Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 42




Editor: Gấu Lam

Gương mặt này của Cố Giai Mính không mấy người không quen biết, yêu tinh lớn lên đẹp vậy cũng ít, dù sao thì nguyên thân của cậu quá xinh đẹp, khí chất ba anh em linh cẩu vốn không đâu vào đâu, lại không thể không ngẩng đầu nhìn lên Cố Giai Mính, tư thế này trông bọn họ càng khó coi.

Cứ không thích tiểu bạch kiểm lớn lên đẹp đẽ!

Ba anh em ghét nhất chính là kiểu khuôn mặt này của Cố Giai Mính!

"Cố Giai Mính! Ngươi cũng dám xâm phạm địa bàn của anh em chúng ta, còn hủy đi nhà của chúng ta!" Tính tình của lão đại linh cẩu không tốt nhất, lập tức liền nổi giận, đây quả thực là dẫm mặt bọn họ, làm một yêu, không có sỉ nhục nào bằng người ta xốc hang ổ, "Hôm nay không đập nát gương mặt này của ngươi, thì anh em chúng ta không có mặt mũi làm yêu!"

Cố Giai Mính cười lạnh nhảy xuống, trực tiếp đá mặt, ngay cả Mặc Trạch Dương cũng biết, lúc đánh nhau thì câm miệng, đánh là được rồi, hạ móng vuốt mau chuẩn tàn nhẫn, có thể đánh thì đừng lải nhải, một kẻ ban đầu nói nhiều quá tám phần thua như chó.

Vốn dĩ ba anh em linh cẩu ở giới yêu có tiếng hung ác, cũng nhe răng vọt lên, còn chưa kịp nhảy đã bị một chân của Cố Giai Mính đá bay một nửa!

Ba anh em linh cẩu bị đá ngốc, lắc đầu ném bay một lớp da rác rưởi.

Cố Giai Mính mặc áo ngủ hồ ly kiểu Q, trên chân là một đôi dép đầu hồ ly, phía trên còn dựng một đôi mao lỗ tai, thấy thế nào đều là vừa từ trong ổ chăn bò ra, ngẫu hứng chạy tới đánh nhau, ba anh em linh cẩu cảm thấy mình đã chịu nhục nhã, lại hung ác vọt lên, một người giơ một cái móc đen, trên lưỡi lóe ánh màu bạc, siêu ác!

Cố Giai Mính không nhúc nhích, một cú tát hồ ly lại đánh ba người bay ra, nện ở trên mặt cỏ hơn mười mét, tạo ra ba cái hố to!

Cố tiểu yêu dùng thực lực chứng minh: Luận đánh nhau, một mình đấu một đám không nói chơi!

Kế tiếp chính là thực lực áp chế đánh một trận, Cố tiểu yêu dùng dép lê dẫm ba anh em linh cẩu đến mức hiện nguyên hình, một trận đá lung tung liền đá vào trong đất, "Ai là cha kế? Đứa nào là cha kế của nó? Các ngươi nói rõ ràng cho ta? Ai là cha kế? Ai là cha kế! Ai? Nói chuyện đi, vì sao không nói lời nào?"

Ba anh em linh cẩu bị chồng lên dẫm xuống từng cái một, bị dẫm đến trợn trắng mắt, vốn không cách nào nói chuyện.

Cố Giai Mính tức rồi đó, "Ta nói cho các ngươi biết, họ Mặc là của ta, địa bàn của họ Mặc cũng là của ta, các ngươi xâm phạm địa bàn của ta trước, ta ném ổ chó của các ngươi thì làm sao? Các ngươi có ý kiến? Có ý kiến không? Nói! Có ý kiến không? Nói chuyện! Vì sao không nói lời nào!"

Ba anh em linh cẩu đều bị dẫm hộc máu, bọn họ muốn trả lời muốn chịu thua, nhưng Cố Giai Mính vốn không cho bọn họ cơ hội trả lời câu hỏi, một chân tiếp một chân đá bọn họ, đây là chỉ muốn đánh bọn họ mà thôi! Chưa từng thấy hồ ly nào không nói đạo lý như vậy!

Cố Giai Mính đá đủ rồi, cuối cùng bớt giận, giơ tay vung lên, cách không cầm ba cái móc qua đây, tò mò nhìn nhìn, thuận tay vặn thành bánh quai chèo, "Chậc chậc ~" Cố tiểu yêu cảm thấy món đồ chơi này quá xấu, ghét bỏ ném xuống đất, hai ba chân liền dẫm bánh quai chèo thành bánh tráng.

Làm một yêu tinh, nhất định phải đẹp trai, phải phong cách! Vũ khí xấu thế lấy ra cũng khó coi, phải dùng đao lớn, nhất định phải dùng cái loại to nhất này! Tốt nhất là loại đao lớn dựng lên có thể bổ Thái Sơn, để ngang có thể đè dẹp lép thiên quân vạn mã, cắm trên mặt đất có thể chọc thủng vỏ quả đất! Cái loại băm xương sườn đập tép tỏi đều không được!

Ba anh em linh cẩu bị hành động hung tàn của Cố Giai Mính dọa ngốc, Cố Giai Mính thật sự là yêu sao? Đến cùng cậu có bao nhiêu năm đạo hạnh? Ba vũ khí này của bọn họ tốn không ít công phu mới luyện thành, cứng hơn cả kim cương, thế nhưng bị Cố Giai Mính đập ba cái liền biến thành như vậy, thế đánh sao nữa? Liều mạng cũng đánh không lại!

Ba anh em bò ra từ hố, liếc nhìn nhau, không hổ là anh em sinh ba, lập tức có thể nhìn thấy suy nghĩ giống hệt trong mắt nhau.

Ba anh em linh cẩu đều quỳ rạp chân trước trên mặt đất, vẻ mặt nịnh nọt bò tới Cố Giai Mính, "Lão đại!"

Cố Giai Mính vừa nhìn ba khuôn mặt xấu xí này trước mắt, sợ tới mức "Hồ ly" chấn động, phản ứng lại lui vèo ra sau mấy mét, vẻ mặt kinh hồn chưa định nhìn ba anh em linh cẩu bò tới cậu, trong lòng chỉ có hai chữ: Xấu cực!

Có xấu hổ hay không, có liêm sỉ hay không!

Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì quỳ xuống kêu lão đại, cũng chưa từng gặp yêu nào mặt dày vô sỉ như vậy, còn tận ba đứa!

Lão đại linh cẩu nâng vuốt thề: "Chúng ta lập tức xóa ảnh chụp lén lão đại, về sau tuyệt đối không dám chụp ngài nữa!"

Lão nhị linh cẩu: "Sau này ngài bảo chúng ta chụp ai thì chụp người đó! Ngài nói chụp vịt tuyệt không chụp gà!"

Lão tam linh cẩu: "Đại ca nhị ca nói đúng, ta nghe đại ca nhị ca!"

Cố Giai Mính sợ tới mức thân hình nhoáng lên, nháy mắt bay xa, dọa dựng lông rồi, quá xấu, cực xấu cực xấu!

Ba anh em linh cẩu đuổi theo vài bước rồi không đuổi theo nữa, vẻ mặt mất mát trở về nâng nóc nhà lên, lại trở về vị trí cũ. Thật vất vả tìm được một cái đùi thô như vậy, còn bị bọn họ dọa chạy, ai!

Lão tam nhặt vũ khí bị Cố Giai Mính dẫm bẹp , bởi vì bị nén lại không ít, mật độ càng cao, tính chất càng cứng, lão tam dường như phát hiện đại lục mới, kinh hỉ hô: "Đại ca nhị ca các ngươi xem, vũ khí này vẫn có thể dùng!"

Làm thành một tấm bảng dùng, khi đánh nhau trực tiếp đập tới, có thể đánh shi con yêu dối diện!

Ba anh em liếc nhau, càng thêm kiên định quyết tâm ôm lấy đùi Cố Giai Mính, một yêu quái cường đại, là tồn tại bọn họ chỉ có thể nhìn lên, cần phải đi lạy đỉnh núi!

Tâm Cố Giai Mính hoảng loạn về đến nhà, trước vọt vào trong phòng Mặc Trạch Dương, nhào qua ôm lấy thú con cọ cọ, giảm bớt một chút kinh hách bởi cái xấu. Mặc Trạch Dương ôm gối ôm gấu trúc đang ngủ say, đột nhiên bị cọ như vậy, bé con bị dọa đến ngao một tiếng, lông cũng xù lên, "Quái thú!"

Cố Giai Mính xoa con trai như xoa cái cục bột khiến yêu lực tỏa ra ngoài rút trở về, để bé biến về dạng người, nâng khuôn mặt nhỏ rửa mắt, "Ai là quái thú, quái thú ở đâu?"

Vẻ mặt bé con ngốc nghếch nhìn quái thú trước mắt, chớp chớp đôi mắt sau đó hoàn hồn, tức giận mở miệng, "Ba, sao ba không chịu ngủ?"

Hù chết bảo bảo!

Cố Giai Mính ủy khuất nói: "Vừa nãy ba mơ thấy ác mộng, bị ba con linh cẩu vây công, sợ tới mức ba ngủ không được."

Mặc Trạch Dương nháy mắt liền mềm lòng, đau lòng nâng mặt Cố Giai Mính, thò lại gần hôn hôn, hào phóng thu lưu ba bé, "Ba muốn ngủ cùng con không ?"

Cố Giai Mính vừa định nói được á, cầu mà không được gì đó, lúc này cửa vốn không đóng chặt bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, vẻ mặt Mặc tổng âm u đi vào, nắm lấy cổ áo Cố Giai Mính,  xách cậu lên.

Nhìn sắc mặt đối phương, Cố Giai Mính theo bản năng liền đứng thẳng, vừa mới trộm chạy ra ngoài đánh một trận, có chút chột dạ.

Cố tiểu yêu cũng không biết vì sao chột dạ, tóm lại vừa nhìn thấy Mặc Uẩn Tề xụ mặt cậu đã có cảm giác chờ đợi bão táp buông xuống, đứng không nhúc nhích, thành thật cho người ta dạy dỗ, vẫn có thể có một đường sống. Cố tiểu yêu đã chắc chắn đời trước hai người bọn họ có thể là hai vợ chồng, yên lặng thắp một cây nến cho mình, thật đáng thương mà, đời trước cậu nhất định là một yêu bị vợ quản nghiêm. Mặc Uẩn Tề như bà mẹ bưu hãn vẫn luôn quản cậu, rất có thể không cho tiền tiêu vặt luôn.

Mặc tổng trước bảo con trai nằm ngoan, đắp chăn lên cho bé, lại nhặt cái gối ôm bị rớt xuống, nhét vào trong lòng ngực con trai, sau đó bắt lấy Cố Giai MÍnh chạy tới quấy rầy con ngủ, nói với Mặc Trạch Dương: "Con quái thú quấy rầy con ngủ giao cho cha, con tiếp tục ngủ đi!"

Mặc Trạch Dương cười hì hì nâng lên ngón cái cùng ngón trỏ, làm một cái thủ thế ok, khen ngợi cha bé. Ba bé càng ngày càng không đáng tin cậy, giờ lại học nửa đêm dọa con trai, may mà bây giờ cha bé đã trưởng thành, về sau nếu có em trai em gái, bị ba bé làm như vậy, thế có bị dọa khóc không?

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương đã cảm nhận gánh nặng và trách nhiệm bản thân phải gánh vác thật sâu sắc, thời điểm mấu chốt còn phải dựa vào cha bé, giờ cha bé đã hóa thân thành dũng sĩ mạnh mẽ chế trụ được quái thú không đáng tin cậy, hóa thân anh hùng. Về sau bé cũng muốn trở thành anh hùng, lúc quan trọng khiến ba bé bình tĩnh chút.

Mặc tổng lôi Cố Giai Mính  ra khỏi phòng, trầm khuôn mặt hỏi: "Chạy ra ngoài làm cái gì?"

Cố Giai Mính theo bản năng phản bác: "Không có mà."

Sắc mặt Mặc tổng càng khó nhìn, "Thật không có?"

Cố Giai Mính cẩn thận dùng ngón tay khoa tay múa chân giãn khoảng cách, "Chỉ đi vài phút thôi, đi ra ngoài tiểu."

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, đi ra ngoài tiểu? Đây là lý do quỷ ma gì vậy, trong nhà không có WC?

"Đi ngủ đi." Mặc tổng đẩy mạnh Cố Giai Mính vào phòng, mình xoay người đi mất, nhìn phương hướng thì là về phòng ngủ của mình.

Một nhà ba người ba gian phòng ngủ liền nhau, cửa phòng Mặc Trạch Dương vừa lúc là ở giữa đối diện hai cánh cửa, như vậy hai người đều có thể càng thuận tiện chăm sóc con cái. Khoảng cách gần như vậy, Mặc tổng sải bước chân dài mấy bước đã trở về phòng, Cố Giai Mính ngơ ngác đứng tại chỗ, có loại ảo giác sống sót sau tai nạn, thật sự chỉ như vậy đã đi rồi?

Vài giây sau, Mặc tổng xách theo gối đầu của mình, khuôn mặt sầm lại đi ra ngoài, ở trong ánh mắt ngơ ngác của Cố Giai Mính đi vào phòng ngủ của Cố Giai Mính, thu dọn gối đầu xong, trầm giọng nói: "Vì phòng ngừa em lại chạy trốn, anh chỉ có thể ra hạ sách này."

Cố Giai Mính kinh ngạc đến ngây người, hạ sách???

Vẻ mặt Mặc tổng bình tĩnh nằm xuống, vỗ vỗ bên người mình, nói với Cố Giai Mính: "Nhân lúc bây giờ anh rất bình tĩnh, nhanh chóng nằm xuống ngủ."

Cố Giai Mính cạn lời, nhân lúc bây giờ còn bình tĩnh là có ý gì? Khi anh không bình tĩnh lại muốn biến thân sao? Quái thú hắc ám tới từ phương tây!

Tuy rằng trong lòng phun tào như vậy, Cố Giai Mính nhân lúc đối phương còn chưa thay đổi chủ ý, nhanh chóng chạy tới, cởi giày lên giường đắp chăn, liền mạch lưu loát.

Sau khi nằm xuống nhìn gương mặt tuấn tú của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính lại nghĩ tới ba gương mặt lông lá nịnh nọt đó, tức khắc cảm thấy cả người mình lại không ổn, lông trên người đều sắp rụng. Vì rửa mắt, Cố Giai Mính đột nhiên duỗi tay, nâng mặt Mặc Uẩn Tề, bá đạo kéo xuống, để sát vào, "Đừng nhúc nhích!"

Mặc tổng nheo mắt, một tay nắm lấy tay Cố Giai Mính, lấy tay cậu từ trên mặt mình xuống, cúi đầu hôn lên miệng Cố Giai Mính, cân nặng nửa thân thể đều đè ép lên.

Cả người Cố Giai Mính cứng đờ, gì mà linh cẩu, gì mà mặt xấu xí tất cả đều sợ tới mức không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại cảm nhận bây giờ của thân thể, trong mắt chỉ có người trước mắt này.

"Ngủ chưa?" Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, thâm trầm nhìn người nằm ở bên cạnh mình, trong mắt để lộ ra suy nghĩ, trắng trợn đến mức không cần người đoán: Ngủ hay là ngủ với em?

Cố Giai Mính ngoan ngoãn kéo chăn qua, dùng hành động thực tế biểu lộ lập trường của mình: Tui muốn ngủ, không muốn ngủ với anh.

"Chậc ~" Hiển nhiên, Mặc tổng có chút thất vọng nhỏ nhoi.

Cố Giai Mính nhanh chóng dùng chăn bọc mình kỹ lưỡng, trở mình cách Mặc Uẩn Tề hơi xa một chút. Lúc này không phải cậu sợ hãi nhân loại này làm gì với cậu, càng không phải sợ hãi mình không khống chế được cảm giác này của mình, cậu là vì chừa chút mặt mũi cho ông chủ thôi.

Mặc Uẩn Tề thất vọng từ phía sau ôm eo Cố Giai Mính, ngủ!

Cố Giai Mính cứng đờ thân thể, khẩn trương đợi hơn mười phút, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của người phía sau, lúc này mới thả lỏng, hơi hơi giật giật, bản thân nằm thẳng xuống, nhìn khuôn mặt ngủ của Mặc Uẩn Tề, nhe răng nhếch miệng không tiếng động cảnh cáo: Lại ức hiếp tui tui sẽ nổi giận đó! Nhân loại! Anh hoàn toàn không biết gì về năng lực của tui cả!

Người đang ngủ trầm ổn đột nhiên tăng lực cánh tay, ôm chặt Cố Giai Mính hơn chút nữa, Cố Giai Mính nhíu mày lại nhìn đối phương trong chốc lát, vẫn mềm lòng không có đẩy ra.

Đem đầu dựa vào sườn mặt Mặc Uẩn Tề, an tâm nhắm hai mắt lại.

Một lát sau đó, Mặc Uẩn Tề mở mắt ra, nhịn cười kéo chăn qua, che phía sau lưng Cố Giai Mính, lúc này mới phát hiện miếng ngọc trên cổ Cố Giai Mính, đột nhiên nổi lên một ánh sáng trắng mỏng manh. Mặc Uẩn Tề kinh ngạc nhăn mày, miếng ngọc đó tạo thành một chùm ánh sáng màu trắng, giống như người bên cạnh hắn luôn nghĩ đến.

Mặc Uẩn Tề thử vươn một ngón tay, đụng chạm chùm sáng đó một chút, chùm sáng nhảy ở trên đầu ngón tay hắn một cái, ngay sau đó liền biến mất. Mặc Uẩn Tề nhíu mày nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, vừa mới nãy hình như hắn cảm nhận được một cảm xúc suиɠ sướиɠ. Gần đây đôi mắt hắn cũng có cảm giác giống vậy, dường như càng mẫn cảm.

Mặc Uẩn Tề nhìn miếng ngọc trên cổ Cố Giai Mính, nhìn thật lâu, tính chất của miếng ngọc này nhìn không tệ, kiểu dáng lại rất cổ xưa, giống một con rồng đầu đuôi quấn lấy nhau, vừa nhìn đã biết là cổ ngọc. Cố Giai Mính vẫn luôn đeo bên người, tựa như bảo bối không tháo xuống được, Mặc Uẩn Tề đột nhiên nghĩ đến khi ông chủ Đổng nói chuyện chỉ vào miếng cổ ngọc này, chẳng lẽ miếng ngọc rốt cuộc có bí mật gì sao? Có phải có liên quan đến hắn hay không?

Nghĩ nghĩ, Mặc Uẩn Tề đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, trong mơ mơ màng màng, trong đầu tựa như nằm mơ, nhảy ra một hình ảnh linh tinh: Một thiếu niên mặc cẩm y màu trắng lại thấy không rõ mặt, ngăn lại con đường, ngạo nghễ hỏi: "Ở địa bàn của ta lấy đồ, không lên tiếng nói năng đã muốn đi, ngươi cho ta là bùn nhão à?"

......

"Lấy món bảo bối nhất của ngươi tới đổi, ngoại trừ mạng của ngươi ra, thứ gì của ngươi quý giá nhất?"

......

"...... Ha ha, bảo bối này ta cầm, ngươi muốn thì tới tìm ta! Tìm được ta tính ngươi thắng!"

......

Sau khi Mặc Uẩn Tề tỉnh nhíu mày nhìn người chui vào trong lòng ngực mình đang ngủ say, bỗng dưng cảm thấy, thanh âm đó, có chút quen tai.

Editor có lời muốn nói: Chào mọi người, tui lặn hơi lâu ha, lâu lâu ngoi lên để cho mọi người biết tui còn sông :))). Tui sẽ ráng sắp xếp thời gian để hoàn bộ này, đừng lo mọi người, mình còn tầm 100c nữa hoàn há há ;)