Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 49




Cố Giai Mính giơ tay búng một cái, "chậc", sương trắng đường kính 10m xung quanh tản ra, âm thanh cũng biến mất. Cố tiểu yêu siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, sau đó nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, khoảnh khắc này chủ nghĩa đàn ông bạo lều, vẻ mặt y thâm trầm an ủi: "Đừng sợ! Anh cứ ngồi trong xe là được, tui về nhanh thôi."

Cố Giai Mính nói xong cũng không mở cửa xe, bóng dáng thoắt một cái đã biến mất trước mặt Mặc Uẩn Tề, Mặc Uẩn Tề giơ tay ra, nhưng một góc áo của Cố Giai Mính cũng không bắt được, Mặc tổng nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, mày hơi nhíu lại, loại cảm giác không cách nào khống chế được làm sắc mặt của hắn lạnh dần, lòng hơi bực bội.

Cố Giai Mính đã biến mất không thấy đâu, sương trắng bên ngoài từ từ tản đi, thân ảnh màu đen kia cũng biến mất theo. Đáy mắt Mặc Uẩn Tề loé lên vài phần tìm tòi nghiên cứu, Cố Giai Mính nói gặp được cùng tộc, chẳng lẽ người vừa rồi cũng là hồ ly tinh?


Đúng là Mặc tổng đoán không sai, Cố Giai Mính gặp cùng tộc thật, nhưng cùng tộc này không phải lông trắng, là lông đỏ.

Nhưng mặc kệ lông người kia màu gì, Cố tiểu yêu đều sẽ không tha thứ cho hắn vì dám dòm ngó Mặc Uẩn Tề. Người kia mắc hai lỗi! Thứ nhất, tặng hoa cho Mặc Uẩn Tề! Thứ hai, cũng là tặng hoa cho Mặc Uẩn Tề!

Tức quá nha! Nhất định phải đánh cho nó rụng lông luôn!

Hiển nhiên người kia cũng không ngờ có thể gặp được cùng tộc ở đây, vui mừng vừa định chào hỏi Cố Giai Mính, đã đón được một cái đuôi.

Tất nhiên Cố Giai Mính không có ý định ôn chuyện với hắn rồi, đập trước nói sau, một cái đuôi quất bay cây dù đỏ trong tay người kia. Cuối cùng cũng thấy toàn cảnh của người đối diện, một gương mặt xinh đẹp bất kể nam nữ, mái tóc dài màu đỏ được buộc bằng sợi dây cùng màu nằm yên sau lưng, lông mày thanh mảnh, nốt ruồi màu đỏ huyết ở khoé mắt, đôi mắt nửa híp nhìn Cố Giai Mính, làm khí chất của hắn nhìn qua có chút lười biếng, nhưng nhuệ khí giấu trong mắt lại làm người ta không dám khinh thường.


Người kia "hừm" một tiếng, khom lưng nhặt cây dù rơi trên mặt đất lên, cười nói: "Cây dù của ta từ thời Đường, đồ cổ đó, ngươi làm hư rồi thì lấy thân đền cho ta sao?" Người kia cười lên có chút tà khí, khí thế trên người cũng thay đổi, khí chất lười biếng ban nãy giống như là một lớp áo khoác ngụy trang, sau câu nói ngắn gọn của hắn mà biến mất trong tích tắc, trở nên kiêu ngạo tùy tiện, vô cùng sắc bén.

Nhưng mà, Cố Giai Mính cũng không sợ chút nào, lý do của y cũng rất đầy đủ, chóng nạnh khí phách nói: "Nói nhảm gì vậy, thời Đường thì có gì đặc biệt hơn người đâu? Người tôi nuôi là hiện đại! Hai cái chân!"

Người kia sửng sốt, lúc này mới hiểu y đang nói gì, đôi mắt đẹp lập tức nheo lại, "Thì ra là có chuyện như vậy, nhân loại kia bị ngươi bắt nuôi rồi." Người áo đỏ thu dù, cười nheo mắt lại, "Bây giờ ta rất cần linh khí trên người nhân loại kia, ngươi giao người kia cho ta, chúng ta trao đổi, thế nào?"


"Phụt!" Đó là cha của con y, mới không phải cái túi đựng linh khí! Cố Giai Mính cũng không vô nghĩa với hắn nữa, xông lên đánh nhau!

Người kia nhận thấy lực lượng của Cố Giai Mính, sắc mặt thay đổi, cũng không dám khinh thường y.

Sau khi đánh vài cái, hai chiếc hồ ly tinh phát hiện yêu khí trên người bọn họ quá mạnh, sơ sẩy một chút là phá nát hoa cỏ xung quanh không còn lại gì, còn thêm chiêu cuồng phong bão tố, bầu trời trên đầu còn phải thay đổi. Hồ ly đỏ vừa ra tay thì trên người nhảy ra ngọn lửa, Cố Giai Mính không có bất kì năng lực gì, chỉ cần dùng linh khí là có thể tát bay công kích, hai chiếc hồ ly tinh thử rồi, đồng thời nhảy ra khỏi vòng chiến ngay lập tức.

Khó đối phó!

Cố Giai Mính nhướng mày, nhìn kỹ người kia một lát rồi đột nhiên nói: "Hai ta cứ đánh tiếp như vậy chắc chắn sẽ phá hư ngọn núi này, đến lúc đó cả hai đều phải bị Cục Quản lý nhốt vào phòng tối, đổi cách khác, thế nào?"
Người kia cười tủm tỉm nghe lời y nói, "Tùy ngươi."

Người Cố Giai Mính biến đổi, biến thành một con hồ ly nhỏ năm đuôi, quào quào móng vuốt với người kia, dzô, đánh vậy nè!

Người áo đỏ bị chọc cười, mập mờ chớp chớp mắt với Cố Giai Mính, "Hồ ly nhỏ, nếu ngươi thua, ta sẽ bắt ngươi về nhà." Người kia giống như dỗ dành chọc ghẹo y, cũng biến thành một con hồ ly đỏ như lửa, chín cái đuôi xoè ra, hình thể lớn hơn Cố Giai Mính một size, từ ngoài nhìn vào, như đang ngược đãi Cố Giai Mính!

Sau đó nhân lúc người kia đang biến thân, Cố Giai Mính vọt lên cái vèo, giơ móng vuốt tát xuống!

Tát chết anh!

Binh bất yếm trá! Đó giờ Cố tiểu yêu đánh nhau đều không nói quy tắc, giống như một tên côn đồ lớn lên trên chiến trường hỗ loạn, muốn lưu manh bao nhiêu thì lưu manh bấy nhiêu! Tui giấu dốt, tui đánh anh! Chỉ nói thôi thì không có giá trị gì hết! Không tính!
Móng vuốt này mang theo linh khí, đánh hồ ly đỏ tới ngơ ngác.

Cố Giai Mính hết móng này tới móng khác, chân sau đạp lên ngực hồ ly đỏ, dùng linh khí mạnh mẽ chặn nó lại, nhanh chân liên hoàn mười tám móng, đánh xong còn lấy móng vuốt cầm chặt hai tai hồ ly đỏ, hung ác hỏi: "Có phục không hả?"

Đánh cùng tộc thì không giống như đánh thiên địch, Cố Giai Mính không định lấy mạng người ta, chỉ muốn cho hắn nhận thua thôi, đập một trận xả giận.

Hồ ly đỏ cũng biết lần này mình gặp được đối thủ rồi, 5000 năm đạo hạnh của hắn, thiếu một bước là tu luyện thành tiên, lại bị một con hồ ly con nhỏ hơn mình không ít đạp dưới chân, không thể động đậy, con hồ ly trắng này có lai lịch gì?!

Cố Giai Mính cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, "Có phục không hả? Không phục tui đánh anh tiếp! Có phục không? Có phục không?"
Cào ra hoa luôn, ai biểu anh tặng hoa, tặng cái đồ không biết xấu hổ thông đồng bậy bạ!

Còn bị y cào nữa thì lông trên mặt đều bị cào rụng hết trơn, hồ ly đỏ vội vàng nhận thua: "Ta phục, ngươi thắng, nhân loại kia là của ngươi, ta tuyệt đối không dòm ngó hắn nữa, ngươi bước xuống người ta được rồi đó."

"Hừ!" Cố Giai Mính "vèo" một cái vụt ra rất xa, biến thành hình người, bộ dáng đại hiệp giang hồ giơ tay ra, làm tư thế từ chối: "Nể mặt anh cùng tộc, tôi không muốn làm tổn thương anh, nhận thua sớm không phải được rồi sao!"

Thắng rồi thì nghỉ đánh, đều là cùng tộc, đánh nhau tổn thương hoà khí lắm!

Hồ ly đỏ mặt đã bị cào thành hoa biến thành hình người, một gương mặt xinh đẹp bị cào thành vụn bào, hắn híp mắt nhìn Cố Giai Mính, sau khi bị đánh không những không giận còn cười, "Ngươi không phải hồ ly, ngươi là mèo đúng không!"
Cố Giai Mính mím môi cười lạnh, "Tôi còn tung chiêu ác miêu rít rào được nữa!"

Hồ ly đỏ chữa mặt xong, tháo lục lạc treo trên thanh đao xuống, quơ quơ trước mặt Cố Giai Mính, bày ra thành ý của mình, "Ta thua ngươi, cho ngươi trấn hồn linh của ta, coi như là không đánh không quen biết. Vốn ta còn muốn dùng cái này đổi nhân loại kia, ta cần dùng linh khí trên người hắn cứu ba con hồ ly nhỏ."

"Nhổ vào! Sao anh không bắt vợ bé nhỏ của anh đem đổi lục lạc đi! Có phải anh muốn bị đánh tiếp không hả?" Cố Giai Mính tức giận lại bắt đầu vén tay áo, lần này là tức giận thật đó, đã không còn màng linh lực của mình sẽ gây ra hậu quả gì, nói chuyện không hợp là động tay ngay.

"Vợ ngươi???" Hồ ly đỏ bị chọc cười, lúc Cố Giai Mính lừa hắn hắn không tức giận, lúc đánh hắn cũng không thấy hắn phẫn nộ bao nhiêu, giờ nghe thấy Cố Giai Mính nói vợ y là một con người, cuối cùng cũng đổi sắc mặt, "Ngươi là một con hồ ly tinh, không ngờ lại muốn ở bên một con người? Con người trước sau gì cũng là con người, lòng tham không đáy, chỉ biết chiếm đoạt vô tội vạ, ngươi không biết mỗi năm có bao nhiêu tộc nhân chết trong tay bọn họ ư?"
Cố Giai Mính bĩu môi, "Vậy thì sao, anh ấy cũng đâu làm mấy việc đó, yêu tinh cũng có yêu tốt yêu xấu, con người cũng vậy!"

Hồ ly đỏ tức giận cười lạnh một tiếng, cất lục lạc lại, híp mắt nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt vừa liếc, đáy mắt chứa vài phần tính toán, "Có phải ngươi ở hoang dại, không có gia tộc không?"

Cố Giai Mính tùy tiện giơ tay, méo có!

Hồ ly đỏ lấy một tờ giấy trắng từ trong ngực ra, ném cho Cố Giai Mính, "Nếu người kia là của ngươi thì sau này ta không tìm hắn nữa, cũng không cho người trong nhà đi tìm hắn. Hồ ly tinh chúng ta đã không còn bao nhiêu, nhưng cũng có tổ chức của mình, sau này ngươi có việc thì đến đây tìm bọn ta, bọn ta đều sẽ giúp ngươi."

Cố Giai Mính ngẩn người, "Đều là hồ ly tinh?"

"Đúng vậy, đều là hồ ly tinh, chúng ta đều là người một nhà." Hồ ly đỏ nghiêm túc hỏi y: "Ngươi muốn đi theo ta không? Về gia tộc hồ ly của chúng ta?"
Cố Giai Mính ghét bỏ trề môi, đồ ngốc mới đi theo ngươi!

"Vậy thôi," nhìn ra y từ chối, hồ ly lông đỏ bỏ qua đề tài này, "Ta còn phải nghĩ cách cứu ba con hồ yêu nhỏ nữa, không rảnh dây dưa với ngươi đâu, sau này ta sẽ đến tìm ngươi tiếp."

"Nè! Ngươi đừng đi!" Người Cố Giai Mính nhoáng lên, chặn đường người kia, "Nếu là cứu người thì tôi cũng có biết một một bác sĩ, giới thiệu cho anh nha?"

Người kia nhìn y bằng ánh mắt không thể nào tin tưởng, mới vừa rồi còn cào mặt hắn đầy hoa, giờ đột nhiên giúp hắn, thay đổi thái độ nhanh quá theo không kịp.

Cố Giai Mính cười cười, y cảm nhận được sự chân thành và nóng lòng khi người kia nói nói "cứu hồ yêu nhỏ", cảm thấy có lẽ đều là con non, nghĩ đến tiểu tể tử nhà mình, Cố Giai Mính liền có điểm tư nhân ý tưởng, "Con trai tôi cũng là bé hồ ly, sau khi cứu sống chúng nó có thể để chúng nó làm bạn với con tôi không, nó lớn chừng này mà chưa nhìn thấy cùng tộc là hình dáng gì đâu."
Hồ ly đối diện nhìn y một hồi, chầm chậm gật đầu, "Lẽ ra đều là cùng tộc ta nên tin tưởng ngươi mới đúng, nhưng ta không dám lấy mạng của ba con hồ ly nhỏ ra đùa giỡn, vì để bảo đảm, ngươi phải thề, lấy thứ quan trọng nhất của ngươi ra thề ngươi sẽ không gạt ta."

Cố Giai Mính biểu tình anh lấy dạ tiểu nhân của anh so với lòng quân tử của tui, giơ tay lên thề: "Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ sinh cho Mặc Uẩn Tề tám đứa nữa, tất cả đều không theo họ tôi!"

Cố Giai Mính cắn răng, lời thề đủ độc đủ tàn nhẫn rồi chứ!

Hồ ly đỏ trợn mắt há hốc mồm, vậy mà cũng gọi là thề?!

Cố Giai Mính không cho hắn cơ hội cãi lại nữa, "Tui tên Cố Giai Mính, có thể là tuyết hồ, anh thì sao? Tên gì?"

"Hỏa hồ, ngươi kêu ta Hỏa Hồ Ly là được." Hỏa Hồ Ly hết chỗ nói với màn tự giới thiệu của Cố Giai Mính, có thể là tuyết hồ là sao hả, yêu tinh mà cả chủng tộc của mình cũng không biết, chưa từng thấy!
Hai tháng trước, trong gia tộc Hỏa Hồ Ly có ba con hồ ly tinh nhỏ bị một yêu tinh cả người treo đầy xiềng xích tập kích, linh khí trên người bị hút đi, Hỏa Hồ Ly vì cứu bọn họ, không thể không rời núi, tìm kiếm người hoặc là yêu tinh linh khí sạch sẽ thuần khiết, chỉ cần có thể độ linh khí cho bọn nó, vẫn có khả năng giữ được đạo hạnh, bằng không bọn nó chỉ có thể biến thành hồ ly bình thường, tuổi thọ mười mấy năm.

Trong lúc vô tình phát hiện linh khí trên người Mặc Uẩn Tề, nên Hỏa Hồ Ly dùng một bó hoa làm ấn ký, muốn nhân lúc không có ai bắt Mặc Uẩn Tề đi, nhưng mấy ngày nay có một sóng người tu đạo cứ đuổi theo hắn, nên hắn phải đánh nhau với đám người này, vất vả lắm mới cảm ứng được Mặc Uẩn Tề ra khỏi thành phố, lúc này mới đuổi tới đây.
Không ngờ lại gϊếŧ ra một Cố Giai Mính cùng tộc!

Cố Giai Mính nhìn chữ viết trên tờ giấy, "Có phải nhiều năm rồi anh chưa rời núi không?"

Hỏa Hồ Ly gật đầu, "Sau khi dựng nước đây là lần đầu tiên."

Cố Giai Mính cũng hiểu rồi, đám người vẫn luôn đuổi theo hắn chính là người của Cục Quản lý Đặc biệt. Đột nhiên có một con đại yêu chạy ra khỏi núi, chắc chắn bọn họ phải thống kê đưa vào danh sách, Hỏa Hồ Ly cứ chạy, không phải dẫn đến việc bọn họ cứ phải đuổi theo sau sao? Đồng tình hai đám người này, đều rất ngốc.

Cố tiểu yêu lén lút biểu đạt sự khinh thường của mình, lúc ấy y không có chạy, y là đi giao gà rán cho bọn họ, tự mình tìm tới cửa.

"Được rồi, anh cứ theo tui trước đi, tui có thể giúp anh làm chứng nhận yêu tốt, sau này anh có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nhân gian, nhưng mà, tư tưởng của anh có hơi nguy hiểm, không thể bắt con người một cách tuỳ tiện vậy đâu, càng không thể gϊếŧ, nếu không sẽ bị chộp vào phòng tối nhốt lại." Cố Giai Mính móc di động ra, chụp lại tờ giấy đó, sợ mấy bữa nữa làm mất kiếm rồi ra.
Không ngờ lại tự mình viết tay, không phải là danh thiếp, chậc chậc, hồ ly này thật nghèo!

"Tui có một người bạn quen một bác sĩ giỏi lắm, bác sĩ đó cũng là yêu, tui mang anh đi tìm cậu ta." Cố Giai Mính chỉ về hướng Mặc Uẩn Tề, "Chúng ta đi ngay đi!"

Mới nói xong, Cố Giai Mính cảm giác một cổ yêu khí màu đen nhằm vào vị trí của Mặc Uẩn Tề đâm qua, khói cuồn cuộn như lúc xe lửa vừa được phát minh ra, trên mông thải khói xe, vừa thấy là biết không phải yêu tốt.

Cố Giai Mính không rảnh quan tâm Hỏa Hồ Ly nữa, nhanh chân chạy về cứu Mặc Uẩn Tề, chỉ hy vọng nhân loại này nghe lời mình, đừng xuống xe.

Mặc tổng bình tĩnh như mặt hồ nhìn mười mấy con yêu tinh hình thù kỳ quái vây quanh xe, không hiểu sao lại nghĩ tới Đường Tăng bị Tôn Ngộ Không giấu trong hình tròn. Mình là Đường Tăng, Cố Giai Mính là Tôn Ngộ Không. Có lẽ em ấy đã động tay động chân gì trên chiếc xe này rồi, nên bây giờ tất cả yêu tinh đều thèm thuồng nhìn hắn, sau khi có mấy con xông lên bị bắn ra, mấy con còn lại đều kiêng kị đi vòng vòng quanh xe, quan sát xem làm sao mới bắt được hắn.
Mặc tổng hơi ghét bỏ, đàn yêu tinh ngu ngốc!

Không có ý thức hợp tác nào!

Lúc này một làn khí đen nện vào xe, một đám tiểu yêu tinh xung quanh đụng làn khí đen này đều "áu áu" la làng lên, chỉ trong giây lát đã hấp thu đàn yêu không còn gì, không ngờ nuốt cả đồng loại.

Mặc tổng bình tĩnh lấy cây súng được điêu khắc hoa văn phức tạp từ trong ngăn ngầm, hắn lại bỏ tiền mua một cây bản nâng cấp.

Lúc này một luồng sáng trắng bay vèo về, Cố Giai Mính lạnh mặt đứng trên cốp trước, vừa giơ tay chính là một cái tát, đoàn yêu khí màu đen kia bị tát bay 10m. Hình ảnh này ở trong mắt Mặc tổng, giống như một bé hồ ly nghịch ngợm đang chơi một quả bóng. Mặc tổng yên lặng giấu cây súng trên tay xuống dưới ghế, lại biến thành bộ dáng tay không tấc sắt, sắc mặt siêu nghiêm túc.
Cố Giai Mính gõ gõ cửa sổ, ý bảo đừng sợ, có tui đây rồi!

Mặc tổng ngoắc ngón tay đầu với Cố Giai Mính, ý bảo y tới đây.

Cố Giai Mính nhanh chân chui vào xe, ngay sau đó đã bị Mặc tổng ôm chặt trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nói: "Đáng sợ!"

Cố Giai Mính nhanh chóng vỗ vỗ vai Mặc Uẩn Tề, an ủi: "Đừng sợ! Không sao hết, mấy con yêu quái nhỏ cỡ này, tui tát một cái là hồn bay phách tán luôn."

Mặc tổng vẻ mặt đứng đắn khen y: "Em giỏi quá!"

Cố Giai Mính gật đầu như điều đương nhiên, nhận lấy lời khen từ Mặc tổng. Đó là tất nhiên rồi, y vốn đã rất ghê gớm mà, không có vô dụng như yêu tinh của Cục Quản lý Đặc biệt đâu, tới giờ này mà còn chưa tới giúp đỡ, mỗi lần có chuyện đều đến trễ vài phút.

"Có phải anh rất sùng bái tui không? Có phải cảm thấy tui đặc biệt đáng tin cậy không?" Giờ khắc này Cố tiểu yêu đã bành trướng tới muốn bay!
Mặc tổng: "Đúng vậy, đáng yêu, muốn...... hôn em."

Cố Giai Mính →_→ "Nói tui ngầu!"

Mặc tổng cực kỳ phối hợp: "Ngầu!"

Cố Giai Mính ưỡn ưỡn ngực, tiếp tục bành trướng!

Cuối cùng người của Cục Quản lý Đặc biệt cũng tới, một đám người và yêu hợp sức bắt lấy con yêu đen kia, lấy lưới lớn trói lại, định mang về tổng bộ xử lý. Đồng thời cũng vây quanh Hỏa Hồ Ly theo Cố Giai Mính về.

Cố Giai Mính vừa thấy Hỏa Hồ Ly muốn ra tay với người của Cục Quản lý, nhanh chân chạy ra giải thích với người của Cục Quản lý Đặc biệt, đây là đồng tộc của y, trước giờ ngủ ở trong núi, cũng không biết thế đạo bây giờ, xin một cái chứng nhận yêu tốt cho hắn.

Nể mặt Mặc Uẩn Tề, người của Cục Quản lý mới cho Cố Giai Mính dẫn Hỏa Hồ Ly không có chứng minh nhân dân lên xe, đương nhiên, xảy ra chuyện gì thì Cố Giai Mính phải chịu trách nhiệm.
Lần đầu tiên Hỏa Hồ Ly ngồi xe, cũng không biết đóng cửa, tò mò nhìn Mặc Uẩn Tề, đột nhiên sáp lại gần hỏi: "Ngươi là con người thật sao?"

"Đừng sáp lại gần như vậy!" Cố Giai Mính không vui ngăn cản người kia, giấu Mặc Uẩn Tề sau lưng mình, bả vai không ngăn được khí thế cũng phải dọa sợ Hỏa Hồ Ly, "Còn dòm ngó anh ấy nữa tui đánh anh!"

Hỏa Hồ Ly ngồi trở lại, híp mắt mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, bây giờ ta không còn hứng thú với hắn nữa, ta cảm thấy hứng thú với ngươi hơn, ngươi không về cùng ta thật sao?"

Im lặng nãy giờ · Mặc tổng lạnh lùng ôm Cố Giai Mính vào lòng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người kia vài giây, đột nhiên nâng chân dài lên, nhắm ngay yêu tinh ngồi ghế trên, dùng sức đá một cái, ánh mắt không hề dao động đạp Hỏa Hồ Ly té xuống xe.
Mặc tổng vẻ mặt trầm ổn đóng cửa xe lại, nhéo mặt Cố Giai Mính, ánh mắt đột nhiên dịu dàng lại, hắn cười dỗ dành: "Dù sao hắn ta cũng là yêu, chạy theo xe cũng đuổi kịp mà."

Cố Giai Mính mặt mộng bức nhìn ra ngoài cửa sổ, Hỏa Hồ Ly té ngã như khoai tây quay cuồng lăn liên hoàn, chỉ nghĩ tát Mặc Uẩn Tề hai cái, không phải đâu lão Mặc! Anh tỉnh táo lại đi! Trọng điểm không phải anh ta chạy theo xe, mà là anh ta có 5000 năm đạo hạnh! Chín cái đuôi! Cmn anh một chân đá anh ta xuống xe! Anh đá anh ta xuống xe! Đá xuống xe đó!

.

.