4. "Cảm ơn ngươi..."
Tôi cuộn tròn trong chăn, nhìn Tạ Thanh Phái nằm trên mặt đất mà cảm ơn hắn.
"Cha cô rốt cuộc nuôi dạy cô kiểu gì thế? Dạy cô thành..." Tạ Thanh Phái hình như có từ không nói ra được, đợi một lúc hắn tiếp tục nói "Nuông chiều từ bé, trong mắt không coi ai ra gì, không biết lễ nghĩa!"
Tôi đoán, Tạ Thanh Phái đã phải dùng hết vốn từ lịch sự nhất của hắn để nói.
Kỳ thực, hắn nói không sai. Ngày trước, thế lực Bá gia rất lớn, ngay cả Duệ thân vương được Hoàng thượng sủng ái cũng phải nể mặt vài phần. Với thân phận lục tiểu thư Bá gia, dù là con vợ lẽ thì tôi sinh ra cũng coi là lá ngọc cành vàng, nhận được sự nuông chiều.
Nhưng thực tế thì sao?
Mẫu thân vì sinh tôi khó mà mất, tôi được xếp đến một căn phòng nhỏ trong tiểu viện ở Bá gia, ngày thường ít khi gặp cha, cũng ít ra ngoài.
Thi thoảng gặp huynh, tỷ thì tôi chẳng khác gì bao cát trút giận, bị họ bắt nạt.
May thay tính khí tôi lành, không thích tức giận chứ đừng nói đến mưu mô toan tính, trước giờ không tham gia vào những cuộc đấu đá trong nhà. Cho nên tôi mới có thể bình yên vô sự mà lớn lên.
Bá gia không thiếu, thức ăn và đồ dùng của tôi đều là thứ tốt. Đây là lần đầu tôi phải chịu khổ khi bị bắt lên núi.
Tạ Thanh Phái đòi tiền, tôi biết khoản nợ giữa hắn và cha tôi là không thể lấp đầy.
Bình tĩnh suy nghĩ, nếu tôi không vừa mắt Tạ Thanh Phái thì hắn đã một đao giết tôi từ đầu rồi.
Dù gì đi nữa... tiền của hắn cũng không quay lại được.
Bởi vì cha tôi phá sản rồi!
5. Mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc Tạ Thanh Phái giết vị Hồ Vi Viễn tuần phủ Lương Châu kia.
Cha tôi chuyển từ Giang Nam tới kinh thành, có được sự ủng hộ của thái tử điện hạ, là một thương nhân có thế lực mạnh. Hai tháng trước, dưới sự bày mưu của thái tử, ông ấy đã chi rất nhiều tiền để mua được mạng của Hồ Vi Viễn, Tạ Thanh Phái là thợ săn tiền thưởng đã tiếp nhận mối làm ăn này.
Trong vòng ba ngày, Hồ Vi Viễn chết thảm trong nhà, Tạ Thanh Phái làm việc gọn gàng, hầu như không để lại dấu vết.
Sau khi người chết, thái tử điện hạ lại cấu kết với Văn Thần Khâu ăn bớt lương thảo, bị hoàng thượng phế truất. Tứ hoàng tử Chu Hám lên thay, mà vị Hồ Vi Viễn kia lại là người của tứ hoàng tử cho nên không muộn để trả thù.
Sau đó cha tôi làm ăn đi xuống. Còn bị một thương nhân khác tên Tiền Tuấn chèn ép. Dưới sự giật dây của tứ hoàng tử, người này kết giao với sứ thần Ba Tư Casper. Hai người họ ra sức chiếm lấy con đường vận chuyển Tây Vực. Tổng cộng có ba con đường nhưng tới một con đường cha tôi cũng không được.
Cha tôi gần như phá sản trong một đêm.
Mấy cửa hàng lúc trước dựa vào Bá gia nay cũng đến đòi nợ, cha tôi đến bước đường cùng thu dọn hành lý cùng cả nhà rời kinh thành.
Đi rồi, vậy mà họ lại bỏ tôi lại.
Vì tiểu viện hoang vắng có lẽ cha tôi đã quên mất còn có một đứa con gái này.
Khi tôi ngủ dậy, cả Bá gia đã không còn một ai. Tạ Thanh Phái tới muộn, chỉ có thể bắt được một lục tiểu thư không có giá trị gì như tôi.
Căn bản những người trong Bá gia không hề quan tâm tới tôi. Aiz, nhận phải một vố như thế, Tạ Thanh Phái chắc quyết định rồi.