Sau Khi Bị Lừa Bán, Tôi Mang Thai Đứa Trẻ Siêu Nam Phá Gia

Chương 17




Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi, lúc nào cũng đi cùng em trai tôi, bà ta rất sợ sơ ý một cái Trần Thiên Tứ sẽ ra tay.

Em trai tôi nói phải báo cảnh sát.

Trần Thiên Tứ phát ngôn bừa bãi nói nó mới mười tuổi, cảnh sát không làm gì được nó.

Em trai không tin, thật sự đã báo cảnh sát.

Nhưng sự thật đúng như những gì Trần Thiên Tứ đã nói, bây giờ cảnh sát hoàn toàn không thể làm gì nó.

Trái lại Trần Thiên Tứ tủi thân vì vài câu nói khiển trách của em trai tôi.

“Chú cảnh sát, bọn họ nói mẹ cháu bẩn, không nên trở về khiến bọn họ mất mặt! Bọn họ đuổi cháu và mẹ đi, cháu không chịu nên vùng vẫy mấy cái, không ngờ rằng ông ngoại lại ngã xuống…”

“Xin lỗi, là cháu sai rồi, cháu không nên phản kháng. Cháu và mẹ rời đi là được.”

Nói tới mức đầy mỉa mai.

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Tứ gọi tôi bằng mẹ.

Trước đây nó gọi theo mẹ chồng kia là “này”, “kia”.

Nghe nó gọi mẹ toàn thân tôi nổi da gà lên, càng không nhịn được sự ghê tởm ở trong lòng.

Sau khi cảnh sát nghe xong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía tôi.

Tôi khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên: “Bị bắt cóc không phải lỗi của tôi, tôi cũng không muốn.”

“Châu Đình!”

Em trai thấy thế muốn đánh tôi nhưng bị cảnh sát ngăn cản.

Cảnh sát trách mắng: “Nhà người khác vô cùng vui mừng khi tìm được người thân bị bắt cóc của mình, mấy người không vui thì thôi sao lại còn trách cô ấy? Năm đó nếu mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy thì sao cô ấy có thể bị bắt đi được?”

“Cô ấy bị hành hạ nhiều năm như vậy, mấy người nên yêu thương cô ấy. Nào có người nhà nào xát muối lên vết thương của người khác như mấy người.”

Mẹ tôi và em trai bị mắng không ngẩng đầu lên được, im lặng không nói gì.

Cảnh sát lại nói vài câu rồi rời đi.

Vẻ mặt Trần Thiên Tứ đắc ý, như muốn nói “xem đi, tao muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản được tao!”

Sau đó vừa cười vừa làm động tác cắt cổ.

Mọi người sợ run lên.

Không dám nói nhiều thêm nửa chữ với Trần Thiên Tứ nữa.

Ngay cả chuyện muốn gả tôi cho gã tài xế để sinh con cũng không nhắc lại.

Bọn họ không đề cập tới, trái lại tôi chủ động nhắc đến.

Tài xế vận chuyển hàng hóa họ Tống, hơn 40 tuổi, người khác đều nói vợ gã bị gã đánh c.h.ế.t vì không sinh được con trai.

Hơn nữa không chỉ một người.

Nhìn đi, đây chính là bố mẹ thân yêu của tôi.

Vì tiền mà lại bán tôi lần nữa.

Tôi chủ động mời gã đi ăn nhiều lần.

Tôi nói cho bố mẹ biết, sau khi em trai kết hôn sẽ chuyển qua.

Vì vậy bố mẹ tôi chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ cho em trai tôi.

Lười để ý đến tôi.