"Giang tiên sinh, mời ngài đứng về phía bên này một chút được không?" Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên bên tai.
Khi đó Giang Tuần mới nhận ra rằng mình đã vô tình di chuyển đến rìa sân khấu, anh mỉm cười xin lỗi với người dẫn chương trình rồi nhanh chóng bước đến vị trí gần giữa sân khấu.
Từ lúc được Điệp Đinh trao giải cho đến khi phát biểu nhận giải, anh luôn cảm thấy mình trong trạng thái mơ hồ không chân thật.
Không phải nói lễ bế mạc sẽ mời tiểu thịt tươi nào đó sao? Thế nào mà lại thành Diệp Đinh đến trao giải cho anh rồi?
Đây là lần đầu tiên anh gặp Diệp Đinh ở nơi công cộng như vậy, cách cư xử của đối phương vừa khách sáo vừa xa cách khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác mất mát khó tả.
Cứ như thể họ là hai người xa lạ chưa từng gặp mặt vậy.
Sau khi xuống sân khấu, anh vừa đặt cúp xuống, ánh mắt ghen tị của Châu Mộ liền lướt qua.
"Anh giỏi đấy, thế mà được ảnh đế đích thân trao giải!"
"Có phải anh ta sau này sẽ đóng nam chính trong truyện của anh không, nếu không thì lý giải kiểu gì?"
Giang Tuần cười khổ, "Không thể nào, tôi nào có mặt mũi lớn vậy. Cậu ấy có thể là do ban tổ chức mời đến thôi."
Trên sân khấu, Diệp Đinh đang chuẩn bị trao giải cho tác giả được yêu thích tiếp theo. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn nở nụ cười đúng mực, mỗi động tác đều uyển chuyển, chỉ có Giang Tuần nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi quay người lấy cúp, hắn vô thức dùng tay phải ấn vào bụng trên bên phải và cau mày.
Giang Tuần biết hắn bị mắc bệnh viêm túi mật mãn tính, ăn uống không điều độ sẽ dễ phát tác. Diệp Đinh có phải vì vội vã đến Đại hội Tác giả nên không thèm ăn tối không?
Giang Tuần lo lắng.
Anh không dám trực tiếp hỏi Diệp Đinh nên gửi tin nhắn cho Dương Vũ:
[Cậu Dương, hai người đã ăn tối chưa?]
Vài phút trôi qua, đầu bên kia trả lời: [Em ăn rồi, anh Diệp chưa ăn. Em khuyên anh ấy ít nhiều gì cũng phải ăn một ít nhưng anh ấy nói ảnh hưởng đến việc lên hình nên chỉ ăn vài miếng salad.]
Quả nhiên.
[Dương Vũ: Tính khí của anh Diệp thì anh cũng biết đấy. Hay là lát nữa anh giúp em khuyên anh ấy cái?]
Giang Tuần còn chưa kịp trả lời, Dương Vũ đã gửi cho anh địa chỉ và số phòng khách sạn. Anh chỉ đành đồng ý.
Phòng ăn của khách sạn giờ này đã đóng cửa rồi, muốn ăn chỉ có thể đến nhà hàng bên ngoài. Giang Tuần chợt nhớ ra ngày hôm qua anh cùng Châu Mộ ra ngoài mua sắm có đi ngang qua một quán hoành thánh. Cửa hàng dù không lớn nhưng lại có khá nhiều khách, hẳn là mùi vị không tệ.
Giang Tuần đưa cúp nhờ Châu Mộ mang về phòng rồi lén lút rời khỏi hội trường.
Quán hoành thánh vẫn mở cửa, ban đêm không có nhiều khách hàng lắm, Giang Tuần đợi khoảng hai mươi phút thì trên tay có thêm một tô hoành thánh nấm thịt heo bốc khói nóng hổi.
Anh cầm hộp hoành thánh đi về phía khách sạn nơi Diệp Đinh ở.
Khách sạn nơi Diệp Đinh ở nằm đối diện với khách sạn của anh, chỉ cách vài phút đi bộ. Khi đến đại sảnh tầng một, anh nhìn chiếc đèn chùm lộng lẫy phía trên đầu rồi đột nhiên do dự.
Rõ ràng chính anh nói vẫn như lúc trước, chẳng qua chỉ là lấy thân phận bạn bè mang đồ ăn đêm cho hắn, tại sao anh lại do dự như vậy?
"Anh Giang!"
Một thanh âm đặc biệt nhiệt tình vang lên, Giang Tuần ngẩng đầu, phát hiện là Dương Vũ đang tới.
"Em quên nói với anh mất, thang máy bên này phải quẹt thẻ. Nào, để em đưa anh lên."
Giang Tuần vốn muốn Dương Vũ giúp mình mang hoành thánh cho Diệp Đinh nhưng thấy cậu nhiệt tình quá, anh không tìm được cơ hội mở miệng nên đành phải theo cậu lên tầng 22.
"Anh Diệp vừa từ lễ trao giải về, đang nghỉ ngơi trong phòng. Em thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm."
Nói đến đây, Dương Vũ lặng lẽ thở dài.
"Cũng không biết anh Diệp gần đây bị làm sao mà trạng thái vẫn luôn không ổn."
Là vì cuộc trò chuyện đêm ấy sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tuần thắt lại, việc anh không thừa nhận chuyện mình say rượu đêm đó, còn cho rằng quan hệ giữa hai người vẫn có thể như trước chắc chắn đã làm tổn thương Diệp Đinh rồi đúng không?
"Đến rồi, anh Giang. Thế anh nói chuyện với anh Diệp nhé, em về phòng trước đây."
Dương Vũ tiễn Giang Tuần tới cửa phòng 2201, lập tức vẫy tay chào rồi đi về phòng bên cạnh.
Giang Tuần đứng trước cánh cửa gỗ sậm màu, hít một hơi thật sâu. Qua hồi lâu anh mới giơ tay ấn chuông cửa.
Mất một lúc, cánh cửa mới được mở ra.
"Tôi đã bảo không muốn ăn rồi, cậu..." Hành động giữ lấy khung cửa của Diệp Đinh chững lại. Vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn lập tức cứng lại, hàng lông mi run rẩy.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Tôi nghe Dương Vũ nói cậu chưa ăn tối." Giang Tuần lấy hết can đảm đưa hộp hoành thánh cho hắn, "Gần đây có quán hoành thành khá ổn, cậu thử xem?"
Diệp Đinh không nhận lấy mà mở cửa ra, cả người nghiêng vào bên trong.
"Vào trong trước đã."
Giang Tuần dũng cảm bước vào trong phòng hắn. Diệp Đinh ở phòng tổng thống, chỉ riêng phòng khách thôi đã lớn hơn phòng đôi anh ở rồi.
"Uống nước suối không? Hay nước ngọt?"
Diệp Đinh mở tủ lạnh ở quầy bar rồi liếc nhìn anh.
"Thì... nước suối đi."
Vốn tưởng rằng chỉ đưa hoành thánh đến trước cửa thôi, không ngờ còn vào cả phòng. Giang Tuần cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nhất là khi liếc nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ, mồ hôi trên trán cũng rịn cả ra.
Gặp Diệp Đinh ở nơi công cộng thì không sao, nhưng bây giờ ở cùng phòng riêng với hắn, anh cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Diệp Đinh lấy một bình nước khoáng cho anh.
Khi Giang Tuần đưa tay định nhận lấy, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, anh lập tức rút tay lại như bị bỏng.
Diệp Đinh cười giễu cợt, "Làm sao, không muốn chạm vào tôi đến vậy hả?"
Giang Tuần cũng ý thức được sự quá đáng của mình, nhưng lúc đấy hoàn toàn là phản xạ theo tiềm thức, anh căn bản không khống chế được bản thân mình.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
"Cái giống như lúc trước mà cậu nói, là đến nhìn tôi cũng không dám à?" Diệp Đinh cười lạnh, ngồi xuống trước bàn tròn rồi mở hộp hoành thánh ra.
"Nếu đã không muốn gặp tôi còn đến đưa hoành thánh làm gì? Để tôi đói là được mà?"
"Tôi không nói không muốn gặp cậu."
Cứ bị hắn xỉa xói như vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng Giang Tuần cũng dần dâng lên.
"Cậu rảnh rỗi ở đây đấu võ mồm với tôi, còn không bằng ăn hết hộp hoành thánh của cậu đi."
Diệp Đinh hừ lạnh một tiếng, không phản bác anh mà cúi đầu bắt đầu ăn hoành thánh. Mùi hành lá và nấm hương thoang thoảng khắp phòng, Giang Tuần mở cửa sổ để luồng không khí trong lành tươi mới ùa vào.
Giang Tuần ngồi đối diện với Diệp Đinh, nhìn hắn ăn hết sạch bát hoành thành, cả nước cũng húp cạn.
Trong bụng ấm áp, có cảm giác no đã lâu không thấy. Diệp Đinh đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Tuần, vẻ mặt dịu đi không ít.
"Khi nào cậu về thành phố Giang?" Diệp Đinh hỏi.
"Chuyến bay chiều mai."
Diệp Đinh đáp lời, "Ồ. Mai tôi bay qua Italia, phải ở châu Âu nửa tháng."
"Ừm, vậy ngày mai thuận buồm xuôi gió nhé."
Giang Tuần nhìn đồng hồ, đứng dậy, "Hôm nay cũng muộn rồi, hay là..."
"Giang Tuần."
Diệp Đinh đột nhiên ngắt lời anh, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm thanh niên đối diện: "Lần trước vì sao cậu cãi nhau với bố mẹ?"
Giang Tuần giật mình, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hoảng sợ.
"Mẹ tôi nói với tôi, dì đã trả 50 vạn cho bà. Nếu là vì chuyện mượn tiền, cho dù cậu không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không tức giận đến như vậy. Nhất định là còn lý do khác."
Giọng điệu của Diệp Đinh không cao, nhưng mỗi từ đều chạm vào điểm mấu chốt của Giang Tuần.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào Giang Tuần, như thể một thợ săn đã lên kế hoạch từ lâu đang từng bước tiếp cận con mồi.
"Chú dì tức giận như vậy, có phải là do... tính hướng của cậu không?"