Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 43




Quý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ba nuôi nói, chỉ cần nắm tay thì chính là vợ con."

Quý Kha trực tiếp đen mặt, Vân Cầm suốt ngày dạy trẻ con những thứ xằng xiên gì không biết.

....

Khi Quý Kha về đến nhà, Vân Cẩm đang nằm trên ghế sô pha đắp mặt nạ chơi trò chơi.

Nhìn thấy Quý Kha trở về, Vân Cẩm ngồi dậy, buông di động hưng phấn nói:

"Quý Quý, có một gameshow ghép đôi rất hot mời tôi, đúng lúc tôi không có lịch trình, tôi muốn đi, cậu có muốn đi cùng không? Có thể tham gia theo nhóm, biết đâu chúng ta có thể cùng nhau thoát kiếp FA!"

"Tôi không đi." Quý Kha không có hứng thú gì.

Vân Cẩm nói: "Đi đi mà đi đi, bờ biển thành phố A phong cảnh rất tốt, coi như nghỉ phép!"

Thành phố A.

Quý Kha càng không thể đến nơi đó.

"Nhuyễn Nhuyễn, con muốn đến bờ biển không?" Vân Cẩm không thuyết phục được Quý Kha, đành phải xuống tay từ chỗ Quý Nhuyễn Nhuyễn.
"Bờ biển có rất nhiều đồ ăn ngon!"

Chỉ là Quý Nhuyễn Nhuyễn không có nhiều hứng thú với đồ ăn lắm.

Vân Cẩm nghĩ ngợi: "Nhuyễn Nhuyễn, con có nhớ gió lan màu tím đánh quái thú ở đâu không?"

"Trong biển!” Quý Nhuyễn Nhuyễn hơi hưng phấn lên.

"Vậy con có muốn đến bờ biển chơi không?"

Quý Nhuyễn Nhuyễn trước mắt sáng ngời, lập tức gật đầu.

Vân Cẩm vươn ngón trỏ, trộm chỉ chỉ Quý Kha, Quý Nhuyễn Nhuyễn lập tức hiểu ý.

Cậu bé chớp đôi mắt to ngập nước: "Ba ơi...Chúng ta tới bờ biển được không?"

Vân Cẩm cũng đáng thương nhìn Quý Kha: "Quý Quý.... Chúng ta đi bờ biển được không?"

Hai người một lớn một nhỏ đều nhìn cậu, nhưng biểu cảm Quý Kha vẫn cực kỳ lạnh nhạt như cũ.

"Không đi."

Nói xong, Quý Kha xoay người lên lầu, hơn nữa có nhắc nhở: "Quý Nhuyễn Nhuyễn, làm bài tập, chút nữa ba muốn kiểm tra.”


Quý Kha tắm rửa xong ra ngoài.

Vân Cẩm ngồi ở cửa, nhưng trên gương mặt đẹp trai ban đầu đã có thêm sắc thái suy sụp.

"Quý Quý, đi với tôi đi mà."

Quý Kha xoa tóc, không nhịn được liếc mắt nhìn Vân Cẩm một cái, "Lương Hoài cũng đi phải không?"

Vân cẩm gật đầu: “Ừ.”

"Vân Cẩm, cậu biết hành động của cậu là gì không?" Giọng nói Quý Kha lạnh đi vài độ.

Vân Cẩm cúi đầu, mái tóc bao trùm đôi mắt cậu ta.

Cậu ta chậm rãi mở miệng nói: "Tôi rẻ tiền."

Quý Kha nhìn chằm chằm Vân Cẩm hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, tôi đi cùng cậu."

....

Máy bay bay thẳng tới thành phố A.

Một đợt nắng nóng cuốn theo vị mặn thoang thoảng ập vào mặt, thứ hương vị đặc sản của thành phố biển.

Quý Kha đẩy vali cùng Quý Nhuyễn Nhuyễn đi về hướng sân bay.

Cậu không đi cùng Vân Cẩm.
Vân Cẩm là ngôi sao lớn, mỗi lần xuống sân bay luôn có rất nhiều fan hâm mộ đón ở sân bay.

Quý Kha không muốn tham gia cuộc náo nhiệt nào, cho nên lựa chọn cùng Quý Nhuyễn Nhuyễn đi một chuyến bay khác.

Buổi chiều không có nhiều người lắm.

Tại sân bay, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giơ một tấm biển.

Quý Kha liếc nhìn thấy tấm biển, bước qua đó.

"Chào ngài, chắc ngài là anh Quý, tôi là tiểu Trương, nhân viên công tác đoàn phim 《 tiên lý kỳ duyên 》.

"Ừ."

《 tiên lý kỳ duyên 》 là gameshow của đài Banana, hai mùa trước được hưởng hứng rất tốt, độ thảo luận trên mạng cũng khá cao.

Đây là mùa thứ ba ghi hình, ekip chương trình đặc biệt mời cả Vân Cẩm và Lương Hoài.

Hai người này, một người là đỉnh lưu, một người là ảnh đế, có rất nhiều fan trung thành và điên cuồng, trên mạng cơ bản là chém gϊếŧ đến mức anh chết tôi sống.

Cho nên ekip chương trình mời hai người cùng tham gia gameshow hẹn hò, rõ ràng là muốn làm gì đó.

"Anh Quý, anh chưa nói anh mang theo con trai." Khi nhân viên đón sân bay nhìn thấy Quý Nhuyễn Nhuyễn, có hơi chút kinh ngạc.

Quý Kha sờ sờ đầu Quý Nhuyễn Nhuyễn: "Thằng bé rất ngoan, sẽ không trì hoãn việc ghi hình."

Tiểu Trương gãi gãi đầu, nhiệm vụ hôm nay của cậu ta là đến sân bay đón người, nhưng đạo diễn không nói là người này còn mang theo trẻ con.

Chần chờ một lát, tiểu trương nói: "Chúng ta đi trước đi, xe đang chờ bên ngoài, tôi đưa ngài đến chỗ ở, vừa lúc tìm hiểu một chút về tiết mục của chúng ta.”

"Xin lỗi, chờ tôi một lát." Quý Kha gọi một cuộc điện thoại.

Tiểu Trương thúc giục: "Phiền anh nhanh chút nhé, chúng ta phải đến trước chín rưỡi."

Lâm Du gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, một chàng trai ăn mặc theo phong cách Bohemian*, trên đầu đeo kính đâu chạy như bay lại đây.

"Anh Quý, em tới rồi!"

Lữ Huy Huy xách vali hấp tấp chạy tới, kỳ nghỉ phép làm cậu ta cực kỳ hưng phấn.

Ekip chương trình 《 tiên lý kỳ duyên 》mời tổng cộng năm ngôi sao và bảy người cùng nhóm.

Để tạo ra hiệu quả chân thật nhất cho tiết mục, những người ekip mời đều là người thường, có thể là công nhân viên chức, giáo viên, bác sĩ, những nghề nghiệp tương đối gần gũi cuộc sống của mọi người, khiến cho khán giả có cảm giác nhập vai hơn.

Những người muốn tham gia tiết mục, đầu tiên là điền thông tin vào mẫu đơn trên mạng, thông qua tầng tầng đánh giá của ekip chương trình mới có thể thành công được lựa chọn.

Vị thầy giáo Quý này diện mạo không tồi, thậm chí không kém hơn bất cứ ngôi sao nào cậu ta từng gặp qua, hơn nữa, trông anh ta hơi giống Thư Minh.

Tiểu Trương thầm suy nghĩ: Vị Quý tiên sinh này có thể được ekip chương trình lựa chọn, đại khái là dựa vào gương mặt này nhỉ? Người ngoài giới tiện lợi hơn các minh tinh nhiều, điểm yếu duy nhất là họ không hiểu quy tắc lắm.

Sao có thể dìu già dắt trẻ theo như vậy?

Đi ghi hình một chương trình, lại dẫn trẻ nhỏ theo.

Tiều Trương còn coi là tương đối lịch sự dò hỏi: "Quý tiên sinh, anh ấy cũng tới cùng anh sao? Tôi nói trước cho anh một tiếng, ngại quá, vì kinh phí có hạn nên tổ chương trình chỉ chuẩn bị cho anh một gian phòng, hơn nữa không cho phép mang người khác.”

"Không chuẩn bị cũng không sao." Lữ Huy nhiệt tình tiếp nhận vali trong tay Quý Kha, "Quý tổng, khách sạn đã đặt trước, xe cũng hẹn xong, chúng ta qua đó thôi?"

Quý Kha gật gật đầu, "Cậu đưa Nhuyễn Nhuyễn tới khách sạn trước, tôi đến tổ chương trình."

Lữ Huy nghĩ đến chuyến du lịch ba ngày tới, cả người đều nhiệt tình: "Được rồi, Nhuyễn Nhuyễn, đi cùng chú nào."

Thời điểm công việc Quý Kha bận rộn cũng thường nhờ Lữ Huy đón Nhuyễn Nhuyễn tan học, Quý Nhuyễn Nhuyễn rất quen thuộc với Lữ Huy.

Quý Kha dặn dò: “Nhuyễn Nhuyễn, ở khách sạn ngoan, nghe lời chú Lữ, không được chạy lung tung."

"Vâng, ba yên tâm đi ghi hình tiết mục nhé!"

Quý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.

“Tiểu Lữ, nhờ cậu.”

"Yên tâm đi Quý tổng, tôi chắc chắn chăm sóc tốt cho thiếu gia!" Lữ Huy dừng lại, làm một tư thế quân đội, chọc cười Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Tiểu Trương có chút không nhịn được, anh ta còn tưởng Quý Kha dìu già dắt trẻ, không ngờ Quý Kha nhìn qua trẻ tuổi, cũng đã làm tổng tài gì đó rồi.

Có lẽ bởi Quý Kha rất ít khi lộ mặt bên ngoài, hơn nữa cậu không cho ekip chương trình biết thân phận của mình, cho nên ngay cả nhà sản xuất và đạo diễn đều nghĩ Quý Kha là người mới Vân Cẩm muốn nhét vào.

Quý Kha không quan tâm những điều này.

Cậu tới đây một chuyến chủ yếu là để đi cùng Vân Cẩm.

Trên đường tổ chương trình đón minh tinh đều phải chụp ảnh, cũng may người bình thường không cần.

Trên xe, Tiểu Trương vừa lái xe vừa phổ biến một số điều cần chú ý khi quay chụp tiết mục, Quý Kha lẳng lặng ngồi hàng ghế sau Minibus lắng nghe, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ xe.

Đây là lần đầu tiên Quý Kha bước chân lên thành phố A sau năm năm.

Năm năm trước, cậu suýt nữa rơi khỏi vách đá.

Trong nháy mắt nhảy xuống đuổi theo điểm sáng kia, Lâm Du đã bắt được điểm sáng, bụng lại truyền đến cảm giác kì lạ khiến cho Lâm Du lập tức tỉnh táo lại.

Khao khát được sống khiến Lâm Du ôm lấy một cái cây rìa vách đá.

Một đôi vợ chồng già đi đường mòn lên núi nhìn thấy cậu nên đã cứu giúp.

Đôi vợ chồng già lương thiện này vừa trải qua nỗi đau mất con, ra ngoài giải sầu, không ngờ đúng lúc gặp Lâm Du.

Có lẽ vận mệnh đã định, sau khi cặp vợ chồng già cứu được Lâm Du đã đưa cậu đến bệnh viện.

Lâm Du được kiểm tra mới biết thì ra trong bụng cậu là thai song sinh, trong đó một thai nhi yếu hơn đã mất trong vụ bắt cóc, nhưng trong bụng vẫn còn một đứa bé.

Trong cái rủi có cái may.

Sau này, Lâm Du theo cặp vợ chồng già tới thành phố F, thay tên đổi họ, sinh con xong, Lâm Du tiếp quản công ty của người con đã khuất của cặp vợ chồng già.

Lúc mới bắt đầu tiếp nhận, Lâm Du làm không xuể, khi ấy công ty đã sắp đóng cửa. Nhưng may thay, sau này, dưới sự nỗ lực không ngừng của cậu và sự trợ giúp của cặp vợ chồng già, công ty dần dần chuyển biến tốt.

Lâm Du có năng khiếu trong phương diện công việc này.

Nhìn công ty con trai một tay sáng lập ngày càng ổn định lớn mạnh, đôi vợ chồng già lúc này mới yên tâm ra nước ngoài định cư.

Mấy năm nay, Lâm Du trải qua rất yên bình, cậu thích công việc hiện tại, cũng thích ngày tháng bận rộn.

Tuy đêm khuya trong giấc mơ ngẫu nhiên vẫn có thể nhớ tới chuyện mấy năm trước, Quý Kha chỉ biết coi đó như một giấc mộng.

*Phong cách bohemian:

Phong cách thời trang bohemian luôn theo đuổi sự tự nhiên, không tuân theo bất cứ một quy chuẩn nào. Cùng với những yếu tố về màu sắc, chất liệu, kết cấu, họa tiết,…pha trộn với nhau tạo thành những bộ trang phục lộn xộn nhưng đầy phong cách.

Bohemian nổi bật với những họa tiết độc đáo trên các tầng trang phục, lớp chồng lớp (layering).