Văn Ninh hoảng sợ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường. Cậu thầm nghĩ cũng may chỉ là một giấc mơ thôi.
Mới có năm rưỡi sáng, chủ nhật chẳng phải dậy sớm đi học làm gì nhưng Văn Ninh không tài nào ngủ tiếp được. Cậu chỉ đành rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Trong nhà tắm tầng hai có một cái gương tròn khá lớn, lúc Văn Ninh rửa mặt xong thường hay có thói quen soi một chút. Hơi nước ấm nãy giờ làm gương mờ mờ ảo ảo, cậu lấy tay gạt qua một vệt, sau đó…
“!!!”
Trong gương, soi rõ phía sau có một bóng đen, chính là gã quỷ toàn thân mặc đồ đen vừa rồi Văn Ninh mở cửa thấy trong mơ. Bấy giờ cậu mới nhìn rõ gã ta trông ra sao. Không rõ tuổi tác cho lắm nhưng có lẽ gã ta chưa đến tuổi trung niên, mặt tím tái trắng nhợt, dưới cổ có một vết lằn rất dữ dội, đoán chừng là chết do bị siết cổ.
Văn Ninh đứng hình rất lâu, sợ có, bối rối có, và trên hết là cậu không biết phải làm gì. Đang bối rối thì cậu nghe thấy quỷ áo đen nói một mình như tự hỏi: “Sao thằng ranh này nhìn gương lâu thế? Không phải nó thấy mình rồi đấy chứ? Sợ chết khiếp đến nỗi không nhúc nhích được hay gì?”
“Chậc, đẹp trai khỏi bàn!” Văn Ninh vuốt ngược mái tóc có chút dính nước của mình lên, tỉnh táo diễn tròn vai tên tự luyến rồi bình thản ra khỏi nhà tắm.
Quỷ: “…”
Đi được mấy bước, Văn Ninh lại thấy con quỷ nọ đứng ở khúc ngoặt cầu thang, như thể chực chờ Văn Ninh đi qua sẽ giở trò. Văn Ninh đã trôi qua thời gian sợ hãi, bình thản đi xuống, quỷ nọ thò chân ra ngáng, cậu tránh được.
Xuống đến tầng dưới, Văn Ninh đi vào bếp nấu chút mì rồi quay lại phòng khách ngồi ăn và xem ti vi. Con quỷ đứng sát một góc nhà chăm chăm nhìn cậu. Cậu làm ngơ, ôm gối xem phim. Chỉ cần con quỷ không chọc phá, thì kĩ năng làm ngơ trước quỷ cậu đã quá nhuần nhuyễn rồi. Cũng đâu phải lần đầu tiên… nhưng con quỷ kia quá xấu (xa), kiểu gì cậu cũng phải tìm cách tống gã đi.
7 giờ sáng, em họ mới thức dậy đi xuống dưới nhà. Nó ăn mặc kiểu trên đông dưới hè, áo len cổ cao, quần short, chân đi tất trắng, đầu như tổ quạ… Thật là một combo hủy diệt mùa đông!
“Úi, anh dậy sớm thế.” Em họ đi xuống ngó thấy Văn Ninh đang xem phim thì không khỏi thấy lạ: “Mọi khi có bao giờ anh mở ti vi xem đâu?”
“Rảnh đó.” Văn Ninh đứng lên, cầm điều khiển tắt ti vi đi. “Đi kiếm gì ăn sáng đi rồi mình ra chợ, trong nhà hết nhẵn thức ăn rồi.”
“Thôi khỏi, ra chợ em mua cái gì ăn sau.”
Mười lăm phút sau, hai anh em rời nhà di chợ. Văn Ninh tranh thủ ngoái lại nhìn, cảm thấy yên tâm hơn khi tên quỷ không đi theo. Chắc lại phải nhờ Quý Dương… không, bố hắn một phen.
Chợ trung tâm xã cách nằm trên cùng đoạn đường đến trường học, ở vùng này chỉ mở chợ phiên, tức là mỗi tuần một lần, xã này là vào chủ nhật. Đông đúc, náo nhiệt, cái gì cái gì cũng bán, đặc biệt là rau củ quả trái cây thịt thà không bao giờ thiếu. Hai anh em đi hơn ba mươi phút mà đã túi lớn túi nhỏ đầy tay, lại rủ nhau về nhà.
Tới khúc ngoặt rẽ vào làng, cũng là đoạn đi lên nhà cổ của Quý Hòa, Văn Ninh thấy Quý Dương đang đứng nói chuyện với Quý Hòa ở ngã rẽ. Cậu khá bất ngờ vì mới chỉ hôm trước hôm sau thôi, mà hai người kia làm quen nhanh thật.
“Dương ơi, qua nhà tao ăn cơm rồi chiều giải đề Hóa không?” Văn Ninh kêu hắn.
Em họ dừng xe, ngoan ngoãn chào hai anh. Văn Ninh còn chưa kịp chào hỏi gì với Quý Hòa, thì bỗng có giọng nói ngọt ngào từ xa chen vào: “Anh Ninh nấu cơm hả? Cho em ăn với được không?”
Văn Ninh: “…”
Văn Ninh nhìn về phía nhà cổ, thấy Lục Chi đang chạy xuống đây. Phía sau cô, là Lục Phong mặt không cảm xúc. Cậu khẽ cười nói với Lục Chi: “Được chứ. Nếu em không chê.”
“Hì hì…” Lục Chi cười đến híp cả mắt. “Vậy em không khách sáo đâu.”
“Anh cũng qua ăn ké nhé?” Lục Phong hỏi.
“Vâng.” Rồi Văn Ninh quay qua nhìn Quý Hòa, hỏi: “Anh cũng đi chứ?”
Thấy Quý Hòa gật đầu mà chẳng cần suy nghĩ, Văn Ninh khá bất ngờ bởi ban đầu cậu nghĩ hắn sẽ không đi đâu. Mà thôi, kệ.
Thế là đi hai về sáu, mọi người trừ em họ cùng nhau đi bộ vào trong làng. Giữa đường, ai nấy đều trò chuyện sôi nổi, chỉ trừ Quý Hòa và Văn Ninh cùng đi phía sau thì im lặng không nói một câu.
Ngôi nhà dạo trước còn yên ắng trống vắng, nay đã ngập tràn tiếng nói cười. Văn Ninh để ý thấy tên quỷ hồi sáng ngồi ở chân cầu thang, gã ôm đầu lẩm bẩm: “Không ổn không ổn, sao lại đông thế này…”
Thì ra là một tên mắc chứng sợ đám đông.