Hoa đào rơi vào lòng bàn tay, cánh hoa nở ra, trong sáng trong suốt, như là một ngon gió xua tan ảo mộng.
Chu Tốn ngẩng đầu, chung quanh, trừ bỏ gió tuyết, y không thấy kẻ nào khác. Đóa hoa đào kia từ trên trời rơi xuống, như là có người đưa đến trong tay y, lại như là một ảo mộng khi y gần.
Nhưng mà......
Y nhìn đóa hoa đào kia, nhìn sinh cơ bừng bừng vui mừng kia, lại rơi nước mắt.
Y không truy cứu đến hoa đào nữa, thân thể bị đông cứng cùng tinh thần trì độn cũng làm y không nghĩ được kỳ tích này từ trên trời giáng xuống. Y khép hai tay lại, đem hoa đào nâng lên trước ngực, nhắm mắt nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Nương." Y nói.
"Nương." Y lại nói.
"Ta sẽ tồn tại, ta sẽ nhìn bọn họ gặp báo ứng."
Trong gió tuyết giá lạnh, lòng bàn tay lại nhận được một đóa hoa...... Như vậy, con kiến bị nghiền chết, lại vì sao không thể tìm được một hồi kỳ tích?
Bông tuyết từ từ rơi trên lông mi Chu Tốn, Chu Tốn biết, y sẽ chờ.
Y sẽ chờ.
......
Hơn nửa đêm, dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của các thái giám cung nữ, hoàng đế uống quá nhiều rượu mặt đỏ bừng rốt cuộc được tiểu Lý công công từ đình hóng gió về Dưỡng Tâm Điện.
"Trẫm không say, trẫm thật sự không say." Lúc được đỡ vào Dưỡng Tâm Điện, hoàng đế còn đang trợn mắt cường điệu, "Trẫm...... Trẫm hiện tại rất tỉnh táo."
Bọn thái giám cung nữ đem ánh mắt chuyển đến Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử đành phải nói: "Hoàng Thượng, ngài thật sự uống......"
Hoàng đế quay mặt tới: "Hả?"
Tiểu Lý Tử: "Hoàng Thượng thật sự không uống nhiều!"
Hoàng đế ngồi ở chủ điện, lắc lắc đầu. Các cung nữ bưng nước ấm khăn lông tới lau mặt hắn, cũng dâng lên trà giải rượu.
"Tiểu Lý công công," Cung nữ Dưỡng Tâm Điện Hồng Lăng lo lắng nói, "Hoàng Thượng đêm nay đây là......"
"Hoàng Thượng cùng Chu công tử với đình hóng gió uống rượu, không cẩn thận uống......" Tiểu Lý công công vừa định nói "Nhiều", liền phát hiện hoàng đế bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía hắn, giọng nói liền nhỏ đi, "Uống vừa đủ."
Hắn lấy lòng cười cười với hoàng đế, lại rất nhanh ý thức được......
Hoàng đế, giống như đang không nhìn hắn a?
Tiểu Lý Tử nghiêng người, ánh mắt hoàng đế cũng không có chút thay đổi nào, như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm bên ngoài......
Hắn thật cẩn thận quay người, trộm nhìn......
Tiểu Lý Tử:......
Hướng Hoàng Thượng nhìn chằm chằm này chính là...... hướng trắc điện a?
Thiên điện này, trừ bỏ...... Chu công tử kia......
Còn có thể có ai?
Một ý tưởng lớn mật xuất hiện ở trong đầu Tiểu Lý Tử, hắn nhìn ánh mắt hoàng đế thẳng ngơ ngác, đột nhiên mà, lại có một loại cảm giác, ngộ đạo.
—— không có người nào hiểu Hoàng Thượng hơn hắn!
"Hoàng Thượng," Tiểu Lý Tử nói, "Chu công tử đã nghỉ ở thiên điện, ngài......"
Hắn lời còn chưa dứt, hoàng đế đã đứng lên!
Hắn trên mặt còn dấu vết say rượu đỏ ửng, áo ngoài cũng đã cởi, lại đột nhiên đi đến hướng chính điện ở ngoài!
"Hoàng Thượng!" Mọi người kinh hô.
Hoàng đế từ trong tiếng kêu bỗng nhiên xoay người, sắc bén ánh mắt nhìn về phía bọn thái giám cung nữ.
"Trẫm muốn đi làm một chuyện rất quan trọng." Hắn quơ quơ ngón tay mình, tiếp theo, liền trong ánh mắt khiếp sợ của thái giám cung nữ......
Thất tha thất thểu đi hướng thiên điện Dưỡng Tâm Điện.
Thiên điện.
Không phải chủ điện.
Là thiên điện.
Chúng thái giám cung nữ:......
"Hoàng Thượng đây là......" Tiểu Đặng Tử lẩm bẩm nói, "Đêm nay muốn ở thiên điện?"
Các thái giám cung nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng chưa dám nói lời nào. Tiếp theo Lục Dược nói: "Các ngươi còn chờ cái gì, mau cùng đi a."
Mọi người lúc này mới nghệt mặt hiểu ra, bọn họ đi theo hoàng đế đi tới cửa thiên điện, hoàng đế lại đột nhiên quay đầu.
"Đêm nay ai cũng không được vào thiên điện." Hắn mặt âm trầm nói, "Trẫm cùng tiên sinh có......"
Tiểu Lý Tử vội vàng nói: "Nô tài hiểu rõ! Nô tài tuyệt không sẽ để bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy ngài cùng Chu công tử!"
Hoàng đế: "Được!"
Tiểu Lý Tử: "Này vốn chính là bổn phận của nô tài! Hoàng Thượng yên tâm!"
Hoàng đế nghe vậy vừa lòng cười cười, lưu lại câu "Ngày mai cho ngươi thêm tiền thưởng", liền đẩy cửa ra, vào thiên điện.
Mọi người:......
Thân ảnh Hoàng đế biến mất. Tiểu Đặng Tử lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thì ra Hoàng Thượng hôm nay...... Là muốn ở thiên điện?"
"Đổi nơi ở thì có là chuyện gì?" Tiểu Lý Tử ôm tay nói, "Đều ở chỗ này thất thần làm gì? Làm chuyện của mình đi!"
Mọi người lúc này mới tan. Chỉ có Tiểu Đặng Tử lưu lại nơi này, hắn nhìn cửa thiên điện, dựng ngón cái với Tiểu Lý Tử nịnh nọt: "Tiểu Lý công công không hổ là người hiểu Hoàng Thượng nhất!"
Tiểu Lý Tử nghe vậy, lại lần nữa lộ ra tươi cười đắc ý.
......
Hoàng đế nhanh như chớp tiến vào thiên điện. Nếu giờ phút này hắn thanh tỉnh, biết Tiểu Lý Tử lại "hiểu" hắn, chỉ sợ là sẽ phi thường cao hứng, hung hăng lại đá hắn một chân.
Thiên điện tối như cũ. Mấy thái giám cung nữ phụng dưỡng Chu Tốn đứng ở gian ngoài, thấy hoàng đế tới, đều đứng lên: "Hoàng Thượng......"
"Đều lui ra cho trẫm." Hoàng đế xua xua tay nói, "Đêm nay không có việc gì không cần vào điện."
"Vâng."
Mấy thái giám cung nữ từ từ lui ra, lúc gần đi, một đại cung nữ nói: "Hoàng Thượng......"
"Hả?"
Đại cung nữ nói: "Có cần gọi đồng sử* tới ghi tên Chu công tử?"
*Đồng sử: Chức quan ghi chép việc sinh hoạt vợ chồng của vua, để sau này có hoàng tự sẽ kiểm tra, đối chứng ngày tháng.
"Đồng sử? Đó là gì?" Hoàng đế đang say rượu, không thể hiểu được, vẫy vẫy tay, "Trẫm muốn đem tên của y ghi lên sách!!"
Cung nữ thái giám:......
Cung nữ thái giám lui. Thiên điện chỉ còn hai người hoàng đế cùng Chu Tốn. Hắn say đến có chút choáng váng, bước đi hướng đến phía màn giường đang rũ xuống kia.
Chu Tốn bừng tỉnh giấc mộng kia.
Trận tuyết năm 18 tuổi kia tựa hồ còn bay lên đỉnh đầu, y từ trong mộng mở mắt ra, khóe mắt còn lưuu lại vệt nước mắt.
Trong lòng bàn tay cảm xúc của hoa đào, y ngồi dậy, nhìn lòng bàn tay mình, đột nhiên cười.
Kỳ ngộ y mơ thấy thật sự y năm 18 tuổi ấy, gặp được khi đang muốn tìm chết.
Trên đầu còn mang theo chút choáng váng say rượu, bởi vậy y vẫn chưa nghe thấy thanh âm gian ngoài. Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, Chu Tốn nhìn về phía ngoài màn.
"Hoàng......"
Có người xốc màn lên.
Chu Tốn đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện cùng hoàng đế, mặt hoàng đế ngược sáng, Chu Tốn không nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe được mùi rượu nồng đậm trên người hắn.
"...... Thượng."
Y còn chưa kịp nói cái gì, hơi thở hoàng đế tới chỗ y!
Tay Chu Tốn chống trên giường không có chỗ lui, eo y bị một phen ôm lấy, tiếp theo đó là dựng lên. Động tác của hắn bất ngờ, Chu Tốn thậm chí không kịp giãy giụa, liền bị hắn ôm lấy eo dựng lên.
"Hoàng Thượng!"
Y vừa kêu một tiếng, theo bản năng bắt được cổ áo hoàng đế, lúc chuẩn bị bị hoàng đế ném lên trên giường, sau đó liền bị......
Hoàng đế ôm lên.
...... Còn xoay một vòng.
...... Xoay vòng thứ hai. Truyện Xuyên Nhanh
...... Xoay vòng thứ ba.
Chu Tốn:......
Lúc vừa rồi sắp sửa bị Hoàng Thượng đụng vào, y cho rằng mình sẽ cực kì sợ hãi, sợ hãi đến trợn tròn mắt, nhưng mà......
một khắc hắn thật sự ôm y vào trong ngực kia, Chu Tốn lại phát hiện mình cũng không sợ hắn, cũng hoàn toàn không phản cảm.
...... Tuy rằng kế tiếp hắn liền "......" ôm mình quay mấy vòng kia.
Sau khi quay xong, hoàng đế lại nâng y lên, từ độ cao nhìn xuống, Chu Tốn trung gục đầu xuống nhìn hắn.
Tóc dài của y rũ lên mặt hoàng đế, hoàng đế quơ quơ mặt để chúng rũ xuống.
"Sao lại nặng như thế?" Y nghe thấy Hoàng Thượng nói thầm một tiếng, "Trước kia không phải dùng một ngón tay là có thể nâng lên sao?"
Chu Tốn:??
Hoàng đế dùng một ngón tay...... Là có thể đem y nâng lên?
Chu Tốn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hoàng đế, hoàng đế tiếp tục nói.
"Đêm nay ta cho những người khác lui xuống, sẽ không có người tiến vào đây." Hoàng đế nghiêm túc nói, "Đây chính là lúc, ta phải đối ngươi......"
Chu Tốn:......
"Nói......"
Môi Hoàng đế dán tới bên tai y, mang theo mùi rượu nóng rực, vành tai Chu Tốn run rẩy một chút.
"Ta muốn nói cho ngươi một bí mật!" Y nghe thấy hoàng đế nói nhỏ.
"Ta! Là Long truyền nhân*! Ta! Là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa!"
Chu Tốn:????
Y bắt đầu hoài nghi mình có phải vẫn đang ngủ mở chưa tỉnh hay không.
*Long truyền nhân: Truyền nhân của họ Long, ở đây là Long Ngạo Thiên, 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng