Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 67




Rốt cuộc là chuyện gì?

Thật tò mò!

Tần Diệu và Hoắc Yến cùng nhìn Diệp Lạc Dao.

Đoạn cốt truyện nguyên văn này không miêu tả nhiều, chỉ đơn giản giải thích lý do Trương Kỳ Nhiên vào giới và sau đó không viết gì thêm.

Diệp Lạc Dao tiếc hận mà cất điện thoại đi, lâu sau mới hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, cậu không nhịn được liếc nhìn Tống Triết Hàm.

Tống Triết Hàm bóc trứng xong đưa cho Chu Tử Kiện, trùng hợp ngẩng đầu nhìn về hướng này, sau khi đối diện với tầm mắt của Diệp Lạc Dao, Tống Triết Hàm khẽ cau mày, lập tức mỉm cười: "Em lộ vẻ mặt gì vậy?"

Diệp Lạc Dao vội vàng thu hồi tầm mắt: "Không có gì."

【 Chỉ là quá kinh ngạc, Trương Kỳ Nhiên vậy mà dám yêu thầm Câu Sử lão sư....... Lá gan của ảnh thật lớn! 】

【 Còn có....... Nếu Trương Kỳ Nhiên yêu thầm Tống Triết Hàm, tại sao sau khi vào giới lại không theo đuổi người ta, ngược lại đối đầu với Tống Triết Hàm mọi nơi? 】

【 Chẳng lẽ là vì sau khi tiếp xúc với Tống Triết Hàm ở khoảng cách gần, phát hiện con người anh ấy vừa phúc hắc vừa độc miệng nên trực tiếp từ fan thành anti? 】

Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng cảm thấy cũng không phải không có khả năng này.

Hoắc Yến cũng cảm thấy suy đoán của Diệp Lạc Dao vô cùng có lý.

Dù sao........ thích Tống Triết Hàm, thật sự cần một trái tim vô cùng mạnh mẽ.

Càng nghĩ Hoắc Yến càng tò mò, vậy là rốt cuộc chuyện gì xảy ra giữa Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm!

Diệp Lạc Dao cũng tò mò, đồng thời đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

【 Không được, không thể để Trương Kỳ Nhiên rút khỏi ghi hình như vậy. 】

【 Nếu ảnh đi, mình ăn dưa kiểu gì? 】

【 Mình thật sự rất muốn biết ái hận tình thù giữa ảnh và Tống Triết Hàm! 】

Đột nhiên, Diệp Lạc Dao hai mắt sáng lên, dùng giọng điệu tiếc hận nói: "Em chỉ cảm thấy có chút tiếc hận, Trương Kỳ Nhiên mới quay được nửa ngày liền rút, nếu anh ấy rút vậy cơ hội mời khách mời lần này của anh cũng sẽ bị lãng phí mất."

Tống Triết Hàm suy nghĩ một giây, gật đầu: "Nghe em nói như vậy xác thật có chút lãng phí, hơn nữa ———."

Diệp Lạc Dao có chút mong đợi nhìn hắn.

Sau dó liền thấy Tống Triết Hàm cong môi nở nụ cười vô cùng đáng tiếc: "Chúng ta còn chưa được xem cậu ta lật xe, thật đáng tiếc!"

Diệp Lạc Dao: "......."

【 Mình thật sự mất trí rồi, tại sao mình phải hi vọng Câu Sử lão sư có thể tìm lại lương tâm chủ động giữ Trương Kỳ Nhiên lại? 】

【 Tống Triết Hàm bây giờ chắc hẳn hận Trương Kỳ Nhiên mau đi đi! 】

Tần Diệu lúc này chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn về hướng Tống Triết Hàm: "Tôi định đi tìm Trương Kỳ Nhiên nói chuyện, muốn đi cùng không?"

Tống Triết Hàm không chút do dự lắc đầu: "Tôi lại không phải bạn bè với cậu ta, tôi đi làm cái gì? Lại nói, anh không sợ tôi đi khuyên rồi trực tiếp dọa cậu ta chạy mất à?"

【 Anh còn rất biết mình biết ta! 】

Diệp Lạc Dao buồn cười, sau đó quay sang nói với Tần Diệu: "Tần tổng, em đi với anh!"

【 Bất kể như thế nào, dưa này hôm nay mình nhất định phải ăn hết! 】

Hoắc Yến hơi do dự nhưng vẫn quyết định không đi cùng, dù sao hắn cũng không quen thân với Trương Kỳ Nhiên, vạn nhất nhiều người đi dễ dàng xảy ra phản tác dụng.

Hơn nữa quan trọng hơn là, khoảng cách này tuy không nhìn được hình ảnh nhưng tiếng lòng của Diệp Lạc Dao vẫn không chịu ảnh hưởng gì.

Chỉ cần có thể nghe được âm thanh.

Dưa vẫn ăn như thường.

Diệp Lạc Dao cùng Tần Diệu ra khỏi biệt thự, cho đến khi hai người đi xa, Tống Triết Hàm mới nhìn về hướng bọn họ.

Hoắc Yến nghĩ tới câu nói vừa rồi của Diệp Lạc Dao, thực không nhịn được hỏi một câu: "Thế nào? Lo lắng Trương Kỳ Nhiên không quay lại sao?"

Tống Triết Hàm đã xong việc trong bếp, nghe vậy cong khóe môi, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện Hoắc Yến, cười hỏi: "Nói đến thì tôi vẫn luôn tò mò."

Hoắc Yến không hiểu: "Cái gì?"

Tống Triết Hàm dùng một tay đỡ cằm, nhìn vào mắt Hoắc Yến, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt: "Đương nhiên là chuyện anh bị Tô Thụy lừa bao nhiêu tiền. Tập trước chỉ biết Đoạn ca bị lừa không ít, nhưng vẫn chưa từng nghe Hoắc ca nói qua. Nếu không nhân cơ hội này nói cho tôi biết đi?"

Hoắc Yến: "........."

Ban nãy tại sao hắn lại muốn đi trêu cho Tống Triết Hàm vậy?!

Làn đạn lúc này cũng cười điên.

"Em nói anh hết chuyện lại gây gổ với cậu ấy làm gì!"

"Quả nhiên, Câu Sử lão sư của chúng ta không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chỉ có chí mạng!"

"Hoắc Yến không bằng anh đi cùng đám Diệp Lạc Dao luôn đi!"

"Lại nói một lúc rồi, tình huống bên kia thế nào?"

Lúc sáng khi Diệp Lạc Dao đi dạo, phòng trực tiếp xác thực không có bao nhiêu người.

Dù sao giờ này quá sớm, mà Du Bạch mới lật xe hôm qua, đại đa số cư dân mạng ăn dưa đến nửa đêm nên vẫn chưa tỉnh.

Ai mà ngờ Diệp Lạc Dao chỉ đi dạo, vậy may lại tốt như vậy còn có thể nghe trộm Trương Kỳ Nhiên nói chuyện điện thoại với người đại diện.

Đây không phải là trong điểm, trọng điểm là một người luôn có tính cách ôn tồn lễ độ, hình tượng công tử như Trương Kỳ Nhiên vậy mà vừa nghẹn ngào vừa nói chuyện điện thoại!

Còn nói Tống Triết Hàm là một tên chó điên, tóm được hắn liền cắn......

Mặc dù Trương Kỳ Nhiên khóc có chút đáng thương nhưng cư dân mạng thật sự không nhịn được muốn cười.

Tống Triết Hàm dù sao rất đáng sợ, vậy mà dù dọa người ta đến khóc.

Cùng lúc, cư dân mạng cũng đặt ra câu hỏi giống Diệp Lạc Dao: Trương Kỳ Nhiên muốn rời chương trình, chẳng lẽ thực sự có dưa?!

Cư dân mạng ăn dưa nghiêm túc quan sát biểu cảm của Diệp Lạc Dao, hiếm khi nhìn thấy một tia nghi ngờ trên mặt Diệp Lạc Dao.

"Chẳng lẽ lần này đến Diệp Lạc Dao cũng không biết?"

"Này, hiếm lạ, cư nhiên có dưa mà ngay cả Dưa King của chúng ta cũng không biết!"


Nhưng cư dân mạng chưa hưng phấn quá lâu liền phát hiện ra biểu cảm trên mặt Diệp Lạc Dao vừa rồi ở phòng khách biệt thự có chút xuất sắc.

Vốn dĩ Diệp Lạc Dao vẫn có vẻ mặt nghi hoặc, tại sao sau khi cậu cầm điện thoại ra xem một lúc, biểu cảm sau một lúc liền thay đổi?

"Đáng ghét! Rốt cuộc Diệp Lạc Dao vừa nhìn thấy cái gì?"

"Tại sao tui không thể xuyên hồn vào điện thoại của Diệp Lạc Dao?"

"Nhưng các cô có phát hiện ra không, Diệp Lạc Dao kinh ngạc xong, cậu ấy liền nhìn Tống Triết Hàm?"

"Chẳng lẽ dưa của Trương Kỳ Nhiên có liên quan với Tống Triết Hàm?"

Xem đến đây, linh hồn ăn dưa của rất nhiều cư dân mạng đều kích động.

Không thể không nói, thật sự có khả năng!

Dù sao chỉ cần cư dân mạng nào quen hai người đều biết, Tống Triết Hàm và Trương Kỳ Nhiên gần như ra mắt sát nhau.

Thiết lập hình tượng của vừa ra mắt của Tống Triết Hàm chính là bạch nguyệt quang ấm áp, dựa vào việc tiếp thị thiết lập hình tượng này để hút một lượng lớn fan.

Kết quả chưa đến hai tháng, Trương Kỳ Nhiên cũng theo sát ra mắt.

Lúc Trương Kỳ Nhiên vừa ra mắt lại không có hình tượng thiết lập nào. Nhưng cư dân mạng và các tài khoản tiếp thị vẫn phân tích tất cả các mặt hình tượng của Trương Kỳ Nhiên, suy đoán con đường hình tượng thiết lập của y chắc hẳn rất giống với Tống Triết Hàm.

Dù sao thì hình tượng bên ngoài của Trương Kỳ Nhiên vô cùng tốt, cộng thêm lúc y vừa ra mắt y tương đối xấu hổ trước ống kính và fans, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, cho nên gần như không cần đoàn đội của y tiếp thị, chỉ cần nhìn y một cái liền có thể liên tưởng đến nhãn hiệu này.

Ngay cả khi Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm lần lượt nổi tiếng, hai người cũng thường xuyên bị tài khoản tiếp thị đem ra so sánh với nhau.

Số lần so sánh nhiều lên thì các bài hắc nhau đương nhiên cũng sẽ tăng lên.

Dần dần, hai đoàn đội trở nên cạnh tranh lẫn nhau.

Sau khi tìm hiểu những việc trải qua hai người, có cư dân mạng không nhịn được nói:

"Vậy là, Trương Kỳ Nhiên bắt chước theo hình tượng thiết lập ra mắt của Tống Triết Hàm?"

"Không, cậu có nghiêm túc xem không? Thời điểm Trương Kỳ Nhiên vừa ra mắt, vốn dĩ chưa từng tiếp thị hình tượng thiết lập, nếu phải nói, cậu ấy đáng lẽ phải tiếp thị hình tượng thiết lập từ nửa năm trước rồi?"

"Đúng, các cậu có thể tìm kiếm thử, lúc Trương Kỳ Nhiên vừa ra mắt, vốn dĩ chưa từng thông cáo tương tự như bạch nguyệt quang, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, thông cáo như vậy mới bắt đầu càng ngày càng nhiều."

"Nhưng thứ như hình tượng thiết lập cũng không thể cho là dưa đúng không? Nghệ sĩ tiếp thị hình tượng thiết lập trong giới giải trí lại không thiếu."

"Đúng, cho nên rốt cuộc dưa của Trương Kỳ Nhiên là gì?"

Sau khi cư dân mạng nhiệt tình phân tích một phên, vẫn không đưa ra được kết luận, vì thế bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng lên người Diệp Lạc Dao.

Dưa King ở trên, nhất định phải dẫn bọn họ đi ăn dưa!

Mà lúc này, Diệp Lạc Dao và Tần Diệu cũng tới khu nghỉ ngơi của đám người đạo diễn.

Đại diễn và nhà sản xuất lúc này đang ngồi trước mặt Trước Kỳ Nhiên, tận tình khuyên nhủ y.

Đạo diễn: "Cậu xem, Tiểu Trương, chương trình chúng tôi đã quay được nửa ngày, chỉ còn lại hai ngày ghi hình, thời gian rất nhanh sẽ trôi qua, huống hồ chương trình chúng tôi cũng không có khó khăn gì, cậu đi đâu tìm được show thực thế thoải mái như chương trình chúng tôi?"

Nhà sản xuất: "Đúng đúng đúng."

Đạo diễn: "Huống hồ tỉ lệ người xem chương trình chúng tôi rất cao, số liệu của phòng trực tiếp mỗi ngày đều tăng cao mới."

Nhà sản xuất: "Phải phải phải."

Đạo diễn: "Hơn nữa quan trọng hơn là, tiền bồi thường phải trả cho chương trình chúng tôi cũng cao! Cậu cũng không muốn vô duyên vô cớ trả cho chúng tôi một số tiền lớn như vậy đúng không?"

Nhà sản xuất: "Đúng vậy đúng vậy, rất nhiều tiền."

Đạo diễn: "......... Cậu biết nói thì nói, nếu không cậu đừng nói chuyện."

Hắn nghe đến mức đầu óc đau nhức không thể suy nghĩ được gì!

Nhà sản xuất hắng giọng, không mở miệng.

Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, nhưng cậu vẫn cố gắng nhịn cười.

Dù gì thì trạng thái lúc này của Trương Kỳ Nhiên thực sự có chút kém.

Sau khi rời khỏi máy quay, Trương Kỳ Nhiên cũng không giả vờ nữa, nửa nằm ngửa trên chiếc ghế chuyên dụng của đạo diễn, hai mắt ngơ ngác nhìn bầu trời.

Nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra giọt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt y, thậm chí hai mắt y đều sưng lên.

Diệp Lạc Dao hơi sửng sốt.

【 Chẳng lẽ vừa rồi sau khi mình rời đi anh ấy lại khóc lần nữa? 】

【 Trương Kỳ Nhiên thích khóc như vậy, tại sao anh ấy còn cả gan thích Tống Triết Hàm? 】

Diệp Lạc Dao phát ra linh hồn chất vấn.

Chính là vào lúc này Tần Diệu đi qua.

Đạo diễn và nhà sản xuất thấy Tần Diệu tới, hai mắt đồng thời sáng lên: "Tần tổng!"

Tần Diệu phất tay với hai người, ra hiệu bọn họ nhỏ giọng chút mới nói với Trương Kỳ Nhiên: "Cùng tôi nói chuyện?"

Một lúc sau, Trương Kỳ Nhiên mới chuyển ánh mắt lên người Tần Diệu, chỉ nhìn một cái, Trương Kỳ Nhiên lại nhìn sang nơi khác: "Nếu anh cũng tới khuyên tôi trở về tiếp tục ghi hình thì không cần nói nữa, tôi sẽ không quay về quay tiếp đâu."

Tần Diệu nói: "Không, tôi chỉ muốn phân tích cho cậu biết hậu quả phải gánh chịu nếu như bỏ ghi hình chương trình chúng tôi."

"Anh đừng dọa tôi." Âm thanh Trương Kỳ Nhiên có chút khàn: "Huống gồ tôi cũng là người trưởng thành, tôi có năng lực gánh chịu mọi hậu quả mà tôi làm."

"Bao gồm Tống Triết Hàm?" Tần Diệu hơi nhướng mày.

Vẻ mặt Trương Kỳ Nhiên chợt thay đổi, ngồi thẳng dậy: "Anh......."

Diệp Lạc Dao cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

【 Ngay cả chuyện này mà Tần tổng cũng biết?! 】

Nói chính xác hơn, Tần Diệu cũng là vừa mới biết.

Tuy nhiên, kết hợp với một số thông tin được Diệp Lạc Dao tiết lộ, cộng thêm tin tức Tần Diệu có được trước đó, hắn đã có niềm tin rằng có thể khuyên được Trương Kỳ Nhiên quy lại tiếp tục ghi hình.

"Nơi này không thích hợp nói chuyện." Tần Diệu nhìn Trương Kỳ Nhiên: "Muốn cùng tôi vào trong nói chuyện không?"


Trương Kỳ Nhiên lần này không do dự, đứng dậy cùng Tần Diệu vào phòng.

Nhìn Tần Diệu và Trương Kỳ Nhiên vào phòng, đạo diễn lúc này mới sáp lại gần Diệp Lạc Dao: "Vừa nãy Tần tổng đột nhiên nhắc tới tên Tống Triết Hàm, chẳng lẽ...... cậu biết không?"

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, không chút do dự nói: "Tôi không biết."

Đạo diễn: "Không tin."

Diệp Lạc Dao khẽ cười.

Đạo diễn đối mắt với cậu.

Một lúc lâu sau, đạo diễn thở dài, tiếc nuối rời đi.

Không sao, cho dù bây giờ hắn không biết, quá trình ghi hình tiếp theo còn dài, hắn vẫn còn cơ hội để biết!

Tần Diệu và Trương Kỳ Nhiên nói chuyện không lâu, nhưng chỉ trong mấy phút, Tần Diệu liền dẫn đầu mở cửa đi ra.

Diệp Lạc Dao không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra sau lưng hắn, phát hiện Trương Kỳ Nhiên vẫn ngồi trên ghế không động đậy.

"Thế nào rồi?" Diệp Lạc Dao vội hỏi Tần Diệu.

Tần Diệu cong miệng ra dấu tay "ok" với Diệp Lạc Dao.

Hai mắt Diệp Lạc Dao đột nhiên sáng lên, vẫn muốn hỏi tiếp nhưng Tần Diệu nói: "Chúng ta quay về trước."

Chờ đi xa, Diệp Lạc Dao mới mở miệng hỏi: "Tần tổng, anh nói thế nào với Trương Kỳ Nhiên?"

Tần Diệu cười nói: "Tôi chỉ phân tích sơ bội cho cậu ấy biết, nếu cậu ấy dừng việc ghi hình chương trình chúng ta sẽ mang đến một số ảnh hưởng tiêu cực cho cậu ấy."

Diệp Lạc Dao nghĩ một lúc rồi nhanh chóng hiểu rõ.

Dù sao show thực tế này của bọn họ, từ tập ghi hình đầu tiên đến hiện tại, gần như tất cả các nghệ sĩ rút khỏi giữa chừng đều là vì trên người bọn họ có dưa lớn gây chấn động giới giải trí.

Mặc dù trên người Trương Kỳ Nhiên không có dưa, nhưng y lựa chọn bỏ cuộc giữa đường vào lúc này, khó trách khỏi sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của cư dân mạng và khán giả.

Cho dù Trương Kỳ Nhiên đưa ra thanh minh giải thích cũng rất khó khiến cư dân mạng tin tưởng, nói không chừng cư dân mạng còn đào sâu hơn những việc từng trải qua trong quá khứ của y.

Đến lúc đó, mặc kệ là Trương Kỳ Nhiên muốn giấu giếm gì, có lẽ đều không thể che giấu được nữa.

Trong đó đương nhiên cũng bao gồm tin tức y từng thích Tống Triết Hàm.

Diệp Lạc Dao nghĩ đến đây không khỏi giơ ngón tay cái với Tần Diệu, sau khi xác định xung quanh không có người quay phim mới hạ giọng hỏi: "Vậy Tần tổng, anh biết Trương Kỳ Nhiên thích Tống Triết Hàm? Anh biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì không?"

Tần Diệu: "........."

Chẳng phải đều nghe được từ cậu sao?

Sao cậu lại có khả năng không biết gì?

Vì thế Tần Diệu không chút do dự lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ lạ, đoán mò thôi."

Diệp Lạc Dao hai mắt phát sáng, quét Tần Diệu một vòng trên dưới.

Tần Diệu có chút quái lạ.

Sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao ở trong lòng nói.

【 Không nhìn ra, Tần tổng vậy mà cũng có thể chất hóng chuyện. 】

Tần Diệu: "......"

Tục ngữ nói rất đúng, gần đèn thì sáng!

Hai người nhanh chóng về đến biệt thự.

Những khách mời khác sôi nổi nhìn qua, Lê Tư Viễn còn đặc biệt nhìn ra sau lưng hai người, nghi hoặc hỏi: "Thế nào? Vẫn muốn rời?"

Diệp Lạc Dao nhìn sang Tống Triết Hàm.

Tống Triết Hàm đang múc cháo không hề ngước mắt lên.

Diệp Lạc Dao nhịn không được ở trong lòng cảm khái:

【 Chậc chậc chậc, xem ra Câu Sử lão sư thật sự một chút cũng không quan tâm Trương Kỳ Nhiên, cho nên ——— 】

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Diệp Lạc Dao đột nhiên không chịu khống chế cong lên:

【 Nếu để Câu Sử lão sư biết Trương Kỳ Nhiên từng thích ảnh, ảnh sẽ có phản ứng gì? 】

Diệp Lạc Dao bỗng có cút mong chờ.

Không chỉ có cậu, Hoắc Yến cũng mong chờ.

Dù sao hắn vừa rồi từng bị Tống Triết Hàm khịa một lần!

Hắn cũng rất muốn xem thử bộ dáng không nói lên lời của Tống Triết Hàm.

Chậc, tưởng tượng thôi đã k1ch thích rồi!

Tần Diệu đơn giản nói rõ tình huống cho mọi người, bữa sáng đã làm xong, mọi người ngồi quanh cùng nhau ăn sáng.

"Nếu Tiểu Trương vẫn tới ghi hình, vậy tôi sẽ để lại ít đồ ăn cho cậu ấy." Chu Tử Kiện nói.

Tống Triết Hàm không nhịn được lắc đầu, đồng thời thở dài.

Tiền Duyệt nhìn hắn: "Sao vậy?"

Tống Triết Hàm uống ngụm cháo, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi chỉ cảm thấy tôi vẫn nương tay quá rồi."

Mọi người trên bàn cùng ngước mắt lên nhìn hắn.

Hạ Dương tối qua cũng đã xử lý xong mọi chuyện, hiện tại đang ngồi bên cạnh Tống Triết Hàm, nghe vậy có chút khó hiểu hỏi: "Nương tay?"

Đám người Diệp Lạc Dao quen Tống Triết Hàm đều biết tiếp theo Tống Triết Hàm sẽ nói gì.


Quả nhiên, chỉ nghe Tống Triết Hàm nhàn nhạt nói: "Lẽ nào cậu không cảm thấy tôi đã nương tay với Trương Kỳ Nhiên sao? Cậu xem, cậu ta còn dám quay lại ghi hình tiếp."

Lời vừa dứt, mọi người liền nghe một tiếng "rầm".

Mọi người lần lượt quay đầu mới phát hiện không biết Trương Kỳ Nhiên đã quay lại từ khi nào, âm thanh vừa rồi vang lên là tiếng y ném hành lý.

Diệp Lạc Dao nhanh chóng nhìn biểu cảm của Trương Kỳ Nhiên, không có gì bất ngờ nhìn thấy một tia tức giận xuất hiện trên mặt y.

【 Lại bị Câu Sử lão sư chọc tức rồi! 】

Chu Tử Kiện ho nhẹ một tiếng, dẫn đần đứng dậy giải vây: "Tiểu Trương, đói rồi đúng không? Mau vào ăn sáng đi."

Trương Kỳ Nhiên khom lưng nhặt hành lý của mình lên, có thể nhìn ra y rất cố gắng muốn nở một nụ cười, nhưng thất bại, dùng vẻ mặt hơi khó coi nói với Chu Tử Kiện: "Cảm ơn Chu ca, em đi cất hành lý trước đã."

Nói xong, Trương Kỳ Nhiên kéo vali của mình rời đi.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thang máy truyền tới, Lưu Nghiên mới nhỏ giọng nói: "Sao em cảm thấy....... Hai mắt ảnh hơi sưng?"

Diệp Lạc Dao liên tục gật đầu: "Phải, từng khóc."

Khi cậu nói câu này vẫn luôn luôn nhìn Tống Triết Hàm.

Không ngờ Tống Triết Hàm nghe câu này xong, khóe miệng cong lên, tâm trạng tốt chưa từng có, giọng điệu vui vẻ: "Xem ra cậu ta cũng không định giả vờ nữa, thú vị."

Diệp Lạc Dao nhếch khóe môi.

【 Xác thật thú vị, mình không dám tưởng tượng nếu Tống Triết Hàm biết Trương Kỳ Nhiên thích ảnh còn lộ ra nụ cười như hiện tại nữa không? 】

Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng hưng phấn, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.

Bị Diệp Lạc Dao nhìn như vậy hồi lâu, Tống Triết Hàm khe cau mày, quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Lần thứ hai rồi."

Diệp Lạc Dao: "Hở?"

"Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay em dùng ánh mắt này nhìn anh rồi." Tống Triết Hàm hơi nhướng mày: "Thế nào, chẳng lẽ hôm nay em ăn được dưa gì có liên quan đến anh?"

Biểu cảm trên mặt Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không giữ được.

【 Không phải, Câu Sử lão sư cũng có chút nhạy cảm quá rồi! 】

Diệp Lạc Dao đương nhiên không thừa nhận, vội lắc đầu: "Không có, hôm nay em còn chưa bắt đầu ăn dưa! Dưa của Du Bạch tối qua em đã ăn no rồi!"

Tiền Duyệt: "........"

Hạ Dương thực không nhịn được: "Vậy cậu cũng không cần vạch trần khuyết điểm trước mặt hai bọn tôi chứ?"

Diệp Lạc Dao: "......."

【 Mình không cẩn thận nói khỏi miệng rồi! 】

Hoắc Yến không còn lời gì để nói, giúp Diệp Lạc Dao giải thích: "Em ấy không có ý gì khác đâu."

Tiền Duyệt thở dài: "Tôi biết." Nói rồi tầm mắt cô quét qua từng người có mặt: "Hơn nữa, những người có mặt dám nói tối qua mọi người không ăn dưa của ba chúng tôi không?"

Những người khác đồng thời hắng giọng.

Hoắc Yến nói: "Có lẽ...... không ai dám nói câu này đâu đúng không?"

Mọi người đều không nhịn được sôi nổi bật cười.

Trên mặt Tiền Duyệt và Hạ Dương cũng mang theo nụ cười thoải mái.

Mặc dù chuyện bị lừa dối này xác thực có chút khó chịu và nặng nề, nhưng khi nói câu chuyện đùa, trong lòng bọn họ thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Đám người ăn xong bữa sáng mà Trương Kỳ Nhiên vẫn chưa xuống, đến khi gần đến giờ xuất phát y mới chậm chạp xuống lầu.

Diệp Lạc Dao liếc nhìn y, phát hiện y còn đội chiếc mũ che năng đặc biệt khoa trương.

Tống Triết Hàm thấy vậy liền cười: "Thế nào, cuối cùng cậu cũng nhận ra gương mặt này của mình khiến khán giả thất vọng nên quyết định che lại à?"

Hơn phân nửa mũ che nắng che khuất khuôn mặt của Trương Kỳ Nhiên, chỉ lộ ra phần môi và cằm dưới chóp mũi.

Nghe thấy lời này của Tống Triết Hàm, Trương Kỳ Nhiên hơi mím chặt môi, hiếm khi không nói gì mà trực tiếp xoay người ra cửa.

Tống Triết Hàm có chút kinh ngạc, nhìn Lê Tư Viễn: "Cậu ta hiện tại định trực tiếp giả vờ như không quen tôi à?"

Lê Tư Viễn liếc hắn: "Tôi đâu biết? Nếu cậu quan tâm như vậy, qua đó nói chuyện thân thiết với cậu ta đi?"

【 Lê Tư Viễn rất biết cách chặn họng người khác! 】

Diệp Lạc Dao vội vàng che miệng.

Trả lời Lê Tư Viễn là ánh mắt dao găm của Tống Triết Hàm.

Chu Tử Kiện cầm một phần thức ăn ra: "Tiểu Trương đâu?"

"Lên xe rồi." Diệp Lạc Dao nói.

Chu Tử Kiện nghĩ ngợi, đưa thức ăn cho Tống Triết Hàm: "Nếu không Tiểu Tống đưa cho cậu ấy đi?"

Tống Triết Hàm không chút do dự từ chối: "Không, em từ chối."

Chu Tử Kiện bất lực." Được, vậy để anh đưa cho cậu ấy."

Vốn dĩ hắn muốn thử xoa dịu mối quan hệ giữa Tống Triết Hàm và Trương Kỳ Nhiên, nhưng hiện tại xem ra không cứu được.

Vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi.

Suy nghĩ của những khách mời khác cũng giống như Chu Tử Kiện.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bọn họ khoanh tay đứng nhìn, làm quen là được, làm quen là được!

Ngày tiếp theo, các khách mời cùng nhau tham quan khu vui chơi mới được xây xong.

Bởi vì khu vui chơi hôm nay hiếm khi không đón khách du lịch nên bọn họ ở bên trong chơi cả ngày.

Chơi đùa cả ngày, mọi người đều mệt cả.

Về đến biệt thự, tổ chương trình hiếm khi quan tâm chuẩn bị nguyên liệu lẩu và nướng cho bọn họ, vì thế mọi người liền ngồi quây quần bên nhau vừa ăn lẩu vừa ăn nướng.

Ăn được một nửa, Chu Tử Kiện đột nhiên đặt ly nước sang một bên: "Tôi cảm thấy, nếu chúng ta đều là người trưởng thành, phải chăng cũng nên uống chút gì đó khác biệt chút?"

Hạ Dương trực tiếp đứng dậy: "Uống bia hay rượu?"

Lê Tư Viễn cười: "Thế nào, cậu thất tình nên muốn mua say à?"

Tiền Duyệt uốn nắn lại hắn: "Đây không gọi là mua say, đây gọi là uống chút rượu nói lời trong lòng!"

Vì thế chỉ vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ, mấy chai rượu trên bàn liền trống không.

Hạ Dương ngẩng đầu uống hết cốc bia rồi đặt mạnh cốc bia lên bàn, hai mắt y đỏ hoe, tức giận nói: "Du Bạch hắn chính là một tên khốn kiếp! Khi đó lúc hắn theo đuổi tôi, các người không biết hắn cẩn thận như nào đâu, hắn thậm chí còn sẵn sàng ở trường quay đợi tôi quay cảnh đêm đến 4 giờ sáng........ Cô nói xem, hắn vì tôi trả giá nhiều như vậy, sao tôi có khả năng sẽ nghi ngờ tấm lòng chân thành của hắn?"

Tiền Duyệt cụng ly với Diệp Lạc Dao, nước mắt chảy dài: "Đừng nói là đợi cậu quay phim đến bốn giờ sáng, khi đó tôi chỉ nói một câu tôi đến tháng đau bụng, hắn lập tức từ Hải Thành bay về, nửa đêm xuất hiện dưới lầu nhà tôi, chỉ vì muốn đưa một cốc trà gừng đường nâu....... Tôi, tôi cũng không muốn thích hắn đâu, nhưng các người biết đấy, con gái bọn họ xem trọng nhất chính là chi tiết........"

"Nhưng mà mẹ nó, ai có thể ngờ hắn là một tên cặn bã đối với ai cũng quan tâm từng chút!"

Những khách mời khác thấy hai người bọn họ khóc như vậy, vội vàng an ủi.

Văn Tương Nguyệt nói: "Cũ không đi, mới không đến!"


Lưu Nghiên nói: "Nhìn rõ hắn chút cũng tốt, kịp thời ngăn chặn."

Hoắc Yến: "Tìm lại là được, trên đời không phải đều là cặn bã, ngay cả tôi cũng từng gặp phải người lừa tiền tôi..... haizz."

Chu Tử Kiện cũng nói: "Từ từ, loại chuyện tình cảm này dù sao cũng không thể cưỡng cầu...... A, Tiểu Trương, cậu vẫn uống được à?"

Nghe thấy lời này, mọi người mới quay đầu nhìn về hướng Trương Kỳ Nhiên trong góc.

Không biết từ khi nào, bảy tám chai rượu được đặt trên bàn trước mặt y, thậm chí một chai trong đó còn là rượu vang đỏ.

Diệp Lạc Dao hai mắt trực tiếp trừng lớn: "Tửu lượng của Trương Kỳ Nhiên tốt như vậy sao?"

Tống Triết Hàm liếc nhìn bên đó, hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ cậu ta uống say rồi?"

Chu Tử Kiện vỗ vai Trương Kỳ Nhiên: "Tiểu Trương? Tiểu Trương, cậu không sao chứ?"

Hai tay Trương Kỳ Nhiên ôm cốc rượu, hai mắt chậm chạp chớp chớp.

Nhìn thế nào cũng không giống như không có chuyện gì!

"Không thể để cậu ấy uống nữa." Chu Tử Kiện nói với Hoắc Yến ngồi bên cạnh: "Mau mau mau, giúp một tay, lấy cốc rượu trong tay cậu ấy ra!"

Hoắc Yến nhanh chóng đưa tay ra giúp.

Nhưng không biết Trương Kỳ Nhiên lấy đâu ra sức lực, ôm chặt cốc rượu không buông tay.

Chu Tử Kiện nói đạo lý với y, nhưng y không hừ một tiếng.

Chu Tử Kiện giành lấy cốc rượu, y trực tiếp ôm cốc rượu vào trong lòng.

Chu Tử Kiện giành nửa ngày, Trương Kỳ Nhiên thì vẫn không chịu buông tay.

Lê Tư Viễn nhìn đến đau đầu: "Từ khi nào mà cậu ta uống nhiều rượu như vậy rồi?"

Đám người hai mắt nhìn nhau.

Ban nãy bọn họ đều đang nghe Hạ Dương và Tiền Duyệt nói đến lịch sử tình cảm của bọn họ, không ai để ý mấy cái này?

"Làm sao bây giờ?" Chu Tử Kiện hiếm khi không biết nên làm gì: "Sức rượu của cậu ấy thế nào?"

Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn Tống Triết Hàm.

Tống Triết Hàm chú ý đến ánh mắt của cậu, buồn cười nhướng mày: "Diệp Lạc Dao, lần thứ ba rồi. Nếu em còn nhìn anh nữa, anh sẽ có chút nghi ngờ có phải em yêu thầm anh hay không."

Trương Kỳ Nhiên vẫn luôn ôm chặt cốc rượu không buông tay, Tần Diệu vẫn luôn không nói chuyện cùng nhìn sang Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao chỉ chuyên tâm không để Tống Triết Hàm nhận ra dị thường của mình, hoàn toàn không chú ý đến hai ánh mắt này, cậu cau mày nói: "Tống Triết Hàm, anh phải chăng quá tự luyến rồi không?! Ai yêu thầm anh?"

【 Anh nói xem, Trương Kỳ Nhiên yêu thầm anh lâu vậy rồi, sao em có khả năng sẽ yêu thầm anh chứ! Em cũng không phải người thích cuồng ngược! 】

Ai ngờ chính là vào lúc này, Trương Kỳ Nhiên đột nhiên đẩy ghế mình ra đứng dậy, y uống quá nhiều, căn bản không biết sức lực của mình lớn đến mức nào, chiếc ghế sau lưng bị y đẩy phát ra tiếng.

Ánh mắt của đám người lập tức rơi trên người y.

Rượu cồn biến khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn của Trương Kỳ Nhiên đến đỏ bừng, y thậm chí không đứng vững, sau khi đứng lên chỉ có thể đỡ bàn, cốc rượu đựng đầy rượu trong tay y bị y đặt mạnh lên bàn, cả cốc rượu bị đổ mất một nửa.

"Cậu không sao chứ?" Chu Tử Kiện vội vàng tiến đến đỡ người, lo lắng Trương Kỳ Nhiên bị ngã.

Trương Kỳ Nhiên phất tay, không để Chu Tử Kiện đỡ mình: "Tôi không sao....."

Chu Tử Kiện có chút do dự.

Mặc dù âm thanh nói chuyện không run, nhưng nhìn thế nào cũng không giống không sao.

Trương Kỳ Nhiên kiên trì không để hắn đỡ, Chu Tử Kiện chỉ có thể buông tay.

Trương Kỳ Nhiên dần dần đứng vững, sau đó y lại đưa tay cầm cốc rượu của mình.

Chu Tử Kiện nhanh chóng đi ngăn, nhưng vẫn chậm một bước.

Liền thấy Trương Kỳ Nhiên cầm ly rượu lên nâng về phía Tống Triết Hàm.

Diệp Lạc Dao đột nhiên cảm thấy có chút bất ổn.

【 Trương Kỳ Nhiên...... anh chẳng lẽ muốn nhờ rượu nói lời thật lòng? 】

Hoắc Yến và Tần Diệu cùng thay đổi sắc mặt.

Hai người quay đầu nhìn Tống Triết Hàm.

Liền thấy Tống Triết Hàm hơi nhướng mày, nhìn Trương Kỳ Nhiên rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt: "Thế nào? Cậu muốn uống rượu với tôi? Nhưng xin lỗi, tôi không thích uống rượu cùng ma men......"

"Cậu không thích, vậy tại sao khi đó cậu còn ăn bánh kem tôi tặng cậu?!!" Trương Kỳ Nhiên đột nhiên lớn tiếng nói.

Lời vừa dứt, cả phòng ăn đều yên tĩnh.

Diệp Lạc Dao phấn khích mở to hai mắt.

【 Đệt đệt! 】

【 Không phải! Còn từng tặng bánh kem cho Tống Triết Hàm? 】

【 Tặng khi nào? 】

Diệp Lạc Dao vội nhìn sang Tống Triết Hàm.

Trong mắt Tống Triết Hàm lúc này tràn đầy nghi hoặc, nhưng càng không kiên nhẫn nhiều hơn, hắn xác thực không thích nói lý với ma men, không nói nên lời: "Tôi từng ăn bánh kem cậu tặng khi nào....."

"Cậu từng ăn! Cậu từng ăn! Cậu không chỉ ăn, cậu còn nói đó là chiếc bánh kem ngon nhất mà cậu từng ăn, cậu còn nói cậu muốn ăn một chiếc nữa......" Trương Kỳ Nhiên nói rất nhanh, nói tới đây, âm thanh của y còn có chút nghẹn ngào: "Tên lừa đảo, Tống Triết Hàm cậu chính là một tên lừa đảo!"

Những khách mời khác nghe đến đây đồng từ đều trừng lớn, hô hấp cũng buông nhẹ, tầm mắt quét qua quét lại hai người bọn họ.

Không phải, hai người bọn họ chẳng phải là đối thủ không đội trời chung sao?

Đây........ Chẳng lẽ còn có một số chuyện cũ mà bọn họ không biết?!

Tống Triết Hàm càng thêm bất lực: "Trương Kỳ Nhiên, tôi không muốn nói lý với ma men, tôi......"

"Được!" Trương Kỳ Nhiên âm thanh rất lớn, trực tiếp ngắt ngang lời Tống Triết Hàm, càng nghĩ càng tủi thân, không giấu được tiếng khóc trong giọng nói: "Không nói thì không nói, cậu không nói tôi cũng biết cậu không thích tôi, cậu không thích tôi thì không thích, tôi cũng không mong cậu thích tôi, ai thèm cậu thích tôi?! Dù sao tôi sẽ sớm không thích cậu nữa! Cậu chính là tên dối trá, cậu có gì đáng để tôi thích?! Tống Triết Hàm, cậu chính là tên nói đối! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"

Nói xong một tràng, căn phòng tràn ngập yên tĩnh.

Ngoại trừ Diệp Lạc Dao, Hoắc Yến và Tần Diệu biết trước nội tình, trên mặt các khách mời khác đều là vẻ kinh hãi không chút che đậy.

Đợi đã......

Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?

Trương Kỳ Nhiên sẽ nhanh chóng không thích Tống Triết Hàm nữa?

A?

Trương Kỳ Nhiên thích Tống Triết Hàm?

Đây thật sự là lời có thể nói trên chương trình sao?!!

————

:(((( Má, sao chương này nó có thể dài như vậy được chứ