Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 71




“Không liên quan gì đến tôi.” Lương Hoài nhanh chóng đáp.

Vân Cẩm cắn chặt môi: “Làm ơn đi.”

Ngay sau đó, tin nhắn trả lời của Lương Hoài hiện lên trên điện thoại di động của Vân Cẩm: “Cậu không nghĩ rằng những video và hình ảnh đó sẽ bị lộ ra ngoài.”

Vân Cẩm nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên điện thoại, trái tim cậu như bị một vật cứng nào đó đập mạnh vào.

Một lúc lâu sau, Vân Cẩm hỏi: “Gặp nhau ở đâu?”

“Nhà vệ sinh trên lầu ba, cậu còn 3 phút.”

Vân Cẩm cắn nhẹ môi một cái, quay lại nhìn màn hình điện thoại: “Nhuyễn Nhuyễn, ba nuôi có việc phải làm, con nên đi ngủ sớm đi.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng gật đầu: “Được ạ, ba nuôi cũng đi ngủ sớm đi, nhớ mang đồ ăn ngon về cho con nhé!”

“Được rồi.”

Vân Cẩm tắt máy.

Cậu đeo khẩu trang và khoác áo ra ngoài, lê từng bước nặng nhọc về phía toilet trên tầng ba.
Vân Cẩm đẩy cánh cửa của nhà vệ sinh cuối cùng.

Lương Hoài đang ngồi trên bệ toilet tao nhã và trang nghiêm, hút một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm: “Chậm một phút.”

Vân Cẩm nhìn thấy chiếc túi dưới chân Lương Hoài, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Ừm... Tôi xin lỗi.”



Sau khi Qúy Kha đi ra khỏi phòng tắm, Vân Cẩm đã đi mất.

Cậu lo lắng gọi điện nhưng không ai trả lời.

“Điện thoại của cậu đổ chuông.” Lương Hoài nhắc nhở phía sau Vân Cẩm: “Cậu tính không trả lời sao?”

Vân Cẩm khẽ chống tay vào tường, cùng nhau ở trong một gian phòng vệ sinh chật hẹp như này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Cậu nghiến răng: “Không trả lời.”

Lương Hoài đưa điện thoại vào tai Vân Cẩm, xấu xa nói: “Tôi vô tình ấn nút trả lời cuộc gọi.”

“Vân Cẩm, cậu đang ở đâu?” Giọng Qúy Kha vọng ra từ đầu dây bên kia.
Vân Cẩm đau đớn nhắm mắt lại.

“Tôi đang ở bên ngoài, trời ... bên ngoài mát mẻ, đi dạo ... đi dạo một lát.”

Qúy Kha nghe thấy giọng nói ngắt quãng từ đầu dây bên kia, lông mày của cậu gần như nhíu lại.

Sau khi hít thở sâu vài cái, Qúy Kha từ tốn nói: “Nhớ về sớm.”

“Ừm.”

Lương Hoài ghé vào lỗ tai Vân Cẩm: “Cậu nghĩ cậu ta nghe được cậu đang làm gì?"

Vân Cẩm nhắm mắt và cắn chặt môi.

Lương Hoài cười: “Lần trước cậu ta hẹn tôi gặp mặt, chắc cậu cũng không biết.”

“Tôi đã nói với cậu ta về mối quan hệ của chúng ta.”

“Anh đúng là đồ khốn nạn.” Vân Cẩm quay lại nhìn anh.

Nụ cười trên mặt Lương Hoài ngày càng hiện rõ, nhưng lại cười rất lạnh: “Sau đó tôi cũng nói rằng chỗ đó của cậu rất thích hợp. Đoán xem phản ứng của cậu ta là như thế nào? Cậu ta đã cầu xin tôi rời xa cậu, xem ra cậu ta thực sự rất đau lòng vì sự nguyện ý của cậu.”
Qúy Kha đã đợi trong nhà rất lâu, nhưng không thấy Vân Cẩm quay lại, cậu gọi lại thì không bắt máy.

Qúy Kha không thể chờ đợi, mặc áo khoác và ra ngoài tìm người.

Mùa hè đã trôi qua, và thời tiết bắt đầu se lạnh.

Qúy Kha hỏi các nhân viên mới biết Lương Hoài sống trên lầu.

Cậu bước đến trước cửa phòng Lương Hoài, gõ mạnh vào cửa, nhưng không có động tĩnh gì.

Thay vào đó, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Vương Dịch Giai thò đầu ra và hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Qúy Kha: “Này, tại sao anh lại ở đây?”

Anh nhớ rằng nhân viên đã nói rằng, khách mời bình thường thì không thể ở chỗ này.

Qúy Kha nói: “Tôi đang tìm Lương Hoài.”

Qúy Kha lúc này đang rất lo lắng cho Vân Cẩm, nếu Lương Hoài và Vân Cẩm không có trong phòng thì họ đang ở đâu?

Chẳng nhẽ họ ở bên ngoài?

Người đó — nếu họ bị chụp ảnh, hậu quả sẽ không lường trước được.

Vương Dịch Giai nhìn kỹ Qúy Kha. Qúy Kha vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, mặc bộ quần áo mỏng manh đến gõ cửa phòng diễn viên vào ban đêm, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Anh ta nhớ rằng Qúy Kha và Vân Cẩm thuộc cùng một công ty, hẳn có tân nhân, trông giống Thư Minh một chút.

Tại sao nửa đêm mới đến gõ cửa nam diễn viên, lại còn vừa tắm xong, chủ ý chỉ đơn giản là hiển nhiên mà thôi.

Vương Dịch Giai gia nhập làng giải trí đã lâu, từng chứng kiến không ít cao thủ như Qúy Kha.

“Anh là Qúy Kha.” Vương Dịch Giai dựa vào cửa, nắm lấy hai tay, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc: “Lương ảnh đế xuất thân trong sạch, không bao giờ bừa bãi. Tôi khuyên anh nên tự mình rời đi thì hơn.”

Người trong ngành đều biết, Lương Hoài mười phần cao lãnh ảnh đế, coi trọng thanh danh.

Trong bảy, tám năm kể từ khi ra mắt, Lương Hoài chưa từng có scandal với ai, cũng như chưa từng có chuyện yêu đường gây hỗn loạn cuộc sống riêng tư.

Trong giới vẫn có tin đồn cho rằng Lương Hoài quá kiêng khem, thậm chí có người đại diện từng nghi ngờ liệu anh có phải là người thờ ơ hay không.

Vương Dịch Giai đã từng nhìn thấy Lương Hoài đẩy một diễn viên mới vào nghề ra khỏi phòng.

Quý Kha phớt lờ anh ta, liếc nhìn cánh cửa đã đóng.

Cậu đang lo lắng.

Họ ở đâu?

Vương Dịch Giai thấy rằng Quý Kha không để ý đến anh ta, toàn thân giận đến run người: “Này, tôi đang nói chuyện với anh.”

“Xin lỗi, tôi có chuyện phải đi.”

Qúy Kha lấy điện thoại di động của mình ra và gửi một tin nhắn WeChat cho Vân Cẩm.

Vương Dịch Giai nhìn theo bóng lưng của Qúy Kha, liếc ngang một cái rồi đóng cửa lại.

Ngay khi Qúy Kha đang không biết tìm Vân Cẩm ở đâu, thì cậu lại thấy Lương Hoài từ trên lầu đi xuống.

Lương Hoài mặc quần áo bình thường, bộ dáng rất tuấn tú, hai tay đút túi quần, giống như sói vừa được cho ăn, vẻ mặt đắc ý.

Qúy Kha sửng sốt trong chốc lát, hai mắt nổi vân máu, túm lấy cổ áo Lương Hoài: “Người kia đâu?”

Lương Hoài không ngạc nhiên với sự xuất hiện của Qúy Kha, anh ta cao hơn Qúy Kha nửa cái đầu, nhìn Qúy Kha với vẻ trịch thượng, và hỏi một cách bình tĩnh: “Cậu đang nói gì vậy?”

Qúy Kha thấy anh ta vẫn giả vờ: “Lương Hoài, anh đừng có khinh người quá đáng!”

Lương Hoài để cho Qúy Kha nắm lấy cổ áo anh: “Xin lỗi, Quý tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Anh không hiểu những lời tôi đã nói sao? Lương Hoài, tôi cảnh cáo anh, đừng lại gần cậu ấy nữa.” Qúy Kha chưa bao giờ tức giận đến thế, cậu run lên vì tức giận khi nghĩ đến việc Vân Cẩm bị anh ta ức hϊếp.

Nhìn thấy sự tức giận của Qúy Kha, Lương Hoài không khỏi đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Qúy Kha nắm chặt tay, thật sự muốn đấm anh ta một cái: “Tôi sẽ không để cậu ấy đi, và tôi cũng sẽ không giao cậu ấy cho một người như anh, Lương Hoài, anh đừng nghĩ tới chuyện đó.”

“Ồ, phải không?” Lương Hoài sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, hai mắt đen nhánh, đuôi mắt dài hẹp có chút nghịch ngợm.

Qúy Kha nổi giận đùng đùng đấm anh một cái: “Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy!”

Lương Hoài bị đánh trúng đầu, một ngụm máu trào ra, nhìn chằm chằm Quý Kha: “Nếu anh không phiền, vậy thì tôi cũng không ngại.”

“Qúy Qúy ” Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Vân Cẩm từ hành lang vọng lại.

Qúy Kha nhìn thấy Vân Cẩm: “Vân Cẩm, cậu không sao chứ.”

Vân Cẩm nặn ra một nụ cười trên mặt: “Tôi không sao.”

Nhưng Quý Kha dường như cảm thấy cậu ấy dường như có chút bất ổn.

Đúng lúc này, có một âm thanh từ sau lưng Qúy Kha: “Ghê tởm.”

Qúy Kha quay đầu lại, vừa rồi cậu đã nghe rất rõ lời của Lương Hoài.

Như thể sợ Vân Cẩm không nghe rõ mình, Lương Hoài ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm và nói lại một cách rõ ràng: “Cậu cười thật ghê tởm.”

Vân Cẩm sững người rồi cúi đầu xuống: “Xin lỗi, nó cản trở tầm mắt của anh.”

“Biết thế là tốt.”

Lương Hoài Thu thu lại ánh mắt, liếc nhìn Qúy Kha rồi lạnh lùng bỏ đi.

Qúy Kha thực sự muốn nói điều gì đó điên rồ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Cẩm, cậu vội vàng tiến đến giữ Vân Cẩm lại.

Khi Vân Cẩm đi xuống lầu, cậu ấy run rẩy bước một bước, hai chân dường như không vững.

Qúy Kha cảm thấy đau lòng.

Lúc này, Vân Cẩm đột nhiên bật cười.

“Đồ ngốc, cậu đang cười cái gì vậy?” Quý Kha thực sự tức giận lại lo lắng.

Vân Cẩm mỉm cười và nói: “Qúy Qúy, tôi biết, anh ấy là thực sự đang ghen tị.”

“Anh ấy nghĩ rằng chúng ta ở bên nhau nên mới có ác cảm với cậu. Anh ấy là đang ghen.”

Qúy Kha đang suy nghĩ về điều này.

Vân Cẩm khoác vai Qúy Kha và nói với vẻ mặt thoải mái: “Qúy Qúy, để chúng tôi yên, có lẽ tôi từ khi được sinh ra đã thích loại cảm giác này. Có một từ để miêu tả tôi thế này, cái gì gọi là run?”

Vân Cẩm mặt lạnh nói: “Run M.”

“Ừ, phải, run M.” Vân Cẩm cười nói.

Qúy Kha nhìn Vân Cẩm: “Thật vậy sao?”

“Tất nhiên là thật. Rất thú vị và hấp dẫn.” Vân Cẩm gãi đầu, cười haha ngốc nghếch.

Qúy Kha nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Vân Cẩm, tự hỏi tại sao cậu lại không thấy như vậy.