Sau Khi Bị Long Ngạo Thiên Ngộ Nhận Thành Đồng Hương

Chương 17: Tìm một quyển cửu chương số học tới




"Này......"

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngoài Chu Thải. Chu Tốn lạnh lùng liếc hắn.

Nếu là muốn từ đây nói tỉ mỉ mọi chuyện, Chu Tốn còn có thể nói rất nhiều. Tỷ như Chu Thải trên phương diện đưa tặng vật phẩm, đối xử y bình đẳng với hạ nhân, lại tỷ như Chu gia có rất nhiều chèn ép khắt khe y......

Nhưng y cảm thấy thực không thú vị.

Y chỉ nghĩ hủy đi mặt nạ dối trá của Chu Thải, cho nên mới nói nhiều lời thế này. Nếu mục đích đã đạt được, y cần gì phải làm người lảm nhảm, đem chuyện lớn chuyện nhỏ buồn vui của mình lấy ra bày rõ như ban ngày, để cho người khác nhấm nuốt đâu?

Tố khổ chưa bao giờ là mục đích của y. Mục đích tố khổ, trước nay cũng không nên là tố khổ bản thân.

Chu Thải ngây người hồi lâu, cũng không thể tiếp một câu tới. Cuối cùng, hắn lúng túng nói: "Hoặc, có lẽ là ta nhớ lầm......"

Mồm mép của Chu Tốn, rốt cuộc lợi hại như vậy từ khi nào!

Chu Thải móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, lưu lại vết máu thật sâu. Ở trong trí nhớ của hắn, Chu Tốn vẫn luôn là bộ dáng trầm mặc không nói chuyện—— rất ít nói chuyện, rất ít oán giận, cũng rất ít tố khổ.

—— ai có thể nghĩ đến y mở miệng một lần là trí mạng!

—— quả nhiên là không căn người không phải là chó!

"Được rồi, cũng không cần ngươi tìm." Hoàng đế nói, "Đồ trong hoàng cung so với dồ của Chu gia còn nhiều hơn. Trẫm trong chốc lát mang ngươi đi kho trữ sách, ngươi tìm bên trong xem có thứ ngươi muốn hay không."

"Ngươi" thứ nhất của hắn là nói với Chu Thải, chỉ nói xong câu đó, "ngươi" thứ hai là nói với Chu Tốn.

Thần thái hắn không rõ là do nhìn ra gương mặt thật dối trá dưới lớp khăn che mặt của Chu Thải, hay là chỉ là cảm thấy phiền toái vì tốn nhiều lời như vậy với một quyển sách—— hay là biểu đạt "Ta cần ta cứ lấy" với Chu Tốn. Nhưng mà vô luận là khả năng nào, Chu Thải đều có thể cảm giác được hắn đối đãi mình cùng Chu Tốn cực kì khác.

Việc đã đến nước này, mặc hắn lưỡi xán hoa sen như thế nào cũng vô dụng. Càng nói, liền càng sai. Chu Thải đành phải ấp úng vài câu, cuối cùng nói: "Thần...... Cáo lui."

Thừa tướng vẫn đứng cạnh cửa, hắn thấy Chu Thải chật vật rời đi, ánh mắt lại chuyển tới trên người thanh niên áo xanh kia.

Chu Tốn biết, hoàng đế hôm nay thấy hết thảy.

Hắn thấy gút mắt của y cùng Vương gia, thấy y hùng hổ doạ người vạch trần mặt nạ huynh trưởng, hắn thấy y sắc bén...... Cùng bất kham.

Hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Có lẽ đổi thành bất luận người nào, đều sẽ cảm thấy y phản ứng như vậy, thực sự không có thể diện, quá không ưu nhã. Cảnh triều đề cao nho học, từ trước đến nay đề xướng khắc kỉ phục lễ, đề xướng quân tử như ngọc. Nếu là quân tử, nên đem "Hòa hòa khí khí" đặt ở mặt ngoài, cho dù khập khiễng, cho dù trong lòng nghẹn ra bệnh, cũng tuyệt không thể đặt lên mặt bàn vạch trần.

Cho dù bản thân mình là người bị hại kia.

—— người bị hại không được có mũi nhọn.

Nhưng Chu Tốn trước nay học không được chuyện xử sự khéo đưa đẩy này, huống chi, là ở trước mặt Chu Thải cùng Ngũ vương gia. Y cho dù bị hiểu lầm thành người đánh, cũng tuyệt không để người khác ám toán. Nếu không phải như thế, y cũng sẽ không đứng ở chỗ này, mà sẽ chỉ biết trở thành một người "sủng thiếp" trong vương phủ.

"Ngươi không muốn hỏi ta chút gì sao?" Chu Tốn đột nhiên nói.

"Hỏi...... Hỏi cái gì?" Hoàng đế ngẩn người.

Hắn thoạt nhìn vừa rồi là đang thất thần.

Chu Tốn:......

Hoàng đế: "Nga, cơm chiều muốn ăn gì? Để phòng bếp cho ngươi làm."

Chu Tốn:......

Hoàng đế: "Muốn ăn thịt kho tàu sao?"

Chu Tốn:......



Hoàng đế: "Hắc hắc, ta nghĩ."

Chu Tốn:......

Hoàng đế sờ sờ cái mũi, nói: "Kia gì...... Ngươi dị ứng cồn không?"

Con đường tới Ngự Thư Phòng, Chu Tốn nhìn thấy dọc theo đường đi, đều treo đầy quả đào.

Quả đào nặng nề ở đầu cành, tròn lại lớn, dưới sáng sáng như là gương mặt tươi cười vui mừng. Hoàng đế nói: "Đào này là chuyên để hoàng thất ăn vào mua không có đào, cất ở trong phòng lửa —— cũng chính là nhà ấm."

Nói, hắn dùng tay muốn hái một quả đào, biểu tình mỹ tư tư:

"Ngươi xem cái này, thật lớn! Còn tròn! Ta đã dạy Tiểu Lý Tử chọn những quả tốt treo lên, vừa tròn lại lớn, ngươi nếu là muốn ăn liền hái......"

Hoàng đế:......

Hắn phát hiện quả đào kia bị treo rất cực cao, vừa vặn cách tay hắn một chút.

Hoàng đế phân vân giữa nhón chân nhảy nhảy cùng với lựa chọn duy trì tôn nghiêm chân long thiên tử. Hắn nhanh chóng thu tay, khụ một tiếng: "Gọi người hái một trái xuống, tự mình liền không cần động thủ."

Chu Tốn:......

Hắn vỗ vỗ cánh tay mình, mới vừa rồi cùng Vương gia tranh chấp, Vương gia bắt lấy cổ tay hắn một chút. Hiện giờ, mặt trên có một chút bầm.

Hoàng đế trộm nhìn ánh mắt y, thấy Chu Tốn nhìn qua, lập tức làm bộ không có việc gì xảy ra.

Hai người về Dưỡng Tâm Điện ăn cơm. Hoàng đế thừa dịp Chu Tốn không ở đây, nói Tiểu Lý Tử: "Lại đây."

Tiểu Lý Tử chạy tới.

Hoàng đế: "Đi tìm một quyển sách tới."

Tiểu Lý Tử: "Sách gì?"

Hoàng đế: "Sách gì......"

Hắn gãi gãi đầu, nhìn hướng thiên điện, cũng có chút mờ mịt.

Hoàng đế: "Có...... sách toán học không?"

Tiểu Lý Tử: "A?"

Hoàng đế: "Sách toán học tương quan."

Tiểu Lý Tử lĩnh mệnh lui ra. Hoàng đế ngồi trên bàn, nghĩ đến tay Chu Tốn, nghĩ ngâm nga quá bài khoá, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Hơn nửa ngày, hắn đột nhiên đột nhiên lắc lắc đầu.

"Không được, không được, không được...... Trẫm không được......!!"

Chu Tốn:?

Y từ thiên điện thay quần áo trở về, vừa đến liền thấy hoàng đế vỗ vỗ đầu mình, không ngừng mà nói "mình không được".

Chu Tốn:?

Y suy nghĩ giữa "Hoàng đế đây là lại trúng gió" cùng "Ta thế mà trong lúc vô tình khám phá ra bí mật cung đình". Tiếp theo, y thấy hoàng đế ôm lấy đầu mình, ngửa mặt lên trời thét dài: "Trẫm thật sự không được a ——!!"

Chu Tốn:??



Hoàng đế:??

Hai người đối diện, trong lúc nhất thời xấu hổ cực độ, Tiểu Lý Tử mới vừa rồi lĩnh mệnh đi tìm sách, đã trở về trong điện cũng phi thường xấu hổ.

Hoàng đế: "Này, này, tiên sinh, tiếng ngươi đi đường thanh âm thật nhỏ......"

Chu Tốn:......

Y yên lặng nuốt vào nghi vấn "cái gì không được", ngồi bên cạnh bàn dùng bữa. Hoàng đế vì thế chuyển hướng sang Tiểu Lý Tử cũng đang trợn mắt há hốc mồm, lộ ra biểu tình âm hiểm "ngươi dám mở miệng ngươi liền chết".

Tiểu Lý Tử:......

Hắn yên lặng mà cho làm một biểu tình "khóa miệng".

Hoàng đế:......

Hắn hoài mình lại bị hiểu lầm bi phẫn dùng xong rồi bữa tối. Chu Tốn trong lòng nghĩ đến chuyện buổi chiều, có chút ăn mà không biết mùi vị gì. Hoàng đế một bên dùng bữa, một bên trộm nhìn phản ứng của y, cũng có chút ăn mà không biết mùi vị gì.

Bữa tối cứ bằng mặt không bằng lòng như vậy mà dùng xong. Sau khi ăn xong, Chu Tốn trở lại thiên điện.

Y trong lòng hơi phiền muộn, vốn định như vậy ngủ, khi đi đến bàn ở mép giường nhìn thấy một quyển sách.

Một quyển...... Đóng chỉ thư?

"Uống rượu?"

"Đúng vậy," hoàng đế cười tủm tỉm mà, một phen ôm bờ vai của y, "Buổi tối, nên ra ngoài uống rượu cho khuây khỏa!"

Chu Tốn không thích uống rượu, lại không thể hiểu được mà đi theo hắn đi.

Hoàng đế dẫn y đến một cái bàn đá trong Ngự Hoa Viên. Bàn đá ở đình hóng gió, cạnh đình là hồ sen. Hồ sen vẫn tầng tầng lớp lớp lá sen, cùng một ít nụ sen sớm lộ góc nhọn, cất giấu hoa nhỏ.

Chu Tốn biết lại qua mười mấy ngày, sen này nơi sẽ nở hết. Đến lúc đó trên hồ đầy sen, sẽ càng xinh đẹp.

Hai người ngồi xuống. Trên bàn bày mấy bình rượu, cùng một ít ly. Chu Tốn bưng ly lên nhấp mấy ngụm, chỉ là không nói gì.

Hoàng đế cũng uống mấy ngụm. Hắn bộ dáng uống thả cửa, làm Chu Tốn nhất thời ghé mắt.

Kế tiếp y liền nghe thấy hoàng đế phi một ngụm: "...... Dựa, không bằng uống bia."

...... Bia?

Hoàng đế nói: "Bông tuyết, sấm động trời."

Chu Tốn:?

Hoàng đế lại lần nữa lộ ra một loại biểu tình ám sảng "Buồn cười.jpg".

Hắn vỗ vỗ đùi: "Chỉ uống rượu thì không thú vị, Tiểu Lý Tử, đem thêm chút đồ nhắm tới."

Đồ nhắm rượu đơn giản là mấy thứ nhỏ nhỏ tinh xảo, người đọc sách đều chú ý phong nhã. Bởi vậy khi mấy mâm thịt nướng BBQ được mang lên, Chu Tốn nghi hoặc nhìn hoàng đế một cái.

Chu Tốn: "Đây là......"

Hoàng đế: "Này không phải ta phát minh, ta không thể đoạt đi công lao phát minh mỹ thực kia, giữ lại cho các đồng hương khác."

Hoàng đế lại nói với y: "Ngươi buổi tối chưa ăn no đi? Tới tới tới, cầm một chuỗi, coi như thêm cơm."

Chu Tốn nhìn xiên thịt kia, y cũng không thích ăn này. Nhưng mà dưới ánh mắt tha thiết của hoàng đế, y ma xui quỷ khiến cắn một ngụm.

Dầu màu mỡ lan trong đầu lười y, quả nhiên là tư vị pháo hoa nhân gian.