Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 26: Bị hai đứa nhóc kia bắt cóc




Edit: Cá Viên

Khi Văn Thanh Nhạc gặp lại Hạ Nhiên cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy mũi và mặt của đứa nhóc này bầm dập hết.

Văn Thanh Nhạc giật mình nói: "Em làm sao vậy, bị đánh sao?"

"Em......" Hạ Nhiên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Văn Thanh Nhạc, khóc lóc kể lể nói, "Có người trùm bao tải đánh em hu hu hu!"

Văn Thanh Nhạc cả kinh: "Trời ạ, ai mà lại vô lí như vậy, nhanh, mau đi điều tra rồi báo cảnh sát."

Văn Thanh Nhạc nói xong, rốt cuộc nhớ tới chính sắp trở thành thành chủ, chịu trách nhiệm về mọi chuyện, nên lập tức nắm tay Hạ Nhiên nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tất cả những điều bất bình. Em bị đánh khi nào, ở đâu?"

Hạ Nhiên không thể nói rằng hắn bị đánh trong biệt thự đầu tiên, bị bại lộ, chỉ có thể âm thầm nghẹn ngào: "... Không, em đã đánh bại hắn rồi, anh đừng lo lắng."

  

Hắn chỉ muốn nhận được một cái ôm an ủi thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy?

  

Chúc Tiêu, người đã nhìn chằm chằm vào bên này, chế nhạo và tìm một cái cớ để đưa Văn Thanh Nhạc đi.

  

Hạ Nhiên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Chúc Tiêu, cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình.

  . đam mỹ hài

Cho dù là bất đắc dĩ, hắn vẫn không thể đánh bại Chúc Tiêu. Nhưng vậy thì sao, vì sự tồn tại của Văn Thanh Nhạc, Chúc Tiêu không thể giết hắn được.

  

Hắn phải nhìn xa trông rộng, chỉ cần còn sống một ngày, hắn sẽ cố gắng hết sức để nói cho Văn Thanh Nhạc biết bộ mặt tàn nhẫn của Chúc Tiêu!

  

  ————

Vài ngày sau, Văn Thanh Nhạc nhận được thư nhậm chức.

  

Cách bài trí của toàn bộ buổi lễ khánh thành đều rất sang trọng, và tất cả những địa điểm mà Văn Thanh Nhạc có thể xuất hiện đều được bảo vệ thích hợp, chỉ để tránh mọi người làm phiền.

  

Hạ Thúc Phượng đã sai người gửi áo choàng của lãnh chúa thành phố, áo choàng của lãnh chúa thành phố màu đen tuyền có thêu hoa văn bằng vàng, trông rất trang trọng và uy nghiêm.

  

Trước khi làm lễ, cần phải chào công chúng, rất nhiều phương tiện truyền thông đã đến nơi có thể nhìn thấy Văn Thanh Nhạc và chờ đợi từ trước, vô số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chờ đợi Văn Thanh Nhạc xuất hiện..

  

Cuối cùng khi Văn Thanh Nhạc xuất hiện, đám người náo động, ngay sau đó liền không có một tiếng động.

  

Áo choàng của thủ lĩnh thành phố màu đen nặng nề không hề có vẻ cồng kềnh khi mặc lên người này, ngược lại khiến từng mảng da thịt trắng nõn mà cậu lộ ra đều giống như tuyết rơi trên gỗ mun, thật trắng.

  

Có lẽ vì lâu rồi không cắt tóc nên tóc dài ra, mái tóc trắng như tuyết ở gáy chạm vào áo choàng của chúa tể thành phố màu đen, một phần tóc được giấu vào trong áo choàng, khiến người ta tôn kính vô hạn..

  

Trong cùng một phòng phát sóng trực tiếp im lặng, cuối cùng cũng bắt đầu từ từ bật ra một tiếng động:

【Lần đầu tiên, tôi cảm thấy chiếc áo choàng của khu bảo tồn trông thật... khó chịu】

【 Tui hiểu ý lầu trên, quần áo mặc ở trên người cậu ấy, cảm giác so những người mặc đồng phục tình thú còn muốn kích thích hơn......】

【Chảy máu mũi! Cứu tôi chảy máu mũi rồi!! 】

Bởi vì hiện trường có bảo vệ, người xem không thể gần hơn một bước, nên họ nằm trên hàng rào trong suốt, nhìn nghiêng để ngắm.

  

Bọn họ nhìn người tới gần từng bước, sau đó từng bước rời đi, rõ ràng vô tình, nhưng lại lấy đi tất cả tâm trí.

  

Chúc Tiêu cũng quan sát cách đó không xa, hắn mím môi không chút lưu tình, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh máu sôi trong người.

  

Nhưng vào lúc hắn ngoảnh mặt đi, dị biến đột nhiên sinh ra.

Một vết nứt được mở ra trên hàng rào bảo vệ kiên cố, sau đó toàn bộ bị vỡ tan tành, những người đứng trên hàng rào không kịp phản ứng, đồng loạt lao về phía trước, gây ra hỗn loạn.

  

Văn Thanh Nhạc lui về phía sau mấy bước, sau đó nhìn về phía giữa không trung nơi đó không có cái gì, hơi híp mắt: "... Hả?"

Một vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện ở đó, và hai người mặc bộ trang phục đặc biệt che đậy khí, làm người thấy không rõ mặt.  

Hai người cùng nhau làm việc, một người nhanh chóng nắm lấy tay và vai của Văn Thanh Nhạc sau khi đi xuống, người còn lại chặn giữa Văn Thanh Nhạc và Chúc Tiêu.

"Đừng nhúc nhích." Người đang ôm Văn Thanh Nhạc uy hiếp. "Bằng không đừng trách tôi không khách sáo.

Văn Thanh Nhạc nghi hoặc nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông này, sau đó nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Chúc Tiêu –người trông ảm đạm và rõ ràng là rất tức giận, lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng vội.

Chúc Tiêu nhanh chóng tấn công về phía trước với khuôn mặt lạnh lùng, nhưng người giữa hắn và Văn Thanh Nhạc đã ra đòn, rút ​​lui về phía sau và biến mất giữa không trung.

  

Mà nơi Văn Thanh Nhạc từng đứng, đã không còn một bóng người.  

  ————

Văn Thanh Nhạc bị xách theo sau một khoảng thời gian bị nén trong không gian, từ khu trung tâm nhộn nhịp và sầm uất đến một sườn núi hoang vu ngoại ô.

  

Văn Thanh Nhạc bị đặt xuống, nghe thấy một người khác nói: "Đây không phải là điểm đáp theo lịch trình ban đầu."

  

Người đi tới cùng Văn Thanh Nhạc nói: "Lỗi tính toán... Tốn quá nhiều dị năng so với tính toán của tôi, nên chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp ở đây.

Người kia tức giận: "Thời điểm quan trọng như vật, anh nói cho tôi biết là mình tính toán sai lầm? Ngày thường như thế nào không thấy sai, trước kia anh mua đồ ăn một phân tiền đều có thể tính rành mạch, tại sao khi đó không thấy tính sai, anh cố ý phải không?"

Nhìn thấy hai người đàn ông chuẩn bị đánh nhau, Văn Thanh Nhạc khuyên "Được rồi, được rồi, không cần đánh nhau, đừng làm mình bị thương."

Hai người kia nhìn qua, mắng: "Cậu lắm miệng cái gì, nơi này đến lượt cậu nói sao? Câm miệng!"

Văn Thanh Nhạc sờ sờ cái mũi, được rồi, không được nói thì thôi, hung dữ cái gì chứ?

Hai người đi tới yêu cầu Văn Thanh Nhạc đưa quang não ra, sau khi xác định Văn Thanh Nhạc không có công cụ định vị nào khác trên người, bọn họ bắt đầu thảo luận xem phải làm sao.

Bắt đầu thảo luận xem phải giải quyết sao với tình huống ngoài ý muốn này, mà Văn Thanh Nhạc ngồi ở một bên kia quan sát hai người.

Hệ thống không thể tưởng tượng nói:【 Ký chủ, cậu đây là...... Vì sao lại theo chân bọn họ tới nơi này vậy? 】

Phải biết rằng chỉ cần Văn Thanh Nhạc không muốn, hai người kia căn bản không có khả năng bắt được, chỉ biết bị Văn Thanh Nhạc trở tay đưa vào trong ngục giam.

【 Tao hoài nghi này hai tên này là người quen. 】 Văn Thanh Nhạc trả lời.

Hệ thống:【 A? 】

Văn Thanh Nhạc: 【 Cấp độ sức mạnh này, khả năng dịch chuyển không gian này, cũng như sự phối hợp và tính cách này, thực sự giống như hai đứa nhóc mà tao chưa gặp kể từ khi trở về. 】

Hệ thống: 【! 】

Nếu thật sự là hai kẻ này, thì bọn họ, với tư cách là người đứng đầu hai quốc gia, đích thân đến nước Hạ Thúc Phượng cướp người, đây rõ ràng là tin tức quốc tế trọng đại!

Văn Thanh Nhạc muốn biết nguyên nhân hai con người này đột nhiên chạy tới, hệ thống nghĩ đến chuyện hỗn loạn ba nước, chẳng lẽ Văn Thanh Nhạc có thể nắm bắt cơ hội đạt tới đỉnh cao chỉ trong một lần ngã sõng soài?(?)

  

Sau khi hai người bàn bạc, quyết định ở đây nghỉ ngơi một lát. Rốt cuộc, một người chịu trách nhiệm vận chuyển đường dài, kiệt sức, một người chịu đòn quyết liệt của Chúc Tiêu, tuy rằng ngoài mặt không thấy rõ nhưng thực ra trong lòng khó chịu vô cùng.

Đây là nơi vùng núi hoang dã, mà bọn họ kiệt sức, vì phòng ngừa người này chạy trốn, hai người suy xét qua, quyết định vẫn là tháo xuống mặt nạ xuống, dùng thân phận kinh sợ người này, làm khả năng muốn tìm cơ hội trốn chạy của người này giảm xuống, dù sao Hạ Thúc Phượng cũng cơ bản có thể đoán được là bọn họ động tay.

Tháo bịt mặt xuống lộ ra hai gương mặt quen thuộc với Văn Thanh Nhạc  

Một người trông hiền lành và đẹp trai, người còn lại thì đẹp trai và hào hoa.

  

Một người trông như kiêu ngạo mà đi tới, bày ra vẻ mặt hung tợn nhất, trịch thượng cảnh cáo: "Liệu mà thành thật, cậu dám chạy một lần, đánh gãy một chân, Hạ Thúc Phượng không thể bảo vệ cậu!"

Trong lòng mong đợi của bọn họ, chỉ có một số cảm xúc mà người này sẽ có sau khi biết danh tính thực sự của họ.

Nếu không, sẽ là nỗi sợ hãi, không thể di chuyển, hoặc ngạc nhiên và thú vị bởi địa vị cao của họ và tâng bốc mọi cách có thể.

Ôi, cái loại con trai ỷ lại vào nhan sắc, ngoài hai thứ này ra thì còn có thể có gì nữa?

  

Họ nhìn vào biểu hiện của người thanh niên, thanh niên nhìn lại họ, lắng nghe lời đe dọa khủng khiếp bên tai, sau đó... một nụ cười an ủi trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta.

  

Hai người: "......???"