“Dương à, mày khỏi ốm chưa, nhà tao bị ma đập cửa, có bùa phép gì mau đem qua cứu tao!!!” Văn Ninh gọi điện cầu cứu bạn thân.
Quý Dương bên kia điện thoại nghe tiếng rầm rầm thì sợ hết hồn. “Không được rồi, tao với bố đang nhà ngoại trên Đường Lâm, khuya mới về được.”
Văn Ninh: “Thế tao phải làm sao bây giờ?”
“Mày phải làm gì thì nó mới theo chứ? Có nhặt cái gì lạ về nhà không?”
“Tao thề là không có gì hết, tự…”
Tút… Tút… Tút…
Văn Ninh nhìn điện thoại của mình bỗng nhiên sập nguồn vì hết pin quên sạc, đầu óc trở nên trống rỗng. May thay, tiếng đập cửa dần ngừng lại, hồi lâu sau cũng không còn động tĩnh gì nữa. Văn Ninh cũng chẳng còn hơi đâu mà lo sợ, vì hiện tại cậu rất buồn ngủ, lại mệt, mới vừa về đến phòng ngã lên giường là ngủ luôn.
Không biết qua bao lâu, Văn Ninh lại thấy mình đang đi trên đường làng lúc nửa đêm, ngoài đường đi và ven đường hơi mờ sáng thì xa xa chung quanh tối như hũ nút. Cậu nghĩ mình đang mơ. Phía trước, cậu thấy có bóng người đi ngược hướng lại đây, càng ngày càng gần… Rồi họ đứng đối diện nhau, cách khoảng chừng nửa mét. Không ai chịu nhường đường.
Văn Ninh phát hiện đối phương cao hơn cậu những nửa cái đầu, muốn nhìn rõ hắn thì cậu phải ngước lên một chút. Mới vừa ngước lên, trái tim của cậu liền đập thình thịch. Quý Hòa đang chăm chú nhìn cậu.
Hắn nói một câu khá lạ, nhưng giọng điệu thì rất dịu dàng êm tai: “Linh hồn bé nhỏ của ai đi lạc, mau về với chỗ trú của mình.”
Sau câu nói đó, Văn Ninh choàng tỉnh lại. Cậu phát hiện mình đang ngủ trên giường, cuộc gặp gỡ vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mơ. Trời đã sáng.
Mấy ngày sau đó, Văn Ninh xin bùa từ chỗ Quý Dương về dán lên cửa nên không còn nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm nữa. Nhưng đi ngủ thì lúc nào cũng mơ thấy mình đi đi lại lại quanh làng rồi gặp Quý Hòa. Bao giờ đối phương cũng nói cùng một câu như hôm đầu tiên rồi Văn Ninh sẽ luôn tỉnh giấc ngay sau đó.
Có một đêm, như thường lệ họ lại đụng mặt nhau trong mơ, trước khi Quý Hòa nói câu kì lạ kia, Văn Ninh hỏi hắn: “Đêm nào anh cũng đi đi lại lại như vậy, có phải vì anh muốn tìm cái gì hay không?”
Quý Hòa nhìn cậu bằng ánh mắt rất lạ, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như mọi khi: “Cậu quên mình đang nằm mơ rồi à?”
Văn Ninh lắc đầu. “Bạn em bảo em bị quỷ dọa, mấy ngày này tạm thời dễ bị rời hồn. Đây không phải mơ.”
Quý Hòa hơi nhướng mày, giọng pha chút chế giễu: “Lạ nhỉ, cậu sinh ở thành phố lớn, trông cũng không giống người tin mấy chuyện này đâu.”
Còn không phải tại anh phá hủy thế giới duy vật hoàn mỹ của tôi trước!!! – Văn Ninh lẳng lặng nhìn hắn nhưng không đáp.
Quý Hòa bị cậu nhìn không chút lúng túng, còn đi về phía trước. Văn Ninh đi theo hắn. Vừa đi, Quý Hòa vừa nói: “Tôi bị như vậy từ năm mười hai tuổi, đa phần là vào buổi tối khi tôi ngủ. Lúc nào cũng nghĩ mình đã mơ đi lang thang một mình. Có những khi tôi ngủ hai ba ngày mới tỉnh, bố tôi đưa tôi đi khắp các bệnh viện cũng không chữa được. Năm qua năm, lần trầm trọng nhất là tôi bất tỉnh gần một tuần, chẳng biết bố tôi nghe ai mách liền dẫn tôi đi chùa thử.” Nói đến đây hắn liền giơ tay trái ra cho Văn Ninh xem, cổ tay hắn có đeo một chuỗi hạt châu. “Sư thầy nói tôi hay bị ma quỷ dẫn hồn đi, nhẹ thì tự về được, nặng thì phải tìm thầy gọi hồn về. Còn cho tôi đeo chuỗi hạt này. Ừm, cũng có tác dụng nhưng không đáng kể… Tôi vẫn hay rời hồn như cũ. Năm ngoái nó bị đứt, tôi mới để nó ở nhà ra ngoài, giữa đường gặp tai nạn. Tài xế tử nạn tại chỗ, tôi cũng suýt nữa không sống nổi.”
Văn Ninh cảm giác trong ngực như có gì đó nghẹn lại, cậu thực sự không biết phải nói gì với đối phương cả.
Quý Hòa dường như cũng không tha thiết chuyện cũ lắm, hắn lại nói: “Cậu mới hỏi tôi đang tìm gì đúng không? Nếu tôi nói, cậu có giúp tôi tìm không?”
Văn Ninh gật đầu. “Có chứ.”
Quý Hòa bỗng nhiên bật cười. “Tôi tìm ký ức đã mất trước năm mười hai tuổi, bạn Văn Ninh nói xem phải giúp tôi thế nào đây?”
Văn Ninh ngẩn ra, lại theo bản năng đáp: “Bằng những gì em có thể.”
“Ngoan thế không biết.” Quý Hòa đưa tay xoa đầu Văn Ninh. “Biết giúp đỡ người già.”
Văn Ninh: “Anh mới hai mấy thôi mà…”
Quý Hòa chỉ cười không nói. Dường như chỉ mới sau một cuộc trò chuyện thôi mà sự xa cách ban đầu của hắn với Văn Ninh đã vơi bớt.
Hai linh hồn đi lạc cứ thế bước đi trong đêm, dường như chính họ cũng không hề hay biết bản thân và đối phương có sự hòa hợp đến lạ.
…
Cuối tháng 12, trời càng chuyển mưa phùn nhiều hơn. Em họ Văn Ninh đã ra viện, hai người lại trở về cuộc sống thường ngày như trước.
Như mọi khi, tiết sinh hoạt thứ bảy cả lớp 11A5 lại ngồi nghe “cải lương”. Thầy chủ nhiệm nêu một “sớ” dài toàn những lỗi vi phạm của lớp. Sau cùng, nhắc đến chuyện thi học kì sắp tới, thầy liên tục nhấn mạnh năm nay phải tăng thêm một hạng so với năm ngoái. Còn năm ngoái ấy à, lớp này xếp đầu từ dưới lên.
“Ôi chán vl.” Trịnh ngáp một tiếng. “Học dài cả cổ.”
Văn Ninh liếc vết bầm trên trán hắn, cười nhạo nói: “Đánh nhau dài cổ thì có.”
“Tại bên đó đánh trước chứ! Nhắc đến lại bực. Thằng chó kia trêu em gái tao, tao đấm nó có hai phát, nó liền gọi cả họ nhà nó ra quây.” Trịnh đen mặt.
“Hỏi thật mày đấy, mày cứ học thì lười đánh nhau thì hăng như thế thật à? Tương lai sau này làm gì?”