Lâm Thịnh vẫn cứ lăng lăng nhìn hắn, như là vẫn chưa từ lời nói của Mạc Thông hồi thần.
Hai người yên tĩnh đối diện một hồi. Cho đến thời điểm hoa thủy tiên, Mạc Thông mới ý thức được Lâm Thịnh luôn xối nước lạnh. Mặt hắn biến sắc, xông lên khoá vòi nước, cầm lấy 2 cái khăn trên giá, một cái che quần áo ướt đẫm trước, sau đó một cái bao lấy đầu cậu, tránh khỏi tránh khỏi tiếp xúc da thịt, đem cậu bế lên.
Lâm Thịnh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bằng, đã quên mất giãy dụa cùng sợ sệt.
Mạc Thông đem cậu ôm lên giường, đương lúc muốn đi tìm quần áo sạch sẽ cho cậu thay, lúc này mới phát hiện Lâm Thịnh vẫn luôn đang nhìn mình.
Dương quang lúc bốn giờ* chiều rất sáng ngời, là màu sắc khiến người ta ấm áp. Ánh sáng màu vàng xuyên qua ấm thủy tinh trên bàn chiếu vào trên mặt, trên người Mạc Thông, như một tầng ánh sáng. Bên trong gian phòng rõ ràng cũng khồn tối tăm, nhưng Lâm Thịnh cảm thấy trong mắt của mình chỉ có thể nhìn thấy hắn. Cậu biết là Mạc Thông rất dễ nhìn, nhưng chưa bao giờ có một khắc như thế này, dễ nhìn đến nỗi làm cho cậu không thể rời mắt.
*QT là "tứ điểm"
Mạc Thông giống như đang nói cái gì, Lâm Thịnh lại không có chú ý nghe, cho nên không có phản ứng. Mãi cho đến tận khi người kia đi rồi quay lại đây, đột nhiên nói một câu, "Lâm Thịnh, tôi có thể hôn cậu sao?"
Lâm Thịnh sợ hết hồn, thân thể lùi vào bên trong giường.
Lần này Mạc Thông không có lùi bước, trái lại càng tiến gần thêm.
Lâm Thịnh cảm giác được khí tức của người kia ngày càng gần, đầu óc rất loạn. Cậu hoảng loạn nghĩ, chính mình vừa làm cái gì để Mạc Thông hiểu lầm sao? Cậu nghĩ tới vừa nãy đối phương giống như đã nói ra một câu, là lời nói gì? Đúng rồi Mạc Thông nói là: "Cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, sẽ làm tôi hiểu lầm."
Lâm Thịnh đã lùi đến bên tường, sống lưng thẳng tắp ở trên vách tường, rốt cuộc không còn bất kỳ đường lui nào. Cậu vì chính mình không đúng lúc làm rõ mà rối loạn không thôi, tim đập lớn đến nỗi làm cậu không còn nghe thấy âm thanh xung quanh.
Mạc Thông chống hai tay lên tường sau lưng Lâm Thịnh, kề sát bên tai cậu, không đụng chạm đến câu, nhưng dùng chính hơi thở của mình bao vây Lâm Thịnh lại.
Lâm Thịnh bởi vì động tác của Mạc Thông mà cảm thấy sợ sệt, nhưng cũng bởi vì đây là Mạc Thông mà cảm thấy an tâm. Cậu rõ ràng hoảng rồi, nhưng vẫn có thể ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
"Đừng sợ, tôi chỉ là muốn hôn cậu mà thôi." (đỡ sợ ghê nhờ=))))
Theo câu nói này, là nụ hôn nhẹ như lông chim khẽ vuốt mà hạ xuống.
Lâm Thịnh thậm chí chỉ cảm thấy môi mình bị một đồ vật mềm mại chạm một cái, xúc cảm kia rất nhanh liền biến mất không thấy, như chỉ là một lần thăm dò.
Mặt Mạc Thông cũng không rời đi quá xa, hắn tỉ mỉ quan phản ứng của Lâm Thịnh, sau đó hồi: "Chán ghét sao?"
Lâm Thịnh ngây ngẩn cả người mà không hề trả lời. Cậu vẫn còn nhớ xúc cảm vừa nãy, cậu suy nghĩ hôn môi đến cùng là loại cảm giác gì? Cậu đóng phim nhiều năm như vậy, cũng không phải là không có cùng người khác hôn, mặc dù kịch bản yêu cầu, phải phối hợp diễn xuất bộ dáng thâm tình hoặc lang thang(?), nội tâm cậu cũng không có bất luận rung động gì. Ngược lại cái khẽ hôn này lại không giống, làm cho cậu có cảm xúc không giống như lúc đóng phim.
Mạc Thông thấy cậu không có bất kỳ phản ứng nào, cũng nhìn không ra đến cùng là tiếp thu hay vẫn bài xích, liền cúi đầu hôn thêm một cái.
Cái hôn này vỏn vẹn còn không đến một giây.
Lâm Thịnh vẫn không có phản ứng như cũ, Mạc Thông liền hỏi lại lần nữa: "Chán ghét sao?"
Mạc Thông giống như hôm nay nếu không nhje được đáp án, sẽ không chịu bỏ qua. Hắn người này từ trước giờ đều chính là như vậy, bề ngoài nhìn như hoà hảo mà ở chung, nhưng nội tâm lại chấp nhất hơn so với ai hết. Hắn có thể vì muốn có được một cái đáp án, mà không ngại phiền phúc mà làm cùng một chuyện. Đây là điểm Lâm Thịnh bội phục hắn nhất, rồi lại cảm thấy như không thể làm gì.
Vô luận là tiếp thu hay từ chối, cậu biết là chỉ cần mình vẫn giữ im lặng, Mạc Thông sẽ không để cậu ra khỏi cái cửa phòng này.
Vì chính mình như vậy, thậy sự đáng giá không?
Cậu bị thâm tình ấm áp của Mạc Thông làm trong lòng nóng lên, lại sâu sắc cảm thấy mình không đáng. Chỉ là nghĩ như vậy thôi, mà làm cậu không nhịn được bắt đầu rơi lệ. Cậu rõ ràng không phải người đáng yêu như thế, thế nhưng trước mặt người này, sự kiên cường ngụy trang nên, giống như quân lính tan rã. Đại khái thời điểm yếu ớt nhất đời này của cậu, tất cả đều đã bị Mạc Thông nhìn thấy.
"Đừng khóc..." Mạc Thông đau lòng than thở. Hắn tưởng chính mình làm Lâm Thịnh cảm thấy mình làm khó cậu, muốn ôn nhu động viên cậu, nhưng ngay cả chạm đến cũng không dám, "Là lỗi của tôi. Tôi không ép cậu."
Hắn hơi lui về một khoảng cách nhỏ, muốn đi lấy khăn giấy ở đầu giường.
Lâm Thịnh lại tưởng lầm hắn muốn rời đi, vội vã bắt lấy chéo áo* của hắn, vội vã nói: "...Không đáng ghét."
*Chéo áo: Mảnh vải hình tam giác, làm thành góc dưới của vạt áo kiểu cũ.
Lâm Thịnh thời khắc này xem như minh bạch, cũng cảm thấy đã thấu được sự dối trá của mình. Cậu rõ ràng không muốn Mạc Thông rời đi, lại vẫn luôn làm chuyện để đẩy hắn ra. Nói cho cùng, cậu có thể chỉ là không thể tin được, cậu đã sớm động lòng.
Mạc Thông sửng sốt một hồi lâu chưa kịp phản ứng, hắn không thể tin được câu trả lời mà mình nghe được.
Lâm Thịnh lại nói: "Cậu...thật có thể tiếp nhận tôi như vậy sao?...Tôi có thể không có cách nào cho cậu trải nghiệm gì quá tươi đẹp..."
Mãi cho đến khi nghe thấy như vậy, Mạc Thông mới ý thức được bản thân mình không nghe lầm. Hắn sẽ cảm thấy bất an, Lâm Thịnh tự nhiên so với hắn càng thêm bất an hơn, mà mặc dù như vậy, cậu vẫn hưởng ứng tình cảm của chính mình.
Mạc Thông nói: "Tôi chỉ cần có cậu ở bên, vậy là đủ rồi."
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "...Vậy có thể một lần nữa sao?"
"Cái gì?"
"Hôn." Lâm Thịnh né tránh ánh mắt của hắn, hơi ngượng ngùng mà nói, "...Vừa nãy quá nhanh, tôi vẫn không có..."
Lâm Thịnh còn chưa kịp nói hết, lại một lần nữa bị Mạc Thông hôn. Đó là dịu dàng*, thương tiếc, một cái hôn không mang bất kỳ tư vị nào của tình dục.
Cậu bắt đầu tiếp nhận đụng chạm của Mạc Thông, hôn môi ôn nhu cũng chính là bắt đầu như vậy.