“Anh họ cháu ạ.” Em họ vội đáp. “Con bác Chi ạ.”
Bà ngoại Văn Ninh từ đầu hình như đã nhận ra cậu, cũng không nói gì, chỉ bảo em họ: “Quang dẫn anh mày đi ăn cơm đi, bà thấy người ta gọi rồi đấy.”
Tới khi ra đến ngoài sân, Văn Ninh cứ chìm vào suy tư mà không hề để ý chung quanh. Mãi tới khi em họ vỗ vai cậu, cậu mới hồi thần lại.
“Hải Ninh kìa anh họ.”
Văn Ninh khá bất ngờ thấy Hoàng Hải Ninh, hắn ta từ khi bị đình chỉ một tuần đã đi học, nhưng Văn Ninh không chạm mặt bao giờ. Nào có ngờ đâu ở nơi xa xôi hẻo lánh này cũng chạm mặt chứ, thật là oan gia ngõ hẹp.
“Chào nhé.” Hải Ninh thấy hai người liền đi qua. Tay hắn ta cầm một điếu thuốc, cố ý hút một hơi rồi phả khói vào họ. “Nãy tao hỏi cô Hoa mới biết, không ngờ bọn mình lại có họ hàng xa.”
“Ờ.”
Văn Ninh hờ hững đáp, cũng không muốn nói chuyện nhiều với Hải Ninh. Định đi chỗ khác, lại bỗng thấy một hình bóng quen thuộc phía sau hắn ta. Hải Ninh thấy cậu cứ nhìn qua, cũng quay lại nhìn theo, cũng chỉ thấy mấy người đang sắp xếp thức ăn ở mâm gần đó, không biết Văn Ninh đang nhìn ai.
Có tiếng ai đó gọi mọi người ăn cơm, trong sân thoáng chốc đã hơi loạn, người quen nhau thì ngồi một bàn, thoáng chốc đã kín mít. Em họ lôi Văn Ninh đi ngồi ở một bàn toàn mấy thanh niên cha chú. Không biết là thức ăn không hợp khẩu vị, hay vì không đói nên giữa chừng Văn Ninh đã bỏ đũa rời đi. Em họ đường xa đói bụng mải ăn cũng không để ý.
Bên ngoài tối thui, chỉ có mấy cái cây to và hình dáng dãy núi lớn là còn có thể nhìn ra. Văn Ninh bật flash điện thoại, đi xa khỏi mảnh sân ồn ào, định bụng hít thở không khí trong lành một xíu. Nhưng chỉ vừa nhìn qua bên kia, cậu liền thoáng khựng lại. Trong ánh sáng yếu ớt của buổi tối mùa đông khô rét, cộng thêm với ánh sáng điện thoại ẩn hiện bên đó, cậu thấy có một người ngồi trên tảng đá gần bờ suối cạn bên kia, hai chân đong đưa xuống khoảng không. Dưới chân hắn, là vực sâu, có thể nghe thấy tiếng sông chảy xiết ầm ầm dưới kia*.
(*bạn nào biết Hà Giang có thể liên tưởng đến vách đá tử thần.)
“Anh Hòa.”
Văn Ninh đi tới bên kia suối cạn, sợ làm Quý Hòa giật mình nên chỉ khẽ lên tiếng gọi. Đối phương lập tức quay đầu lại, trong điều kiện ánh sáng không tốt lắm, Văn Ninh thấy hắn đang cười với cậu. Không hiểu sao, nhìn nụ cười của hắn, trái tim Văn Ninh bỗng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
“Em không ăn cơm à?” Quý Hòa hỏi.
“Em ăn no rồi.” Văn Ninh nói rồi trèo lên ngồi bên cạnh hắn, cũng thò chân ra như đối phương. “Nguy hiểm phết đấy, vậy mà anh cũng ra ngồi cho được.”
“Anh thấy như vậy khá tốt.” Quý Hòa đáp.
“Nãy lúc dọn cơm em thấy anh còn tưởng mình bị hoa mắt.” Văn Ninh tò mò nhìn đối phương. “Sao anh lại ở đây? Còn phụ việc nữa?”
“À… Trưởng thôn tìm mấy thanh niên chỗ mình đến giúp việc vì trên này ít người quá. Anh rảnh rỗi đi theo thôi. Ngày họ trả 200.”
Văn Ninh: “…”
Cậu không tin Quý Hòa lại tự nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống mưu sinh gì đó mà đi tận nơi xa xôi thế này làm công, nhưng cũng không định hỏi nguyên do.
Ai ngờ Quý Hòa lại chủ động nói: “Haiz, có chuyện này chắc em không biết, anh bị mất trí nhớ. Anh không có kí ức trước năm mười hai tuổi, còn mắc chứng đau đầu kinh niên, nhất là lúc cố nhớ lại. Anh hay nằm mơ thấy một chỗ núi cao vực sâu sông chảy. Xa xa thấy rất nhiều núi, nổi bật nhất là một ngọn núi đá vôi đơn độc cao ngất che khuất cả hoàng hôn. Hỏi Dương, nó bảo đấy là thôn Hồ Lan.”
“Anh nghĩ giấc mơ về thôn này có trong trí nhớ bị mất, nên mới đến đây phải không?”
“Ừ.” Giọng Quý Hòa có đôi chút buồn buồn dễ thấy. “Bố ruột anh nhận anh về năm anh mười hai tuổi, trên danh nghĩa con nuôi. Nhặt ở thôn Hạ mình về đấy! Thế nên, có lẽ hồi nhỏ anh là người vùng này. Anh sắp hai mươi tư đến nơi rồi. Đã mười hai năm trôi qua, anh vẫn không nhớ được chút gì mà chỉ suốt đêm rời hồn lang thang, bị ác mộng và cơn đau đầu hành hạ.”
“…” Văn Ninh không biết phải nói gì với đối phương cả.
Quý Hòa nghiêng đầu nhìn Văn Ninh, mỉm cười: “Trước kia không biết ai đã nói sẽ giúp anh tìm lại kí ức, không biết giờ còn có hiệu lực không nhỉ?”
Văn Ninh còn chưa kịp nói gì, đã nghe đối phương cất lời tiếp:
“Có khi không nhớ được cũng tốt.” Quý Hòa cay đắng nói. “Anh có thể cảm nhận được, đó không phải kí ức đẹp đẽ gì. Vậy nên trong tiềm thức, mới giấu đi.”
…
Sáng hôm sau, Văn Ninh với cơ thể mệt mỏi cùng đôi mắt gấu trúc cùng những con cháu chịu tang quỳ đi quỳ lại làm lễ liên tục suốt buổi sáng. Tối qua cậu phải ngủ lại nhà tang. Theo phong tục, người chịu tang không được ngủ trên giường mà phải nằm dưới nền nhà, nữ ngủ gian giữa ngay phía sau quan tài, nam ngủ hai phía bên ngoài. Cả đêm Văn Ninh không tài nào ngủ say, tới sáng mới ngủ được chập chờn thì đã phải dậy.
Đau lưng, đầu gối cũng mỏi, nhưng vẫn phải chịu. Mãi tới trưa, lúc gần ăn cơm, Văn Ninh mới được đứng lên đi lại chút xíu. Cậu thấy Quý Hòa đang cùng với mấy người nữa làm đồ giấy, kinh ngạc phát hiện hắn làm rất thành thạo. Thấy Văn Ninh, Quý Hòa ngừng lại rồi đi qua.
“Anh đang làm việc mà.” Văn Ninh nói với hắn.
“Ừ, nghỉ tay một phút thôi.” Quý Hòa chỉ vào khăn trắng của Văn Ninh. “Em tự buộc à?”
Thấy Văn Ninh gật đầu, hắn liền nói tiếp. “Buộc sai rồi, hai đầu khăn bằng nhau tượng trưng cho bố hoặc mẹ, hoặc cả bố mẹ đã mất. Sửa thành bên cao bên thấp đi.”
Nói xong Quý Hòa bước qua giúp Văn Ninh buộc lại khăn tang, xong xuôi hắn quay lại ngay với công việc, để lại Văn Ninh đang ngẩn ra.
Từ lúc phát tang phải ăn chay, Văn Ninh mọi khi không kén chọn nhưng lần này cái gì cũng không nuốt nổi, bữa sáng và bữa trưa, cả bữa tối cậu cũng đều nhịn. Đến gần chín rưỡi tối, sau khi quỳ làm lễ hơn một tiếng đồng hồ, Văn Ninh gần như không đứng lên nổi. Hải Ninh cả buổi quỳ ngay cạnh cậu, thấy vậy cười nhạo: “Đàn ông con trai gì mà yếu thế?”
Văn Ninh không muốn nói gì với hắn ta, vừa đói vừa buồn ngủ dựa vào cây cột ngoài hiên nhà. Không biết qua bao lâu, tiếng kèn ma chiêng trống đánh thức Văn Ninh. Nhưng cậu vẫn mơ màng lắm.
Trong nhà, hai thầy cúng vẫn khấn liên tục.
Ai đó đưa cho Văn Ninh một cái bọc gấp từ lá chuối, bên trong có hai cái bánh màu mật mía, lớn chừng ba ngón tay, hình dạng như cái chóp nón. Đang đói, Văn Ninh cũng không để ý nhiều, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy bánh. Chỗ cậu đứng là chỗ khuất, hơi tối nên không ai để ý, vì vậy cậu ăn cũng tự nhiên hơn một chút. Là đồ chay, bên trong rỗng, xốp giòn, vị khá là ngon. Ăn xong, cậu mới vừa đi ném cái lá chuối về, bỗng nghe thấy trong nhà lộn xộn ồn ào.
Thầy cúng: “Đồ ăn của người chết đâu rồi? Thiếu mất hai cái bánh sừng trâu!”
Văn Ninh: “…”
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây… Vừa rồi ai đưa bánh cho mình vậy?