Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Thành Ma

Chương 15: Niên thiếu (4)




Giang Như Thu có một gia đình đáng ghen tị.

Ba của anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở tuổi trung niên đã có số tài sản kếch xù. Mẹ anh là người có học thức cao, khi còn trẻ, những người theo đuổi bà có thể chật hết cửa nhà.

Hai người họ hợp nhau trong tình yêu, nhìn thấy đều khen một câu duyên trời tác hợp.

Anh cũng từng được cha mẹ chiều chuộng, chẳng qua, quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến nỗi chỉ cần một nhát dao thôi là anh sẽ tan thành cặn bã, không bao giờ được tìm thấy.

Khi anh mười tuổi, không còn quấy rầy cha mẹ nữa, dưới sự dạy dỗ của gia sư, anh có thể đọc đại khái sách giáo khoa của các lớp trên.

Anh từ nhỏ đã thông minh.

Cha mẹ anh luôn tự hào.

Cậu bé mới mười tuổi, nhưng trong phòng ngủ đã đầy ắp các giải thưởng khác nhau, mỗi giải thưởng đều thể hiện vinh quang trước đây của anh.

Cũng chính là năm này, anh mới thấy rõ thế giới trước mắt, thế giới trước mắt bị cha mẹ anh làm cho bẩn thỉu xấu hổ như thế nào.

Công việc kinh doanh của Giang Hải ngày càng lớn, ông ngày càng bận rộn hơn, dành thời gian ở nhà ít hơn, bỏ vợ và con trai sống trong một biệt thự khổng lồ.

Khi đó là kỳ nghỉ hè, Giang Như Thu đã đăng ký tham gia trại hè, nhưng khi sắp đến nơi, đột nhiên thay đổi hành trình, anh chỉ có thể về nhà, không có ai ở nhà, anh lười biếng chợp mắt ngủ, bị đánh thức bởi một tiếng động lớn, nên anh đi ra ngoài.

Một cảnh tượng đã xảy ra khiến trái tim anh tan nát.

Diệp Mai ôm một người đàn ông, động tác vội vàng, chưa kịp bước vào phòng, đã làm chiếc ghế sofa kêu lạch cạch, giọng nói sắc bén của người phụ nữ và tiếng gầm thô bạo của người đàn ông vang vọng trong căn biệt thự trống trải.

Giang Như Thu trợn to mắt, nhất thời thất thanh.

Người đàn ông đó là tài xế của Giang Hải.

Giang Hải sợ mẹ con họ ở nhà không tiện nên ông đã giữ lại người tài xế đắc lực nhất.

Thật bất ngờ......

Không ai phát hiện ra cậu bé đang đứng trên lầu.

Người phụ nữ đã tạo ra anh, được biết đến như một người phụ nữ vĩ đại, đã tự tay đập nát anh từng li từng tí.

Đây là sự khởi đầu của cơn ác mộng.

Cuộc đời anh chìm trong bóng tối.

Giang Như Thu ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bao quanh đầu gối của mình, hình bóng tràn ngập cô đơn.

Kiều Nguyệt rất kinh ngạc.

Sau khi nghe những gì anh nói, cô không chỉ cảm thấy đau lòng, mà còn sinh ra nghi ngờ ngắn ngủi.

Sao anh có thể nói với mình một chuyện cá nhân như vậy?

Trong lòng chợt dâng lên ý thức trách nhiệm được tin tưởng, đồng thời cũng thấy xót xa cho thiếu niên trước mặt.

Nhưng cô không biết nói gì để an ủi Giang Như Thu, tất cả lời nói đều nhợt nhạt và yếu ớt trước kinh nghiệm của anh.

Kiều Nguyệt bối rối một hồi, ngồi xổm bên cạnh anh, đặt tay lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về.

"Đừng buồn."

Cô vắt óc suy nghĩ, lại nói: "Cậu có thể khóc nếu cậu muốn."

Vừa dứt lời, Giang Như Thu đột nhiên dựa vào người cô.

Chính xác mà nói, khuôn mặt anh đang vùi vào vai cô.

Hơi thở xa lạ đột nhiên ập đến, Kiều Nguyệt cảm thấy khó chịu, cô vô thức duỗi tay muốn đẩy, còn chưa dùng sức, tay cô dừng lại trên người anh, sau đó trở thành một cái ôm nhẹ nhàng.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cơ thể thiếu niên trong lòng khẽ run, hồi lâu sau, anh mới hỏi: "Cậu không cảm thấy tôi ghê tởm sao?"

Giang Như Thu vẫn dựa vào vai cô, vốn không nghĩ đến bất cứ điều gì, nhưng giọng nói của cô quá dịu dàng, biến trái tim vốn đã đóng băng của anh thành một mảnh, nỗi đau từ đó xuất hiện.

Đôi mắt của anh thực sự đỏ.

Ngay từ khi nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy mình rất bẩn thỉu, thế giới không chỉ bị chính tay Diệp Mai phá vỡ, mà còn bị ném xuống bùn cùng anh, hắt hủi và ngược đãi theo anh lớn lên.

Kiều Nguyệt cảm thấy được sự ngượng ngùng và ghê tởm trong giọng điệu của Giang Như Thu, sự khó chịu trong lòng vì sự tiếp cận của người khác giới biến mất, cô dùng sức một chút, ôm lấy thân hình cao nhưng gầy của thiếu niên.

"Sao có thể? Cậu là cậu, không phải bất kỳ ai, người khác làm điều sai trái dù là người ruột thịt hay thân cận, bọn họ cũng không thể đẩy lên người cậu."

"Cậu cũng chỉ là cậu mà thôi."

Giang Như Thu thả lỏng cơ thể, dựa vào vai cô, "Ừm."

Giọng điệu của anh vẫn còn hơi buồn, tâm trạng của anh dường như không được cải thiện, Kiều Nguyệt cũng không di chuyển quá nhiều, cô chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ, thiếu niên trốn trong ngực cô khóc sụt sịt.

Ngày hôm đó Kiều Nguyệt và Giang Như Thu ngồi xổm hồi lâu, khi đứng dậy hai chân đã tê cứng đến mức không dám cử động, bởi vì cô mặc đồng phục học sinh nên sau khi trở về cô có chút khó chịu, nhưng vẫn cố uống thuốc rồi bắt đầu học.

Không biết ngày đó Giang Như Thu nói với cô có phải là như vậy không, cô luôn cảm thấy Giang Như Thu gần gũi với cô hơn.

Họ từng ngồi cùng bàn, hai người hiếm khi giao tiếp. Nhưng từ hôm đó, anh luôn nói chuyện với cô, thỉnh thoảng đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho cô ăn.

Kiều Nguyệt vẫn cùng anh về nhà, trên đường cũng không còn ngượng ngùng, ngược lại có rất nhiều chủ đề để trò chuyện cùng nhau.

"Nguyệt Nguyệt về rồi, mau đến xem chú Kiều của con mua đồ ngon gì." Mạc Xuân Hồng kéo Kiều Nguyệt vào phòng, cười nói với cô: "Tiền lương của chú Kiều của con tăng lên rồi, mẹ cố tình mua thật nhiều sườn heo, chúng ta hầm xương sườn ăn."

Kiều Quốc Cường thấy Kiều Nguyệt đã trở về cũng cười

Gọi cô: "Hôm nay chú xuống bếp, Giai Yến trước đây thích nhất đồ ăn do chú nấu, con bé có thể ăn được một chén cơm lớn."

Kiều Nguyệt buông cặp sách đi vào phòng bếp giúp đỡ, bị Kiều Quốc Cường đuổi ra: "Con là đứa trẻ ngoan, mau đi vào phòng làm bài tập đi, đợi nấu xong sẽ gọi con."

Kiều Nguyệt nhìn Mạc Xuân Hồng và Kiều Quốc Cường hoà thuận vui vẻ trong phòng bếp, vô cảm mà vào phòng.

Cô lấy nhiệt kế ra, mười phút sau cô lấy ra nhìn, quả nhiên phát sốt thật. Hèn chi hôm nay cô lảo đảo cả ngày đến nỗi một lời người khác nói cũng không lọt vào tai được

Cô nằm trên giường một lúc, bụng đói đến cồn cào, nghe tiếng động trong bếp.

Mạc Xuân Hồng bưng tất cả đồ ăn đã nấu lên bàn, "Chị gái con còn chưa trở về, chờ con bé về cùng nhau ăn cơm."

Kiều Nguyệt không nói gì, cô đi vào bếp giúp đỡ, dọn dẹp sạch bàn ăn.

Không biết có phải vì bệnh tật không mà bộ não bắt đầu suy nghĩ lung tung, không kiểm soát được.

Trên bàn cơm đặt một bát lớn thịt kho tàu, cách xa đã có thể ngửi thấy mùi hương cay cay, ngọt ngọt của thịt.

Nhưng cô không thể ăn đồ cay.

Cơ thể của cô không tốt, sợ lạnh, lúc còn rất nhỏ đã bị đông lạnh, từ đó bị viêm mũi, không thể gặp lạnh, cũng không thể ăn cay, nếu không sẽ khó chịu.

Cô nhớ rằng trước khi cha ruột của cô qua đời, gia đình chưa bao giờ ăn đồ cay.

Nhưng là Kiều Giai Yến thích ăn, không chỉ ăn ớt cay, cô ta còn ăn que cay cả ngày, bất cứ khi nào cô ta ở nhà, không khí đều giống như mùi vị của que cay.

Kiều Nguyệt từ khi còn rất nhỏ đã biết rằng gia đình hiện tại rất khác so với gia đình trước đây của cô, gia đình được hình thành giữa hai bên là đúng và tự nhiên, nhưng những rào cản và cấm kỵ cũng là một hố sâu.

Cô cố gắng hết sức để thay đổi bản thân, phù hợp với gia đình hiện tại, cố gắng hết sức để làm hài lòng chú Kiều và cả Kiều Giai Yến.

Không quan trọng là cô có hạnh phúc hay không.

"Mẹ, con......" Kiều Nguyệt nhìn thức ăn trên bàn, vừa muốn nói hôm nay cô không được khỏe, muốn ăn nhẹ, nhưng cánh cửa đã mở ra.

Kiều Giai Yến vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, hai mắt sáng lên, chạy tới, "Wow, con đã muốn thịt kho tàu từ lâu rồi! Ba, cuối cùng ba cũng chịu làm rồi!" Cô ta chưa kịp nói xong đã duỗi tay đút một miếng vào miệng, mở to mắt cười: "Ngon quá!"

Kiều Quốc Cường giả vờ tức giận đánh tay cô ta một cái, vẻ mặt cưng chiều: "Đứa nhỏ này, vừa về nhà liền bốc ăn không rửa tay, nhìn em gái ngoan ngoãn của con xem, mau đi rửa tay đi."

Kiều Giai Yến cười hì hì chạy vào toilet.

Kiều Quốc Cường nhìn về phía Kiều Nguyệt đang đứng sang một bên, nói với vẻ hài lòng: "Tiểu Nguyệt con nếm thử món ăn của chú có ngon hay không."

Kiều Nguyệt gạt đi những suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười dịu dàng, ăn miếng sườn cay "Thật ngon, chú nấu còn ngon hơn mẹ con nhiều."

Mạc Xuân Hồng bước ra, nghe thấy câu này, giả vờ ghen tị mà quay sang Kiều Quốc Cường: "Sau này để chú Kiều nấu ăn cho con!"

Một nhà hoà thuận vui vẻ.

Hôm nay Kiều Quốc Cường vui vẻ, uống chút rượu, ánh mắt vui mừng nhìn Kiều Nguyệt và Kiều Giai Yến ở phía đối diện, dặn dò thật nhiều lời, cuối cùng chuyển, nói về tin tức ngoài ngõ vừa rồi.

"Sau này hai chị em các con đi đường không cần phải lo lắng, trước đây Tưởng Thắng đã quấy rối Tiểu Nguyệt, báo cáo bị bỏ qua, bây giờ thì không sao, ông ta đã bị bắt cùng vợ."

Lúc Kiều Nguyệt còn nhỏ, cô đã từng bị Tưởng Thắng chặn ở đầu hẻm, may mà lúc ấy có người qua lại nên không có chuyện gì xảy ra.

Mạc Xuân Hồng kinh ngạc nói: "Bi bắt? Ông ta đã phạm tội gì?"

Kiều Quốc Cường lại uống thêm một ngụm rượu, nói: "Vợ chồng họ không lo làm ăn, đi đánh bạc đến hết sạch tiền, lại đắc tội một lũ xã hội đen, mấy ngày trước không biết vì sao đã phát tài, không chỉ trả lại tiền, còn khoe ở đầu hẻm cả ngày."

"Không biết số tiền đó có sạch sẽ không, dù sao đến tay hai người đó chẳng qua là làm cho họ dám làm điều xấu hơn, mặc dù ông ta không đánh bạc, nhưng bất ngờ bị cáo buộc lén hút trong nhà."

"Bắt vào, sợ là đời này không ra được!"

Kiều Giai Yến không rời đi vì trên bàn vẫn còn xương sườn, rất kiên nhẫn lắng nghe, "Xứng đáng." Cô ta cũng ghét gia đình Tưởng Thắng.

Kiều Quốc Cường nói tiếp: "Phải không!"

Ánh mắt Kiều Nguyệt hơi sáng lên, tâm trạng cũng tươi tỉnh hơn.

Ngoài cửa sổ xe đến xe đi, ánh đèn rực rỡ mờ ảo.

Giang Như Thu lười biếng nằm trên sô pha, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu vào tấm ảnh mà anh đang dùng đầu ngón tay véo.

Nền xanh, áo khoác đen, trên đó in nụ cười dịu dàng và tỏa nắng trên khuôn mặt của cô gái.

Anh đã xé nó khỏi thông tin cá nhân của Kiều Nguyệt, trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Anh mê hoặc, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Nụ cười trên khóe miệng nở rộ.

Đột nhiên, tiếng chuông vang lên.

Anh cau mày không vui, cầm điện thoại lên, nhìn ID người gọi, không cần nghĩ ngợi cúp máy.

Bên kia vẫn kiên trì gọi.

Anh bực bội mở máy.

"Là mẹ đây, Tiểu Thu, con có thể cứu mẹ được không? Mẹ đã bị bắt, mẹ biết những năm qua ba con có cuộc sống tốt, quen biết rất nhiều người, con có thể giúp mẹ tìm mối quan hệ, thả mẹ ra không?"

"Vì sao bị bắt vào." Đáy mắt anh lạnh lẽo, nhưng khóe miệng lại cong lên.

"...... Sử dụng ma túy, nhưng mẹ không muốn, đều là bị Tưởng Thắng lừa!"

Anh không chút do dự cự tuyệt: "Không làm được."

"Tiểu Thu, mẹ là mẹ! Là mẹ ngậm đắng nuốt cay mang thai mười tháng mới sinh ra con...... Vì sao con có thể mặc kệ mẹ?!"

Giang Như Thu cười một tiếng.

"Mẹ?"

"Tất nhiên là tôi biết rồi."

"Mẹ yên tâm, bên trong tôi sẽ chuẩn bị tốt cho mẹ, mẹ đi vào chắc chắn sẽ được ưu đãi."

Diệp Mai dường như cũng biết điều mình phạm tội rất khó xử lý, do dự hỏi: "Thật, thật vậy chăng?"

"Bà là mẹ tôi, làm sao tôi có thể chịu được khi thấy mẹ mình gặp khó khăn."

Điện thoại cúp máy.

Trong phòng vang lên tiếng cười.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt thiếu niên lộ rõ ​​vẻ dữ tơn.

-

Diệp Mai đã chết.

Nghe nói là không chịu đựng được cuộc sống bên trong, nửa đêm tự sát, khi người khác phát hiện thì cơ thể đã lạnh ngắt.

Trước khi vào, bà ta chỉ là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nhưng khi bị đưa ra ngoài, thi thể đã già như cành cây khô héo, khó có thể tưởng tượng bà ta cuối cùng đã trải qua những gì bên trong.

Bà ta không có người thân bên ngoài, vì vậy cái chết của bà ta không gây ra bất kỳ xáo trộn nào, chuyện này nhanh chóng biến mất sau bữa ăn.

"Kiều Nguyệt, bài giảng của thầy Lý là chán nhất, cậu nghe thấy thế nào?" Tưởng Giai Giai nằm trên bàn lúc sau bò đến bàn Kiều Nguyệt, cầm bài vở lên lớp của cô, tùy ý lật xem.

Kể từ khi Kiều Nguyệt trực nhật thay cô ấy một lần, Tưởng Giai Giai đã thân thiết với cô.

Kiều Nguyệt vốn là một người hiền lành, tính cách mềm mỏng, mọi người đều rất tò mò về bạn học mới, nhưng cô rất lạnh lùng, ngày thường không nói một câu, đến mức không ai dám chủ động nói với cô.

"Là tôi quá ngu ngốc, đi học không nghe giảng, không hiểu một chút kiến thức."

Kiều Nguyệt đã quen với việc ở một mình, từ nhỏ hầu như không có bạn thân, sau khi cha cô mất, cô chuyển đến đây với mẹ cô cũng có quan hệ rất lớn.

Tối hôm đó cô uống thuốc cũng không thuyên giảm, hôm sau còn nóng, cô vẫn đi học, Giang Như Thu không đến, cô muốn kể cho anh nghe những gì cô đã nghe, cuối cùng ngủ gục trên bàn.

Khi cô tỉnh lại thì đã ở phòng y tế.

Tưởng Giai Giai ở bên cạnh cô, cô ấy nhận thấy cô bị sốt chủ động đưa cô đến phòng y tế, cùng cô đi truyền dịch, ở bên cô cả buổi sáng, giữa giờ còn đến cho cô ăn một bữa nhỏ.

Điều này khiến Kiều Nguyệt cảm thấy vừa mừng vừa lo, trong lòng cô có thiện cảm với Tưởng Giai Giai, từ đó sau giờ học, Tưởng Giai Giai đều đến nói chuyện với cô.

Trong lòng Kiều Nguyệt cũng coi cô như một người bạn tốt của mình, điều này khiến cô rất vui.

Tưởng Giai Giai thản nhiên lật vài lần rồi đặt xuống, nghiêng người dò xét cô vài lần, dường như vô tình hỏi: "cậu là bạn học cũ của Giang Như Thu sao?"

Kiều Nguyệt lắc đầu: "Không phải."

"Ồ? Nhưng tớ nghe nói tan học hai người các cậu đi cùng nhau vào buổi tối!"

Kiều Nguyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Hai chúng tớ tiện đường về chung một đoạn."

"Cậu ta chịu đi cùng cậu?" Tưởng Giai Giai cảm thấy rất không thể tưởng tượng, "Trường trung học số tám có rất nhiều cô gái theo đuổi Giang Như Thu, tan học đã làm rất nhiều cách theo đuôi cậu ta, nhưng không ai trong số họ thành công."

Kiều Nguyệt hỏi: "Vì sao?" Mặc dù cô biết việc theo đuôi rất xấu, nhưng nhìn Tưởng Giai Giai hứng thú dạt dào, nên cô hỏi.

"Giang Như Thu quen biết bọn xã hội đen bên ngoài trường học!"

Tưởng Giai Giai lại nói tiếp đầy vẻ hâm mộ, hai mắt như vì sao: "Các cô gái đi theo cậu ta, trước khi ra khỏi cổng trường, sẽ bị một nhóm xã hội đen chặn đường, còn bị uy hiếp, kết quả, những cô gái theo đuổi cậu ta trong trường bây giờ không dám thổ lộ, sợ bị phát hiện!"

Kiều Nguyệt cau mày.

Cô không tin lắm.

Qua những lần trò chuyện thường ngày của Giang Như Thu với cô, có thể thấy anh là một chàng trai rất hiền lành và ấm áp, hơn nữa tan học về nhà không bao giờ ở bên ngoài.

Nếu thật sự quen biết bọn khốn nạn bên ngoài trường học, vì sao có thể bị Tưởng Thắng đánh vào góc tường?

"Có thể không," Kiều Nguyệt vắt hết óc, nghĩ ra một loại khả năng, "Chẳng lẽ những cô gái đó yêu mà không được đáp lại, Giang Như Thu là một người rất tốt."

Tưởng Giai Giai nhanh chóng phản bác: "Chuyện này là không thể, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, nhưng cậu nói thật đi, cậu làm thế nào khiến cậu ta nói chuyện được với cậu?"

Kiều Nguyệt bối rối, nhất thời không hiểu được ý của cô ấy, làm thế nào khiến anh nói chuyện được với cô có nghĩ là gì?

"...... ý là gì?"

Tưởng Giai Giai nóng nảy đè cô, nói: "Tính tình Giang Như Thu lạnh lùng, cậu ta chuyển đến vào học kỳ trước, bởi vì khuôn mặt kia gây cảm giác, rất nhiều cô gái bỏ bạn trai vì cậu ta, chàng trai tức giận, cũng không ai dám chọc giận cậu ta."

"Chưa nói tới nói chuyện trước mặt cậu ta, cậu ta thích yên tĩnh, chỉ cần cậu ta ở trong lớp, ai cũng không dám nói, nhưng tôi thấy, hai người các cậu nói chuyện trong lớp."

"Cậu làm thế nào được?"

Kiều Nguyệt đương nhiên nhận thấy thái độ khác lạ của Tưởng Giai Giai, nhưng vì chăm bệnh mà cảm thấy thân thiết, cô không muốn nghĩ xấu Tưởng Giai Giai.

"Là, là trên lớp tớ nghe không hiểu giáo viên giảng nên hỏi cậu ấy."

Tưởng Giai Giai lập tức hỏi: "Cậu ta trả lời cậu?"

Kiều Nguyệt lắc đầu, vừa định nói vì anh hoàn toàn không nghe giảng, sau đó thấy Tưởng Giai Giai đã vẫy tay bước ra khỏi phòng học, đi ra ngoài với nhóm chị em của cô ấy.

Cảm giác mất mát trào dâng trong lòng ngay lập tức.

Sau khi cô bình tĩnh nhìn về phía cửa đã không còn thấy Tưởng Giai Giai, thật lâu mới thở dài.

Cô chỉ muốn có một người bạn tốt.

"Cậu làm sao vậy?"

Kiều Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Như Thu đang để cặp sách trên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô với vẻ quan tâm.

"Vì sao lại thở dài?" Anh liếc nhìn những người thường xuyên quay lại, hỏi: "Bọn họ bắt nạt cậu?"

Một tuần không gặp, vết thương trên người anh hoàn toàn biến mất, cả khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn. Nhưng các góc cạnh của anh cứng cỏi ương ngạch, trông lạnh lùng và nghiêm nghị, giống như một bông hồng gai.

Kiều Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, "Không ai bắt nạt tôi, tại sao cậu không đến trường mấy ngày nay? Chuyện gì đã xảy ra?"

Giang Như Thu nghe cô nói không bị bắt nạt, mới thở dài nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay anh đi xử lý chuyện Diệp Mai và Tưởng Thắng, ngay cả khi biết Diệp Mai đã chết, trong lòng anh cũng không có một chút cảm giác nào, thậm chí không cảm thấy sung sướng, hơn nữa còn là trống rỗng.

Anh hận Diệp Mai, hận bà ta vì đã bỏ rơi cả gia đình vì niềm vui nhất thời, hận cô vì đã sinh ra anh nhưng tự tay phá bỏ mọi kỳ vọng của anh về thế giới, càng hận cô hơn... vì anh yếu đuối bất lực, lúc anh yếu đuối nhất, dễ dàng bỏ rơi anh.

Anh không muốn Diệp Mai cảm thấy dễ chịu hơn, vừa nghĩ đến bà ta, anh thậm chí còn ghét đến tận chân răng.

Những gì anh nói trong điện thoại chỉ là để lừa gạt bà ta, trả thù? Anh không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không muốn làm bẩn bản thân.

Anh hy vọng Diệp Mai có thể sống nhiều hơn là chết, sau tất cả những gì bà ta đã làm, sao có thể xóa bỏ tất cả?

Tuy nhiên, bà ta thực sự đã chết như vậy......

Vì vậy anh trở nên hoảng hốt, như thể nhất thời không biết, lý do mình sống trên thế giới này là gì......

Nhưng vào lúc này, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt tươi cười.

Một bóng người xuất hiện trong bóng tối, đi về phía trái tim anh với ánh trăng trên khắp mặt đất.

Chính khuôn mặt này, đủ để kéo anh ra khỏi những trống rỗng và những suy nghĩ sa đọa, một lần nữa trở về với thế giới.

Giang Như Thu nhìn sâu vào đôi mắt đầy quan tâm của Kiều Nguyệt, trong lòng nóng lên, khói mù bao nhiêu ngày đã bị xua tan, khó có thể che giấu được niềm vui sướng.

"Cơ thể hơi khó chịu, nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi." Anh dừng một chút, chờ mong: "Tối nay......"

"A, tối nay tôi không đi cùng cậu được, Tưởng Giai Giai rủ tôi cùng nhau đi mua sắm trên phố," Kiều Nguyệt ngượng ngùng nói, "Bằng cách này, cậu không cần phải lo lắng về nó nữa. Hai trong số họ đang ở trong tù. Đúng rồi, từ nay cậu không cần phải lo lắng, hai bọn họ đang ngồi tù."

Sắc mặt Giang Như Thu ngay lập tức chìm xuống, ngại ngùng trước mặt Kiều Nguyệt, anh không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ nói: "Tôi biết bọn họ đang ngồi tù, ừm...... Tưởng Giai Giai....Cô ta là ai?"

Kiều Nguyệt kiên nhẫn giải thích nói: "Cô ấy là đại diện toán của lớp chúng ta, một cô gái học rất giỏi, nhân cách rất tốt."

"Ồ." Anh không cần phải nhiều lời nữa, nhét tất cả cặp sách vào hộc bàn, động tác thô bạo, anh luôn luôn như thế, bất cứ khi nào không hài lòng, anh không thể ngừng cáu kỉnh.

Nhưng bây giờ, động tác của anh dừng lại, như không có chuyện gì xảy ra, anh rút tay lại, muốn nói gì đó để giải thích hành vi của mình vừa rồi, nhưng nghĩ đến nụ cười trên mặt Kiều Nguyệt khi nói về Tưởng Giai Giai, trong lòng lại chìm xuống đáy.

Anh hoàn toàn không thể kiểm soát được, cũng không muốn kiểm soát.

Những chàng trai cô gái, những cái tên thốt ra từ miệng cô, những người ở gần cô khiến anh vô cùng ghen tị.:,,.