Sau Khi Bạo Hồng Tôi Cầm Huy Chương Thế Vận Hội Olympic

Chương 1: Trọng sinh




Quý Trích Nguyệt sau khi chết mới biết được chính mình là thiên kim giả trong quyển tiểu thuyết《 Thiên kim thật dựa hệ thống trà xanh bạo hồng 》

Thiên kim giả, nhìn tên đoán nghĩa, chính là trong toàn truyện đóng vai một vị nữ phụ, là đối đầu với thiên kim thật Quý Trà.

Quý Trích Nguyệt chết ở trong truyện khi được một phần tư diễn biến

Đối với người đọc mà nói, cô chỉ là một cái nữ phụ không ngừng tìm đường chết

Còn đối với chính cô tới nói, đó là cả cuộc sống, cuộc sống ngắn ngủi dừng hẳn ở tuổi 23.

23 tuổi, cũng mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học, liền trải qua khó khăn của thế gian, ở thời điểm được đến một chút ngọt, thế giới tặng cho cô một kích sợ hãi

Cha mẹ thân sinh của cô, chết trước khi cô nhảy lầu.

Bọn họ vì bệnh trầm cảm của Quý Trích Nguyệt, giả dạng làm hàng xóm, mang cô từng chút thoát ra

Đúng vậy, trước đó Quý Trích Nguyệt chưa từng gặp cha mẹ thân sinh. Sau khi sự kiện thiên kim giả giới giải trí được đem ra ngoài ánh sáng, cô cự tuyệt tất cả việc gặp mặt, video, điện thoại, bưu kiện của họ.

Quý Trích Nguyệt khiến cho bọn họ tránh ra, không cần phiền đến cô.

Sau khi sự tình bại lộ, cô không cách nào tiếp nhận mình là thiên kim giả, rơi vào vô tận khủng hoảng.

Chỉ là toàn thế giới đều đã biết Quý Trích Nguyệt là thiên kim giả, các fan đều là yêu quý thiên kim thật Quý Trà, mà chính mình cái gì cũng không phải, cái gì cũng không biết làm.

Tu hú chiếm tổ hai mươi năm, dân mạng phẫn nộ đem cô bao phủ.

Bọn họ mắng cô là Thần Xui Xẻo của nhân gian, mắng cô cái gì cũng không làm tốt, người đại diện của cô từ chức, trợ lý từ chức, chính bản thân mình bị toàn dân mạng bôi đen, sự nghiệp rối tinh rối mù.

Ngay cả trong sinh hoạt, ăn cơm hộp không có đũa, ra khỏi cửa luôn có đồ vật trên trời rơi xuống mà bám theo, không phải bị chó sủa thì chính là bị mèo cào, giống như tất cả bất hạnh đều tìm đến cô, muốn cô trả lại đại giới 20 năm tu hú chiếm tổ.

Một nhà thiên kim thật Quý Trà hòa thuận vui vẻ: "Ba ba, con không cần ăn cái này, đừng gắp cho con!"

Mỗi khi có trường hợp này, giống một lần mang ra thủ đoạn mềm dẻo, làm cho lòng cô máu tươi đầm đìa. Sự sủng ái đó, cô chưa từng được nhận qua.

Quý Trà làm trò trước mặt cha mẹ: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta là người một nhà. Ba mẹ đều rất tốt với ta, là muốn bồi thường với ta. Ngươi lại có ý tưởng khác nha."

Đôi mắt mỹ lệ của nàng ta ướt dầm dề, thuần khiết vô tội như thế.

Cha mẹ nuôi đau lòng con gái thân sinh, cả mặt đều không vui: "Quý Trích Nguyệt, bình thường bọn ta dạy ngươi như nào, ngươi làm sao có thể sinh ra ghen ghét tâm tư? Quý Trích Nguyệt, ngươi làm chúng ta quá thất vọng rồi"

Cô từ nhỏ đều để ý đánh giá của cha mẹ, vội vàng xin lỗi, "Không phải, không phải, ta không có."

Cha mẹ nuôi cả giận nói: "Còn không có?"

"Ta...Ta, thực xin lỗi. Quý Trà, thực xin lỗi."

Em trai dùng ly nước ném cô, "Quý Trích Nguyệt cô mới không phải chị gái của tôi, Quý Trà mới là chị gái của tôi, chị ấy rất tốt với tôi! Cút ngay, cút, nhà tôi không cần cô!"

Mảnh vỡ nhỏ văng đến mặt cô, máu tươi đầm đìa, người một nhà đều làm như không thấy, đều vây quanh em trai, "Ngôi sao, có bị thương hay không?"

Thẳng đến một ngày, sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến giá trị thị trường của Quý thị, cha mẹ nuôi nói "Gen kém chính là gen kém, gen hạn mức cao nhất." ( đoạn này mình không hiểu lắm)

Cô mới hoàn toàn hỏng mất, dọn ra khỏi Quý thị, một mình sống.

Lúc này cô lâm vào chiều sâu hậm hực, nhốt mình ở phòng thuê không dám ra cửa, rèm cửa cũng kéo chặt, sợ bị phóng viên chụp được.

Suốt đêm mất ngủ, còn có bệnh kén ăn. Thuốc ngủ nhanh chóng đào rỗng cả thân thể.

Cô lúc đó hậm hực trầm trọng nửa năm, ai cũng không muốn gặp.

Đây là cái giá phải trả khi bị ôm sai sao? Xung quanh hết thảy tối tăm, làm cô thở không nổi.

Lúc này cha mẹ ruột lo lắng cho tình huống của cô, chuyển đến phòng cách vách, bọn họ biết cô không muốn thấy họ, liền giả thành hàng xóm mới tới, gõ vang của phòng cô, cùng cô vượt qua một ngày lại một ngày.

Bọn họ mang cho cô thật nhiều hoa ở ban công, ngày xuân ở dưới ánh mặt trời theo gió lay động, ôn nhu như vậy.

Giống như ánh mắt ôn nhu của mẹ.

Bọn họ cho cô nếm thử măng của ngày xuân

Ba ba vì cô đến vùng ngoại ô câu cá, canh cá làm ra đều cực kỳ tươi ngon.

Lần sau bọn họ đưa cô đi vùng ngoại ô câu cá, nếu bỏ qua việc cô một con cũng không câu được thì tốt rồi.

Cô cùng mẹ đi hái quả dại, ba ba lén lút đem vị trí cần câu của hai người đổi.

Kỳ thật cô cảm giác được, trên thế giới không có yêu thương vô cớ. Bọn họ có lẽ là cha mẹ thân sinh của cô, ở bên cạnh bọn họ, cô cảm nhận được yêu thương cùng quan tâm từ nhỏ không có được.

Cho nên khi bọn họ nói: "Trích Nguyệt, chúng ta đổi một cái thành thị sinh hoạt đi"

Cô gật đầu nói được, bọn họ đều ngập tràn hy vọng, chuẩn bị bắt đầu lại môt lần.

Ba ba đến một thành phố khác thuê phòng ở, công tác cũng an bài đến không sa biệt lắm. Hành lý trong nhà đóng gói tốt, vé máy bay cũng đã lấy xong.

Bọn họ về quê lấy đồ vật, lúc quay về, đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ.

Cô ngồi ở hàng ghế sau không có chuyện gì, ba ba ngồi trên ghế điều khiển, mất mạng tại chỗ.

Mẹ chỉ còn lại một hơi, cô ôm lấy bà, khóc lóc dính đến mí mắt có máu, máu ấm áp mà dính nhớp.

Bà giơ tay sờ mặt cô: "Nguyệt Nguyệt của ta, Nguyệt Nguyệt của ta, như vậy liền rất tốt, rất tốt..."

"A di, a..." Cô khóc đến nói không hoàn chỉnh.

"Đừng khóc." Lòng bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt của cô.

Thẳng đến cuối cùng, cô cũng chưa kịp gọi bọn họ một tiếng ba mẹ.

Cô không nghĩ ra được, vì cái gì, vì cái gì cái giá phải trả khi bị ôm sai lớn như vậy. Cô lâm vào tự trách thật sâu, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Khóc một lần cuối cùng, một lần cuối cùng.

Người đại diện lúc trước Tiết Đại Manh hỗ trợ, cùng nhau làm hậu sự cho cha mẹ.

Con gái mà bọn họ nuôi hai mươi năm Quý Trà đều không tới giữ đạo hiếu, đi Cannes lãnh thưởng, nhận cúp, hào quang chiếu người.

Thẳng đến khi cha mẹ mất, Quý Trà một lần đều chưa từng xuất hiện.

Tiết Đại Manh khuyên nàng: "Tiểu Nguyệt, nén bi thương, đừng nghĩ không thông"

Quý Trích Nguyệt không thoát ra được, ba mẹ tang sự một thời gian sau, lựa chọn nhảy lầu.

Trong quyển sách này, sau khi cô chết, Quý Trà tiếp tục mượn hệ thống trà xanh, một đường thu phục đại lão.

Quý Trích Nguyệt trên mặt nước mắt, cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân vận số của chính mình năm nay không may mắn.

Vận khí của cô, tất cả đều bị cái hệ thống trà xanh của Quý Trà trộm mất!

Mà mẹ nó cái hệ thống ngọc thạch này vậy mà là đồ gia truyền của Quý gia, không phải là Quý thị đồ vật.

Bởi vì vận khí bị trộm, cuộc sống của nàng mới liên tục gặp trắc trở.

Ngược lại, Quý Trà bằng tích phân vận khí, đổi các loại đạo cụ, cơ thể mùi thơm trà xanh, làm các nam nhân muốn ngừng mà không được, làm các đại lão yêu nàng ta, giúp nàng ta...

【 Quý Trích Nguyệt, cục xuyên thư cho cô một cơ hội, xuyên đến《 Sau khi xuyên tôi thành toàn thôn đoàn sủng 》, chữa trị cốt truyện tan vỡ, đem đại kết cục HE, người đọc bình luận. Sau khi thành công, cục xuyên thư cho cô một cơ hội trọng sinh. Tiếp thu hay không: Yes, No】

Cô lựa chọn Yes.

Ở《 Sau khi xuyên tôi thành toàn thôn đoàn sủng 》trùng sinh sống 5 năm, một bên chữa trị cốt truyện, một bên tìm việc làm, bệnh trầm cảm cũng tùy theo mà tốt lên, tính tình một lần nữa rộng rãi hoạt bát.

Hơn nữa, cô có một cái sở thích _____ bắn tên.

Trời xui đất khiến, cô tiến vào đội tuyển Tỉnh, nhất chiến thành danh!

Cô rõ ràng chính xác lấy bắn tên là mộng tưởng đuổi theo, chịu khổ chịu khó luyện tập 5 năm, đoạt được quán quân Giải Vô Địch Thế Giới.

Đứng ở trên đài cao đầy hoa tươi cùng vỗ tay, cô hôn kim bài một chút.

Cờ đỏ năm sao ở sân thi đấu bắn tên từ từ nâng lên, quốc ca vang lên.

Quý Trích Nguyệt nhìn phương hướng cờ đỏ, hốc mắt ướt át.

Mẹ, ta làm được, nhưng cô đã đáp ứng người "Đừng khóc", cô đã không còn khóc rồi. Các fan gọi cô là người sắt Quý Trích Nguyệt.

Ta như vậy, các ngươi có hay không cảm thấy kiêu ngạo?

Toàn sân thi đấu bất luận là đến từ quốc gia nào, đều hô "China, Quý Trích Nguyệt, China, Quý Trích Nguyệt..."

Vang vọng cả sân vận động.

Huấn luyện viên ở dưới đài điên cuồng rớt nước mắt, các sư huynh sư tỷ ôm nhau khóc thút thít.

Cô ở trên đài thưởng, mặc áo đồng phục đội quốc gia, má phải vẽ quốc kỳ, nội tâm trào ra vô hạn tự hào cùng thỏa mãn.

Cô lúc này còn không phát giác được, hận ý trong lòng ban đầu đều đã trôi đi không sai biệt lắm. Thay thế chính là tâm trạng làm đất nước vẻ vang.

Đáng tiếc sau khi Giải Vô Địch Thế Giới kết thúc, phong thấp viêm khớp ngón tay của cô lại tái phát. Sau giải phẫu khôi phục không tốt, cuối cùng không kéo nổi cung tiễn.

Đột nhiên từ chỗ cao ngã xuống, không thể tham gia thế vận hội Olympic. Cô có chút phiền muộn, đi đến bên hồ giải sầu, vừa vặn cứu được cái tiểu hài tử ngịch nước.

Bởi vì hồ nước lạnh băng, cô đem tiểu hài tử đưa ra mặt băng, không còn sức lực tiếp tục đi lên.

Lúc này, toàn truyện cũng nghênh đón đại kết cục. Nhiệm vụ xuyên thư của cô thuận lợi hoàn thành.

【 Khởi động trọng sinh khen thưởng, kế tiếp, cô sẽ trọng sinh quay về trong quá trình quay chụp《 được mùa mùa 》, vì cứu một cái nam hài rơi xuống nước, 21 tuổi thiếu chút nữa chết đuối, là Tô Việt đem cô cứu lên. 】

Trải qua mấy trăm lần đến sân thi đấu, Quý Trích Nguyệt tâm sớm đã cứng cỏi không thúc giục, nghe được thanh âm, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị trọng sinh.

【 Đếm ngược 5 4 3 2 1, trọng sinh mở ra! 】

"Khụ khụ khụ!" Quý Trích Nguyệt sặc ra mấy ngụm nước, lồng ngực truyền đến từng đợt đau buốt, xương sườn dường như là bị ấn chặt đứt.

Trước mắt có một cái mặt dần dần phóng đại, nam nhân đến càng gần.

Nam nhân, chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ bắn tên của cô.

Quý Trích Nguyệt bỗng nhiên ngồi dậy, đẩy ra Phó Nhất Bạch.

Phó Nhất Bạch bị đấy ra phía sau ngồi xuống, ngạc nhiên lúc sau trào phúng nói: "Tỉnh, vừa lúc."

Vừa lúc không cần hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo cho Quý Trích Nguyệt hắn còn thấy đen đủi.

Quý Trích Nguyệt ngồi dậy, mê man một trận, thật mau trấn tĩnh xuống: "Đứa nhỏ đâu?"

"Cái gì?" Tô Việt mới vừa đem cô cứu lên, lại ấn vài phút nội tâm, giờ phút này mệt tan.

Quý Trích Nguyệt nhìn đến ân nhân cứu mạng, chân thành nói cảm tạ: "Cảm ơn ngài! Tô lão sư."

Tô Việt trước mắt biến hóa, chảy ra vài dòng hắc tuyến, rất giống một cái nữ quỷ, nàng xua xua tay, khẩu khí hổn hển nói: "Cô không có việc gì liền tốt, tôi đi trước."

Tô Việt đi rồi, Quý Trích Nguyệt ngồi dưới đất, nhìn quanh tìm người, lại hỏi tổ tiết mục: "Đứa nhỏ đâu?"

"Không có đứa nhỏ nào, chúng ta vừa đến, cô đã rơi ở trong nước." VJ của cô giải thích.

Quý Trích Nguyệt đứng lên, bốn phía đều không nhìn thấy đứa nhỏ, nam hài tử cô cứu ở chỗ nào vậy?"

Trong trí nhớ, năm 21 tuổi, vì cứu một bạn nhỏ mà nhảy sông. Sau đó cũng là vì tìm không thấy, còn có Quý Trà cố tình dẫn đường dư luận, cô mới bị dân mạng điên cuồng mắng.

Cho nên khi cô vừa tỉnh liền sốt ruột tìm đứa nhỏ. Chính là tìm không thấy.

"Trích Nguyệt, ngươi có xảy ra chuyện gì không?" Một âm thanh ôn ôn nhu nhu từ phía sau vang lên.

Quý Trích Nguyệt đưa lưng về phía Quý Trà, da gà da vịt trên người nổi hết cả lên. Cái loại tiếng nói kiều mị này đến từ người trộm đi khí vận đời trước của cô, lại hại chết cô thiên kim thật Quý Trà.

Quý Trà vừa đi tới, Quý Trích Nguyệt đã ngửi được trên người nàng ta mùi thơm của cơ thể vui vẻ thoải mái, khiến người ta sinh hảo cảm.

Đời trước bởi vì cái này, Quý Trích Nguyệt ban đầu còn đối với Quý Trà sinh ra hảo cảm, chết qua một lần, giờ phút này chỉ là vô cùng chán ghét, Quý Trà các loại buff đều là đổi từ vận khí trộm của người khác.

Là người bị trộm, cá nhân đều không thể nhẫn.

"Trích Nguyệt, ngươi như nào chạy tới nơi này?" Quý Trà lo lắng hỏi, "Có phải hay không muốn ăn cá, cùng ta nói một tiếng là được rồi, tới nơi này nhiều nguy hiểm."

Vị nam phụ thứ n của Quý Trà trách cứ: "Quý Trích Nguyệt, có thể hay không đừng tạo cho chúng ta phiền toái, vừa rồi nếu là Tô Việt cũng xảy ra chuyện thì xem cô làm như thế nào. Cô một người chạy tới trong sông bắt cá cái gì?"

"???" Quý Trích Nguyệt nghe hai người kẻ xướng người họa, vương bát niệm kinh, đầu óc càng không thoải mái.

Màn ảnh chiếu đến ba người bọn họ quay không ngừng, Quý Trích Nguyệt nhớ tới《 Được mùa mùa 》là chương trình tổng nghệ thực tế ảo phát sóng trực tiếp, mỗi nghệ sĩ đều có một phòng phát sóng riêng, phòng phát sóng trực tiếp người xem càng nhiều, nhân khí càng cao.

Quý Trà ở trước màn ảnh lộ ra thần sắc lo lắng "Trích Nguyệt thật lạnh đi. Lần sau đừng chạy loạn, chúng ta sẽ lo lắng."

Phó Nhất Bạch tiếp theo chỉ trích "Quý Trích Nguyệt, cô đã là người trưởng thành rồi, lần sau làm việc tôi hy vọng cô suy xét cho mọi người, không cần làm ra cái loại hành động nguy hiểm như bắt cá này."

Phó Nhất Bạch lải nhải, nói nói, đơn giản là vì ở trước tổ tiết mục thu độ tồn tại.

Quý Trích Nguyệt mặt vô biểu tình "Phó Nhất Bạch, đầu óc là thứ tốt, tôi hy vọng là anh có."

Phó Nhất Bạch vẻ mặt khiếp sợ, khiếp sợ đến không nói nên lời, không nghĩ đến Quý Trích Nguyệt tính tình lớn lên, vậy mà dám mắng hắn.

Ở trước màn ảnh, sắc mặt Phó Nhất Bạch cứ xanh rồi lại trắng. Quý Trà cũng nhíu nhíu mày, trực tiếp im tiếng.

Phó Nhất Bạch fans ở trong phòng phát sóng trực tiếp oanh tạc:

【 Nguyệt kỹ nữ quá không biết xấu hổ, mỗi ngày gặp rắc rối không nói, gan cũng lớn sao? Khi dễ chúng ta ca ca không mắng nữ nhân 】

【 A a a a a, ta tức giận! 】

【 Nhân gian Thần Xui Xẻo lăn ra 《 được mùa mùa 》, cô không xứng 】

Quý Trà tiểu tâm thử nói "Trích Nguyệt, vậy ngươi tới nơi này làm gì?"

"Cứu người" Quý Trích Nguyệt không kiêng dè mà nói "Một nam hài tử rớt trong sông."

Vì cái gì muốn kiêng dè, cô vốn dĩ chính là cứu người.

Phó Nhất Bạch trào phúng nói "Vậy Quý Trích Nguyệt, người cô cứu đâu?"

Đồng ruộng trống trải xanh biếc một mảnh, ở đây tất cả đều là người lớn, không có trẻ nhỏ.

【 ha ha ha ha, cười chết người, cứu người, người ngươi cứu đâu? Nói dối tinh danh bất hư truyền 】

【 người nào đó nói chuyện không chuẩn bị bản thảo nga 】

【 biến mất Schrodinger nam hài / đầu chó 】

Quý Trà mặt không chê vào đâu được, thiện giải nhân ý nói, "Trích Nguyệt mới vừa được cứu lên, khả năng nhận thức còn chưa quá rõ ràng."

【 Ô ô ô, Trà Trà của ta thật tốt quá, vậy mà giúp Quý Trích Nguyệt nói chuyện, Quý Trích Nguyệt không xứng! 】

【 Trà Trà chính là thực hảo a, ở Trà Trà phòng phát sóng trực tiếp không ra được, quá có mị lực, trên thế giới như thế nào có như vậy hoàn mỹ nữ hài tử, ô ô ô ô, quá giết ta 】

Quý Trích Nguyệt cười lạnh, Quý Trà thật sự nấu được một tay hảo trà, trước dẫn đường dư luận làm những người khác cho rằng cô tới bắt cá rớt xuống sông, sau đó ở Phó Nhất Bạch trách cứ, trái lại "Giúp" cô, khinh phiêu phiêu mà rời khỏi trung tâm dư luận......

Trong mắt fans Quý Trà, nàng ta thiện giải nhân ý, không tranh không giành, quá hoàn mỹ.

Quý Trích Nguyệt thanh âm bình tĩnh, "Nhận thức của tôi rất rõ ràng, tôi vừa mới cứu người, chỉ là VJ đến chậm không quay được."

Toàn thân cô ướt đẫm, trên người khoác áo khoác không biết là của ai.

Một trận gió thổi qua, cô rùng mình một cái. Ở bên bờ sông tìm không được đứa nhỏ kia, không có lưu lại cái gì quan trọng, Quý Trích Nguyệt nói xong liền quay về thôn Nông Gia Nhạc.

Tiết mục cũng bởi vì Quý Trích Nguyệt rơi xuống nước mà tạm thời dừng lại.

Quay trở lại thôn Nông Gia Nhạc, Quý Trích Nguyệt tắm rửa một cái, thay bộ quần áo ướt có nhiều tảo cùng nước bùn, cũng không rửa sạch được, không thể mặc lại.

Quý Trích Nguyệt đứng trước gương sấy tóc, trong gương là chính mình, bởi vì bị hệ thống trà xanh trộm đi vận khí, một bộ tướng tá xui xẻo.

Nguyên bản ngũ quan diễm lệ, giống như bị một tầng màn cũ mỏng che lại, thoạt nhìn qua là rất nhỏ biến đổi, làn da của cô cũng kém, vàng vàng.

Một nữ minh tinh lấy nhan sắc bản thân mà tự hào, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, không có nhan sắc, yêu thích của người xem cũng hạ thấp ba phần.

Tuy nói hiện tại cô cũng không muốn ở lại giới giải trí, chỉ muốn cùng cha mẹ thân sinh nhận nhau, sau đó hảo hảo sinh hoạt.

Nhưng ai sẽ để ý chính mình càng đẹp chứ? Quý Trích Nguyệt bây giờ chỉ muốn lấy lại đồ vật thuộc về chính mình.

Cô cho rằng, sau khi trọng sinh nhìn thấy Quý Trà, muốn khống chế cảm xúc một chút, không cần xông lên đánh cho nàng ta một trận, chân chính sau khi trọng sinh, mới phát hiện những cái phẫn hận ngày trước đại bộ phận đều bị truy đuổi mộng tưởng thay thế.

Đứng trước việc làm đất nước vẻ vang, một cái nữ nhân trà xanh thì tính là cái gì?

Ngón tay linh hoạt xuyên qua sợi tóc, Quý Trích Nguyệt cảm thấy tính linh hoạt của thân thể thực tốt. Tay cũng không có bị viêm khớp, chỉ là bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, cần phải khống chế ẩm thực, cả người đều gầy.

Không biết thân thể hiện tại này có thiên phú bắn tên hay không. Thân thể cô xuyên đến ở thế giới kia là có thiên phú. Tuy rằng nói thiên tài là 99% mồ hôi, 1% thiên phú.

Nhưng trên thực tế, đại đa số người không có 1% thiên phú này.

Quý Trích Nguyệt trong lòng có so đo: Cùng ba mẹ nhận nhau, làm rớt hệ thống trà xanh của thiên kim thật, sau đó rời khỏi giới giải trí là sự tình quan trọng nhất.

Còn mộng tưởng thế vận hội Olympic, yêu cầu nhìn một chút thiên phú của thân thể. . ngôn tình tổng tài

Sau đó cô lại không nghĩ đến chính là, thân thể này của chính mình, so với thân thể sau khi xuyên sách, thiên phú càng mạnh hơn nhiều, mạnh đến khiến người ta đố kỵ.

- ----------------------------------------------------

Lần đầu tiên edit, mong mọi người có gì thì cmt để tôi sửa đổi

Cô gái nhà họ Dương.