Tô Nhan vừa mới mở cửa chiếc Ferrari ngầu lòi, giọng nói của Bạch Duyệt đã vang lên bên tai cô.
“Thật sự quyết định như vậy?”
Cô sững sờ một lát, nhưng trong nháy mắt, cô đã trở lại bình thường, nghiêng người ngồi vào chỗ kế bên ghế lái, lúc này mới khẽ ừ một tiếng.
Phản ứng của Tô Nhan khiến Bạch Duyệt kinh ngạc nghiêng người một cái.
Cô ấy quen biết Tô Nhan hơn mười năm, cũng đã đoán ra tính tình của Tô Nhan, nếu lúc này Tô Nhan nói nhiều hơn một câu, vậy thì vừa nãy Tô Nhan cố ý nói với Sở Ngữ Hâm nghe chỉ là do Tô Nhan đang giận Sở Ngữ Hâm, nhưng bây giờ Tô Nhan chỉ đáp lại một chữ, cũng có nghĩa là Tô Nhan đã quyết định buông tay từ đáy lòng.
Cô ấy giơ tay lên vỗ mạnh vào vai Tô Nhan: “Cầm được thì buông được, đây mới là Tô Nhan mà mình biết.” Vừa nói, cô ấy vừa giơ ngón tay cái lên với Tô Nhan.
Tô Nhan thấy vậy lắc đầu, trong lòng ngoại trừ hơi u sầu, cô còn cảm thấy một loại cảm giác thư giãn đã lâu không có.
Lúc trước vì để khiến Sở Ngữ Hâm thích cô, cô thật sự đã cố gắng hết sức, mỗi ngày đều tìm mọi cách để lấy lòng Sở Ngữ Hâm, một phút cũng không dám thả lỏng. Bây giờ đã quyết định buông tay, cô không có đoán Sở Ngữ Hâm đang nghĩ gì, huống chi cũng không cần chiều theo sở thích của Sở Ngữ Hâm, tâm trạng cũng trở nên khác lúc trước.
Bốn mươi phút sau, chiếc Ferrari dừng trước một biệt thự.
Ngắm nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ, trong ánh mắt Tô Nhan tràn đầy hoài nghi, cô quay đầu nhìn Bạch Duyệt hỏi: “Đây là đâu?”
“Biệt thự của Mục Hiểu Khiết, cô ấy tổ chức tiệc độc thân, rất thích hợp với người mới quay lại cuộc sống độc thân như cậu.” Bạch Duyệt đi vòng qua phía trước xe, đưa tay nắm lấy cánh tay Tô Nhan rồi kéo vào, không hề cho Tô Nhan cơ hội tránh thoát: “Nếu hôm nay cậu lại bỏ trốn, mình sẽ tuyệt giao với cậu.”
Tô Nhan vốn không có ý định rời đi, nghe vậy thì tỏ ra hưng phấn: “Thật sao?” Cô dừng bước, quay người định rời đi: “Bây giờ mình về đây.”
Những lời này khiến Bạch Duyệt tức giận đến dậm chân nói: “Tô Tiểu Nhan, cậu đừng quá đáng.”
Nhìn thấy Bạch Duyệt thật sự tức giận, Tô Nhan dừng lại, hừ nhẹ: “Đừng đánh giá quá cao địa vị của cậu trong lòng mình.”
Bạch Duyệt lại bị bắn lén giơ tay che ngực, sắc mặt tái nhợt: “Xong rồi, mình nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn rồi.”
Tô Nhan quay người lại, thấy ánh mắt Bạch Duyệt đang lơ đãng, vẻ mặt cũng không thích hợp, cô lập tức bĩu môi nói: “Kỹ năng diễn xuất của cậu còn cần phải nâng cao.”
Hai người trao đổi với nhau rồi đùa giỡn bước vào biệt thự.
Sở Ngữ Hâm đi theo tới nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, khóe miệng tràn đầy cay đắng: “Nhìn xem, không có mày, cậu ấy mới cười vui vẻ vô tư như vậy.”
Nàng hít một hơi thật sâu, lấy thỏi son trong túi mỹ phẩm ra tô son, nhìn vào gương một lần nữa để chắc chắn rằng nước da của mình đã ổn, lúc này mới cất thỏi son trở lại vào túi mỹ phẩm. Tay xách túi xuống xe rồi đi thẳng về phía cửa biệt thự.
Sau khi xác định danh tính, nàng được an ninh cho đi.
Nàng lần theo nguồn phát ra âm thanh và cuối cùng tìm thấy Tô Nhan đang nằm trên ghế dài dưới một chiếc dù trong bể bơi.
Đã có tiền lệ Tô Nhan không đếm xỉa bản thân lúc trước, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười đi về phía chủ nhân Mục Hiểu Khiết tổ chức bữa tiệc này.
Bạch Duyệt vừa mới uống rượu với mỹ nữ, quay đầu lại nhìn thấy Sở Ngữ Hâm, cô ấy lập tức thầm mắng: “Tại sao còn âm hồn bất tán?” Cô ấy nói xong quay đầu nhìn Tô Nhan đang dùng ống hút uống nước ngọt, sau khi xác định ánh mắt Tô Nhan không dõi theo Sở Ngữ Hâm, cô ấy mới buông bỏ lo lắng.
Cô ấy đang định hỏi những người khác sao Sở Ngữ Hâm lại tới đây thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Mục Hiểu Khiết vang lên.
“Người đứng bên cạnh tôi đây không cần giới thiệu nữa phải không? Hãy vỗ tay chào đón sự xuất hiện của đại Sở ảnh hậu nào.” Nói xong, Mục Hiểu Khiết đã dẫn đầu vỗ tay.
Chủ nhân đã bày tỏ, khách mời đương nhiên phải nể mặt, hơn nữa Sở Ngữ Hâm quả thực không phải người bình thường, ít nhất hơn một nửa số người nơi này đã xem phim điện ảnh hoặc phim truyền hình có Sở Ngữ Hâm xuất hiện.
Không phải nói, Mục Hiểu Khiết còn chưa kịp đi ra thì người ở gần Sở Ngữ Hâm đã móc nối quan hệ trước.
Sở Ngữ Hâm cũng không nhịn được, nụ cười trên môi cũng không hề biến mất.
Bạch Duyệt cầm ly rượu trong tay đi đến bên cạnh Tô Nhan, cúi người nhìn Sở Ngữ Hâm rồi hỏi: “Cậu nói xem, Sở Ngữ Hâm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan nhún vai hỏi: “Cậu ấy muốn làm gì, có liên quan gì đến mình sao?”
Ngoại trừ sự ngạc nhiên ngắn ngủi, nghĩ đến cảnh từng xảy ra trong mơ thì trái tim cô đã trở nên yên tĩnh lại.
Mục Hiểu Khiết luôn có nhiều bạn bè, thậm chí cô ấy còn bước vào giới giải trí một thời gian, bây giờ tuy không còn ở trong giới giải trí nhưng cô ấy đã cùng những người khác đầu tư vào một bộ phim, nữ chính mà Mục Hiểu Khiết và những người khác người nhìn trúng không ai khác chính là Sở Ngữ Hâm.
Cô không biết cuối cùng bộ phim có gây được tiếng vang lớn hay không, dù sao trong giấc mơ của cô thì bộ phim này còn quay, cô đã bị chiếc xe hàng vượt đèn đỏ kia cướp đi mạng sống.
Tuy nhiên, dựa trên những gì cô thấy về kỹ năng diễn xuất của Sở Ngữ Hâm, nếu khả năng diễn xuất của nam chính tốt, cho dù bộ phim không thành công thì cũng không khác biệt nhiều.
Nghĩ đến đây, cô đưa mắt nhìn về phía Mục Hiểu Khiết, ngược lại là một người rất tinh mắt.
Mục Hiểu Khiết dường như cảm giác được điều gì đó, thực sự quay đầu lại, mỉm cười nâng ly rượu lên rồi đi về phía cô.
“Thật hiếm thấy, Tổng giám đốc Tô vậy mà có thể dành chút thời gian đến chỗ của tôi để giúp đỡ.” Mộc Hiểu Khiết kéo chiếc ghế bên cạnh, nghĩ tới điều gì đó, nhìn Sở Ngữ Hâm đang được mọi người vây quanh, cô ấy nói với Tô Nhan: “Tôi rất tò mò, Tổng giám đốc Tô là nể mặt tôi hay là nể mặt người vô danh nào đó.”
Tô Nhan còn chưa kịp trả lời, Bạch Duyệt đã nói tiếp: “Cô ấy không phải nể mặt cô hay nể mặt người vô danh nào đó, cô ấy là nể mặt tôi.”
Mục Hiểu Khiết che miệng cười, ánh mắt cong cong: “Tiểu Duyệt Duyệt, chẳng qua mới một tháng không gặp, nhưng bản lĩnh vô liêm sỉ của cô lại tiến bộ rồi.”
Bạch Duyệt chưa kịp phản ứng, cô ấy đã tiến lại gần Tô Nhan và nói: “Tôi dự định hợp tác với ai đó đầu tư vào một bộ phim, còn thiếu chút vốn. Tổng giám đốc Tô có muốn tham gia không?” Cô ấy lại đưa mắt nhìn về phía Sở Ngữ Hâm: “Người khác không biết kỹ năng diễn xuất của Sở ảnh hậu, nhưng cô thì biết rõ mà.”
“Cô thấy tôi giống như người có tiền sao?” Tô Nhan bất đắc dĩ dang hai tay ra, tiền của cô đã được chi vào việc hủy bỏ đám cưới rồi.
Mục Hiểu Khiết cũng không tin lời này của cô, “xía” một tiếng: “Tôi nghe Tiểu Duyệt Duyệt nói hết rồi, dự án mà cô đầu tư khi còn đi học hiện đang kiếm được sáu con số mỗi tháng và chia hoa hồng cuối năm ít nhất là ba triệu.”
Cái miệng để lộ tin tức này.
Tô Nhan vội nghiêng người nhìn về phía Bạch Duyệt, Bạch Duyệt chột dạ cúi thấp đầu.
“Bây giờ trong tay cậu có thể không có tiền, nhưng cậu có một dây chuyền Trái Tim Biển Cả cao cấp.” Giọng nói Bạch Duyệt khá nhẹ, cũng không ngại Tô Nhan và Mục Hiểu Khiết nghe thấy.
Tay cầm ly của Tô Nhan cứng đờ, dây chuyền Trái Tim Biển Cả trong miệng Bạch Duyệt thật ra không phải của cô mua, mà là Tô Mạch cho cô.
Nghe Tô Mạch nói là chị ấy vô tình thầu được trong lúc ở nước ngoài, dù sao chị ấy cũng không xài nên đưa cho cô.
Cô nhìn thấy Trái Tim Biển Cả thì lập tức cảm thấy Sở Ngữ Hâm sẽ thích. Cô cố ý liên lạc với nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, dưới tình huống không phá hủy tính toàn vẹn của Trái Tim Biển Cả mà thiết kế nó thành dây chuyền. Cô định dùng nó xem như quà cưới cho Sở Ngữ Hâm.
Mục Hiểu Khiết đương nhiên từng nghe nói tới Trái Tim Biển Cả, không chỉ như thế, lúc ấy chị cô ấy còn tới hiện trường buổi đấu giá, nói là cuối cùng đã bị một người thần bí tốn giá cao đấu giá được.
Cô ấy làm sao cũng không ngờ người thần bí trong miệng chị gái vậy mà là Tô Nhan.
Cô ấy nuốt cuống họng, trong mắt lóe sáng: “Nếu cô muốn bán lại, tôi có thể lập tức liên hệ người mua đến ngay cho cô.”
Tô Nhan không hề suy nghĩ mà quay đầu lại: “Xem tôi ngốc à, viên kim cương đó có rất nhiều chỗ để đánh giá cao.” Biết Mục Hiểu Khiết muốn nói gì, cô giơ tay kia lên, ngăn cản lời Mục Hiểu Khiết sắp nói ra: “Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện đầu tư hôm nay cô nói, ngày mai cho cô câu trả lời chắc chắn, OK?”
Gương mặt Mục Hiểu Khiết đầy thất vọng: “Được rồi.”
Động tĩnh của ba người đều bị Sở Ngữ Hâm đối diện nhìn thấy.
Khi thấy Mục Hiểu Khiết sắp nhào vào lòng Tô Nhan thì nàng nào còn đứng yên được nữa, lập tức bước ra. Nàng bình tĩnh một lát rồi nhìn lại, chỉ thấy hai người thật ra còn cách nhau một đoạn, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù vậy, trái tim nàng vẫn thắt lại, mặc dù nàng đang nói chuyện với mọi người ở đây, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về Tô Nhan, cũng tự nhiên biết rõ sau khi Tô Nhan chỉ liếc nhìn nàng một cái thì không còn nhìn về phía mình nữa.
Trước đây, nếu nàng chỉ nói vài câu với ai đó, ánh mắt Tô Nhan sẽ dán chặt vào nàng, nhưng bây giờ…
Nàng tự nhủ không sao cả, nàng có thể khiến Tô Nhan thích mình lần nữa, nàng có thể khiến Tô Nhan thích mình lần thứ hai.
Nhưng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, dù nàng có làm gì, Tô Nhan cũng không bao giờ nhìn nàng lấy một lần.
Nàng chỉ biết ôm trái tim tan vỡ và đầy mất mát trở về nhà trọ.
Cho dù biết Tô Nhan không trở về đây, nhưng nàng vẫn cảm thấy như vậy có thể đến gần Tô Nhan hơn.
Tô Nhan trở lại cư xá Tử Viên ở ngoại ô phía đông, sau khi cô rửa mặt xong thì ôm gối ngồi trên ghế sô pha và suy nghĩ về chuyện đầu tư mà Mục Hiểu Khiết nhắc tới hôm nay.
Nếu kho tiền của cô còn ở đó thì không cần do dự nữa, cô sẽ gật đầu ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ cô không có tiền.
Sống tới tuổi này, lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác không có tiền là như thế nào.
Nếu không thì thôi vậy.
Không được, liều một phát, xe đạp có thể trở thành chiếc BMW.
Nghĩ đến đây, cô lập tức nhấc điện thoại lên nhờ Mục Hiểu Khiết gửi kịch bản cho mình, tuy chỉ là một phần kịch bản nhưng không khó để nhận ra câu chuyện này khá hấp dẫn. Chỉ cần cast nam chính cẩn thận một chút, bộ phim này sẽ ổn.
Nghĩ đến đây, cô lập tức để điện thoại xuống, đứng dậy lôi con lợn vàng nhỏ trong tủ đồ ra.
Cô nhìn chằm chằm vào con lợn vàng nhỏ trong vài giây, cuối cùng cô nghiến răng đập nát con lợn vàng nhỏ thành từng mảnh, bên trong trừ ông nội Mao màu đỏ ra thì còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ ngân hàng này trước khi cô rời đi là bị bà ngoại ép đưa cho cô, mấy năm nay cô không động tới, nếu không phải bây giờ cô đang cần tiền gấp, cô đã không nghĩ tới tấm thẻ này.
Ngày hôm sau, trước khi đến Hâm Trạch làm việc thì đã ghé ngân hàng một chuyến, điều tra một cái mới biết bà nội cô vậy mà để lại cho cô ba triệu.
Trong ấn tượng, bà nội thực sự rất tiết kiệm, dù sau này Hâm Trạch ngày càng lớn nhưng bà nội vẫn theo nếp sống ban đầu. Theo lời của bà nội, những người cùng thế hệ với bà đã phải chịu khổ rất nhiều nên họ biết cuộc sống hiện tại của họ hiếm có bao nhiêu, đương nhiên có thể không lãng phí thì sẽ không lãng phí.
Cô đến văn phòng với tâm trạng nặng trĩu, vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn chuyển khoản 5 triệu tệ và một tin nhắn khác.
[Chưa đủ thì nói với chị.]
Cô nhìn số tiền trên đó, hai mắt mở to, sao cô lại không biết Tô Mạch giàu như vậy, không những có thể lấy được Trái Tim Biển Cả trị giá hàng trăm triệu không chớp mắt mà còn có thể tiện tay cho cô hẳn năm triệu.
Cô vội cầm điện thoại lên gõ: [Có phải chị giấu em làm nghề phụ gì đó không?]
[Có nghề phụ, hơn nữa là tiền hoa hồng của Hâm Trạch. À, quên nói cho em biết, sau khi chị trưởng thành thì chị có 5% tiền hoa hồng hàng năm của Hâm Trạch.]
Tô Nhan ngây người như phỗng, thì ra cô mới là người nghèo nhất trong nhà.
Hơn nữa tại sao Tô Mạch có tiền hoa hồng, cô không có.
[Em là người làm công mà trời chọn]
Nhìn thấy mấy chữ này, cô nặng nề đập điện thoại lên bàn, toàn bộ cảm động vừa nãy biến mất không còn tăm hơi, sự tức giận dâng lên từ đáy lòng, cái gì mà người làm công được trời chọn.
Cả nhà chị đều là người làm công.
Ấy không, là cả nhà chỉ có cô mới là người làm công.
Cô phát điên gãi đầu, làm công thì thôi, còn không có tiền.
Chưa bao giờ thấy ai lừa dối con gái mình như vậy.
Cô lại một lần nữa nghi ngờ mình không phải con ruột của quý bà Lưu hay không.
Sau khi phát điên một lúc, cuối cùng cô cũng lấy lại bình tĩnh, tức giận bật máy tính và kiểm tra từng email một.
Leng keng leng keng…
Tô Nhan chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại, thấy một dãy số nhảy lên trên, cô tò mò chạm vào nút trả lời màu xanh.
“Cho hỏi là Tô Nhan sao? Tôi là trợ lý của chị Sở, Từ, chị… chị Sở đã xảy ra chuyện rồi.”
+ Tiểu Kịch Trường:
Tô Nhan: “Con chắc chắn không phải con ruột của mẹ.
Bà Lưu: “Con chắc chắn không phải con ruột của mẹ, mẹ không thể sinh ra đứa đáng ghét như con được.”
Tô Nhan: “…”
Wow… Đừng lôi kéo công kích người thân như thế.