Tô Nhan vừa mới nhắn tin xong đã nghe thấy tiếng còi ô tô.
Cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở ven đường, cô cất điện thoại đi, nói với Sở Ngữ Hâm: “Không cần, xe đón mình đến rồi.”
Cô nói xong, bước nhanh qua vẫy tay tạm biệt mọi người: “Tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Sở Ngữ Hâm nhìn bóng lưng Tô Nhan đã đi xa, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Sau khi đính hôn với Tô Nhan, Tô Nhan chỉ muốn bám dính lấy nàng, bây giờ mới xa nhau mấy ngày mà cậu ấy không cần nàng nữa rồi.
Đúng thế, nếu như thật sự cần nàng thì sao Tô Nhan lại muốn hủy bỏ hôn lễ chứ.
“Nhiệt tình thân thiết như thế, vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người đó không tệ rồi.” Chu Ngao sờ cằm, vừa nhích chân đến cạnh Sở Ngữ Hâm, vừa nói ra suy đoán của mình.
Sở Ngữ Hâm lại nhìn qua, chỉ thấy cô gái mặc váy dài màu xanh lá mạ đang cười nói mở cửa ghế cạnh tài xế cho Tô Nhan.
Trong lúc đó Tô Nhan cũng nở nụ cười, giống như Chu Ngao nói quan hệ của hai người bọn họ không tệ.
Nàng nghĩ vậy, trong lòng lộn xộn, cứng nhắc thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn mọi người vẫn đang đứng đó: “Tôi còn có chuyện phải làm, tạm biệt.”
Trên xe Ferrari.
Bạch Duyệt mặc váy dài màu xanh lá mạ quay đầu nhìn Tô Nhan, khẽ hừ nói: “Cũng không biết ai quả quyết nói nhất định mình có thể buông bỏ Sở Ngữ Hâm, cậu u sầu buông bỏ như thế à?”
Tô Nhan thả tay đang chống cằm xuống, quay đầu nhìn ra ven đường mà nói: “Ai u sầu, mình đang suy nghĩ nên tính món nợ mà Tô Mạch lừa mình thế nào.”
“Mình cảm thấy bất công cho chị Mạch, lúc trước là cậu lừa dối trót lọt, lừa chị Mạch nói mình không sợ tối. Hơn nữa, show mật thất chạy thoát của nhà nào mà lại đi bật đèn? Theo tớ thấy, cậu đáng đời.” Bạch Duyệt bĩu môi nói, cô và Tô Nhan là bạn thân nhiều năm, bình thường có chuyện gì cô và Tô Nhan sẽ không giấu diếm nhau. Vì thế, cô biết rõ chuyện Tô Nhan sợ tối và Tô Nhan lừa gạt Tô Mạch.
Tô Nhan nghe nói thế, trong lòng càng không vui, cô nghiến răng đe dọa: “Có cần mình nhắc nhở cậu chuyện vì sao có xe này không?”
Nhà Bạch Duyệt cũng kinh doanh bất động sản như nhà cô, bọn họ không thích lãng phí.
Bố mẹ Bạch nghĩ xe chính là vật phẩm hao mòn, mua chiếc Mercedes-Benz bình thường là được, không cần mua xe quá nổi bật, vì thế bọn họ từ chối yêu cầu mua Ferrari của Bạch Duyệt.
Bạch Duyệt không năn nỉ bố mẹ Bạch được nên dời mục tiêu lên anh Bạch.
Cô biết anh Bạch thích một cô gái, đúng lúc cô gái kia là bạn của Bạch Duyệt. Bạch Duyệt tìm hiểu một phen thì biết cô gái kia cũng thích anh Bạch.
Vì thế Bạch Duyệt lừa anh trai, giấu anh Bạch để anh ấy đồng ý cho cô làm mai để nhận quà, thế là đổi được chiếc xe này.
Bạch Duyệt nghe thế, vội chặn lời: “Mình sai rồi, đại nhân đừng trách tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân lần này được không?”
Tô Nhan hất cằm: “Xem biểu hiện của cậu đã.”
Bạch Duyệt liếc mắt, nghĩ đến chuyện gì đó vội hỏi: “Năm ngày sau, nhà họ Tôn tổ chức tiệc ở khách sạn Duyệt Lai, nghe nói mời rất nhiều người trong ngành giải trí, trai xinh gái đẹp không thiếu, có muốn đi xem không, nói không chừng có thể giúp cậu thoát khỏi nỗi đau vì tình.”
Chưa đợi Tô Nhan trả lời, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tô Tiểu Nhan, sao cậu lại không rõ thế, mù quáng cuối cùng không được gì cả, phí công mình nghĩ rằng cậu đã tỉnh ngộ, bây giờ xem ra, hừ.”
Cô là bạn thân của Tô Nhan, đương nhiên biết tình cảm của Tô Nhan đối với Sở Ngữ Hâm rất sâu, nhưng nếu tình cảm này được đáp lại thì cô đã có thể bỏ qua, nhưng tức giận vì tình cảm này vốn không hề được đáp lại.
Đã như thế, chẳng bằng đi ra khỏi vũng bùn từ sớm.
Tô Nhan run rẩy cụp mi xuống, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Đúng thế, mù quáng sẽ chẳng được gì cả.
Cô biết rõ Sở Ngữ Hâm bày vẻ dịu dàng tình cảm là vì có máy quay ở đó, vậy cô còn chờ đợi gì nữa?
Cô nghĩ vậy, siết chặt tay đang đặt trên chân, nói: “Ừm, tớ đi.”
Nhất định cô có thể bỏ được Sở Ngữ Hâm.
*
Năm ngày sau, buổi tiệc trong khách sạn Duyệt Lai.
Tô Nhan mặc lễ phục truyền thống thêu hoa mơ đi đến buổi tiệc, xuất hiện khiêm tốn.
Cô nhìn xung quanh, thấy Bạch Duyệt đang ở góc khuất trò chuyện vui vẻ với một anh đẹp trai. Cô nhếch miệng, lấy một ly cocktail trong khay nhân viên phục vụ đang cầm, đi về phía ghế sô pha ở góc bên trái.
Cô mới đi qua, đám người chú ý đến cô vội bàn tán.
“Tôi nghe nói công chúa nhỏ của Hâm Trạch bị người ta vứt bỏ.”
“Thật hay giả thế
“Sao chỉ là bị vứt bỏ thôi, nghe nói bị vứt bỏ trước khi kết hôn, hôn lễ tạm thời bị hủy bỏ.”
“Không phải chứ, tuy bình thường công chúa nhỏ làm việc không đáng tin cậy nhưng nhìn quyền thừa kế của công chúa nhỏ, sao lại vứt bỏ nhỉ.”
“Haiz, trên đời luôn có mấy người chỉ thấy hợp ý thì yêu, không quan tâm đến tiền.”
“Cho nên công chúa nhỏ cô đơn như thế là vì chưa thoát khỏi cuộc tình kia sao?”
…
Mặc dù cách một khoảng, Tô Nhan không nghe thấy lời bàn tán của những người kia nhưng chỉ nhìn ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua đây, cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những người này không nói được lời hay ho gì cả.
Nếu như để bụng những lời đồn này thì đó là làm khó bản thân.
Cô bưng cocktail trên bàn trà nhấp miệng, hương vị khá ngon.
Những người có ý đồ khi nghe những lời bàn tán về Tô Nhan, thấy cô vẫn một mình thì vội mỉm cười đi qua bên này.
Tô Nhan đang cúi đầu trả lời tin nhắn nên không chú ý đến chuyện này.
Cô nhắn tin xong, ngẩng đầu nhìn thấy một thân hình mặc lễ phục lạnh lùng đi đến từ trong đám người.
Cô vội nhìn chỗ khác, đổi tư thế nghiêng người qua bên kia, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu, Sở Ngữ Hâm đến đây làm gì, vì muốn quay lại à?
Đã muốn quay lại thì trước kia sao từ chối sự giúp đỡ của cô?
Cô không dựa vào nhà mình, chỉ dựa vào những người bạn của cô cũng có thể khiến Sở Ngữ Hâm bớt đi vòng vo.
Từ lúc Sở Ngữ Hâm xuất hiện đã khiến rất nhiều người chú ý, trong những ánh mắt này có trêu ghẹo, chế giễu, cũng có bất ngờ.
Dáng vẻ của Sở Ngữ Hâm nghiêng về nét cổ điển, kết hợp với vẻ lạnh lùng, khi nàng xuất hiện ở trong màn ảnh, cho dù nam hay nữ đều có ấn tượng với gương mặt của cô. Cho dù Sở Ngữ Hâm đã rời khỏi ngành giải trí ba năm nhưng vẫn có người nhớ đến, thật sự gương mặt và khí chất kia của nàng khiến cho người ta không thể quên được.
Lúc Sở Ngữ Hâm biết mọi người đang nhìn mình, nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Trước đó trợ lý nói với nàng, nếu đi lại nhiều trong bữa tiệc sẽ có lợi cho sự quay lại của nàng.
Trợ lý còn nói, biểu hiện của cô trong chương trình tạp kỹ “Trốn thoát khỏi mật thất” khiến những fan hâm mộ vốn thất vọng về nàng đã dần sục sôi trở lại. Nếu như nàng có thể bộc lộ tài năng trong buổi tiệc này, khiến cho người trong giới thượng lưu chú ý thì con đường quay lại của nàng đã thành công một nửa.
Sở Ngữ Hâm nghĩ đến đây, nàng cố nén sự khó chịu trong lòng, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhìn mọi người.
Lúc quay người lại, nàng vừa nhìn đã thấy Tô Nhan bị hai nữ một nam vây quanh trên ghế sa lon.