Tại sao người đàn ông của cậu lại không ở đây?
Văn Thanh Nhạc sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ tới Văn Tiêu sẽ hỏi vấn đề này, với giọng điệu nghiêm túc như vậy, Văn Thanh Nhạc vốn không có người nào, cũng cảm thấy xấu hổ.
Văn Thanh Nhạc hàm hồ nói: "Nhóc hỏi cái này để làm gì...... Hắn ở nơi nào quan trọng sao?"
"Đúng vậy." Văn Tiêu lạnh lùng nói, "Lúc trước tôi quên hỏi, nếu người đàn ông của anh không phải là người tốt, vậy tôi sẽ xem xét lại xem có nên đi theo anh hay không."
Văn Thanh Nhạc minh bạch, Văn Tiêu tuy dễ dàng chấp thuận đi theo, nhưng cũng yêu cầu cậu cùng người yêu đạo đức tốt.
Văn Thanh Nhạc có chút đau đầu, dựa theo quy luật đổi màu tóc trên thể giới này, nếu nói thật là mình không có bạn trai, lúc tỉnh dậy tóc tự chuyển từ đen sang trắng, Văn Tiêu chắc chắn sẽ không tin, ngược lại sẽ cho rằng cậu là một kẻ nói dối, vì vậy cậu chỉ có một sự lựa chọn.
"Nhóc không cần phải lo lắng về chuyện đó," Văn Thanh Nhạc tại chỗ bày ra cho mình khí chất thánh nhân, "Người ấy,.....anh chưa từng thấy qua người nào tốt hơn anh ấy."
Văn Tiêu không lên tiếng, vươn tay vén rèm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngồi ở giường đối diện.
Thanh niên tóc trắng khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Anh ấy rất tốt, rất tốt với anh, và với người khác." Văn Thanh Nhạc nói, "Trước kia bọn anh ăn không đủ no, anh ấy sẽ để dành thức ăn của chính mình cho anh ăn. Sau đó mức sống được cải thiện, anh ấy sẽ quyên góp số tiền tiết kiệm được cho những đứa trẻ khác không có nổi cơm ăn. Vì vậy, em không phải lo lắng về điều đó. "
Cậu không để ý rằng mỗi khi cậu nói thêm thì ánh mắt của người thiếu niên bên kia càng trở nên xa lạ và phức tạp. Văn Tiêu buông rèm xuống, tiếp tục hỏi: "Hắn hiện tại ở nơi nào?"
"Anh ấy...... Không còn nữa." Văn Thanh Nhạc nỗ lực nghẹn ra tiếng khóc khóc nức nở, "Anh ấy sinh bệnh nặng rồi đi. Anh hiện tại chính là mang theo ước mơ của anh ấy lên đường, hy vọng có thể thực hiện được ước nguyện của anh ấy trước khi chết"
Văn Thanh Nhạc ngước mắt nhìn giường đối diện, không thấy ai, chỉ một bàn tay có đốt ngón tay rõ ràng dựa vào mép giường nhẹ nhàng cầm lấy.
Văn Tiêu: "Các anh nghe thực ân ái."
"Đúng vậy, đương nhiên rồi." Văn Thanh Nhạc nói, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
Nếu cậu có thể bù đắp thêm một chút tình yêu ngọt ngào cho Văn Tiêu, có lẽ nhóc con này sẽ bị cuộc sống hạnh phúc như vậy thu hút và thoát ra khỏi cái bóng bị tra ca bỏ rơi?
Vì thế Văn Thanh Nhạc vắt hết óc cải biên mấy đoạn văn mà mình đã thấy trong mấy quyển ngôn tình, kể cho Văn Tiêu nghe như một câu chuyện về bản thân và người tình không tồn tại đó.
Theo từng lời nói của cậu, tay Văn Tiêu chậm rãi nắm chặt mép giường.
Văn Tiêu tựa hồ đối với chuyện xưa của cậu rất tò mò, tiếp tục hỏi: "Thật làm người hâm mộ...... Tôi còn chưa có người yêu, anh làm sao gặp được đối tượng của mình? Tôi cũng sẽ đi tìm bạn trai thế này."
"Cái này......" Văn Thanh Nhạc ho nhẹ một tiếng, "Trúc mã, sau khi trưởng thành liền tự nhiên mà ở bên nhau."
Văn Thanh Nhạc mới vừa nói xong, liền nghe được Văn Tiêu ý nghĩa không rõ cười một tiếng. Ngay sau đó răng rắc một chút, giường bên cạnh bị hắn làm hư một khúc.
Văn Thanh Nhạc: "......"
"Quá kích động." Văn Tiêu ngữ điệu thường thường, như là đang đè nén cái gì, "Tôi đối với anh không có ý kiến.".
Văn Thanh Nhạc: "...... Được."
Người trẻ tuổi thật là huyết khí phương cương, nghe được một chút chuyện cũng phải suy nghĩ, không vạch trần.
"Nói như vậy, anh cùng ngươi đối tượng vẫn luôn ở bên nhau?"
Văn Thanh Nhạc đã tự dựng lên câu chuyện của mình bằng một cái kết có hậu: "Đúng là như vậy. Đã từng đã ở bên nhau cho đến khi anh ấy đi. Sau khi anh ấy đi, anh sẽ hiện thực hóa ước mơ của anh ấy."
"Ồ," Văn Tiêu tựa hồ an tâm, không hề để tâm đến vấn đề " Tôi muốn ngủ, ngày mai lại tiếp tục lên đường."
Văn Thanh Nhạc: "... Cám ơn nhiều."
Hết thảy lại lần nữa an tĩnh lại, trên xe không bật đèn mờ mờ rất thích hợp để ngủ, Văn Thanh Nhạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, bên cạnh cậu, có một người vẫn luôn trợn tròn mắt.
Chúc Tiêu cũng chính là người đã ngụy trang thành Văn Tiêu nhíu mày thật chặt.
Những gì người này nói hôm nay hoàn toàn khác với những gì cậu ta đã nói với hắn trước đây, nó đầy sự mâu thuẫn.
Nói rằng Văn Thanh Nhạc ép buộc cậu, sau đó lại nói rằng cậu ta từ đầu đến cuối chỉ có một mối tình đầu, quan hệ rất tốt.
Văn Thanh Nhạc gặp họ khi họ còn nhỏ rồi cùng bọn họ quen biết. Trong khoảng thời gian này, hắn ở cùng Văn Thanh Nhạc, hắn chưa từng thấy người này xuất hiện bên cạnh anh ấy, càng không có khả năng có người khác lớn lên cùng Văn Thanh Nhạc.
Có thể đây hoàn toàn là một lời nói dối hoặc mối tình đầu của người này hoàn toàn không phải là Văn Thanh Nhạc hoặc Văn Thanh Nhạc chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của người này. Người này chỉ đang dùng lời nói để lừa dối hắn, từ trên người hắn lấy lợi ích.
...... Tỷ như cùng hắn liên thủ đánh bại ba nước khác, cuối cùng lại quay đầu đối phó với hắn, rồi thành công thống nhất thế giới.
Chúc Tiêu cho rằng khả năng này là lớn nhất, nhưng nó không có ý nghĩa.
Nhưng nếu người này không phải tiếp xúc thân mật với Văn Thanh Nhạc, thì làm sao có thể biết nhiều như vậy về anh ấy và bọn họ? Ngay cả con búp bê bằng rơm cực kỳ riêng tư đó cũng có thể làm được.
Và dị năng của người này.....
Các ý tưởng xoay quanh trong đầu Chúc Tiêu, sắp xếp những lời giải thích.
Hoặc là người này thông qua phương pháp nào đó, biết được Văn Thanh Nhạc sở hữu hết thảy, hoặc là......
Cỗ xe âm u đầy tiếng động cơ khi xe đang tiến về phía trước, cùng với loại thanh âm ầm ĩ này, một ý nghĩ nào đó trong lòng Chúc Tiêu được phóng đại lên vô hạn.
Tất cả các hành động mà hắn lên kế hoạch từ khi bắt đầu hỏi đều dựa trên tính cách và thói quen của Văn Thanh Nhạc. Mà người này không hề phòng bị, hoàn toàn là thuận theo bản năng.
Vạn nhất...... Người này thật sự là Văn Thanh Nhạc thì sao?
——–
Khi Văn Thanh Nhạc tỉnh dậy, họ đã sắp đến đích.
Khung cảnh thành phố náo nhiệt lướt qua cửa sổ xe, Văn Thanh Nhạc cúi người bên cửa sổ, nhìn thấy những người đi trên phố đều mặc quần áo lộng lẫy, trên mặt trang điểm xinh đẹp, cả phố người đều như sắp tham gia cuộc thi hoa hậu.
Văn Thanh Nhạc nhìn chiếc áo sơ mi từ bi đơn giản trên người, sau đó lại nhìn đến những bộ váy áo lộng lẫy tinh xảo của người ngoài, lập tức lên quang não kiểm tra xem đất nước này có quy định gì đặc biệt hay không.
Sợ rằng cuộc chinh phục thế giới thậm chí còn chưa bắt đầu, cậu đã bị bắt vào tù vì vi phạm một điều cấm kỵ đặc biệt mà mình không biết.
May mắn thay, việc những người ở đây ăn mặc lộng lẫy không phải là bí mật.
【Hạ quốc gia, một đất nước có thủ lĩnh đặc biệt xuất chúng. Người dân của đất nước này chịu ảnh hưởng của lãnh đạo bọn họ, nên rất nhiệt tình với những người và những điều đẹp đẽ, thậm chí còn cuồng tín đến một chút điên cuồng. Mặc dù đi ngoài đường mặc thường phục sẽ không bị lôi xuống bắt vào tù, nhưng ít nhiều cũng bị người khác khinh thường.
——-
Đáng giá nhắc tới chính là, không phải tất cả các thành phố ở Vương quốc Hạ đều do thủ lĩnh trực tiếp kiểm soát mà mỗi thành phố đều do Lãnh chúa thành phố tương ứng kiểm soát, những chủ nhân thành phố này tuân theo mệnh lệnh của người cai trị Vương quốc Hạ.
Tương ứng với thủ lĩnh là Đại mỹ nhân, mỗi Lãnh chúa của thành phố của họ cũng là một mỹ nhân. Tôi đã từng yêu một Lãnh chúa thành phố sắc đẹp nào đó, và muốn trở thành Lãnh chúa thành phố để trò chuyện, nhưng tôi đã bị loại trực tiếp, những người đó cười nhạo tôi vì xấu xí!
Tôi thực sự nghi ngờ rằng cơ sở quan trọng nhất để họ lựa chọn Lãnh chúa thành phố là dựa vào khuôn mặt hơn là khả năng! Tôi thực sự tức giận! 】
Văn Thanh Nhạc: "......"
Lộn xộn kiểu gì đấy, ai lại chọn Lãnh chứa thành phố theo khuôn mặt, đúng là học sinh tiểu học mà.
Văn Thanh Nhạc không tin lời nói này, xe ổn định xong liền thu dọn đồ đạc, cùng Văn Tiêu xuống xe.
Sau khi ra khỏi nhà ga, cậu nhìn thấy một vài người đang phát khẩu trang dùng một lần, một số hành khách rời khỏi nhà ga phớt lờ những người đã phát chúng, một số đi mua khẩu trang một cách liều lĩnh.
Văn Thanh Nhạc nhìn thấy khá khó hiểu, cậu đến gần Văn Tiêu, thấp giọng hỏi: "Nhóc biết bọn họ đang làm cái gì không.?"
Văn Tiêu không biết ở biệt nữu cái gì, nháy mắt lui về phía sau vài bước cùng cậu kéo ra khoảng cách, sau đó lại do dự một lần nữa trở về bên người cậu, lạnh mặt giải thích nói: "Ở chỗ này lớn lên xấu sẽ có rất nhiều địa phương không có xe chịu cho lên, không muốn bại lộ diện mạo có thể dùng đồ vật đem mặt che khuất, miễn cho trở thành một trò cười cho người khác. "
Văn Tiêu xem đường càng ngày càng đông, các loại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, thật ra lại lén đủ loại người vây quanh thanh niên tóc bạc, nhàn nhạt đề nghị: "Tốt hơn anh cũng nên tới đó lấy một cái."
Cậu nghi ngờ về Văn Tiêu, cảm thấy rằng lời giải thích này quá kỳ diệu. Tuy rằng cậu lớn lên không xấu, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của mình quả thực rất dễ gây phiền phức, có thể che lên cũng tốt, vì vậy đi lấy một cái.
Văn Thanh Nhạc từ chỗ nhân viên công tác mặt đỏ tai hồng lấy hai cái khẩu trang đưa một cái cho Văn Tiêu, tự mình đeo một cái lên.
Bước ra khỏi nhà ga đến đường phố bên ngoài, hai người bọn họ đã lẫn vào đám đông.
Cậu vừa muốn thảo luận với Văn Tiêu làm thế nào để giành được địa phương này, thì nghe xôn xao.
"Tránh ra, toàn bộ tránh ra, đừng cản đường thiếu gia của chúng ta! " Cách phía sau không xa vang lên một giọng nói kiêu ngạo, "Đừng cản đường thiếu gia của chúng ta!
Văn Thanh Nhạc quay đầu lại, liền thấy một một nhóm vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm bảo vệ người đi ở giữa. Người thanh niên đứng giữa trông khá phong độ, tay đút túi ngẩng đầu lên, gần như muốn lấy lỗ mũi đối diện với mọi người.
Văn Thanh Nhạc: "?"
Đây là cái gì, trang phục thanh niên trung nhị trên đường sao?
Văn Thanh Nhạc nhìn quần chúng xung quanh, phát hiện bọn họ trên mặt tràn đầy biểu tình lý giải, liền luyên thuyên rời đi.
"Oa, tôi cũng chưa từng gặp qua, nhìn hắn thật tốt!"
"Anh ta có 90% cơ hội chiến thắng khi tranh cử thị trưởng thành phố."
"Nhanh lên, nhanh lên, khi nào thì bữa tiệc bắt đầu? Tôi thật sự đợi đến hoa tàn!"
Văn Thanh Nhạc nghe được bị hấp dẫn, không lưu ý một cái, mấy người kia liền đi tới trước mặt cậu.
Người vệ sĩ đứng đầu nhìn người đàn ông tóc trắng đeo mặt nạ, trước tiên bị đôi mắt trong veo của Văn Thanh Nhạc làm cho mê hoặc, sau đó mới hoàn hồn lại.
Với đôi mắt đẹp như vậy mà lại đeo mặt nạ thì nửa khuôn mặt dưới phải siêu xấu xí!
Vệ sĩ lập tức vung tay lên: "Xấu xí, nghe không hiểu tiếng người à, tránh ra!"
Bàn tay giơ lên của gã rơi xuống, nhưng trước khi nó chạm vào người thanh niên tóc trắng, đã bị một bàn tay to lớn khác bắt lấy. Vệ sĩ sửng sốt nhìn người đứng bên cạnh thanh niên tóc trắng
Người đàn ông đó cũng đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt lộ ra khiến người ta kinh hãi.
"Muốn đánh ai?" Thanh niên ngưng trọng nhìn gã dựa vào ưu thế chiều cao, ánh mắt thâm thúy như chết, "Tìm chết sao."
——–
Tác giả có điều muốn nói:
Đăng xuất: Là anh ấy, không phải anh ấy, là anh ấy...