với quyển đề thi này thôi, còn lại để cho mọi người làm kỉ niệm.”
Phó Tuần không để ý đến cuốn sách, lạnh giọng mắng, “Du Tử Ngữ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Du Tử Ngữ trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, tươi cười mà đáp, “Theo đuổi tình yêu đích thực đó. Em nói rồi, Phó Hàm là người em thích.”
“Không thể nào. Hai người đã gặp nhau được bao lần, sao có thể có tình cảm được?”
“Anh trai đoán xem.” Du Tử Ngữ cười đến mức mi mắt cũng cong cong, bộ dạng giống như con hồ ly nhỏ chờ đối phương lọt hố.
Phó Tuần cân nhắc một chút, không dám đoán. Nếu Du Tử Ngữ và Phó Hàm sớm đã quen biết lẫn nhau thì chắc ông ta tức chết mất. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Phó Tuần đành buông lời ác độc, “Phó Hàm đã là người thực vật rồi, Ân Hiểu Húc, lão già đó sẽ không phí tâm phí sức cho một người không có giá trị đâu. Cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng xằng bậy.”
Du Tử Ngữ nghi hoặc, “Cái gì là xằng bậy? Việc Phó Lệ Phàm đào hôn có được xem là xằng bậy không?”
Phó Tuần: “…” Ông ta mất mặt thay con trai mình, nhất thời không đáp lời.
Du Tử Ngữ dù ở thế thượng phong nhưng cũng không ham gây chiến, chỉ vẫy tay, “Em đi đây. Tạm biệt anh trai nhá.”
Phó Tuần không cản, chỉ nhìn Du Tử Ngữ rời đi.
Dưới lầu, Vạn Tuệ Tính đứng ở cửa. Nhìn thấy Du Tử Ngữ đi xuống, bà ta nói, “Tiểu Ngữ, chúng ta là người một nhà mà, cháu phải làm …”
Du Tử Ngữ nhẹ nhàng đáp, “Chị dâu yên tâm, chờ em kết hôn với Phó Hàm rồi thì chúng ta sẽ chân chính thành người một nhà mà.’
Vạn Tuệ Tĩnh: ” ….. Cháu đi đi.”
Du Tử Ngữ dựa vào mồm mép giảo hoạt mà bình yên rời đi.
Ân Hiểu Húc nhìn hai thứ trên tay Du Tử Ngữ, không sảng khoái mấy, “Có nhiêu đây thôi à? Chúng ta ngồi xe một tiếng chỉ để cậu lấy đề thi thôi ư?”
Du Tử Ngữ bình tĩnh nói, “Tiện đường mà. Cháu làm một nửa rồi, chú có muốn xem không ạ?”
“Không cần, lên xe đi.”
Du Tử Ngữ cứ như vậy mà bình an ôm đồ vật quan trọng rời khỏi nhà họ Phó.
Ân Hiểu Húc thấy hai vợ chồng Phó Tuần tức giận thì tâm tình rất vui sướng. Ông ta vui vẻ lấy ra một tấm thẻ, “Cầm đi mua đồ, đừng mua lung tung là được.”
“Cảm ơn chú ạ.”
“Cậu dọn vào khu chung cư cạnh bệnh viện ở đi.”
Du Tử Ngữ kinh ngạc, “Đó không phải là nhà của chú ạ?”
Theo truyền thuyết, mục đích Ân Hiểu Húc mua nhà cạnh bệnh viện là để có thể thường xuyên đi thăm Phó Hàm. Nhưng nửa năm sau vụ tai nạn xe kia, ông cũng không còn thường xuyên đi thăm Phó Hàm như lúc đầu nữa, nhà cũng chỉ để cho người ngoài xem. Ông đột nhiên nhớ tới bộ dạng ‘Ở gần bệnh viện chờ đợi cháu trai tỉnh dậy’ kia mà xấu hổ thay.
Du Tử Ngữ tìm bậc thang cho ông xuống, “Thì ra là chú nhường cho cháu … Cảm ơn chú ạ.”
Ân Hiểu Húc thở phào nhẹ nhõm, “Ừ. Tôi ở chỗ khác cũng được. Ngày mai nhớ đi thăm Phó Hàm.”
“Dạ.”
Ngày hôm sau, Ân Hiểu Húc mở định vị ra, phát hiện Du Tử Ngữ thật sự đi bệnh viện.
Thằng nhóc này cũng biết điều đó chứ.
Nhưng ông không vì thế mà lơ là cảnh giác. Ân Hiểu Húc giảm bớt thời gian giám sát vệ sĩ, tập trung xem Du Tử Ngữ có điểm gì khả nghi hay không.
19 giờ: Du Tử Ngữ đặt cơm ngoài, ăn xong thì bắt đầu nghiên cứu làm sao để đặt đũa nằm trên quả cam mà không bị rớt.
20 giờ: Du Tử Ngữ chơi điện thoại chán chê rồi thì đi vệ sinh, cầm theo quyển đề thi.
21 giờ: Du Tử Ngữ vào phòng ngủ, khi đi qua tấm gương lớn thì đột nhiên cảm thán “Cmn tôi đẹp trai quá đi mất!”
22 giờ: Du Tử Ngữ cầm chai nước trên tay, giả vờ như đang cầm micro, đứng trên giường nhảy nhót, ” Hãy để tôi nghe giọng nói của bạn!” Wow! Một hai ba cùng nhau hát ~ Tôi yêu bạn ~ giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm ~”
Ân Hiểu Húc chậc một tiếng. Xem ra Du Tử Ngữ không có vấn đề gì cả.
Chỉ có nhiêu đây công phu sao mà nằm vùng được?
—–
Phó Hàm từ trong các cuộc đối thoại một bên mà biết được, Du Tử Ngữ là bị từ hôn mới đến đây tỏ tình. Nhưng anh cảm thấy không có vấn đề gì cả, ở trong phòng bệnh có thêm tí âm thanh cũng khá tốt.
Sau khi anh hôn mê được nửa năm, phần lớn mọi người cảm thấy anh sẽ không tỉnh được nữa. Bạn bè thân thích không buồn đến thăm, ông chú thân thiết nhất cũng nói “Công việc bận”, không hay đến như lúc trước.
Một mình Phó Hàm nằm trong phòng bệnh, thứ âm thanh nghe được nhiều nhất chính là tiếng bước chân, tiếng đóng mở cửa và mấy thứ tiếng linh tinh khác. Thời điểm phong phú nhất chắc là lúc bác sĩ hộ lý nói chuyện khi thay ca hoặc lúc nhân viên y tế đến mát xa mở nhạc.
Nhưng bác sĩ và hộ lý không hay nói chuyện lắm, nhân viên y tế cũng chỉ bật có mấy bài.
Phó Hàm cảm thấy cực kì nhàm chán, cảm giác giống như mình đang nằm trong quan tài vậy. Nhưng cho dù ở trong quan tài thì vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện của khách đến viếng. Còn anh? Lần gần đây nhất chú đến thăm, chắc tầm hai tháng trước.
May mắn thay, Du Tử Ngữ bỗng xuất hiện, còn nói chuyện một mình rất lâu.
Phó Hàm rất vui vẻ, thậm chí càng hy vọng Du Tử Ngữ lại đến tiếp. Sau đó anh nghe thấy chú muốn đuổi người đi, bèn cực lực ra hiệu muốn giữ thằng nhóc kia ở lại.
Chú cũng chấp nhận, dặn dò Du Tử Ngữ, “Về sau cậu tới thăm Phó Hàm đi.”
Trong lòng Phó Hàm lúc đó khẽ vui mừng hoan hô. Nhưng qua mấy ngày sau, anh chỉ muốn cho mình một cái tát.
Du Tử Ngữ thật sự nói rất rất rất nhiều!
Vừa vào phòng đã nói “Chồng ơi, buổi sáng tốt lành!”, sau đó diễn giải một lượt buổi sáng hôm đó mình ăn những gì, nào là các loại mì, bánh bao linh tinh, mỗi thứ ăn một ít.
Nhưng Phó Hàm sợ nhất là lúc Du Tử Ngữ ăn bánh rán cháo quẩy.
“Chồng ơi thời tiết hôm nay tốt lắm, em đi mua chút bánh quẩy ăn với cháo, topping là ba quả trứng, thêm tí thịt sườn, que cay ….”
Phó Hàm thật sự nghi ngờ liệu thằng nhóc này có ăn hết luôn cái thực đơn của người ta không nữa.
Nhưng anh nghĩ sai rồi, Du Tử Ngữ không chỉ ăn mấy món này mà còn ngồi phân tích ưu nhược điểm của việc gọi hai phần cháo quẩy bánh giò, chưa kể còn ngồi kể lể chuyện nguyên liệu gia vị.
Chịu đựng hết buổi sáng, sau đó lại đến buổi trưa. Lúc đầu Du Tử Ngữ ăn ở căn tin bệnh viện, nhưng lúc sau lại gọi cơm ngoài.
“Chồng ơi, cơm bệnh viện khó ăn quá nên em gọi cơm ngoài rồi, anh đừng để ý nha.”
Phó Hàm ngửi được mùi lẩu cay, trong lòng từng giọt nước mắt cay đắng rớt xuống.
Tôi có thể để ý kiểu gì đây?
Thằng nhóc kia còn dịch bàn đến cạnh mép giường anh, toàn bộ quá trình ăn đều bị anh nghe rõ mồn một: Thổi phù phù hai cái rồi bỏ vào miệng. Nóng quá sẽ dùng giọng mũi nói với anh “Nóng quá đi.”
Phó Hàm mỗi lần nghe đều cảm thấy tâm tình khá lên rất nhiều.
Âm thanh ngọt ngào, rất đáng yêu.
Giây tiếp theo, Du Tử Ngữ nhíu mày, rút một miếng khăn giấy ra mà hỉ mũi.
Phó Hàm: …
Buổi chiều, Du Tử Ngữ sẽ xem TV, “Chúng mình xem tin tức buổi sáng đi …. Oa biên tập viên một người mặc đồ tím một người mặc xanh lục nhìn như dưa chuột với cà tím vậy.”
Phó Hàm lập tức mường tưởng được hình ảnh.
“Tiêu đề tin tức là Diễn đàn Kinh tế phương Đông đã chính thức khai mạc.”
Phó Hàm rất quan tâm đến lĩnh vực này. Dù thằng nhóc kia nói nhiều nhưng mà không hề tường thuật lại chi tiết tin tức ra sao, xem xong thì ngọt ngào nói một câu, “Ừm. Em không xem tin tức nữa đâu, mai mốt đi theo chồng học hỏi vậy.”
Nói như anh mới là người cầm điều khiển TV vậy.
Phó Hàm bình thường chỉ cần sắm vai người nghe là được, nhưng lần này anh bỗng muốn vùng dậy quá đi.
Bản tin buổi sáng kết thúc, Du Tử Ngữ chuyển qua kênh tin tức quốc tế xem tiếp. Sau khi xem xong, cậu không tìm thấy kênh tin tức để xem nữa, liền ném điều khiển đi, “Chúng mình tâm sự tuổi hồng một tí nha. Hôm qua lúc đi nhận hàng tự nhiên thấy cửa hàng bán đậu phụ thối …”
Từ “đậu hũ thối” đến “Anh thích Ultraman nào”, vô vàn chủ đề nối đuôi nhau xuất hiện, không hề có áp lực khi chuyển topic 180 độ.
Phó Hàm: …
Những khoảnh khắc bình yên cũng chỉ ngắn ngủi như thế thôi.
Dần dà Phó Hàm luyện ra một kĩ năng mới: giả điếc. Du Tử Ngữ nói, anh không nghe, hai bên cùng vui vẻ.
Chiêu này khá tốt, có điều không phải lúc nào cũng có tác dụng.
Ví dụ như ngày Valentine nọ, thằng nhóc đột nhiên nói, “Chồng ơi, sắp đến Valentine rồi, em vừa mua cho anh tấm ga trải giường màu hồng đó.”
Phó Hàm hoàn hồn trong chớp mắt. Cái gì vậy? Ga trải giường màu hồng?
Lại nghe đối phương nói tiếp, “Cái này là quà tặng anh. Vì quẹt bằng thẻ của chú nên em hơi ngại …. Nhưng mà là tài khoản của anh đó.”
Phó Hàm: Dùng tiền của nhà tôi mua quà cho tôi? Cậu có biết xấu hổ không vậy!
Mặc kệ trong lòng có gào thét phản đối cỡ nào, ngoài mặt Phó Hàm vẫn là một người thực vật.
Khăn trải giường như ý nguyện bị đổi thành màu hồng nhạt, Du Tử Ngữ cao giọng khen, “Quào, đẹp thật. Nhìn qua thì chỉ thấy một màu hoa anh đào nhạt, nhưng vừa trải lên giường lại đẹp mỹ miều.”
Phó Hàm nhắm mắt làm ngơ, nhưng vừa nghe xong câu này cũng biết mình đang nằm trên tấm ga đó. Cái hình ảnh chết tiệt này. Anh vốn dĩ chỉ muốn quan sát Du Tử Ngữ, bây giờ lại muốn thật sự tiếp xúc với người này, muốn đánh cho thằng nhóc một trận.
Du Tử Ngữ trông như thế nào? Liệu anh có hold nổi không?
Thế là Phó Hàm bắt đầu mường tượng ra hình ảnh của đối phương. Anh và Phó Tuần là anh em cùng cha khác mẹ, tuổi tác cũng chênh nhau một khoảng lớn. Mối quan hệ của hai người không mặn không nhạt, càng không có ấn tượng gì về cái đuôi suốt ngày lẽo đẽo theo Phó Lệ Phàm.
Nhưng qua mấy ngày này, Phó Hàm cuối cùng cũng biết tính cách của Du Tử Ngữ – thích màu hồng, một bữa ăn bằng hai bữa của người khác, mồm miệng bay nhảy cả ngày như hoa loa kèn, kể chuyện cười người khác chưa cười chính mình đã cười đến mức ngốc nga ngốc nghếch.
Cho nên, Du Tử Ngữ chắc là một người mập mạp thích mặc quần áo màu hồng.
Phó Hàm thầm nghĩ, nếu mình cứ nằm như thế này rất có khả năng sẽ nghe thằng nhóc này lải nhải cả đời mất. Như có được tia hy vọng, anh cố gắng mở mắt. Mãi rồi Phó Hàm cũng nhìn thấy tia sáng le lói qua hai mí mắt.
Một ngày nọ, Phó Hàm mở đôi mắt của mình ra. Anh nhìn thấy ánh sáng trước mặt, cũng nhìn thấy trần nhà trắng toát, đèn, còn có bình thuốc kế bên. Ngay cả Du Tử Ngữ thường ngày hay lải nhải cũng trở nên rõ ràng hơn.
Phó Hàm quay đầu, nhìn người đang ngồi cạnh giường của mình. Thiếu niên mặc áo thun màu vàng sữa đang thầm tính toán cái gì đó, giơ ngón tay ra nhưng lại không nhìn mà ngẩng mặt lên, mím chặt khóe môi lại làm cho má lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt tròn trịa.
Cậu đếm một lát, sau lại thở dài, hai tay nâng mặt, “Không đếm nữa, dù sao cũng sắp khai giảng rồi.”
Đôi mắt trong trẻo chớp chớp vài cái, chợt sáng lên.
Phó Hàm sửng sốt. Lúc em ấy nói chuyện cũng đáng yêu như vậy sao?
Du Tử Ngữ chú ý thấy dây truyền dịch hơi đung đưa, liếc qua rồi mỉm cười ngọt ngào, “Chồng tỉnh rồi à?”
Lúc cười còn dễ thương hơn.
Phó Hàm trước khi tỉnh lại chỉ một lòng muốn đánh người, bây giờ thấy Du Tử Ngữ … Ừm, chỉ muốn xoa nắn gương mặt của em ấy.
Tâm tư Phó Hàm bay cao bay xa, cũng không để ý đến xưng hô, “Ừm.”
Du Tử Ngữ nghe được giọng nói của anh, nghẹn ngào, “Chồng ơi …” Đôi mắt ửng đỏ, hai má và chóp mũi bởi vì muốn khóc mà ửng hồng, vừa xinh đẹp lại đáng yêu.
Phó Hàm bỗng chốc rung động.
Đối phương bắt đầu khởi động mồm mép, “A a a, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi. Em sẽ gọi cho chú! À không, phải gọi bác sĩ với y tá tới đây chứ, phải nhấn nút gọi hay ra ngoài gọi đây …”
Lại một chuỗi câu từ theo đuôi nhau. Phó Hàm tỉnh mộng trong nháy mắt.
Đáng yêu như vậy sao lại nói nhiều như thế chứ?