Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 53




Anh bạn quay phim chỉ tay về phía bên kia và nói nhỏ: “Qúy tiên sinh, có khá nhiều vật phẩm ở phía bờ biển bên kia.”

“Cám ơn.”

Vân Cẩm liếc nhìn anh bạn quay phim, ghé vào tai Qúy Kha nói: “Qúy Qúy, mị lực của cậu thật không tầm thường, mới đó đã khiến cậu ấy mê mệt rồi.”

Qúy Kha liếc nhìn Vân Cẩm: “Đừng nói nhảm.”

Họ là người đến sớm nhất, chưa ai đặt chân đến bãi biển này, một vùng nước nông.

Qúy Kha nhìn thấy rất nhiều cá trên bãi biển, cậu nhặt một thanh gỗ sau đó mài nó bằng một con dao.

“Qúy Quý, cậu định làm gì?” Vân Cẩm hỏi.

“Tôi vừa nhìn thấy một con cá, muốn thử xem tôi có thể câu được con cá không.”

Qúy Kha xắn ống quần, trong tay cầm một thanh gỗ nhọn bước xuống biển.

Vân Cẩm sững sờ nhìn Qúy Kha: “Tại sao tôi không nghĩ đến việc chúng ta có thể ăn cá.”
Qúy Kha gãi đầu: “Không nhất thiết.”

Nước biển hơi mát, bàn chân của Qúy Kha ở trong nước biển, trắng như ngọc, ngay cả ngón chân cũng đẹp.

Qúy Kha tưởng tượng rất tốt, còn thực tế thì phũ phàng, cậu đã cố gắng tới lui rất lâu nhưng không bắt được con cá nào.

Vân Cẩm bắt đầu chơi: “Tôi cũng muốn thử!”

“Ừ.” Qúy Kha đưa cây gậy cho Vân Cẩm.

Sau nửa giờ, hai người ngồi mệt mỏi trên rạn đá thở hổn hển, không thu lại đc gì.

“Khó quá.” Vân Cẩm nhìn những con cá dưới nước, chúng tinh ranh đến mức họ không thể nào bắt được.

Qúy Kha đặt thanh gỗ sang một bên và bỏ cuộc hoàn toàn: “Có vẻ như cách này sẽ không hiệu quả.”

Từ xa có vài người đi bộ tới, Qúy Kha ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phó Thời Văn và Lương Hoài, còn có cả Vương Dịch Giai và Tôn Hiểu.
Vương Dịch Giai tò mò chạy tới, hỏi: “Vân Cẩm, hai người đang làm gì vậy?”

Vân Cẩm yếu ớt nói: “Chúng tôi định bắt cá, nhưng khó quá ...”

“Vậy sao, tôi sẽ thử.” Vương Dịch Giai cầm que lên thử, cá ở chỗ này tuy nhiều nhưng rất khó bắt.

“Khó thật a.”

Vương Dịch Giai nhìn Vân Cẩm có vẻ đã đói bụng: “Tôi nhớ cậu không có đổi đồ ăn, tôi đã đổi bánh quy, cho cậu.”

“Cảm ơn anh Vương!” Vân Cẩm nói với vẻ biết ơn.

“Không có chi.” Vương Dịch Giai đưa một cái bánh quy khô cho Vân Cẩm. Người quay phim phía sau đã không bỏ lỡ cảnh quay này và ghi hình lại tất cả.

Phó Thời Văn lặng lẽ nhặt thanh gỗ Vương Dịch Giai đánh rơi, nhặt con dao lên mài một chút rồi cởi giày bước xuống biển.

Vài phút sau, Phó Thời Văn đã bắt một con cá.

Vân Cẩm choáng váng.

“Tuyệt vời!” Cậu ta vỗ tay, tán thưởng.
Phó Thời Văn liếc nhìn Qúy Kha, sau đó đưa con cá cho Vân Cẩm: “Của anh đây.”

“Cho tôi sao?” Vân Cẩm có chút khó tin, quay lại nhìn Qúy Kha.

Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh giá trên gương mặt Qúy Kha, cậu ta liền do dự một lúc: “Anh Phó, làm sao chúng tôi có thể lấy đồ mà anh đã mất công có được, thật là xấu hổ. Vẫn là anh nên giữ lại thì hơn.”

“Vân Cẩm, chúng ta đi chỗ khác đi.” Qúy Kha đứng dậy, đi chân trần trên bãi biển rồi đi về phía trước.

“À, được.” Vân Cẩm không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi theo.

Đi được một đoạn, bỏ xa mấy người kia.

“Tôi đói quá.” Vân Cẩm đưa tay lên xoa xoa vào bụng mình. Một chiếc bánh quy khô là không đủ. Cậu ta bây giờ lại cảm thấy rất hối hận vì đã từ chối con cá vừa rồi.

Qúy Kha lại nhìn thấy những con cua trong rạn san hô.

“Bắt cua.”

Vân Cẩm gãi đầu: “Con cua nhỏ như vậy có thể ăn được không?”

“Có.” Vân Cẩm liếc nhìn con cua trong tay, con cua tuy nhỏ nhưng chắc thịt.

Vân Cẩm thì lại đi một vòng tròn trên bãi biển và bất ngờ tìm thấy một thứ gì đó có thể ăn được.

“Wow, Qúy Qúy, đây có phải là ốc biển không?”

Vân Cẩm tìm thấy con ốc biển lớn trên bãi biển.

Khi Qúy Kha nhặt lên thì đúng là ốc biển, đây là ốc mắt mèo, thịt rất căng mọng, có thể dùng tay bóp cho kiệt nước và nhúm lại như miếng bọt biển.

Đây là những con ốc biển bị mắc cạn trên bãi cát trong, thời tiết rất nóng, nếu đợi thêm một chút nữa, không chừng có thể bị ánh nắng mặt trời thiêu chết.

“Còn nhiều ở đằng kia.” Vân Cẩm thật may mắn, cậu ta đã nhặt được ba hoặc bốn con ốc mắt mèo liên tiếp.

Qúy Kha cũng bắt được vài con cua: “Giữa trưa có cơm rồi.”

Từ xa, Phó Thời Văn đang nhìn Qúy Kha.

Vương Dịch Giai theo tầm nhìn của Phó Thời Văn: “Phó tiên sinh, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Phó Thời Văn rũ mắt xuống, thu lại tầm mắt, đưa con cá trong tay cho Vương Dịch Giai, “Của cậu.”

“Cảm ơn!” Vương Dịch Giai vui mừng khôn xiết.

Mặc dù ốc biển luộc ban đầu không có vị gì, nhưng nó có vị ngon hơn mong đợi rất nhiều.

Sau khi ăn xong, Qúy Kha và Vân Cẩm nghỉ ngơi trong lều một lúc.

Bầu trời dần trở nên u ám, những đám mây dày đặc tụ lại trên bầu trời vốn đang quang đãng, những hạt mưa đột nhiên tí tách rơi xuống, mưa rất nặng hạt.

Qúy Kha nhanh chóng đặt một cái chậu bên ngoài để hứng nước, như vậy sẽ có nguồn nước ngọt để uống.

“Không xong rồi, lều không thấm nước.”

Vân Cẩm thấy mưa thấm dần vào lều, trong lòng có chút lo lắng: “Phải làm sao đây Qúy Quý, đêm nay mưa ướt không ngủ được đâu đó.”

Qúy Kha suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài: “Chờ tôi.”

Qúy Kha đứng dậy, cậu cầm lấy con dao ra khỏi lều.

Vân Cẩm mở rèm liền nhìn thấy Qúy Kha đi đến một cây chuối trong cơn mưa lớn, cậu ngắt một chiếc lá chuối lớn.

Sau đó, Qúy Kha kéo một ít lá cây lớn rồi phủ lên lều để che mưa.

“Đây cũng không phải là cách tốt, bên dưới chắc vẫn sẽ có nước.”

Qúy Kha nhẹ lau những giọt nước trên mặt, hơi thở đứt quãng.

Lúc này, chàng trai đang ghi hình gợi ý: “Có thể chuyển hướng chỗ đọng nước và đào một con kênh nhỏ gần lều.”

“Tôi sẽ đi.” Vân Cẩm ra khỏi lều, cố gắng dùng sức, nhưng cậu ta lại bị trượt chân ngã xuống đất và rơi vào một cái ổ gà.

“Đau quá.” Vân Cẩm che cằm đứng dậy: “Tôi sẽ đào một cái ngạch nước.”

“Cậu còn có thể hoạt động được không?” Qúy Kha nhìn bộ dạng của Vân Cẩm hiện tại, có chút e ngại.

“Đương nhiên không có vấn đề! Qúy Qúy, cậu đừng có mà đánh giá thấp tôi!”

Vân Cẩm nhặt con dao và đào gần lều.

Qúy Kha cũng không nhàn rỗi, cắm mấy cái lá chuối vào lều.

Nhưng mà, chỉ một lúc sau, ngừng mưa, trời quang mây tạnh, mặt trời đã ló dạng.

Vân Cẩm lau nước mưa trên mặt, nhìn đoạn kênh nhỏ vừa mới đào: “Mới đó mà đã tạnh rồi, tôi vừa mới đào mà.”

“May mà đã ngừng mưa.” Mặc dù Quý Kha đã che gần hết lều bằng lá chuối, nhưng cũng có một phần nhỏ không được che và có một ít mưa lọt vào.

Qúy Kha cởϊ áσ chống nắng ra, quần áo của cậu có thể vắt ra rất nhiều nước, áo thun ướt dính chặt vào người cậu, body thấp thoáng.

“Wow, Qúy Quý , dáng người của cậu thật đẹp!” Vân Cẩm huýt sáo.

Qúy Kha không thèm để ý đến cậu ta, cau mày vắt nước trên quần áo.

Vân Cẩm cũng ướt sũng, vì vậy cậu ấy đã cởi bỏ áo ngắn tay và giày, mặc quần dài rồi đeo dép đi biển.

“Cũng may là tôi có mang theo quần đi biển, Qúy Quý, tôi có hai bộ, cậu có muốn thay không?”

Qúy Kha nhớ những chiếc vali vật tư cá nhân đã được thu lại trước khi lên máy bay, quần của Vân Cẩm là ở đâu ra?

Vân Cẩm thấy vậy, nói nhỏ với Quý Kha: “Tôi đã nhờ Tiểu Hứa bí mật mang nó cho tôi.”

Vân Cẩm cởi trần thay quần rồi đưa một chiếc quần đi biển khác cho Qúy Kha.

Quần áo ướt dính vào da thịt rất khó chịu, Qúy Kha do dự nửa giây, nhưng quyết định cởϊ qυầи áo ướt ra và mặc chiếc quần dài đi biển có in hình bông hoa hướng dương lớn mà Vân Cẩm tặng cho cậu.

Khi Qúy Kha ra khỏi lều, người quay phim trẻ tuổi chĩa máy quay vào cơ thể trắng nõn của cậu, thế nhưng chính cậu ta lại gần như chảy máu mũi.

Vân Cẩm nhìn Qúy Kha, và âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cậu ấy đã từng thẳng trước khi gặp Lương Hoài, mà bây giờ nhìn Qúy Kha…

“Cậu đang nhìn chằm chằm vào tôi làm gì vậy?” Qúy Kha nhìn Vân Cẩm.

“Không... không có gì ...” Vân Cẩm gãi gãi đầu.

Qúy Kha treo bộ quần áo đã thay trên cây, nắng chói thế này, cậu hy vọng quần áo có thể khô trong thời gian ngắn.

Vân Cẩm cũng đặt quần áo của cậu ta sang một bên để hong khô.

“Qúy Qúy, tối nay chúng ta sẽ ăn gì?”

“Đến bãi biển xem xét một chút.”

Nhưng mà, cách đó không xa đang xảy ra một cuộc cãi vã.

Tề Phóng giận dữ hét lên: “Lều đã mất, buổi tối làm sao ngủ được?”

Qúy Kha nhìn sang, lều của Lục Dữ và Tề Phóng đã bị ngập nước nửa nhánh cây, hoàn toàn không còn khả năng ngủ trong đó.

Tề Phóng cao cao tại thượng, Lục Dữ lộ ra gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn tràn đầy xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không có nhìn kỹ lều trại, Tề Phóng, anh đừng tức giận, còn đang ghi hình đó.”

Tề Phóng còn tưởng rằng không có máy quay phim, vẻ mặt tức giận trên mặt có chút biến mất: “Tôi thật không nói nên lời, tôi như thế nào lại chọn cậu thành đội, chọn lều cũng không ra gì.”