Mặt Úc Linh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, càng không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia.
Cổ tay bị trói, cậu có phần khó khăn trong việc giữ thăng bằng, ngồi trên đùi Alpha, cậu cựa quậy một cách bất an, như thể sợ sẽ ngã ngửa ra phía sau.
Nhưng lo lắng này rõ ràng là dư thừa.
Phó Châu ngồi vững vàng bên mép giường, một tay vòng chắc chắn qua eo gầy của cậu, tay kia giữ lấy sau gáy, ấn đầu Úc Linh lại gần để tiếp tục hôn cậu.
Lần này nụ hôn trở nên dịu dàng hơn.
Đôi môi mềm mại của cậu bị Alpha nhẹ nhàng chiếm lấy từng chút một, chậm rãi thưởng thức như đang tìm cách khiến Úc Linh thoải mái.
Úc Linh thở dốc, cơ thể dần trở nên mềm nhũn, sắp không còn ngồi vững được nữa.
Omega bắt đầu phản ứng, dường như muốn đưa tay ôm lấy người đối diện, nhưng vừa động cánh tay thì lại nhớ ra rằng cổ tay mình vẫn đang bị trói.
Thế là cậu nhẹ nhàng giãy nhẹ, miệng phát ra âm thanh yếu ớt, mong Phó Châu sẽ tháo nó ra.
Phó Châu lại như không hiểu ý, nhân lúc Omega hé miệng, đầu lưỡi của hắn lướt qua kẽ môi và hàng răng cậu, rồi tiếp tục thâm nhập sâu hơn, dẫn dắt Úc Linh hòa nhịp.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài rất lâu, khiến Úc Linh dần chìm vào trong đó. Pheromone không thể kiềm soát được mà lan tỏa ra ngoài, hoàn toàn bị Phó Châu dẫn dắt.
Ngay cả khi nụ hôn của Alpha dời xuống cổ, cúc áo ngủ trên cổ áo rộng của cậu đã bị tháo ra hơn nửa, Úc Linh cũng không nhận ra.
Cho đến khi bàn tay đang giữ sau gáy bỗng dưng chuyển xuống, ấn nhẹ vào giữa hai người.
Như một con thú nhỏ bị bắt trúng điểm yếu, mắt Úc Linh thoáng run rẩy, cậu vội vàng tránh nụ hôn của Phó Châu, ánh mắt lơ đãng trong màn sương, giờ lại lóe lên vài phần kinh ngạc.
Úc Linh thực sự ngây ngô trong chuyện này, nơi đó của cậu chưa từng bị ai chạm đến.
Qua lớp vải của chiếc quần ngủ, cậu đỏ mặt, muốn khép chặt hai chân lại, nhưng với tư thế ngồi đối diện thế này, điều đó rõ ràng là không thể.
Cậu muốn đẩy Phó Châu ra, nhưng cổ tay lại bị trói chặt không thể nhúc nhích.
"Phó tiên sinh......." Omega hoảng hốt cảm thấy bản thân như bị kiểm soát hoàn toàn, giống một con cá đợi bị làm thịt.
Một tay Phó Châu ấn lên chân cậu, giữ cơ thể người trong lòng không ngã. Tay còn lại hắn nhẹ nhàng di chuyển, khiến Úc Linh lập tức căng cứng, hốc mắt đỏ lên vì xấu hổ.
"Vậy ra là em cũng có phản ứng với tôi."
Dù hơi thở của Alpha cũng nặng nề, nhưng từ lúc hắn nói muốn "dạy dỗ" người, vẻ mặt của hắn vẫn chưa hề lơi lỏng.
Trong mắt hắn hiện lên tia nóng rực khó lường, vừa tối vừa sâu thẳm, khiến người ta cảm nhận được một loại nghiêm khắc.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Úc Linh cảm thấy sợ hãi vào lúc này.
Rồi cậu nghe Phó Châu nhàn nhạt nói: "Cứ tưởng em không hề thích tôi."
Úc Linh cứng đờ người, cứ như bị những lời này dọa cho choáng váng.
Cậu không hiểu sao Phó Châu lại nói như vậy, tim Omega chợt siết lại, sắc mặt cũng vì thế mà tái đi.
Ngay cả hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí tựa hồ cũng ngưng đọng lại.
Nhưng đúng lúc này, cái tay của Phó Châu lại cố ý trêu đùa cậu.
Cảm giác như có dòng điện xẹt qua khắp cơ thể, Úc Linh đạp chân vào ga giường, cố sức vùng vẫy, nhưng Phó Châu chỉ cần một tay đã giữ chặt eo cậu, dễ dàng khiến cậu bất động.
Alpha ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm tựa như bị bao phủ trong lớp sương mù dày.
"Trước đây em nói thích tôi, là lừa tôi sao?"
Úc Linh gần như muốn khóc, vừa nghe thấy thế đã lắc đầu điên cuồng.
Cậu muốn ngăn Phó Châu lại, nhưng hai tay bị giữ phía sau, không thể cử động.
Đến lúc này, Úc Linh mới nhận ra lý do Phó Châu cột cổ tay mình lại.
Cậu đã làm sai điều gì đó, và Phó Châu đang trừng phạt cậu.
Nhưng cậu không biết mình đã sai ở đâu.
"Không... không lừa ngài mà." Đôi mắt Omega đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, lẫn trong tiếng nức nở.
Phó Châu cau mày nhẹ, thoáng có vẻ không nỡ.
Tay hắn theo bản năng vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy yếu của cậu, nhưng gương mặt vẫn không mảy may thay đổi.
Alpha chăm chú nhìn Úc Linh, cất giọng chậm rãi: "Vậy sao khi nghe thấy tin đồn, em lại không cảm thấy gì?"
Hắn kéo lớp áo vướng víu ra, ngón tay lại tàn nhẫn nhấn thêm, khiến toàn thân Úc Linh run rẩy, phát ra tiếng nức nghẹn.
"Nếu tôi ngoại tình, kết hôn với người khác, em cũng thấy không sao phải không?"
Úc Linh còn quá ngây ngô, lần đầu bị đối xử thế này, cậu hoàn toàn không chịu nổi.
Nhưng dường như Phó Châu đang muốn dùng cách này để ép cậu trả lời. Nếu không thành thật đáp lại, ngón tay sẽ không chịu buông.
Cảm giác khó chịu lan khắp người, tâm trí càng hoang mang bất an, sự giày vò khiến Úc Linh gần như sụp đổ.
Cậu lắc đầu, cuối cùng bật khóc thành tiếng: "Không phải... không phải là không sao."
Phó Châu dùng tay kia nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài, động tác dịu dàng nhưng giọng điệu vẫn bình thản: "Thấy tin đồn giữa tôi và người khác, trong lòng em có thoải mái không?"
Úc Linh đã bị dọa đến mức không còn dám nói dối, sẵn sàng trả lời tất cả.
Người Omega nóng hổi, khóc thút thít, khẽ lắc đầu: "Không... không thoải mái."
"Không thoải mái mà lại nói không sao, có phải là nói dối không?"
Úc Linh khóc đến kiệt sức, đầu gục xuống vai Phó Châu, nước mắt thấm ướt lớp áo của Alpha, ẩm ướt và nóng hổi.
Cuối cùng, cậu nói ra lý do của mình: "... Em không muốn ảnh hưởng đến công việc của ngài, công việc... rất quan trọng, mà em không giúp được gì cho ngài cả."
Giọng nói của Omega mềm mỏng và khàn đặc, kèm theo tiếng nức nở, nghe thật đáng thương và tủi thân.
Phó Châu như không thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng nữa, khẽ thở dài một hơi.
Ngón tay hắn khẽ rời đi, dịu dàng chăm sóc cho Úc Linh, khiến cậu run rẩy đến độ không còn chút sức lực, cuối cùng nép mình trong vòng tay Alpha, cơ thể dần buông lỏng.
Hương hoa hồng thoang thoảng lan tỏa trong không khí, kèm theo một chút đắng chát.
Phó Châu khẽ lau đi vệt nước mắt, ôm cậu vào lòng, giúp cậu sửa lại chiếc quần ngủ đang trễ xuống, sau đó nâng cậu lên, chỉnh lại tư thế.
Hắn dựa người vào đầu giường, để Úc Linh dựa vào trên người hắn.
Lúc này cả người Omega vừa nóng vừa mềm, tùy ý để người khác đùa nghịch.
Phó Châu nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, cảm nhận nhịp thở của Úc Linh dần đều đặn, hắn mới cất giọng trầm thấp.
"Úc Linh, chúng ta đang yêu nhau."
"Trong mối quan hệ này, cả hai phải bình đẳng, cùng đem lại niềm vui cho nhau. Trách nhiệm của tôi là làm em hạnh phúc, không phải để em chịu đựng vì tôi."
Alpha đưa tay chậm rãi tháo chiếc cà vạt, động tác tỉ mỉ và kiên nhẫn.
"Có chuyện gì khiến em không vui, phải để tôi biết."
"Nói trực tiếp với tôi, cho tôi cơ hội dỗ dành em, hoặc cứ nổi giận, trút giận vào tôi, đều được."
Phó Châu tháo cà vạt nhanh gọn, vứt qua một bên, rồi nhẹ nhàng nâng cổ tay gầy guộc của cậu lên quan sát, thấy trên đó lưu lại vài vết đỏ nhạt vì cậu đã giãy giụa.
Hắn cúi xuống, đôi môi mỏng khẽ chạm vào làn da ấy, giữ yên thật lâu.
Cho đến khi Úc Linh vì ngượng ngùng lúng túng mà khẽ động đậy, Alpha mới nhẹ nhàng buông ra.
Úc Linh gục đầu vào ngực hắn, im lặng không nói, hai tay giấu trong lòng.
Thấy vậy, Phó Châu khẽ cười.
"Úc Linh."
Alpha đưa tay chạm nhẹ vào cằm cậu, như muốn dò hỏi xem cậu có muốn ngẩng đầu lên không.
Vài giây sau, cái đầu nhỏ khẽ nhúc nhích, cuối cùng Úc Linh miễn cưỡng ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn.
Đôi gò má và cổ của Omega vẫn còn ửng đỏ, đuôi mắt hơi sưng, khóe mắt vẫn còn lưu lại vệt nước.
Cậu vẫn giữ tư thế tựa trên ngực Phó Châu, chỉ dám liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng quay đi.
Nhưng ít ra cậu đã không còn cúi mặt giấu kín nữa.
"Mối quan hệ cần duy trì bằng sự giao tiếp," Giọng Phó Châu đã dịu dàng đến mức khó tin. Hắn giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của cậu, tiếp tục nói, "Nếu có vấn đề mà không nói ra, sẽ gây tổn thương cho cả hai."
Alpha hơi nhíu mày: "Em vì chuyện này mà tổn thương, không cảm thấy an toàn trong mối quan hệ này, không thể hiện sự quan tâm, tôi cũng sẽ rất buồn."
Nước mắt trong đôi mắt lấp lánh của Úc Linh khẽ run lên.
Omega cắn môi, lặng lẽ nhìn Phó Châu, trong lòng bỗng chốc cảm thấy thật khó tin.
Thì ra Phó tiên sinh cũng sẽ buồn bã vì cậu sao?
"Em sợ gây phiền phức cho tôi, cái gì cũng không muốn nói với tôi, thậm chí có vẻ như chẳng bận tâm nếu tôi bị người khác cướp mất." Phó Châu khẽ thở dài, ánh mắt trở nên dịu dàng, tràn ngập tình cảm ấm áp.
Là người lớn tuổi hơn, hắn buông bỏ vẻ chững chạc điềm tĩnh của mình, nhẹ nhàng bày tỏ tâm tư với người yêu nhỏ: "Tôi cũng sẽ vì vậy mà tự nghi ngờ bản thân, sợ rằng có khi em thật ra cũng không hề thích tôi."
Úc Linh chợt cúi xuống ôm chặt lấy cổ hắn.
Hương hoa hồng trên người Omega phảng phất bay tới, vừa ngọt ngào vừa đắng chát, nồng nàn tỏa vào lòng người.
"Em thích ngài," Úc Linh lên tiếng, giọng nói mang chút nghẹn ngào, như thể rất lo lắng, cậu ôm chặt lấy hắn, trầm giọng nhấn mạnh, "Thật sự thích ngài."
Phó Châu như ngừng thở.
Trong một khoảnh khắc mơ hồ, hắn như chìm đắm trong mật ngọt tràn ngập hương hoa hồng, lần đầu tiên hiểu được thế nào là vị ngọt.
Alpha lấy lại tinh thần, giọng khàn khàn lên tiếng: "Em rất quan trọng, bất kỳ yêu cầu nào của em, đối với tôi đều không phải là phiền phức."
Phó Châu đưa tay ra giữa hai người, đặt lên ngực Úc Linh, khẽ nói: "Tôi cần em đề xuất yêu cầu với tôi, để xác định vị trí của tôi trong lòng em."
"Em hiểu chứ?"
Úc Linh từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu.
Phó Châu lại nắm lấy cổ tay cậu, để vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.
"Lúc nãy tôi đã trói em lại, còn lớn tiếng với em, là vì tôi mất kiểm soát trong giây phút ấy, xin lỗi em."
Nói xong, Alpha đỡ lấy hai bên hông Úc Linh, để cậu ngồi lên người mình.
Đợi Omega ngồi vững, hắn đưa hai tay mình ra, cười hỏi: "Em cũng trói tôi lại một lần, để xả giận nhé?"
Úc Linh ngồi trên bụng hắn, dường như có thể cảm nhận được cơ bụng bên dưới đang phập phồng theo từng hơi thở.
Omega ngẩn người nhìn Phó Châu, rồi rất nhanh đẩy tay hắn ra, lắc đầu.
Trong mắt Phó Châu vẫn còn ý cười: "Vậy tôi phải đền bù thế nào đây?"
Hắn cựa mình một chút, khiến Úc Linh hơi chao đảo, cậu hoảng hốt vịn vào ngực hắn.
Alpha giục: "Tiểu Linh, đề xuất một yêu cầu đi."
Úc Linh khẽ nhíu mày, nhìn hắn, dường như đã suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi mới nhẹ giọng nói:
"Vậy... ngài hôn em thêm một lần nữa đi."
Nói xong, cậu lập tức đỏ bừng mặt, quay mặt sang hướng khác, bối rối thấp giọng bổ sung thêm.
"Không phải kiểu lúc đầu."
"Phải... dịu dàng một chút cơ."