Tối hôm đó, Văn Ninh mất ngủ. Phần vì mấy trang nhật kí u buồn của người đã khuất, phần vì chiều hôm nay cậu lỡ giành uống nửa ly cà phê của em họ.
“Hay là qua đây xem Anabelle với anh này…” Quý Hòa ngồi xem laptop ở bàn học thấy Văn Ninh cứ lăn qua lộn lại thì thuận miệng bảo.
Văn Ninh nghe vậy bỗng ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Tại anh mở tiếng to quá đấy! Tắt đi.”
“…”
Quý Hòa rất nghe lời tắt máy đi. Căn phòng bỗng chốc tối thui. Văn Ninh mò mẫm đầu giường một hồi mới mở được đèn ngủ màu vàng – cái đèn mà cậu chả bao giờ thèm bật.
“Cái chuyện đó, em để ý lắm sao?” – Quý Hòa lên tiếng hỏi Văn Ninh sau thời gian im lặng khá lâu.
“Em không biết.” Văn Ninh đáp.
Quý Hòa dịu giọng nói: “Em không cần phải suy nghĩ gì cả. Em đã giữ lời. Những gì em làm, đều đã gắng hết sức rồi. Còn lại phải do họ thôi.”
“Ừ.” Văn Ninh thở dài. “Nhưng em vẫn không sao tin được. Ma quỷ, án mạng, những thứ xấu xa đội lốt tốt đẹp… Như đang nằm mơ!”
“Sao over thinking thế?” Giọng Quý Hòa có chút bất đắc dĩ.
Văn Ninh chỉ cười không nói nữa, lại tắt đèn ngủ rồi nằm xuống giường.
Sáng hôm sau, đầu tuần. Trời chuyển lạnh hơn trước, buốt khủng khiếp. Trường mầm non và tiểu học đã được nghỉ. Trường của Văn Ninh vẫn đi học như thường. Học sinh trốn học ngày thường đã nhiều, nay lạnh càng nhiều hơn, khiến thầy cô chán chả buồn nói.
Quý Hòa vẫn đi theo Văn Ninh. Như mọi khi, tới cổng trường thì Văn Ninh xuống xe để em họ gửi ở nhà xe.
“Lạnh thật đấy!”
Nghe thấy Quý Hòa bỗng nói câu này, Văn Ninh thật sự rất cạn lời. Nhìn chung quanh không có ai, cậu mới bảo với đối phương: “Ủa không phải anh bảo mình không cảm giác được nhiệt độ à?”
Quý Hòa đáp: “Trông có vẻ lạnh, nên anh nói vậy thôi.”
“???” Văn Ninh im lặng một thoáng rồi mới nói tiếp: “Người nhà không đốt đồ cho anh à? Hoặc đốt tiền, để anh đi mua áo ấm.”
Quý Hòa lắc đầu: “Chưa từng thấy món nào hết á! Tiền thì có, nhưng là theo bên mộ. Có tiền mà không biết đi đâu tiêu luôn! Bên kia* không mở cổng hay sao ấy?”
(*Thế giới bên kia = Âm phủ)
Văn Ninh: “…”
Nói chuyện với quỷ thật là bất ổn.
Pip pip…
“CẨN THẬN!!!”
Văn Ninh bị tiếng còi xe làm cho giật mình, lúc nhận ra có ô tô đằng sau đang tiến vào cổng thì đã muộn. Cậu quay phắt lại, chưa kịp né qua thì…
Trời đất quay cuồng, trong chốc lát khi hồi thần lại cậu thấy mình nằm úp sấp trên mui xe, một cái tư thế ngu không thể nào tả được. Cậu cũng vô tình thấy Quý Hòa đứng ngây ra sau gương chiếu hậu, không biết hắn đang nghĩ gì. Học sinh trong trường đi ngang qua đều trợn mắt há mồm nhìn vụ “tai nạn xe”, loáng thoáng nghe thấy ai đó nói chiếc siêu xe bị xước, chuyến này Văn Ninh đền đỏ mắt rồi.
Văn Ninh chịu cơn đau nhức ở lồng ngực, trượt xuống đứng vững lại. Giờ cậu mới thấy chiếc xe tông trúng mình là một chiếc G63 vô cùng lạc loài với phong cảnh chung quanh, bỗng cảm thấy không ổn lắm. Quả nhiên, cửa xe mở ra, trong cái thời tiết lạnh buốt xuất hiện một nữ sinh rất xinh đẹp mặc váy ngắn hơi quá gối bước xuống xe, làm mù mắt biết bao nam nữ trong trường. Cô đi đến trước mặt Văn Ninh. Theo sau cô gái, là một nam sinh cao lớn mặc hoodie trắng quần jean xanh giản dị, đeo khẩu trang không rõ mặt nhưng với dáng vẻ ấy cũng khiến bao nữ sinh đổ gục.
“Ôi, em còn tưởng ai! Hóa ra là anh Ninh!” Cô gái nở nụ cười với Văn Ninh. “Anh có sao không? Xin lỗi, tài xế nhà em lóng ngóng.”
Văn Ninh lắc đầu đáp: “Không sao.” Rồi cậu hướng đến nam sinh đi cùng cô gái, chủ động chào đối phương. “Chào anh ạ.”
Người nọ gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn Văn Ninh, bảo: “Em gầy hơn trước.”
Văn Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ lướt qua anh ta, đi vào sân trường. Em họ mới đi cất xe về, rối rít nói: “Anh… Anh… Anh… Không sao đấy chứ? Ý của em là cái xe kia ấy? Em thấy qua trên mạng rồi, hình như đắt lắm. Ai giàu thế còn lái vô cái chỗ này làm gì không biết! Hay đóng phim??? Ặc, trường mình cũng lên phim được á???”
Văn Ninh bất đắc dĩ đáp: “Không sao, yên tâm đi.”
Em họ thở phào một hơi, nói: “May lắm đấy. Mọi hôm anh cẩn thận lắm mà sao tự nhiên nay bất cẩn thế? Anh bấm điện thoại đúng không? Lần sau đi đường cẩn thận nhá, xe cộ bây giờ loạn lắm.”
“Biết rồi, nói mãi! Sao mày nói còn nhiều hơn mẹ anh vậy? Mang tâm hồn mẹ gà thấy sợ!” – Văn Ninh gật đầu liên tục, chỉ sợ thằng nhóc lại càm ràm.
Cậu quay đầu, thấy Quý Hòa đi sau mình, bèn nhướng mày ý hỏi hắn có sao không..
“Anh không sao, bị đụng xe cũng chỉ xuyên thấu qua thôi.” Sắc mặt Quý Hòa có hơi kì lạ, hắn lại nói tiếp: “Ninh, cái tên hoodie trắng ấy, em có nợ tiền cậu ta không? Sao cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”
Văn Ninh lắc đầu tỏ vẻ không muốn giải thích.
Cậu vừa về tới lớp đã có một đám bạn nhao nhao hỏi cậu tông trúng xe hơi có bị đền không…
“Mấy bạn xem phim ít thôi, đụng nhẹ như thế làm sao xước được.” Văn Ninh bất đắc dĩ nói.
Cậu vừa dứt lời đã thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào. Cái lớp vừa mới như cái chợ mà nhoáng cái đã im phăng phắc tới nỗi có thể nghe được tiếng viết bài sột soạt, ai nấy đều biến về bộ dạng ngoan ngoãn như thể học sinh lớp 1.
Trật tự nào." Thầy chủ nhiệm lớn giọng. “Đây là bạn Lục Phong, học sinh mới lớp 11A5, bạn ấy sẽ tiếp tục cùng các em phấn đấu trong thời gian tới.”
Ngay khi thầy dứt lời, một bạn nam cao lớn đeo khẩu trang, mặc hoodie trắng đi vào, đứng bên cạnh thầy. Bầu không khí yên tĩnh trong lớp lập tức bùng nổ! Ố là la, trai đẹp đi G63 trong truyền thuyết là học sinh mới của một trường xã bé nhỏ vùng biên, kịch bản Tik Tok cũng không dám nổ như thế!