Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 47




Mặc tổng rất hào phóng cho con trai cơ hội, "Con nói trước."

Mặc Trạch Dương giơ bản vẽ, "Daddy mua cho con con cá giống vầy được không?"

Mặc tổng nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên, "Đây là cá?"

"Cá mập hổ đó, ba ba nói con cá nhỏ như vậy ba một tay thôi là bắt được mấy con," Mặc Trạch Dương lấy bút vẽ trên bàn nhanh chóng vẽ ra một bể cá thuỷ tinh, loại bên ngoài còn có ren đó, hôm nay nó hỏi rồi, 15 đồng tiền là mua được một cái ở siêu thị, hồ cá như vậy, daddy không còn có tiền cũng mua nổi mà nhỉ, "Con muốn nuôi nó trong bể."

Mặc Uẩn Tề: "......"

Cách Cố Giai Mính dạy con chắc chắn có vấn đề!

Mặc Uẩn Tề đi xuống lầu, ngồi xổm trước mặt Mặc Trạch Dương, ôn hòa nói: "Cục cưng à, cá mập hổ không phải cá, nói đúng ra chúng là động vật thuộc ngành dây sống, có vú, chúng nó là động vật có tính xã hội cao, quần thể tương đối ổn định, nếu con muốn xem, daddy có thể dẫn con đến thế giới dưới nước."


Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương lập tức cảm thấy cha nó thiệt có văn hóa, nhìn rất ghê gớm, nhưng mà nghe hơi không hiểu. Cái gì xã hội cái gì quần thể cái gì ngành, tóm lại cá mập không phải cá là được rồi, nó không rõ lắm, "Vậy Đoạn cá mặn không phải cá mặn thúi sao?"

Mặc Uẩn Tề nheo mắt, mỉm cười sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, dịu dàng hỏi: "Đoạn cá mặn?"

"Đoạn Dương Hải, là cái người nhìn cha lúc xế đó," Mặc Trạch Dương mồm miệng lanh lợi khai hết chuyện của ba nó, "Thật lâu thật lâu trước kia, có lẽ là lúc con hai tuổi, chú Đoạn nói muốn làm ba con, ba ba nói ba ở đi trên bờ, có lông, chú Đoạn bơi trong nước, không có lông, bọn họ không thể nào hạnh phúc được."

Mặc Uẩn Tề bóp bóp mặt nhỏ của nó, khen ngợi: "Giỏi quá! Trí nhớ rất tốt! Vậy bản thể của Đoạn Dương Hải là cá mập hổ à?"


Mặc Trạch Dương đong đưa đầu nhỏ, "Con có thể nhìn thấy bản thể của bất kì yêu tinh nào, không biết thì con vẽ ra, hỏi ba ba."

Mặc tổng sờ đầu thằng bé, cảm thấy không đáng tin bao nhiêu, bởi vì Cố Giai Mính không thể nào biết hết được.

"Lần sau con có thấy những thứ con không biết nữa thì vẽ ra tới tìm daddy, daddy không biết sẽ giúp con tra tư liệu. Nếu có thể, daddy đề nghị làm một cuốn sách hình ảnh, vẽ hết tất cả yêu tinh con nhìn thấy vào quyển sách này, viết họ tên và chủng loại vào, vậy sau này nếu con quên mà lại gặp lại thì về nhà lật sách ra xem làm được, không cần phải đi hỏi người khác nữa."

Mặc Trạch Dương mừng rỡvỗ tay, "Nghe rất ghê gớm nha!"

Daddy giỏi quá!

"Vậy con có thể vẽ hết tất cả yêu tinh muốn làm mẹ kế của con ra không?" Mặc tổng dịu dàng vuốt đầu, không chút keo kiệt ca ngợi nó, "Trạch Dương rất có thiên phú vẽ tranh, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ."


Đôi mắt Mặc Trạch Dương sáng vô cùng, kiêu ngạo ưỡn ngực, tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh này: "Đương nhiên là được!"

Mặc tổng khẽ cười, "Giỏi quá!"

"Daddy, nếu con hoàn thành nhiệm vụ có thể khen thưởng con không?"

"Được chứ, con muốn cái gì?"

"Daddy có thể mua cho con một con cá mập hổ không? Mua con nuôi vừa trong bể thuỷ tinh này là được rồi."

Mặc tổng nhìn con trai khoa tay múa chân kích cỡ cái bể khoảng cái chén, khóe miệng giật giật, cá mập hổ nhỏ như vậy, thật sự không có.

Mặc Trạch Dương thất vọng thở dài, thấm thía vỗ vỗ bả vai cha nó, "Không sao hết, lớn lên con sẽ cố gắng kiếm tiền, con nuôi daddy."

Cái chai nó thấy ở siêu thị, 15 đồng tiền là mua được rồi, không ngờ daddy nó lại không mua nổi. Tổng kết lại: Cha nó thật sự rất nghèo!

Mặc tổng: "......"

"Bỏ đi, chúng ta thương lượng xem tối ăn gì đi." Mặc tiểu nhãi con đã tuyệt vọng.
Mặc tổng xụ mặt, thâm trầm như biển, "Ăn cá nướng."

————

Cố Giai Mính trực tiếp đến cửa hàng đồ cổ của Đổng Hân, rất không khéo chính là, bây giờ đang trong thời gian buôn bán, Đổng Hân bị người ta mời đi xem phong thuỷ, còn chưa về, Cố Giai Mính ngồi ở quầy thu ngân trong tiệm của hắn, trong ngực còn ôm con thỏ tinh không biết ông chủ Đổng nhặt ở đâu về, vừa xoa biên vừa gọi điện cho hắn, "Chừng nào cậu mới về, tui có chuyện rất gấp tìm cậu đây nè!"

Hiển nhiên bên kia Đổng Hân đang bận, "Bây giờ tôi chưa về được, cậu nói ngắn gọn thôi, chuyện gì?"

Cố Giai Mính sốt ruột hỏi: "Miếng ngọc trên người Mặc Uẩn Tề hỏng rồi, làm sao thì tui mới chặn linh khí trên người anh ấy được? Bây giờ anh ấy đang là thịt Đường Tăng kìa, đã có yêu quái muốn tới bắt anh ấy rồi, làm sao đây?!"
"Làm sao đây? Lúc cậu hỏi tôi làm sao cậu có chuẩn bị đủ tiền chưa?" Giọng nói Đổng Hân rất êm tai, nhưng cũng không thay đổi được sự thật hắn tham tiền, tóm lại, tìm tôi làm việc, cho dù là ai thì cũng phải nói tiền trước, nói tình cảm tổn thương tiền. Theo lời ông chủ Đổng, cái này gọi là trao đổi vật chất.

Cố Giai Mính khẽ cắn môi, "Rồi rồi cho cậu tiền! Thù lao đóng phim của tui sắp phát rồi, cậu muốn bao nhiêu tui cho bao nhiêu, chờ tui lấy tiền tới tìm cậu! Còn nữa, làm sao để kéo dài tuổi thọ của Mặc Uẩn Tề? Người và yêu có thể ký khế ước không, cộng hưởng sinh mệnh?"

Đổng Hân cười cười, chỉ cho y một chữ: "A!"

Cố Giai Mính: "......"

A cái quần! Tính tình thú hai chân này nát tới bốc mùi!

Đổng Hân tức giận nói: "Nếu cách này có thể tùy tiện dùng thì tôi tiện tay bắt một con yêu nhỏ là tôi sống mãi không chết được rồi, cậu thấy có chuyện dễ dàng vậy không? Nói thật cho cậu biết, dùng một trăm năm của yêu mới đổi được một năm của con người, hơn nữa cách này còn tổn hại âm đức, cậu đừng nghĩ nhiều, anh ta không có dễ chết vậy đâu."
"Oa!" Cố tiểu yêu mừng rỡ hỏi: "Ý cậu là anh ấy không phải con người đúng không?"

Ông chủ Đổng tức giận dỗi y: "Cậu lo chuẩn bị phí cố vấn trước đi! Trước kia cậu ăn của tôi uống của tôi ở nhà tôi, một đồng tiền cũng chưa đưa! Giờ kiếm được tiền rồi cũng không trả tôi!"

Cố Giai Mính: QAQ

"Không phải năm ngoái tui có mua cho cậu cái đồng hồ sao?" Tự tin của Cố tiểu yêu lập tức xìu còn 8mm.

Ông chủ Đổng: "Cút!" Sau đó khí phách cúp máy!

Ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn Cố Giai Mính còn phải ghét bỏ, năm trước sinh nhật ông chủ, Cố ảnh đế mua cho ông chủ một cái đồng hồ trẻ em 1.5 đồng ở lề đường, chỉ nhấp nháy, không hiện số.

Cố ảnh đế còn xù lông đây nè, đây là thú hai chân nhân loại không thân thiện nhất y từng gặp! Mình đã nói chuyện nhẹ nhàng rồi mà cậu ta còn dám kêu mình cút! Cố tiểu yêu rất tức giận ôm chậu hoa hướng dương ba đầu ông chủ Đổng trồng bên cửa sổ đi mất, cậu bé trông cửa hàng đuổi theo y rất xa cũng không đuổi kịp.
Cố tiểu yêu chạy cực nhanh!

Để cái chậu hoa hướng dương kỳ quái này ở cửa sổ, Cố tiểu yêu vỗ vỗ tay, vỗ bay lớp đất trên tay, trả thù xong tâm trạng cực tốt.

Cho cậu mắng tui!

Tui ôm hoa cậu về!

Siêu hung!

Con thỏ trong tiệm Đổng Hân không đuổi kịp Cố Giai Mính, sốt ruột gọi điện cho ông chủ nó "Ông chủ, Cố Giai Mính ôm chậu hoa anh trồng bên cửa sổ đi rồi! Là chậu ba đầu á!"

Đổng Hân mệt tim đỡ trán, "Sao trước kia hồ đồ nhặt nó về làm chi!" Nhặt về một phiền phức lớn như thế, quẳng sao cũng không rớt ra được, Cố Giai Mính có việc là tới tìm hắn, mệt hơn nuôi con nữa.

Thằng bé nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông chủ, vậy sau này anh đừng nhặt yêu tinh nữa."

Đổng Hân nhìn một đám yêu tinh nhỏ chưa hoá hình người đang xếp một hàng dài phía sau, khóe miệng giật giật, dù hắn không nhặt thì tiểu yêu khai linh trí cũng thích về nhà với hắn, hắn làm gì được nữa? Hắn cũng rất tuyệt vọng mà!
————

Lúc Cố Giai Mính về tới, ông Buck đã làm xong cơm chiều, nguyên liệu nấu ăn là đồ ăn Cố Giai Mính mua ở siêu thị, trọng điểm là đùi gà y đã chặt được phân nửa, ông Buck làm món đùi gà chiên giòn mà hồ ly lớn nhỏ đều thích ăn, được Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương nhất trí tán đồng: Tuyệt!

Đùi gà tuyệt!

Tay nghề còn tuyệt hơn!

Là một con dê biết làm việc nhà còn sẽ nấu cơm, ông tuyệt vời ông mặt trời!

Mặc tổng không ăn thịt gà, một mình ăn một dĩa cá nướng, ngoài giòn trong mềm, bên trên còn phủ một lớp nước sốt.

Cố Giai Mính luôn cảm thấy động tác ăn cơm ưu nhã này, bao hàm chuyện rất không ưu nhã.

Cơm nước xong xuôi, Cố Giai Mính không muốn phản ứng Mặc tổng, đi tắm rửa thay quần áo, ai biểu hắn sờ loạn cái đuôi y!

Mặc Trạch Dương lại siêu hứng thú với chậu hoa hướng dương y đặt bên cửa sổ. Bông hoa hướng dương này thật xinh đẹp, nhuỵ nâu, cánh hoa vàng kim, quan trọng nhất là, nó có ba cái đầu!
Ba cái đầu đều mọc trên một cái cuống! Ba đầu?

Mặc Trạch Dương tò mò ngó trái ngó phải, hỏi: "Các bạn nói chuyện được không?"

Ba đầu không động đậy, nhìn như chưa khai linh trí.

Mặc Trạch Dương thấy bọn nó không phản ứng mình, nhìn một hồi rồi chạy, chạy vào bếp, xin Buck cái xẻng xào rau, để xới xới đất cho chậu hoa là được, không để bụng là xới đất hay xào rau.

Cuối cùng chậu hoa hướng dương cũng không nín nổi nữa, "Đừng động đậy!" Lá cây đầu bên trái khẩn trương đẩy cái xẻng trong tay Mặc Trạch Dương ra chỗ khác, hung ba ba hô một câu, nghe ra tính tình không tốt lắm.

Đầu chính giữa cũng nhanh giúp đỡ, cùng âm điệu với đầu bên trái, cao cao tại thượng, "Nhóc con, mi có biết xới đất không vậy? Rễ sắp bị mi cắt đứt rồi nè!"

Đầu bên phải đông đưa, giọng tương tự, ngữ điệu tương tự, "Tiểu yêu tinh, lấy chút nước cho ông! Phải lấy sương sớm, nước máy không được."
Mặc Trạch Dương nắm xẻng nhỏ, đôi mắt to tò mò đánh giá trên dưới qua lại chậu hoa hướng dương, vì để dễ phân chia, đặt tên cho chúng nó: "Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam."

"Ai là Tiểu Tam?!" Đầu thứ ba không vui, "Thằng nhỏ, mi biết ta là hoa gì không hả?"

Mặc Trạch Dương nhướng mày nhỏ, "Cúc hoa chứ gì."

"......"

Sau màn im lặng quỷ dị, ba đóa hoa hướng dương đều bùng nổ, đầu thứ ba tức giận nói: "Cục cớt!"

Mặc Trạch Dương không vui trề môi, hỏi ngược lại: "Vậy các bạn tự nói đi, các bạn là cái gì?"

"Thằng quỷ nhỏ, từng nghe qua hoa khí vận bao giờ chưa?"

Mặc Trạch Dương rất phối hợp lắc đầu, chưa nghe bao giờ.

Đầu thứ ba cực lực làm ra một động tác khinh bỉ, khoe khoang nói: "Biết mi không biết lắm mà, bọn ta là thiên địa linh vật khả ngộ bất khả cầu đó!"

Đầu bên trái khoe khoang nói: "Ta là vận làm quan, có ta ở đây bảo đảm người trong nhà quan vận hanh thông."
"Ta là vận tài, nhà có trẻ em là muốn cầu ta về nhà, có ta ở đây, trong nhà chắc chắn có đại tài tử, Thanh Hoa Bắc Đại không phải mơ!"

Mặc Trạch Dương nhìn đầu thứ ba, cảm thấy hứng thú hỏi: "Bạn thì sao?"

Đầu thứ ba dùng lá sờ sờ cánh hoa của mình, xí xọn nói: "Ta chính là vận đào hoa đó nha, chuyên dùng để hút hoa đào, chỉ cần trong nhà có ta, chắc chắn có thể cưới được vợ!"

Mặc Trạch Dương nghe nó nói xong, móc cây bút vẽ trong túi ra, vẽ dấu X trên đầu vận đào hoa, làm ký hiệu.

Chính là nó, mắng nó cục cớt!

Vận đào hoa không nhìn thấy được trên đầu mình bị vẽ cái gì, tức giận nói: "Thằng nhỏ mi! Mi có ý gì hả?!"

Mặc Trạch Dương quay đầu lộc cộc bỏ chạy, không thèm để ý đến nó, làm đầu thứ ba vốn tính tình không tốt tức tới xoắn lại. Chúng nó được người ta cầu về nhà cung phụng như tổ tông, mỗi ngày đều thắp hương cầu phúc, còn phun sương sớm, thế mà thằng nhỏ này lại vẽ hình trên thân thể đẹp đẽ của nó!
Hoa khí vận thương lượng rồi, chờ thằng nhỏ kia quay lại! Nhất định dùng lá cây đánh mông nó!

Chỉ một lát sau, lộc cộc tiếng bước chân quay lại rồi, ba đầu hoa hướng dương đồng thời đưa đầu nhìn qua, lần này Mặc Trạch Dương không quay lại một mình, còn kéo cha nó theo nữa.

Bé con đi đến bên cửa sổ, chỉ vào đầu thứ ba bị nó đánh dấu, non nớt nói: "Là nó đó, hút đào hoa!"

Mặc tổng lạnh mặt, tay cầm cây kéo ông Buck dùng để tỉa cành trong vườn, vì sự hài hòa của gia đình —— cắt bỏ nó!

"A a a a a a a đừng gϊếŧ tui mà!!!" Vận đào hoa vốn đang cao ngạo lập tức cúi đầu trước Mặc tổng, sắp bị cắt đầu rồi, còn gì nữa đâu mà vênh váo, quỳ rạp xuống bảo vệ tính mạng mới quan trọng.

Vận làm quan và Vận phát tài cũng không muốn làm động tác khó coi như vậy, nhưng Vận đào hoa cùng một cuống hoa với chúng nó, một đứa bò thì ba đứa bò, động tác rất xấu rất xấu, nên cố gắng chống lá cây để biểu hiện chúng nó không muốn khuất phục.
Mặc tổng nheo mắt, đang do dự xem có muốn cắt hết không, loại hoa này giữ lại trong nhà có an toàn không, dù sao cũng thành tinh hết rồi.

Cảm nhận được "sát ý" của hắn, hai đóa hoa kia cũng không giãy giụa nữa, đều quỳ êm, giải thích tác dụng của mình, tranh thủ giữ đầu lại, mọc một cái đầu tốn 100 năm lận đó, nhiều công sức bao nhiêu!

Đầu thứ nhất: "Tui hút vận làm quan, có tui ở đây bảo đảm đường làm quan của anh rộng rãi!"

Mặc tổng mỉm cười, "Không cần, tôi không thiếu gì hết."

Đầu thứ hai: "Có tui ở đây con cái nhà anh chắc chắn đậu được trường danh tiếng thế giới!"

Mặc tổng tiếp tục mỉm cười, "Lúc tôi không có bạn cũng thi đậu trường danh tiếng thế giới đó thôi, chắc chắn con tôi cũng không cần."

Đầu thứ ba: "...... Tui hút hoa đào, tui......" Tự tin, càng ngày càng không đủ.
Mặc tổng đã chuẩn bị ra tay, chỉ bằng điểm này, nên cắt bỏ.

Vận đào hoa sợ hãi lấy lá cây che đầu, kinh hoảng nói: "Đừng đừng đừng, tui có thể dùng ngược lại! Hút sạch vận đào hoa trên người người khác, anh kêu tui làm gì tui làm đó mà!"

Mặc tổng nghĩ nghĩ, coi như có chút tác dụng, tạm thời giữ lại đi.

Ba đầu sắp khóc ngất, chưa từng thấy người hung tàn ra bài không theo kịch bản như vậy, người khác cầu chúng nó đều là cung kính, thế mà người này nói mình không thiếu gì hết, trực tiếp cắt đầu! Nhìn lại đứa bé đáng yêu kia, Vận đào hoa cũng không dám chọc nó nữa, đứa nhỏ này quá nhiều tâm nhãn, không ngờ gài nó nói ra rồi đi méc, vật nhỏ này lấy đâu ra nhiều tâm nhãn dữ vậy?

Lúc này Cố Giai Mính cũng tắm rửa xong ra tới nơi, đứng sau lưng hai cha con nhìn hoa hướng dương ba đầu, cũng cười, "Vậy mà tui tưởng hoa cúc ba đầu chứ, định ngày mai ngắt đầu pha trà uống, thì ra không phải là hoa cúc."
Hoa khí vận lại bị dọa phải lấy lá cây ôm đầu cả người run run lần nữa.

Mặc tổng thầm nói quả nhiên, con nghĩ đây là cúc hoa là do học ba nó, có rất nhiều nhận thức cơ bản của Mặc Trạch Dương phải sửa lại cho đúng.

Mặc tổng sờ sờ đầu con trai, "Trạch Dương trồng đi, mỗi ngày xới đất, tưới nước cho nó, có thể làm nhật ký quan sát."

Mặc Trạch Dương vui vẻ đồng ý, nhất định nó sẽ trồng thật kỹ!

Bé con về phòng lấy nước hoa em bé của nó ra, chúng nó nói muốn uống sương sớm, là cái này đúng hong?

Tui xịt!

"A a a a a a!!!" Hoa khí vận vừa định chợp mắt, lại bị mùi hương này kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần, "Tiểu tổ tông! Không cần sương sớm, cho ly nước máy là được!"

"Bọn tui dễ nuôi cực kì, thật đó!"

"Cũng không cần cậu xới đất, phơi chút nắng là được, thật đó!"
Mặc Trạch Dương vui vẻ buông nước hoa và cái xẻng, lẩm bẩm một câu: "Thì ra thực vật dễ trồng vậy nha, đã hiểu!"

————

Đêm nay Mặc tổng không lấy gối nằm, rửa mặt xong đi thằng vào phòng ngủ của Cố Giai Mính, gối ôm gối nằm chăn ga trên giường đã được thay bằng loại dài hơn rộng hơn, thích hợp cho hai người nằm, muốn lăn thế nào cũng được.

Cố Giai Mính vẻ mặt ngốc ngốc nhìn hắn thoải mái đi vào, bộ dáng nghiêm trang, làm y cũng phải ngại nghĩ bậy. Loại đứng đắn chính nhân quân tử, ưu nhã lịch thiệp như Mặc tổng, sao có thể làm ra hành động như bò giường được?

Nhưng mà, sự thật trước mắt đúng là Mặc tổng rất tự nhiên ngồi trên giường y, lại rất nhiên nằm bên cạnh y, dù sao ý tứ đó cũng là: Ngủ chung.

Cố Giai Mính: "......"

Cố Giai Mính ngơ ngác nhìn hắn tắt đèn bàn, ngây ngốc hỏi: "Anh...... Sao anh lại chạy vào phòng tui?"
Mặc tổng vẻ mặt nghiêm túc thò tay ôm eo y, ôm Cố Giai Mính vào lòng, dịu dàng nói: "Bởi vì có yêu quái muốn bắt anh, anh sợ trong lúc ngủ mơ bị bắt đi."

Cố Giai Mính vô thức hỏi: "Có phải anh cần tui bảo vệ anh không?"

Hô hố!

Mặc Uẩn Tề cũng có lúc sợ!

Khoảnh khắc này Cố tiểu yêu bắt đầu bành trướng!

Mặc Uẩn Tề càng ra sức siết chặt y, gác cằm lên đỉnh đầu Cố Giai Mính, nhẹ nhàng cọ cọ, tay không thành thật sờ vào trong đồ ngủ Cố Giai Mính, cười nói: "Đúng vậy, anh cần em bảo vệ anh, nên từ nay về sau cần em chia một nửa giường em cho anh."

.

.