Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi

Chương 42




Hai người kết hôn vào kỳ nghỉ hè, khi Úc Linh vừa kết thúc năm 2 đại học.

Kỳ thi cuối kỳ vừa xong, Úc Linh mang theo chiếc ba lô thể thao căng phồng đi tìm Khang Hiểu Bạch.

Cậu đã chọn chuyên ngành tài chính như mong muốn, còn Khang Hiểu Bạch lại học ngành nghệ thuật. Vì vậy, ngay từ đầu học kỳ năm 2, cả hai không còn học chung một khuôn viên trường nữa.

Nhưng may mắn là hai khuôn viên này khá gần nhau, thường xuyên có các hoạt động để hai người có cơ hội gặp mặt, và việc di chuyển giữa hai nơi cũng rất thuận tiện.

Úc Linh tìm thấy Khang Hiểu Bạch, cùng cậu ta chơi trong câu lạc bộ đến khi hoạt động kết thúc mới lấy hộp kẹo mừng từ trong ba lô ra.

Hộp kẹo không lớn lắm nhưng vô cùng tinh xảo, là thiết kế của Úc Linh, với sự góp ý của Phó Châu ở bên cạnh.

Từ khi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, tâm trạng của Úc Linh luôn rất tốt.

Cậu giống như một ly nước có ga, không ngừng sủi bọt hân hoan.

"Tớ sắp kết hôn với Phó tiên sinh rồi." Úc Linh ngồi trên ghế, hai tay cầm hộp kẹo cưới đưa sang, ánh mắt sáng ngời, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Wow!" Khang Hiểu Bạch đương nhiên biết chuyện Úc Linh sắp kết hôn, trước đó cậu ta đã háo hức từ lâu rồi. Nhưng lần này ngạc nhiên là vì hộp kẹo cưới mà Úc Linh tặng chính là loại của thương hiệu mà cậu ta rất thích, lại cực kỳ khó mua được.

"Chúc mừng, chúc mừng!" Khang Hiểu Bạch lập tức bóc một viên ăn ngay, vui sướng không tả xiết, rồi lại cầm hộp kẹo xoay qua xoay lại, nhìn tới nhìn lui: "Phong cách này nhìn là biết do cậu thiết kế rồi."

Úc Linh không nhịn được mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thêm đã phát hiện mình bị vây quanh.

Mấy người trong câu lạc bộ ngồi hàng trước nghe được liền ùa tới.

"Úc Linh, cậu thật sự sắp kết hôn rồi sao? Cậu còn trẻ thế này!"

"Sao chỉ có Khang Hiểu Bạch được ăn kẹo, bọn tôi không có à? Chúng tôi cũng muốn ăn!"

"Đúng thế đúng thế, cho tụi tôi xin chút lộc cưới với!"

Bình thường mọi người cũng hay đùa giỡn, quan hệ rất thân thiết, vừa nói vừa làm động tác định cướp lấy hộp kẹo trong tay Khang Hiểu Bạch.

Khang Hiểu Bạch ôm chặt hộp kẹo, vừa hét lên "Không cho không cho", vừa chui xuống gầm bàn.

Úc Linh cười đến không ngừng được, vội vàng mở ba lô thể thao của mình ra lục tìm.

Cậu như một chú chuột đồng tích trữ cả đống đồ, cứ hai ba hộp lại lấy ra một lần, hơn chục hộp kẹo cưới giống hệt nhau chất đầy trên bàn.

Lần này mọi người không cướp nữa, ai nấy đều sững sờ nhìn.

"Úc Linh, cậu thật sự mang nhiều vậy sao?"

Bị bao nhiêu người vây quanh nhìn chằm chằm, Úc Linh hơi đỏ mặt.

Cậu gật đầu, đứng lên phát kẹo cho từng người: "Tôi chuẩn bị sẵn rồi, mang đến để chia cho mọi người."

Dù Úc Linh vẫn là một người hướng nội, cậu luôn cảm thấy rất ngại nếu vì chuyện của mình mà làm phiền người khác, ngay cả khi đó là chuyện vui.

Nhưng đồng thời, cũng vì thực sự muốn chia sẻ niềm vui này, nên dưới sự khích lệ của Phó Châu, cậu mới mang theo cả một đống kẹo cưới đến đây.

Cậu nghĩ, nếu thật sự không có cách nào, thì nhờ Khang Hiểu Bạch giúp cậu đưa thiệp mời đi cũng được.

Nhưng không ngờ, mọi người lại nhiệt tình như vậy, vừa khéo tạo cơ hội cho cậu tự mình lấy hết can đảm để mời họ.

Úc Linh vốn ngoan ngoãn, lễ phép, mọi người nhận được kẹo mừng thì càng vui hơn. Một người tính cách sôi nổi liền hỏi: "Cậu và Phó tiên sinh định khi nào tổ chức hôn lễ vậy? Bọn tôi có thể tham gia không?"

Mối quan hệ giữa Úc Linh và Phó Châu không phải là bí mật. Phó Châu gần như mỗi ngày đều đón đưa cậu, hai người lúc nào cũng bên nhau. Vì vậy, mọi người đã quen thuộc, thậm chí còn hay trêu chọc Úc Linh bằng cách bắt chước cậu gọi "Phó tiên sinh".

Thực ra, câu hỏi ấy chỉ là lời nói đùa.

Dù chơi thân với Úc Linh, họ cũng không quen biết chú rể còn lại – Phó Châu, người đứng đầu tập đoàn Phó thị. Một đám cưới của gia tộc như vậy, chắc chắn không đơn giản, hẳn phải liên quan đến nhiều mối quan hệ phức tạp. Đó không phải kiểu đám cưới mà ai muốn tham dự là tham dự được.

Thế nhưng, vừa dứt lời, họ lại thấy ánh mắt Úc Linh sáng rỡ, niềm vui không giấu nổi hiện rõ trong đôi mắt cậu. Hai tai cậu cũng đỏ lên, giống như có gì đó ngượng ngùng.

"...Đương nhiên là được," Cậu Omega nhỏ giọng đáp, đôi mắt ngập tràn sự mong chờ, thậm chí hơi vấp váp khi nói, "Nếu... nếu mọi người sẵn lòng đến."

Thật ra, Úc Linh không có nhiều người để mời đến đám cưới của mình.

Từ khi Đỗ Âm qua đời nhiều năm trước, cậu gần như không còn liên lạc với bất kỳ người thân hay bạn bè nào. Phía Úc An Thật thì càng không cần nói đến.

Cậu đã nghĩ đi nghĩ lại, người cậu có thể mời, ngoài Khang Hiểu Bạch ra, chỉ đếm trên đầu ngón tay, không quá hai, ba người bạn thân thiết.

Phó Châu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cậu sẽ cảm thấy tủi thân.

Úc Linh thì không nghĩ vậy. Nhưng nếu có thêm nhiều bạn bè đến chung vui, tất nhiên là cậu sẽ rất vui mừng.

Mọi người nghe vậy thì phấn khích hẳn: "Làm gì có ai không muốn chứ! Thật sự có thể đi à?"

Úc Linh gật đầu liên tục, cực kỳ nghiêm túc: "Đến lúc đó, tôi sẽ gửi thiệp mời cho mọi người!"

Thiệp cưới vẫn chưa in xong, nhưng cậu đã vội lấy giấy bút ra, cẩn thận ghi lại địa chỉ gia đình của từng người.

...

Vào sinh nhật lần thứ 20 của Úc Linh, Phó Châu tặng cậu một hòn đảo nhỏ.

Lễ cưới của họ được tổ chức tại đó.

Việc chuẩn bị cho đám cưới kéo dài nhiều tháng, hòn đảo bắt đầu trở nên bận rộn từ rất lâu trước đó. Phó Châu và Úc Linh cũng chuyển đến đảo ở vài ngày trước lễ cưới.

Đám cưới này đủ xa hoa, số lượng khách mời còn đông hơn tiệc sinh nhật của Úc Linh gấp nhiều lần, các nghi thức và trình tự cũng phức tạp hơn nhiều.

Vào ngày cưới, cả Úc Linh và Phó Châu đều mặc bộ lễ phục trắng được thiết kế riêng. Hai người chỉ cần đứng chung một chỗ đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Úc Linh từng suy nghĩ rất nhiều, lo lắng mình sẽ không thể hiện tốt trong buổi lễ, thậm chí căng thẳng đến mức mất ngủ.

Nhưng đến lúc thực sự bước vào buổi lễ, cậu như bị cuốn theo trình tự đã được sắp xếp, suốt cả ngày đều tất bật đến choáng váng.

Khi buổi tiệc tối bắt đầu, Úc Linh dần thích nghi, mọi sự bồn chồn hay mơ hồ cũng tan biến, chỉ còn lại niềm vui tràn ngập.

Phần rượu mời trong lễ cưới là điều không thể thiếu.

Phó Châu đặc biệt dẫn Úc Linh đi ăn chút gì đó trước khi bắt đầu mời rượu, dặn dò người khác chỉ rót rượu có độ cồn thấp, uống tượng trưng một chút là đủ.

Nhưng có lẽ vì quá vui, Úc Linh uống nhiều hơn lúc nào không hay.

Nhìn Omega với đôi má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng phủ một tầng hơi nước, Phó Châu biết cậu không thể uống thêm nữa, bèn đưa cậu đến chỗ Tống Trân Thư để nghỉ ngơi.

Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn vừa từ tiệc cưới trở về phòng, đang ngồi thư giãn trong phòng nghỉ riêng.

Thấy Úc Linh say đến mức gần như không nhận ra người trước mặt, Tống Trân Thư khẽ cau mày: "Sao lại để Tiểu Linh uống nhiều thế này."

Phó Châu không nói gì, chỉ nắm tay dẫn Úc Linh đến ngồi cạnh Tống Trân Thư.

Vì địa vị của Phó Châu không hề tầm thường, nên tại buổi lễ cưới này, ngay cả những bậc tiền bối trong ngành đã nghỉ hưu từ lâu cũng đích thân đến dự. Phó Châu vẫn cần đi mời rượu, trò chuyện với khách mời một lúc.

Sau khi căn dặn Tống Trân Thư chăm sóc Úc Linh, hắn lại ra ngoài. Tống Trân Thư liền gọi người mang canh giải rượu đến.

Mặc dù say nhưng Úc Linh không hề làm loạn, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn khi tỉnh táo.

Omega vẫn mặc bộ vest trắng tinh khôi, trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không thể che được sắc đỏ do say rượu.

Ngay từ lúc Phó Châu dặn cậu ngồi yên, Úc Linh đã ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu không nhúc nhích chút nào.

Tống Trân Thư nhận ra, Úc Linh thực sự rất nghe lời.

Khi bà bảo uống canh giải rượu, cậu tự cầm bát uống hết sạch, không chừa lại giọt nào. Uống xong, cậu còn tự tay đặt bát trở về đúng chỗ.

Khi có người đến tẩy trang, Úc Linh cũng chỉ ngửa mặt, phối hợp hoàn toàn, không động đậy lấy một lần.

Nhưng khi nhắc đến việc đưa cậu về phòng nghỉ ngơi trước, Úc Linh lại nghiêm túc lắc đầu, gương mặt căng thẳng: "Phó tiên sinh bảo sẽ đến đón tôi."

"Con đúng là đứa trẻ ngoan..." Tống Trân Thư bật cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

Bà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Úc Linh, không nhịn được muốn trêu chọc cậu.

Bà đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu, nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười: "Tiểu Linh, con có bằng lòng gọi ta một tiếng mẹ không?"

Úc Linh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của bà, dù đôi mắt của cậu ngập nước nhưng vẫn sáng long lanh.

"Mẹ." Sau khi xác nhận người trước mặt là ai, Úc Linh gần như không hề do dự, lập tức gọi ra một tiếng.

Tống Trân Thư không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, ngạc nhiên đến ngây người. Bà ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kính Sơn, đối phương cũng mang ánh mắt bất ngờ nhìn lại.

Chỉ đến khi hoàn hồn, Tống Trân Thư mới vô cùng vui mừng. Bà nâng khuôn mặt Úc Linh lên, dịu dàng hôn nhẹ lên má cậu.

"Ngoan, ngoan lắm." Giọng nói của Tống Trân Thư khẽ run, mang theo chút xúc động: "Tiểu Linh ngoan quá."

Cảm giác ấm áp trên má khiến Úc Linh hơi nhột. Có vẻ cậu hơi ngượng ngùng, vội vàng cúi thấp đầu.

Phó Kính Sơn vẫn đang nhìn về phía này. Tống Trân Thư ngừng lại một chút rồi chợt nhớ ra ông, bà liền khẽ nắm lấy tay Úc Linh.

"Vậy còn bác Phó thì sao? Sau này con cũng đổi cách xưng hô, gọi ông ấy là ba được không?"

Lần này, Úc Linh có vẻ hơi căng thẳng. Cậu ngước mắt, rụt rè nhìn về phía Phó Kính Sơn đang ngồi trên ghế sofa đơn ở phía bên kia.

Thực ra, Phó Kính Sơn còn hồi hộp hơn cả cậu.

Ông biết mình vốn nghiêm khắc, trước nay không được lòng con cháu, cũng không biết cách gần gũi với bọn trẻ như Tống Trân Thư.

Nhưng không ngờ, sau một cái nhìn ngắn ngủi, Úc Linh vẫn gần như không chút chần chừ, cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: "...Ba."

Khoảnh khắc ấy, đồng tử của Phó Kính Sơn khẽ co lại.

... Có một đứa con Omega, quả nhiên khác biệt so với một đứa con Alpha.

Phó Châu từ nhỏ đã rất chững chạc, chẳng biết làm nũng là gì.

Không có việc gì sẽ chẳng buồn đếm xỉa đến ông, nếu có thì cũng chỉ gượng gạo và lạnh nhạt gọi một tiếng "ba", khiến người ngoài nghe được đều ngỡ rằng mối quan hệ giữa hai cha con chẳng mấy hòa thuận.

Phó Kính Sơn nhìn Úc Linh, vừa nghĩ thầm đứa trẻ này thực sự rất đáng yêu, vừa không kiềm được mà giơ tay xoa nhẹ lên đầu cậu.

Như đang vỗ một cây nấm nhỏ vậy.

Vì lần đầu tiên được người ta gọi như thế, ông không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị nhưng tràn đầy hài lòng, nhẹ giọng khen: "Đứa trẻ ngoan."

Tống Trân Thư ngồi ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười chế nhạo.

Ngay lúc đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra. Phó Châu bước vào, trên người thoang thoảng mùi rượu, nhưng dáng vẻ vẫn ung dung và trầm ổn như thường.

Vừa nhìn thấy hắn, Úc Linh đang ngồi trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy, giang tay về phía hắn.

Ánh mắt vốn bình thản của Phó Châu liền ánh lên nét cười, hắn bước nhanh đến bên cậu, chẳng chút do dự mà bế cậu lên.

Úc Linh mềm mại tựa người vào vai hắn, dụi hai cái rồi ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.

Tâm trạng của Phó Châu hiển nhiên cũng rất tốt, hắn vỗ nhẹ cậu, như đang dỗ dành.

Cách cư xử dịu dàng thế này, chỉ trước mặt Úc Linh hắn mới có.

Phó Kính Sơn chẳng buồn nhìn, chỉ có Tống Trân Thư là mỉm cười trêu ghẹo: "Ồ, đúng là dính nhau không rời."

Phó Châu khẽ cười, chẳng hề có ý định che giấu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Bên ngoài xong xuôi cả rồi, chúng con về phòng trước nhé?"

"Ừm." Tống Trân Thư gật đầu. Lúc này, Phó Châu mới bế Úc Linh rời đi.

Nơi họ ở là một căn biệt thự ven biển.

Sau khi người giúp việc dọn dẹp phòng xong thì đều tạm lui đi, không muốn làm phiền thêm.

Về đến phòng ngủ chính, bầu trời bên ngoài đã tối hẳn. Tấm rèm cửa sổ được kéo sang một bên, từ đây có thể nhìn thấy pháo hoa vẫn đang rực sáng bên bờ biển, dành riêng cho lễ cưới của họ.

Nhưng cả hai chẳng ai để tâm đến pháo hoa. Từ lúc bước vào phòng, Úc Linh đã chăm chú nắm lấy tay Phó Châu mà ngắm nghía.

Cậu áp hai bàn tay đang đeo nhẫn cưới của họ vào nhau, rồi lại tách ra để nhìn, như thể mãi không thấy đủ.

Cuối cùng, cậu còn cẩn thận cầm tay Phó Châu lên, đưa ngón áp út đeo nhẫn của hắn đến gần môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái đầy trân trọng.

Phó Châu đặt cậu ngồi trên mép bàn, nhìn Omega trước mặt mà trái tim gần như tan chảy.

Hắn nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn.

Là một nụ hôn thật nhẹ nhàng.

Đầu lưỡi mang theo chút men rượu khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của Omega, nhẹ nhàng liếm mút, cảm giác ngưa ngứa như lông vũ lướt qua khiến Úc Linh bất giác mở miệng.

Phó Châu không vội xâm nhập, chỉ dùng đầu lưỡi quấn quýt lấy cậu, khiến Omega cũng phải thò ra một chút lưỡi hồng, sau đó hắn mới từ tốn làm sâu thêm nụ hôn này.

Úc Linh không thể chịu nổi sự dịu dàng mà Phó Châu dành cho mình. Cậu bị mê hoặc đến quay cuồng, chỉ cảm thấy nụ hôn này còn khiến người ta say hơn cả rượu.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Châu mới khẽ lướt qua hàm răng của Úc Linh, chấm dứt nụ hôn sâu này.

Úc Linh không hề nghe thấy tiếng gõ, khi hai người rời môi, cậu dường như hơi bất mãn, nhẹ nhàng níu lấy tay Phó Châu, hé miệng định tiến tới lần nữa.

Phó Châu khẽ cười, giọng trầm thấp, sợ cậu ngã nên đỡ lấy, giúp cậu ngồi ngay ngắn lại.

"Đợi lát nữa hôn tiếp."

Úc Linh dường như hơi bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay, chỉ dùng đôi mắt trông ngóng nhìn hắn.

Là người hầu làm theo lời Phó Châu dặn, mang đến một bát canh giải rượu.

Phó Châu nhận lấy, đóng cửa lại, sau đó bế Úc Linh ngồi xuống sofa, tự tay khuấy đều canh, rồi từng muỗng từng muỗng đút cậu uống.

Uống được nửa bát, điện thoại Phó Châu vang lên, là tin nhắn từ Tống Trân Thư.

Đối phương biết hắn đã gọi canh giải rượu, liền nhắn nhủ rằng Úc Linh trước đó ở phòng nghỉ đã uống một bát rồi.

Phó Châu nhìn tin nhắn, ngừng lại trong giây lát, sau đó đặt bát canh xuống bàn, ngẩng lên hỏi Úc Linh: "Em uống rồi à?"

Úc Linh ngồi trên đùi hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu: "Dạ."

Phó Châu bật cười, bàn tay kéo vạt áo sơ mi ra, đặt lên bụng Omega, xoa nhẹ.

Mềm mại vô cùng.

Úc Linh bị hắn chạm phải chỗ nhột, cười khúc khích rồi nép người vào lòng hắn.

Phó Châu cũng cười, nói: "Tôi đút cho uống mà không nói gì, lỡ uống quá thì làm sao?"

Ánh mắt Úc Linh tràn ngập niềm vui, ôm lấy cổ hắn, đáp: "Phó tiên sinh đút, em đều uống hết."

Omega lúc say còn mềm mại hơn ngày thường, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười dịu dàng nhìn hắn khiến tim Phó Châu không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Hắn nhìn cậu hồi lâu, mày khẽ động: "Kết hôn rồi mà còn gọi Phó tiên sinh? Gọi tên tôi thử xem nào."

Đôi tay trắng muốt thon dài của Úc Linh nâng lấy gương mặt Phó Châu, nghe thấy yêu cầu ấy, hàng mi cậu khẽ rung.

Cậu mím môi, dùng đôi mắt lấp lánh hơi men của mình nhìn hắn chăm chú, xác nhận thật rõ ràng, rồi khẽ gọi:

"Phó Châu."

Lời vừa dứt, cánh tay đang ôm lấy eo cậu của hắn chợt siết lại, lực đạo rõ ràng mạnh hơn.

Ánh mắt Phó Châu tối đi: "Ngoan thế cơ à?"

Úc Linh nghe ra mình được khen, lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Hầu kết của hắn khẽ lăn, yêu cầu: "Vậy gọi thêm một tiếng "ông xã" nữa đi."

Úc Linh vừa được khen, đang trong trạng thái hợp tác nhất, lần này thậm chí không ngần ngại lấy nửa giây, liền mỉm cười gọi ngay, giọng nhỏ nhẹ:

"Ông xã."

Hai chữ ấy như có sức mạnh phi thường.

Phó Châu hít một hơi thật sâu, may mà lúc nãy hắn đã đặt bát canh xuống bàn, nếu không chắc chắn sẽ run tay làm rơi xuống đất mất.

Không cần nói thêm, chỉ bằng cách ngồi cũng có thể cảm nhận được, thứ gì đó nóng rực dưới chân Úc Linh càng lúc càng rõ ràng.

Omega ngồi không yên, khó chịu nhích người ra.

Nhưng cậu chưa kịp dịch đi chút nào, vòng eo đã bị một bàn tay lớn giữ chặt.

Bàn tay của Phó Châu nóng đến xuyên qua lớp vải, lực siết mạnh khiến người ta hơi sợ.

Úc Linh cúi xuống nhìn liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Phó Châu vuốt ve gáy cậu, khiến cậu khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi Úc Linh.

"Lát nữa lúc làm cũng gọi như vậy, có được không?"

Giọng hắn khàn đục, cách nói không chút dao động, khiến Úc Linh thoáng chốc cảm thấy như mình vừa nhận được một bài tập khó nhằn.

Khuôn mặt nghiêm túc của Úc Linh, hiện lên vẻ quyết tâm, cậu kiên định gật đầu: "Dạ được."

.....

Ngày hôm sau, trời rất đẹp, ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa làm căn phòng thêm rực rỡ.

Lần này Úc Linh tỉnh dậy sớm hơn cả Phó Châu. Mở mắt ra, điều đầu tiên cậu thấy là lồng ngực rắn chắc của hắn. Gương mặt đỏ ửng vì giấc ngủ, cậu áp má vào phần cơ ngực mềm mại, không nhịn được cọ nhẹ hai cái rồi mới trở mình quay đi.

Chỉ cần người trong lòng có động tĩnh, Phó Châu cũng lập tức nhạy bén mà cử động.

Cánh tay đang ôm lấy eo cậu siết chặt thêm. Úc Linh nằm quay lưng về phía hắn, ngừng lại trong chốc lát để chắc chắn rằng mình không làm hắn thức giấc, rồi mới tiếp tục hành động.

Khi Phó Châu tỉnh dậy, hắn thấy Úc Linh vẫn bị hắn ôm chặt lấy eo. Thân trên của cậu đã thò ra khỏi chăn, nằm sấp trên gối, chăm chú nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn của hai người.

Một tấm thẻ nhỏ xíu, đầu ngón tay cậu kẹp lấy góc, chăm chú nhìn đến mức không hề nhúc nhích.

Ánh mắt của Phó Châu tràn đầy sự dịu dàng. Hắn im lặng quan sát một lát rồi cúi xuống, hôn nhẹ vào gáy cậu.

Úc Linh cảm nhận được, liền gập cuốn giấy chứng nhận lại, cẩn thận nhét vào dưới gối, rồi xoay người lại.

Nhìn thấy hốc mắt của Omega hơi đỏ lên, Phó Châu lập tức cau mày.

"Bé cưng." Biểu cảm của hắn tràn đầy lo lắng, ngón tay xoa nhẹ gò má cậu, "Sao lại khóc thế này?"

Úc Linh lập tức cảm thấy xấu hổ, cậu vòng tay ôm lấy hắn, dùng vai hắn lau đi nước mắt.

Phó Châu không hề cử động, để mặc cậu cứ dịu dàng cọ cọ như vậy.

Sau khi lau khô, Úc Linh ngẩng mặt lên, trong đôi mắt còn ửng đỏ chỉ còn lại nụ cười mềm mại: "Phó tiên sinh."

Giọng điệu của cậu chậm rãi, âm lượng nhỏ nhưng cực kỳ chắc chắn: "Em nghĩ, chúng ta sẽ cùng nhau già đi."

Hơi thở của Phó Châu như ngừng lại trong giây lát, rồi hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Úc Linh giống như một bông hồng chưa từng được tưới tắm đủ đầy, không được ánh mặt trời sưởi ấm, thậm chí không ai tưới nước.

Cậu đã trưởng thành trong vô vàn khó khăn, những cánh hoa nhăn nhúm, không mấy khi nở rộ, việc cậu còn sống sót đã là một điều kỳ diệu.

Chính Phó Châu là người đã không ngừng tưới nước, bón phân, dẫn cậu ra ngoài ánh sáng, giúp cậu từ trạng thái bất an, sợ hãi ban đầu dần dần học cách tin tưởng rằng bản thân mình xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp.

Phó Châu hiểu rằng, cậu có thể nói ra những lời này, chứng tỏ hắn đã mang lại cho Úc Linh đủ cảm giác an toàn.

Vì thế, hắn không khỏi xúc động, gần như cảm thấy hốc mắt của mình cũng cay xè theo cậu.

Alpha nhắm mắt thật sâu, vùi mặt vào cổ Úc Linh, dường như khẽ bật cười:

"Tôi sẽ cố gắng già chậm một chút."