Tô Nhan bị ánh mắt nóng rực của Sở Ngữ Hâm nhìn đến không tự nhiên, cô vờ như không nghe thấy, cất bước đi vào bên trong.
Sở Ngữ Hâm thấy vậy vội đuổi theo.
Bạch Duyệt nhìn bóng dáng hai người một trước một sau, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Không được, cô phải trông chừng Tô Tiểu Nhan, không thể để cho Tô Tiểu Nhan quỳ dưới váy của Sở Ngữ Hâm được.
Bạch Duyệt nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn mới đi đến bên cạnh Tô Nhan, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang nhiệt tình hoan nghênh mình và Tô Nhan đến.
Người đàn ông có làn da ngăm đen xuất hiện trước tiên trong video – Vương Đại Quân ngại ngùng gãi đầu, vừa gật đầu cười với Tô Nhan, vừa nói: “Hoan nghênh mọi người.” Nói xong, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, quay người nói với chị Vương: “Bây giờ cũng sắp tới giờ, vậy tôi dẫn theo Hoàng Lãng xuất phát.”
Bạch Duyệt tò mò hỏi: “Hai người muốn đi tìm người sao?”
Vương Đại Quân dừng bước, đáp: “Không phải, lần này được thành phố Phú Giang mời, đi làm tuyên truyền. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể đi cùng.”
“Vậy thì làm phiền rồi.” Tô Nhan tiếp lời, lần này cô đến là vì muốn hiểu rõ một ngày làm việc bình thường ở quỹ từ thiện Duy Ái.
Cô tìm hiểu trên mạng, tuyên truyền đề phòng lừa đảo cũng là một công việc ở quỹ từ thiện thì càng muốn đi xem.
Bạch Duyệt mở to hai mắt nhưng không làm trái ý Tô Nhan, chỉ khẽ nói: “Vậy lần này cậu lái xe.” Nói xong, cô ấy ném chìa khóa cho Tô Nhan, hạ quyết tâm không lái xe.
Sở Ngữ Hâm nhìn Tô Nhan, cất tiếng nói: “Để tôi lái xe.”
Bạch Duyệt vội vàng cầm chìa khóa trong tay Tô Nhan lại, kiêu ngạo nói: “Để tôi tự lái.” Còn chưa nói xong, cô ấy đã kéo Tô Nhan qua phía bên kia xe.
Bởi vì đi đường dài nên Bạch Duyệt tương đối yêu xe không lái chiếc xe đua Ferrari mà tùy tiện chọn chiếc Audi trong gara.
Trong giây phút Tô Nhan bị túm đi, đã thấy ánh mắt Sở Ngữ Hâm ảm đạm không ánh sáng, miệng cô nhanh hơn não: “Cùng đi nhé?”
Sở Ngữ Hâm nở nụ cười: “Ừm.”
“Tô Tiểu Nhan, cậu là cái thứ không có triển vọng, trở về đừng nói quen tớ.” Bạch Duyệt khẽ nói, vẫn không quên liếc nhìn Tô Nhan ánh mắt như dao.
Trong lòng Tô Nhan hối hận, nhưng quay đầu nhìn thấy Sở Ngữ Hâm cong lên nụ cười, cô tạm thời bỏ phần hối hận này ra sau đầu.
Ba người đi theo xe của Vương Đại Quân đi đến chỗ cần đến trong hôm nay, nhà trẻ Tử Kinh ở thành phố Phú Giang.
Xe mới chạy một đoạn vào thành phố Phú Giang, Tô Nhan ngồi ở cạnh ghế lái nhìn thấy ở bên đường có một đám người tụ tập. Cô chỉ nghĩ là người xúm lại hóng hớt như bình thường, đến khi nhìn thấy Vương Đại Quân dừng xe ở sát lề đường, sau khi xuống xe đi thẳng về phía đám người mới ý thức được có lẽ việc không đơn giản.
“Xuống xe à?” Bạch Duyệt hỏi.
Tô Nhan liếc mắt: “Xuống xe.”
Đợi khi ba người các nàng chen vào đám người, Vương Đại Quân và Hoàng Lãng đi theo một trước một sau ngăn chặn bác gái đang lôi kéo hai mẹ con kia.
Tô Nhan và Bạch Duyệt liếc nhìn nhau, tỏ ý mình không hiểu rõ.
“Tôi hỏi sơ rồi, bác gái kia mắng người phụ nữ đang nắm tay đứa bé, mắng rất khó nghe, chủ yếu mắng người phụ nữ kia là bồ nhí, cô bé bị người phụ nữ nắm tay kia là con gái riêng. Bà ta mắng vài câu đã mạnh tay kéo người phụ nữ và cô bé lên xe, muốn người phụ nữ nhận sai trước mặt con gái bà ta. Người phụ nữ vẫn luôn phủ nhận và tự biện hộ nhưng bác gái kia không nghe, khẳng định người phụ nữ là bồ nhí.” Sở Ngữ Hâm nói lại những gì mình nghe ngóng được.
Bác gái kia không những không buông tay mà còn mạnh tay hơn, người phụ nữ đau điếng hét lên.
“Móa, đồ buôn người, chị Duyệt nhịn bà đủ lâu rồi.” Lời còn chưa nói hết. Bạch Duyệt đã dịch bước đi đến phía sau bác gái kia, từ bên cạnh dùng một tay túm hai tay bà ta ra sau, giữ chặt lại.
Bác gái kia hét lên đau đớn, tay đang túm người phụ nữ cũng thả lỏng hơn.
Tô Nhan bắt lấy cơ hội, cứu người phụ nữ khỏi tay bác gái kia, liếc nhìn Sở Ngữ Hâm, ra hiệu cho Sở Ngữ Hâm đưa người qua một bên trấn an.
Sở Ngữ Hâm hiểu ý, vội vàng đỡ người phụ nữ và cô bé, đi xuyên qua đám người đến một bên ở vườn hoa.
“Đánh người, cô gái kia đánh bà già.” Bác gái kia hét to thu hút càng nhiều người đến vây xem: “Mọi người sang đây nhìn đi, bọn họ chính là công ty kẻ thứ ba, chuyên nuôi những con hồ ly tinh này đi phá hỏng gia đình của người khác, quyến rũ chồng nhà người ta. Trời ơi, ông mở mắt đi, bắt những người đáng giết ngàn dao này đi.”
Dáng vẻ xúc động phẫn nộ giống như có việc thật.
Người xung quanh vây xem, tin vào lời bác gái kia, chỉ trích bọn họ không đúng.
“Bây giờ lẽ đời gì thế này, người ta không có liêm sỉ, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng đồng ý làm.”
“Đúng thế, nhìn bọn họ ăn mặc ra dáng lắm, không ngờ sau lưng lại làm nghề này.”
“Nghe tôi nói, bây giờ kéo loại người này ra đường lớn để mọi người nhìn đi.”
“Sao tôi nhìn kẻ thứ ba kia và con gái riêng hơi quen mắt.”
Mọi người nói qua nói lại, ý nói bọn người Tô Nhan không phải là người.
“Hoàng Lãng, em ở đây trông cô ấy, anh đi xem bọn họ.” Vương Đại Quân quay người đi vào trong đám đông, cất giọng nói: “Xin mọi người hãy tỉnh táo.” Anh ấy giơ thẻ công tác trước ngực của mình lên: “Tôi là nhân viên công tác của quỹ từ thiện Duy Ái ở Xuân Thị.” Anh ấy chỉ vào xe đỗ ven đường: “Đó chính là xe của quỹ từ thiện chúng tôi, công việc của chúng tôi là tìm kiếm đứa bé bị thất lạc, cùng tuyên truyền chống lừa đảo, nâng cao ý thức phòng chống lừa đảo buôn người của mọi người.”
Anh ấy lại chỉ tay vào bác gái ở bên kia, tiếp tục nói: “Mọi người chỉ nghe lời nói một phía của bà ta đã định tội hai mẹ con này, trên thực tế, mọi người chẳng biết bà ta là ai, bà ta nói giả hay thật cũng không biết. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ người này là kẻ buôn người, sau khi hai mẹ con kia bị bà ta mang đi sẽ không trở về được nữa.
Phần lớn người ở đây ở độ tuổi có con trai con gái, người lớn tuổi hơn có cháu trai cháu gái. Mọi người nghĩ xem, nếu con gái và cháu gái của mọi người bị một người đột nhiên xông đến mắng là kẻ thứ ba, lại bị mang đi trước mặt mọi người. Từ đó về sau bặt vô âm tín, trong lòng mọi người nghĩ sao? Nên làm sao đây?”
Giọng nói của Vương Đại Quân đủ lớn, lời nói thân mật như thổ lộ tâm tình khiến tiếng chỉ trích dần nhỏ đi.
Một ông cụ đứng đầu tiên đi mấy bước về phía trước, giơ tay lên cao: “Anh trai này nói có lý, nếu như người kia thật sự là kẻ buôn người, hôm nay bà ta đưa người đi ở trước mắt chúng ta, vậy chúng ta cũng là đồng lõa. Chẳng phải bọn họ nói đã báo cảnh sát rồi sao? Trước kia cảnh sát đến, chúng ta bao vây bà ta lại, không thể để cho bà ta chạy được.”
Lời này vừa nói xong, đám người vốn đang tụ họp lại bây giờ tản ra, tay nắm tay tạo thành hai lớp bao vây.
Tô Nhan và Bạch Duyệt nhìn thấy cảnh tượng này thầm thở dài một hơi.
Bọn họ yên tâm, bác gái kia kia lại bối rối, tiếng mắng chửi nhỏ lại, vẫn la hét nói Bạch Duyệt vặn gãy tay bà ta, muốn Bạch Duyệt chịu trách nhiệm.
“Yên tâm, chờ cảnh sát đến xác nhận thân phận của ta, nếu tay của bà bị tổn thương thì tôi sẽ trả tiền khám chữa bệnh cho bà.” Tô Nhan không suy nghĩ mà nói.
“Cô, cô thả tôi ra.” Bác gái kia liếc mắt nhìn một vòng, ôm bụng cúi người: “Ôi, bụng của tôi không ổn, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
“Bớt nói những chuyện không có thật đi.” Vương Đại Quân lớn tiếng nói, vốn không tin bác gái kia.
Bà ta kia không từ bỏ, còn muốn nói gì đó đã nghe tiếng xe cảnh sát vang lên. Hai phút sau, bốn cảnh sát đi qua vòng vây bức tường người đi đến bên này.
Vương Đại Quân nói rõ chuyện với cảnh sát dẫn đầu, một cảnh sát khác vội vàng lấy laptop ra đi đến bên cạnh Sở Ngữ Hâm hỏi tình hình của người phụ nữ kia.
“Mời cô đưa thẻ căn cước ra.” Cảnh sát gật đầu với bà ta.
Bà ta được Bạch Duyệt thả tay ra, xoa tay mình quay đầu nói: “Ai đi ra ngoài lại mang theo thứ kia chứ, không mang.”
“Vậy thì làm phiền bà đi theo chúng tôi một chuyến.”
Bác gái kia lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng bị Tô Nhan cản lại. Lúc này bà ta mới dừng lại, nói: “Tôi, tôi không muốn đi theo mấy người, tôi không phạm tôi, tôi chỉ bắt kẻ thứ ba quyến rũ con rể của tôi thôi.” Bà ta ưỡn ngực, chống nạnh nói: “Sao nào, như thế cũng là phạm pháp à?”
“Bây giờ là xã hội pháp trị, có chuyện gì có thể dựa vào pháp luật giải quyết.” Cảnh sát nhìn người phụ nữ và cô bé được đồng nghiệp đưa đến, lại nói: “Bà nhìn đi, bây giờ bà đã tạo thành tổn thương cho người khác…”
Cảnh sát chưa nói xong, đã bị một người đàn ông hoảng loạn chạy qua đây cắt ngang: “Vợ, Hân Hân…”
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình chạy đến, nước mắt rơi xuống, tùy ý xông vào lòng người đàn ông ôm vào lòng, cô bé thì ôm chân bố mẹ, vừa khóc vừa kể mình rất sợ hãi.
Cảnh sát nhìn lại, nghiêm túc hỏi bác gái kia: “Bây giờ bà còn có gì muốn nói?”
Sắc mặt bác gái kia trắng nhợt, ngập ngừng thanh minh cho mình. Cảnh sát không nghe bà ta nói, dặn đồng nghiệp đưa bác gái kia đi, lại nhìn đám người bên này, nói: “Tôi biết tất cả mọi người rất quan tâm kết quả của chuyện này, chờ khi có kết luận, đồn cảnh sát chúng tôi sẽ tuyên bố rõ ràng thông qua tài khoản công khai, mọi người có thể chú ý. Mặt khác, hôm nay mọi người làm rất tốt.” Anh ta nói xong giơ ngón tay cái lên.
Đưa mắt nhìn xe cảnh sát đi xa, Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm khẽ thở ra. Nếu hôm nay nhóm người Vương Đại Quân không đi ngang qua đây thì có phải hai mẹ con kia đã bị người khác đưa đi dễ dàng rồi không.
Vương Đại Quân và Hoàng Lãng giới thiệu quỹ từ thiện Duy Ái cho mọi người ở đây, sau đó mới lên xe tiếp tục đi đến nhà trẻ Tử Kinh.
Chỉ khi đích thân mình trải nghiệm mới biết lừa gạt đáng sợ thế nào, huống chi bác gái kia đã phát triển đến mức bắt cóc trắng trợn. Điều này khiến Tô Nhan, Bạch Duyệt và Sở Ngữ Hâm hít một hơi lạnh.
Bạch Duyệt trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện quan trọng lúc trước cậu nói tính cả tớ vào đi.”
Cho dù Tô Nhan không nói thẳng, nhưng ít nhiều gì cô cũng đoán được chuyện này liên quan đến quỹ từ thiện Duy Ái. Nếu mình cố gắng có thể làm tăng ý thức đề phòng của mọi người, khiến kẻ buôn người không đạt được mục đích, cô đồng ý.
Sở Ngữ Hâm ngồi ở ghế sau rướn người về phía trước: “Có thể tính cả mình vào không?”
Từ khi nghe chị Vương nói Tô Nhan sẽ đến Duy Ái, nàng đã biết Tô Nhan có suy nghĩ của mình, suy nghĩ này có lẽ liên quan đến tuyên truyền đề phòng của Duy Ái.
“Chẳng phải cô vẫn đang làm à?” Bạch Duyệt hỏi ngược lại, trong lòng vẫn oán giận Sở Ngữ Hâm nhưng cũng kính nể nàng ấy ủng hộ quỹ từ thiện Duy Ái nhiều năm như thế. Cô để tay lên ngực tự hỏi, nếu mình là Sở Ngữ Hâm thì chưa chắc có thể làm được.
Sở Ngữ Hâm suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Ban đầu tôi quyên tiền vì muốn làm dịu sự tự trách trong lòng. Sau đó, tôi nhìn thấy những đứa trẻ liên tục được giải cứu trở về, khi nhìn thấy các bố mẹ đã tuyệt vọng gặp được con của mình, tôi cảm thấy mình đang làm một chuyện có ý nghĩa.” Nàng ngẩng đầu lên: “Bây giờ tôi nghĩ trong phạm vi năng lực của tôi có thể làm được nhiều hơn.”