Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 15




Tô Nhan nhận thấy ánh mắt của Sở Ngữ Hâm, không ngừng tự nhủ rằng mình không được quan tâm.

Nhưng tình cảm trong ánh mắt ấy đã thành công khiến tâm trí cô rối loạn.

Không phải đâu, là ảo giác của mình thôi, chắc chắn là ảo giác của mình thôi.

Nhưng lỡ như là thật thì sao?

Có thể nào không? Trong mơ, sau khi kết hôn, cô dày công vun đắp tình cảm với Sở Ngữ Hâm, nhưng cuối cùng cô nhận lại được gì? Trừ sự thờ ơ ra cũng chỉ có xa cách.

Cô là con người, cô cũng sẽ mệt mỏi, sẽ sợ hãi.

Nếu ngày đó khi cô đề nghị hủy hôn, Sở Ngữ Hâm có một chút do dự, không rời đi dứt khoát như vậy, có lẽ cô còn có thể thuyết phục bản thân thử lại lần nữa.

Nhưng sự thật là Sở Ngữ Hâm không hề do dự, thậm chí không cần hỏi tại sao mà đi luôn.

Cô còn có thể mong đợi gì được nữa?

Nghĩ tới đây, oán giận trong lòng cô lại dâng lên, cô quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm. Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, quai hàm cô khẽ run lên, thấp giọng hỏi: “Cậu như vậy là có ý gì?”

Sở Ngữ Hâm mở miệng, nỗi cay đắng dâng lên đến cổ họng.

Đúng thế, nàng làm vậy là có ý gì?

Nàng quay mặt đi, khẽ giọng nói: “Xin lỗi cậu.”

Cuối cùng Tô Nhan vẫn không kiềm được, hỏi ngược lại: “Nói ba chữ này có ích gì không?”

“Ba chữ gì cơ?” Chu Ngao quay đầu nhìn cô: “Chị với chị Sở đang nói gì thế?”

Sở Ngữ Hâm tiếp lời: “Không có gì, chúng ta tìm manh mối đi.” Nói xong, nàng bước về phía giường.

Lời nói của Tô Nhan đã nhắc nhở nàng rằng mình không nên như vậy.

Lúc này quan trọng nhất là ghi hình show, những việc còn lại thì để sau khi ghi hình xong hẵng nghĩ cũng không muộn.

Hoàng Y vẫn luôn chú ý đến động thái của Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm, thấy sự gượng gạo giữa Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm, cô ta lưỡng lự một hồi rồi đi đến bên cạnh Tô Nhan.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của Tô Nhan đã vang lên.

“Biến!”

Trong phòng livestream.

[Có ý gì thế? Tô Nhan đang lên mặt đấy hả?]

[Mặc dù không nghe thấy Tô Nhan nói gì với Sở Ngữ Hâm nhưng vẫn có thể nhìn ra bầu không khí giữa hai người không ổn, rất gượng gạo.]

[Ngao Ngao đáng yêu ghê ấy, sợ thì sợ thật nhưng khi giải mã vẫn có thể cung cấp manh mối chính xác, đầu óc nhanh nhạy ghê.]

[Ekip này không ổn rồi, thêm cả lần trước nữa là hai lần không đảm bảo an toàn, tôi thực sự lo lắng cho các khách mời tham gia.]

[Bà bên trên bị khùng hả? Khách mời còn chưa nói gì, bà ở đây làm Phật online quái gì thế?]

[Tôi thích Trương Hải Châu nhất, anh ấy không sợ NPC luôn.]

[Âu Kiệt cũng tốt bụng ghê, vô tư chia sẻ kinh nghiệm của mình luôn.]

[Chỉ có mỗi tôi để ý, lúc vừa bật đèn lên người nào đó chỉ biết vỗ ngực nói “làm người ta sợ chết khiếp”, không hề hét lên hả?]



Tại hiện trường.

Sau một hồi tìm kiếm, cuốn sách David tặng đã được tìm thấy dưới gối.

Trương Hải Châu liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đưa cho Sở Ngữ Hâm: “Đầu óc cô nhanh nhạy, cô xem thử đi.”

Âu Kiệt cười nói: “Hải Châu, điểm này của cậu rất khá, dũng cảm đối mặt với khuyết điểm của mình.”

Trương Hải Châu cũng không giận, chỉ thờ ơ nhún vai.

Tô Nhan đã lấy lại bình tĩnh không thèm nhìn Hoàng Y nữa, cô tiến lên phía trước, ánh mắt rơi vào cuốn sách trong tay Sở Ngữ Hâm, lên tiếng: “Cuốn sách này khá dày, dăm ba tiếng cũng không đọc xong được, chắc hẳn còn có manh mối khác.”

Bị Tô Nhan công khai làm khó xử, vẻ mặt Hoàng Y cũng không tốt đẹp gì, cười gượng bước sang một bên, giả vờ tìm kiếm manh mối để giảm bớt lúng túng.

Nếu sự xấu hổ này do người khác gây ra, cô ta sẽ không ngần ngại trả đũa. Nhưng đó là thiên kim của Hâm Trạch, nếu bản thân muốn làm gì thì người kia chẳng cần tốn công sức gì cũng có thể chấm dứt sự nghiệp trong giới giải trí của cô ta.

Sao cô ta dám đụng vào một người như vậy chứ.

Mọi người đều là người trong giới, ai mà không nhận ra Tô Nhan và Hoàng Y không hợp nhau chứ.

Lúc này họ giả vờ như không nghe thấy gì.

Âu Kiệt cầm bức thư lên, đi tới trước mặt Tô Nhan, hào phóng nói: “Nếu có manh mối gì khác thật thì chắc là giấu trong đây rồi.”

Chu Ngao đang trầm ngâm suy nghĩ chợt mở to mắt: “Ngoài việc mang sách đến cho Alyssa, David còn mang theo một hộp bánh quy, liệu manh mối có ở trong hộp bánh quy đó không?”

Tô Nhan gật đầu: “Có thể.”

Nghe thế, Trương Hải Châu lại bắt đầu sở trường của mình, lật tung giường lên tìm.

Lúc anh ta giũ chăn, một chiếc hộp sắt từ trong chăn rơi ra giường, anh ta nhanh chóng cầm lên, mở hộp ra đưa cho Tô Nhan: “Cô xem đi.”

Tô Nhan cũng không khách sáo, thẳng thắn giơ tay nhận lấy, nhìn thật kỹ bánh quy bên trong.

Chu Ngao cũng đi tới, thò cổ vừa nhìn vừa nói: “Hình dáng bánh quy trong đây không giống nhau, nếu ghép chúng lại với nhau có khi nào sẽ ra số trang cụ thể không?”

Tô Nhan thuận tay đưa đế hộp cho Chu Ngao, mình thì giữ lại nắp hộp xem trên đó có manh mối gì không.

Nhìn kỹ, đúng là có thấy một dòng chữ có vẻ giống tiếng Anh ở góc nắp.

Cô đưa mắt nhìn xuống đất, Âu Kiệt và Chu Ngao đã lấy bánh quy ra khỏi hộp rồi bày hết ra, cô so sánh thử thì phát hiện hoa văn trên bánh quy trùng lặp với ký tự cô tìm được.

Cô lập tức giơ cái nắp ra: “Sắp xếp theo thứ tự này.”

Chu Ngao nhận lấy, bắt đầu sắp xếp theo thứ tự đó với Âu Kiệt.

Mấy phút sau, tất cả các bánh quy đã được xếp xong.

Trương Hải Châu đi tới, vuốt cằm, lại nhìn chằm chằm bánh quy trên mặt đất, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy nhỉ? Chữ nhỏ đổi thành chữ to, CCC là cái gì vậy?”

Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, hai người đứng cạnh nhau, nhìn bánh quy trên mặt đất.

Đầu tiên, Tô Nhan đã loại trừ chữ viết tắt của các con số trong tiếng Anh, ba chữ C cộng lại chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vậy nó sẽ là cái gì nhỉ?

Sở Ngữ Hâm ở bên cạnh không có đầu mối gì, nhưng khi nhìn xuống, nàng vô tình nhìn thấy mặt bên của cuốn sách khi cầm nghiêng có chữ.

Cô chỉ vào chữ viết, nói với Tô Nhan: “Cậu xem này.”

Tô Nhan khẽ dời mắt, nhìn thấy trên đó có hai ký tự IV.

Hình như cô từng nhìn thấy ký tự này.

“Mình nhớ ra rồi, cái này khác giống chữ số La Mã, IV là 4.” Cô liếc nhìn chiếc bánh quy trên mặt đất, nhớ lại: “Một chữ C là 100, ba chữ C là 300.”

Âu Kiệt cướp lời: “Tôi biết rồi, đây nghĩa là dòng thứ tư của trang 300.”

Ông ta cầm lấy cuốn sách từ trong tay Sở Ngữ Hâm, lật nhanh đến dòng thứ tư của trang 300 trang, vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp nhận được câu trả lời, nhưng không ngờ vẫn là số La Mã mà ông ta không hiểu.

Ông ta lại đưa cuốn sách ra: “Tô Nhan, cô giải đi.”

Tô Nhan nhận lấy sách, giải thích: “XXI là 16, XIX là 19.”

“Vậy mật khẩu là 1619.” Vừa nói, Âu Kiệt vừa nhanh chóng đi tới trước cửa, nhập mật khẩu vào.

Khi tiếng “bíp” vang lên, cánh cửa tự động mở ra một khe hở.

Ông ta tiến lên mấy bước, bắt đầu quan sát: “Cái này trông giống như một cái thang máy.”

Chu Ngao và Trương Hải Châu cũng đi tới, Chu Ngao nhìn những con số trên đó nói, kịp thời lên tiếng: “Trên đây có một biển báo giới hạn cân nặng, 100kg. Bên cạnh biển báo giới hạn cân nặng có một nút bấm, chắc là dùng để điều khiển thang máy rồi.”

“Vậy là chỉ có thể chia ra hai người xuống một lượt thôi.” Âu Kiệt cau mày: “Sao tôi lại ngửi thấy có mùi âm mưu nhỉ?”

“Không thì chúng ta quay lại nhé?” Trương Hải Châu hỏi.

Âu Kiệt quả quyết lắc đầu: “Không được. Chúng ta vượt qua bao nhiêu khó khăn mới đến được đây, không có lý do gì để bỏ cuộc cả.” Ông ta kéo Chu Ngao qua: “Tôi và Chu Ngao xuống trước nhé.”

Thấy không có ai phản đối, Trương Hải Châu bấm nút ấn bên ngoài, thang máy dần dần khép lại.

Hai phút sau, cửa thang máy lại mở ra, Trương Hải Châu quay đầu nhìn Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm: “Hai người xuống trước không?”

Tô Nhan vẫn còn mất tự nhiên, tạm thời cô không muốn đi cùng Sở Ngữ Hâm, nhưng trừ Sở Ngữ Hâm ra, ở đây chỉ còn Hoàng Y và Trương Hải Châu. Không cần nói, Trương Hải Châu sẽ là người đi cuối, vậy chỉ lại Hoàng Y thôi, còn lâu cô mới đi cùng Hoàng Y.

Hết cách rồi, cô đành phải đi vào thang máy thôi.

Trong thang máy tuy tối nhưng vẫn còn có chút ánh sáng yếu ớt, nhưng những tiếng “cạch cạch” kia thật sự rất khó nghe.

Tiếng lạch cạch vang lên hồi lâu, cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cô đi ra ngoài trước, lại không thấy Âu Kiệt và Chu Ngao đâu, cô gọi: “Ngao Ngao ơi, thầy Âu ơi?”

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời.

Sở Ngữ Hâm đã có phán đoán: “Bọn họ không có ở đây, chắc là bị đưa đến nơi khác rồi.”

Tô Nhan “ồ” một tiếng: “Vậy chờ anh Châu đi.”

Họ chờ rất lâu nhưng cửa thang máy đóng chặt vẫn không mở ra.

Không cần hỏi cũng biết Trương Hải Châu và Hoàng Y bị đưa đi nơi khác rồi.

Cô thở dài cam chịu, quay người vừa bước chân đi thì bên tai vang lên tiếng cười “hè hè hè” khiến người ta run sợ, không những thế, còn có tiếng bước chân nặng nề đang di chuyển về hướng này.

Có thêm hai tiếng động này, Sở Ngữ Hâm bất giác tới gần Tô Nhan hơn. Khi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng nắm lấy tay Tô Nhan, mím chặt môi không nói tiếng nào.