Trên sân khấu, Chung Tử Duy không chỉ bị dọa ngốc, thậm chí sau khi hắn bị Thôi Phồn vật trên đất, trong thời gian mấy giây hắn vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.
Đến khi trên lưng truyền tới một trận đau nhói, hắn mới đau đớn kêu lên một tiếng: "Đau quá ——."
Mà ông bà Chung gia càng bối rối hơn.
Đây là tình huống gì?
Sao lại là một người đàn ông?
Không phải chứ?
Ông Chung thậm chí bắt đầu hoài nghi, chẳng lẻ bởi vì Thôi gia không vừa ý số tiền mà bọn họ đưa cho nên cố ý làm như vậy?
Nói cách khác chỉ là một trò đùa dai?
Bà Thôi nhận ra Thôi Phồn, nhìn thấy đứa con trai vừa rồi còn không tìm thấy bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này, bà là người đầu tiên phản ứng lại, biểu tình vặn vẹo, âm thanh sắc bén, trong sảnh tiệc yên tĩnh có thể nghe thấy rõ giọng nói của bà: "Thôi Phồn! Con đang làm cái gì? Sao con lại ở đây? Chị con đâu?!"
Nghe đến tên Thôi Phồn, ông bà Chung gia cũng hồi thần lại.
Quả thật, mặc dù nam sinh đã trang điểm nhưng nhìn kỹ các người nét trên gương mặt xác thực rất giống Thôi Phồn.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?
Tại sao Thôi Phồn ở đây, Thôi Thục đâu?
Bà Chung nhìn Chung Tử Duy lăn lộn trên mặt đất, vội vàng bước lên đỡ người dậy, nhìn con trai mình bị vật thẳng trên đất, trong lòng bà cũng tràn đầy tức giận, quay đầu nói: "Thôi Phồn! Cậu tại sao lại muốn đánh Tử Duy? Cậu có biết hôm nay là ngày cưới của chị cậu và nó không, cậu làm em trai thế à?"
Cho dù là trò đùa dai đi chăng nữa, phải chăng có chút quá đáng?
Thôi Phồn giống như không nghe thấy lời chất vấn của hai người, không nhìn bọn họ một cái mà đi thẳng tới chỗ MC đang không rõ chuyện gì: "Làm phiền cho tôi mượn micro một lát."
MC là người lý trí, mắt thấy mọi chuyện đã không còn nằm trong khống chế, hắn cũng không muốn tham gia vào cục diện rối ren này, thấy Thôi Phồn giơ tay liền nhanh chóng đưa micro trong tay cho y.
Thôi Phồn cầm micro, đi thẳng tới phía trước sân khấu, gương mặt nở nụ cười nhẹ nói: "Xin chào các vị khách quý người thân và bạn bè, cảm ơn mọi người đã trích thời gian bận rộn đến tham gia tiệc cưới ngày hôm nay. Nhưng như mọi người đã thấy, hôm nay không phải là đám cưới của chị tôi Thôi Thục và Chung gia Chung Tử Duy, mà là đám cưới của tôi thay chị gái tôi, tại sao vậy?"
Đúng vậy.
Tại sao?
Chẳng lẽ thật sự giống như những gì mà bọn họ vừa hóng hớt được, trên thực tế Thôi Thục vốn dĩ không muốn kết hôn với Chung Tử Duy, là bị người Thôi gia ép buộc cô?
Các khách mời còn chưa kịp bàn luận liền nghe thấy Thôi Phồn đứng trên sân khấu cười nói tiếp: "Đương nhiên là vì cha mẹ tôi không muốn làm người, muốn làm kẻ buôn người, Chung gia bỏ ra 20 triệu, sau đó bọn họ liền quyết định "bán" chị tôi cho Chung gia!"
Lời vừa dứt toàn trường chìm trong yên tĩnh.
Bà Thôi tức giận nói: "Thôi Phồn! Con đừng nói lung tung!"
Ông Chung bà Chung cũng không nhịn được: "Bán cái gì? Hai nhà chúng ta là liên hôn......"
Các khách mời dưới sân khấu không quan tâm đến ý nghĩ của bọn họ, sau khi nghe câu kia của Thôi Phồn nói liền phát ra một tràng thảo luận sôi nổi.
"Quả nhiên là như vậy!"
"Chỉ 20 triệu?"
"Thôi gia nghèo đến điên rồi à?"
"Nhưng chẳng phải cũng chỉ vì nghèo thôi sao? Vấn đề này đâu cần "bán" con gái!"
"Thật không ngờ, nhà bọn họ còn tự xưng là thư hương thế gia....... quả thật mất mặt cho hai chữ thế gia!"
.........
Người được mời tới tham gia bữa tiệc ngày hôm nay không chỉ có người thân bạn bè của hai bên gia đình, còn có rất nhiều hào môn thế gia hàng đầu trong giới, nếu bọn họ đều tin vào lời này, sau này phải để hai nhà bọn họ ngẩng cao đầu làm người như thế nào?!
Ông Chung tức đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay chỉ vào Thôi Phồn cũng hơi run lên: "Tên nhóc thối nhà cậu đang nói lung tung cái gì?"
Bà Chung tức đến hai mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn bà Thôi: "Các người còn không đi quản? Còn muốn mặc kệ cậu ta nói bậy đến khi nào?"
Thôi gia các người không cần mặt nhưng nhà bọn họ cần mặt!
Ông Thôi dẫn dầu vội vàng bước tới trực tiếp đưa tay giật lấy micro trong tay Thôi Phồn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi này có biết mày đang nói bậy cái gì hay không? Bây giờ trước tiên tao không so đo với mày, mày mau nói cho tao biết, chị mày đâu? Con bé đi đâu rồi?"
Phải biết, trước khi Chung Tử Duy tới đón người, Thôi Thục luôn bị bọn họ giám sát chặt chẽ.
Trên đường tới tổ chức tiệc cưới, ông Thôi cũng luôn chú ý đến tình huống trên xe cưới, Thôi Thục căn bản không có cơ hội xuống xe mới đúng?
Càng đừng nói đến cơ hội để Thôi Phồn thay thế.......
Trừ phi ———
Ông Thôi phản ứng lại, trừng mắt trợn to: "Con ——."
"Tôi cái gì mà tôi?" Trong mắt Thôi Phồn tràn đầy khí lạnh, nhìn ông Thôi giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Có phải mày giấu chị mày đi rồi không? Đồ khốn nạn, tao mẹ nó hôm nay phải đánh chết mày ——."
Nói xong ông Thôi xắn tay áo làm ra vẻ muốn bước lên đánh Thôi Phồn.
Mẹ Hoắc thấy vậy cau mày.
Đang nghĩ sao Thôi Phồn không biết mà trốn đi, sau đó liền thấy đột nhiên có hai đôi tay từ sau lưng ông Thôi, vững vàng khống chế ông ta.
Mẹ Hoắc sửng sốt, liền nghe Diệp Lạc Dao nói.
【 Tới rồi tới rồi, vệ sĩ đều tới rồi! 】
Các vệ sĩ khác sôi nổi từ dưới sân khấu đứng dậy, tiến về phía sân khấu.
Ông Chung bà Chung thấy vậy, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Mau, mau kéo cậu ta xuống cho tôi!"
Bọn họ không chịu được mất mặt như vậy!
Ai ngờ các vệ sĩ không nhìn bọn họ một cái mà đi đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Ông Chung bà Chung nghệt mặt, sau đó hai người bọn họ bị vệ sĩ giữ lại.
Không chỉ như vậy, ngay cả Chung Tử Duy, bà Thôi cũng bị vệ sĩ khống chế.
Bà Thôi nhìn sự việc xảy ra, lại lần nữa trợn tròn mắt: "Các người đang làm gì?!"
Diệp Lạc Dao nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng.
【 Còn chưa rõ ràng sao?! Đương nhiên là vì bọn họ không phải vệ sĩ của mấy người! 】
【 Mấy vệ sĩ này đều là vệ sĩ được Thôi Phồn và Thôi Thục thuê tới, a, mấy người thật ra cũng có vệ sĩ, nhưng hoặc là nói, phải chăng vệ sĩ của các người cũng bị khống chế rồi? 】
【 Mà những vệ sĩ này làm như vậy, đương nhiên là để đảm bảo những hình ảnh đặc sắc tiếp theo sẽ không bị gián đoạn! 】
Hình ảnh đặc sắc không bị gián đoạn?
Chẳng lẽ còn có bất ngờ gì mà bọn họ không biết?
Mấy người Hoắc gia lần lượt ngồi thẳng người, chỉ để đợi lát nữa có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Tần Diệu ngồi bàn bên cạnh cũng tập trung tinh thần, không muốn bở lỡ bất cứ hình ảnh đặc sắc nào.
Hơn chục vệ sĩ bước lên sân khấu, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã khống chế tất cả những người trên đài ngoại trừ Thôi Phồn, theo một tiếng ra lệnh của Thôi Phồn, mấy người bọn họ đều bị kéo sang một bên,
Ông Thôi quả thật sắp tức điên: "Thôi Phồn, mày đang làm gì! Buông tao ra!"
Ông Chung bà Chung cũng bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
Bà Chung thậm chí không nhịn được tức giận với bà Thôi: "Nhà các người rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu không muốn kết hôn thì các người nói sớm chút! Con trai cô làm ầm như vậy, chẳng lẽ các người ——."
Bà Thôi vẻ mặt vô tội: "Tôi...... tôi cũng không biết."
Rõ ràng thời điểm trước đó vẫn tốt đẹp, bọn họ yêu cầu Thôi Phồn không được phép thả chị gái đi, Thôi Phồn cũng đã đồng ý, tại sao mọi chuyện ập đến Thôi Phồn lại không làm nữa, còn muốn khống chế tất cả bọn họ?
Chẳng lẽ bộ dáng ngoan ngoãn trước đó của Thôi Phồn đối với bọn họ đều là giả vờ?
Nói đi nói lại, Thôi Thục đâu?
Ông Thôi ra sức vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát ra được, lúc này ông cuối cùng cũng có chút hoảng hốt, trợn trừng mắt nhìn Thôi Phồn trước mặt: "Thôi Phồn! Mày rốt cuộc có biết mày đang làm gì không? Tao là ba mày!"
Thôi Phồn đưa tay giật lại chiếc micro trong tay ông về, nở một nụ cười với ông Thôi: "Tôi đương nhiên biết ông là ba tôi, bằng không ông cho rằng ông hiện tại còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?"
Nói rồi Thôi Phồn liếc mắt nhìn Chung Tử Duy vẫn còn mềm chân, được vệ sĩ đỡ nhưng cũng không đứng vững được ở bên cạnh.
Thôi Phồn cầm micro trong tay, mặc dù không nói vào micro nhưng âm thanh nói chuyện của cậu ta vẫn được micro thu vào truyền ra khắp sảnh tiệc.
Diệp Lạc Dao không kiềm chế được.
【 Nếu như không phải bởi vì ông là ba của Thôi Phồn, ông cảm thấy Thôi Phồn có khả năng không đánh ông à? Có lẽ ông đã sớm bị đánh nằm vật trên mặt đất như Chung Tử Duy rồi, ông cứ vui vẻ đi! 】
Các khách mời có mặt đều không nhịn được truyền tới một trận tiếng cười.
Vừa nghĩ tới dưới đài còn có nhiều khách mời nhìn như vậy, sắc mặt ông Thôi lập tức trắng bệch, biết thời điểm này cùng Thôi Phồn lấy đá chọi đá cũng vô dụng, dứt khoát nhẹ giọng: "Thôi Phồn, ba dù gì cũng là ba của con, nếu con có gì không hài lòng với tiệc cưới ngày hôm nay, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn!"
"Trước đó tôi chưa từng trao đổi cùng các người sao?" Thôi Phồn lạnh giọng hỏi.
Diệp Lạc Dao lắc đầu.
【 Không chỉ từng trao đổi, Thôi Phồn thậm chí còn quỳ xuống cầu xin các người. 】
【 Nhưng các người thì sao? Trong mắt hai người chỉ có lợi ích của bản thân, chỉ có tiền Chung gia cho, các người căn bản không quan tâm con gái mình có hạnh phúc hay không, thậm chí còn ra tay đánh Thôi Thục chỉ vì muốn Thôi Thục ngoan ngoan nghe lời! 】
【 Quả thật chính là cặn bã! 】
Người Hoắc gia nghe đến đây đều rất kinh ngạc.
Bọn họ còn ra tay đánh Thôi Thục?
Thật không phải người!
Trên sân khấu lúc này, Thôi Phồn không muốn nói nhiều với ông Thôi nữa.
Y và Thôi Thục chuẩn bị lâu như vậy, không phải chỉ vì ngày hôm nay thôi sao?
Thôi Phồn hắng giọng, cười nói: "Thật xin lỗi mọi người, hôm nay đã làm lỡ thời gian của mọi người. Nhưng xin mọi người yên tâm, hai nhà chúng tôi nếu đã mời mọi người tới thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tiệc cưới ngày hôm nay vẫn mời mọi người yên tâm ăn uống, nhưng để đền bù cho việc lãng phí thời gian của mọi người, mời các vị cùng xem một đoạn video thú vị!"
Không ít khách mời đều có chút sửng sốt.
"Video gì?"
"Không rõ, nhưng Thôi Phồn nói câu này là sai rồi, tôi không cảm thấy tiệc cưới hôm nay sẽ lãng phí thời gian của tôi."
"Đúng vậy."
Ăn dưa chính là tính bẩm sinh của con người.
Tại nơi tổ chức đám cưới cô dâu trực tiếp biến thành đàn ông, xem cái này thú vị hơn đám cưới bình thường nhiều không phải sao?
Hơn nữa trực giác mách bảo với tất cả những người có mặt, bọn họ luôn cảm thấy đoạn video Thôi Phồn sắp cho bọn họ xem không đơn giản!
Noi không chừng bên trong còn có dưa lớn gì đó.
Diệp Lạc Dao lúc này cũng là vẻ mặt kích động!
【 Tới rồi tới rồi! Thôi Phồn là con trai duy nhất của Thôi gia, mặc dù ông Thôi bà Thôi nói bọn họ không trọng nam khinh nữ nhưng địa vị trong nhà của Thôi Thục và Thôi Phồn từ nhỏ đã như trời với đất. 】
【 Theo quan điểm của ông Thôi bà Thôi, sản nghiệp trong nhà sau này chắc chắn sẽ được Thôi Phồn thừa kế, cho nên ngay cả khi bàn chuyện kết hôn với Chung gia, bọn họ cũng không giấu giếm Thôi Phồn. 】
【 Nhưng bọn họ khẳng định không ngờ tới, Thôi Phồn căn bản không theo bất cứ mọi sự sắp xếp của bọn họ đúng không? Mỗi khi Thôi gia bàn bạc công việc quan trọng, Thôi Phồn đều sẽ trang bị một chiếc camera lỗ kim trên người. 】
【 Đoạn video hôm nay Thôi Phồn muốn tung ra cũng là bằng chứng thuyết phục cho tương lai. 】
Nghe đến đây, người Hoắc gia đều sửng sốt.
Chứng cứ?
Chẳng lẽ Thôi Thục và Thôi Phồn định cùng nhau kiện ba mẹ của bọn họ?
Chuyện liên hôn này có lẽ không dễ định tội.
Nhưng nếu là giam giữ trái phép thì sao?
Hai mắt của người Hoắc gia đồng thời sáng lên.
Lúc này, màn hình lớn trên sân khấu rốt cuộc cũng sáng lên, video bắt đầu chạy.
Video không dài lắm, tổng cộng chỉ có 7 phút.
Nhưng nội dung trong video cắt nối biên tập dài 7 phút này đều là đặc sắc trong đặc sắc.
Không chỉ có hình ảnh mặc cả tiền sính lễ của hai nhà Chung gia Thôi gia, còn có hàng loạt hình ảnh quan trọng xảy ra trong quá trình.
Trong đó đương nhiên bao gồm hình ảnh Thôi Thục từ chối liên hôn với Chung Tử Duy, nhưng bị hai người ông Thôi bà Thôi thô bạo giam giữ, thậm chí còn tịch thu tất cả công cụ liên lạc và giấy tờ tùy thân của cô, sau đó trực tiếp giam cầm người ở trong nhà, video 7 phút ngắn ngủi được phát xong, toàn trường đều ồ lên.
Có người không thể tin mà lẩm bẩm: "Cái này...... hình như tôi vừa nhìn thấy người Thôi gia đánh Thôi Thục, tôi không nhìn lầm đúng chứ......"
Người bên cạnh nói: "Cậu không nhìn lầm, tôi cũng nhìn thấy."
"Không chỉ đánh con gái, tôi còn thấy cảnh Thôi Phồn cũng bị đánh nữa......"
"Hai đứa nhỏ này thật quá đáng thương."
"Mẹ nó, ép con gái mình lấy người không thích, chống cự còn bị đánh bị giam cầm, hai người này thật không phải người!"
Người xung quanh lòng đầy căm phẫn.
Diệp Lạc Dao cũng nghe thấy, vô cùng đồng ý mà gật đầu.
【 Chính vì ba mẹ bọn họ không phải người cho nên mục đích ban đầu của hai chị em Thôi Phồn và Thôi Thục không phải chỉ là gây rối cuộc hôn nhân. 】
【 Ngay từ đầu điều bọn họ muốn chính là muốn đưa hai người này vào tù! 】
Người Hoắc gia lập tức có chút phấn chấn.
Quả nhiên là như vậy!
Mặc dù giam cầm phi pháp cũng không kéo dài lâu, nhưng nếu gây thêm tổn hại phi pháp thì sao?
Nghĩ thôi liền kích thích!
Dưới sân khấu, các khách mời thảo luận càng thêm kịch liệt hơn.
Mà trên sân khấu lúc này, ông Thôi bà Thôi lại hận không thể trực tiếp ngất đi.
Thôi Phồn chính là tên bất hiếu!
Nghịch tử!
Rốt cuộc nó quay video này từ khi nào? Vậy mà còn dám phát video này trước mặt nhiều khách mời như vậy.
Nó điên rồi sao?
"Thôi Phồn! Ông đây muốn đánh chết mày! Thằng ranh con......"
"Ông đánh tôi?" Thôi Phồn giống như nghe được câu chuyện gì đó rất buồn cười, cầm micro chậm rãi đi tới trước mặt ông Thôi, trên mặt tràn đầy khiêu khích: "Đúng, tôi đứng ở đây, ông tới đánh đi, vừa hay để cho những người có mặt nhìn thử, hai người các người bình thường ở nhà ỷ vào thân phận ba mẹ làm mưa làm gió như thế nào."
Nói xong, sắc mặt ông Thôi vừa đỏ vừa trắng, vô cùng đặc sắc: "Mày, mày có giỏi thì thả tao ra!"
"Đúng!" Bà Chung lúc này lại không nhịn được mở miệng nói: "Thôi Phồn, cậu mau nói người thả chúng tôi ra! Nếu nhà các người đã không đồng ý liên hôn cùng nhà bọn tôi, vậy thì chúng ta xóa bỏ cuộc hôn nhân này!"
Bà ta coi như cũng thấy rõ, trận náo loạn Thôi Phồn gây ra ngày hôm nay chỉ vì không hài lòng với cuộc hôn nhân giữa Thôi Thục và Chung Tử Duy nhà bọn họ, không phải sao!
Nếu đã không hài lòng vậy thì đừng kết hôn nữa.
Dù sao nhà bọn họ cũng không muốn làm người coi tiền như rác, nếu không phải vì Chung Tử Duy thích Thôi Thục, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đám rắc rối như Thôi gia.
Mà Chung Tử Duy nghe đến đây liền sốt ruột: "Đợi đã, mẹ, con......."
"Con cái gì mà con!" Ông Chung nghiêm giọng nói: "Nếu không phải vì con khăng khăng muốn cưới Thôi Thục, thì sẽ có chuyện ngày hôm nay sao? Chỉ vì một cô ả, con xem con có bao nhiêu triển vọng!"
Chung Tử Duy vẻ mặt hơi thay đổi: "Nhưng......"
Ông Chung không quan tâm đến suy nghĩ của Chung Tử Duy, ông cũng thấy rõ: "Nếu Thôi Phồn còn có chị gái cậu không muốn kết thông gia với nhà chúng tôi, vậy thì hai nhà chúng ta dễ hợp dễ tan, nhưng lời xấu tôi phải nói trước, những chuyện cũ khác chúng tôi đều có thể cho qua, nhưng Thôi Phồn hôm nay phải chăng cậu làm có chút quá đáng? Cậu nhất định phải xin lỗi chúng tôi!"
Diệp Lạc Dao nghe đến đây liền cười.
【 Muốn Thôi Phồn nhận lỗi với các người? Các người thật sự không sợ đợi lát nữa Thôi Phồn cũng sẽ kéo luôn con trai ông vào tù luôn à? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Còn có thể kéo Chung Tử Duy cùng vào tù?
Còn có chuyện tốt này nữa à.
Diệp Lạc Dao rất quen thuộc với cốt truyện này.
【 Phải biết, trong khoảng thời gian này Thôi Phồn đã rất nỗ lực chỉ vì có thể làm Thôi Thục hoàn toàn thoát khỏi Thôi gia và Chung gia. 】
【 Không phải chứ, chẳng lẽ Chung gia cho rằng Thôi Phồn bày ra trò hay như vậy chỉ để nhắm vào nhà mình? 】
Hoắc Yến nghe đến đây, khóe miệng vui vẻ cong lên.
Ồ hố, vậy chẳng phải sẽ không thể gặp được Chung Tử Duy trong vài năm nữa sao?
Vừa nghĩ đến chuyện này, cả người Hoắc Yến đều trở nên thoải mái.
Mà lúc này trong micro truyền tới giọng nói của Thôi Phồn, chỉ nghe cậu ta cười nhẹ hai tiếng, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, nhìn về phía ông Chung: "Tôi nhận lỗi với các người?"
Ông Chung trừng mắt với cậu ta: "Nếu không thì sao?"
Thôi Phồn chỉ dùng ánh mắt lấy làm tiếc nhìn ông, sau đó lắc đầu: "Thời gian cũng không sai biệt lắm, mọi người chậm rãi dùng bữa."
Hử?
Kết thúc rồi?
Mọi người đều có chút mông lung.
Nhưng Diệp Lạc Dao lúc này lại đột nhiên trở nên kích động, trực tiếp xoay đầu nhìn ra cửa ra vào bữa tiệc.
【 Tới rồi! 】
Người Hoắc gia cũng xoay đầu theo.
Người đi đầu là một cô gái, người Hoắc gia vừa nhìn liền nhận ra, cô chính là Thôi Thục.
Thôi Thục vẫn mặc quần áo phục vụ, sau lưng cô còn có vài cảnh sát mặc đồng phục.
Những khách mời gần cửa phát hiện ra đầu tiên, vẻ mặt bọn họ thay đổi.
Người có mặt đều là người thông minh, cho nên tựa hồ trong nháy mắt liền hiểu rõ.
"Mấy cảnh sát này là Thôi Thục và Thôi Phồn đưa tới?"
"Trời ạ, tôi biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy mà!"
"Cho nên hai chị em bọn họ định vì nghĩa diệt thân?"
"Kích thích."
Không sai.
Rất nhanh, các khách mời có mặt đều chú ý tới sự xuất hiện của cảnh sát, thậm chí còn có một số khách ngồi ở vị trí xa trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cảnh sát cũng tới rồi.
Sự việc càng ngày càng thú vị rồi!
Trên sân khấu lúc này, người Thôi gia cũng nhìn thấy Thôi Thục, bọn họ thậm chí cò không kịp tức giận lại nhìn thấy mấy vị cảnh sát đi theo Thôi Thục.
Sắc mặt của ông Thôi bà Thôi tức khắc trở nên rất khó coi.
Ông Thôi lạnh giọng hét lên: "Thôi Thục! Mày muốn làm gì?!"
Bà Thôi nhìn thấy cảnh sát cũng không ngăn được mà chột dạ, thậm chí trực tiếp nhẹ giọng nói: "Tiểu Thục, con đừng gây náo loạn nữa! Nếu con không muốn kết hôn với Chung Tử Duy, không thì chúng ta đổi người khác cho con......"
"Đổi sang một ông già gian dâm vô đạo nhưng nhiều tiền?" Thôi Thục không chút khách khí mà mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người trên sân khấu, sau đó giơ tay chỉ vào ông Thôi bà Thôi, nói với cảnh sát đứng đầu: "Chính là bọn họ, không chỉ dùng bạo lực với tôi còn giam cầm tôi trái phép."
Ông Thôi bà Thôi trực tiếp ngẩn người đứng yên tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Thôi Thục vậy mà thật sự đến chỉ tội bọn họ!
Bà Thôi nhất thời nôn nóng: "Tiểu Thục! Mẹ là mẹ con......"
"Dù bà là ai cũng không có quyền hạn chế tự do của người khác." Viên cảnh sát đứng đầu lấy chứng nhận ra: "Người báo cảnh sát đã nhận dạng được các người, vậy chỉ có thể làm phiền các người đi theo chúng tôi một chuyến."
Vệ sĩ trực tiếp giao hai người cho cảnh sát.
Cho đến khi ông Thôi bà Thôi bị mấy viên cảnh sát dẫn đi, bọn họ vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.
"Tôi chỉ..... tôi chỉ muốn nó gả cho người ta! Tôi sai chỗ nào!" Sau khi bị đưa xuống sân khấu, ông Thôi giống như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đột nhiên bắt đầu la hét.
Bà Thôi nước mắt lưng tròng rơi xuống: "Tiểu Thục! Con có cần tổn thương ba mẹ đến mức này không? Chúng ta nuôi con lớn đến từng này, chẳng phải vì công ty cần con giúp đỡ để vượt qua cửa ải khó khăn này thôi sao, để con chịu tủi thân một chút, con ngược lại......."
"Dựa vào cái gì." Diệp Lạc Dao không nhịn được nữa, cau mày nhìn bà Thôi: "Tự các người kinh doanh kém cỏi để công ty đối mặt với nguy cơ phá sản, dựa vào đâu lại để con gái các người gánh chịu hậu quả thất bại của các người?"
Bà Thôi ngơ ngác.
Các khách mời cũng sôi nổi lên tiếng:
"Hai người các người không biết xấu hổ!"
"Chỉ từng nghe nói quan viên cổ đại bán nữ cầu vinh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ở thế kỷ 21 vẫn còn có người làm như vậy, quả thật vô liêm sỉ!"
"Mau đưa đi đi, hai tên bị tình nghi các người!"
Ba chữ bị tình nghi rơi xuống, ông Thôi bà Thôi chỉ cảm thấy bầu trơi như sắp đổ.
"Các người đang nói bậy ——."
"Chúng tôi không sai, không phải tội phạm!"
"Có tội hay không đến cục cảnh sát sẽ biết." Diệp Lạc Dao không quên bổ thêm một đao.
Hoắc Yến nhanh chóng kéo Diệp Lạc Dao.
Được rồi được rồi.
Ông Thôi bà Thôi càng làm loạn hơn.
Nhưng cho dù bọn họ làm loạn thế nào cũng không thay đổi được sự thật bị cảnh sát đưa đi.
Lại nhìn ông Chung bà Chung ở trên sân khấu, bọn họ xem đến chết lặng, nghệt mặt đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Đợi đã.
Vừa rồi bà Thôi chẳng phải cũng đã nói rồi sao, nếu Thôi Thục không muốn thì sẽ không để Thôi Thục kết hôn với nhà bọn họ nữa, tại sao hại chị em này còn không chịu bỏ qua nhất quyết muốn ba mẹ của bọn họ bị bắt đi?
Bà Chung nhìn sang ông Chung.
Chân mày của ông Chung cũng nhíu chặt.
Ông đâu biết bọn họ đang nghĩ gì?
Nhưng mà hiện tại như vậy cũng tốt, loại vong ăn bội nghĩa như Thôi Thục ngay cả ba mẹ cũng muốn bắt đi, may vẫn chưa kết hôn với con trai nhà bọn họ!
Ý nghĩ của bà Chung cũng giống ông Chung, lại liếc nhìn mấy viên cảnh sát còn lại, hai mắt bỗng sáng lên hô: "Đồng chí cảnh sát! Các người mau bảo bọn họ thả chúng tôi ra! Tên Thôi Phồn này không phải thứ gì tốt, cậu ta không chỉ đánh con trai tôi, còn nói vệ sĩ khống chế chúng tôi, chúng tôi cũng muốn báo cảnh sát!"
Ông Chung cũng phản ứng lại: "Đúng, chúng tôi cũng muốn báo cảnh sát!"
Diệp Lạc Dao nhìn cảnh tượng trên sân khấu, bật cười.
【 Mấy người gấp làm gì, yên tâm, không phải vẫn còn mấy viên cảnh sát chưa đi à, nhất định cũng không thiếu phần của mấy người! 】
Thôi Phồn vốn dĩ đang nhỏ giọng nói chuyện với Thôi Thục, nghe ông Chung bà Chung nói lời này, cậu ta trực tiếp bật cười.
Trùng hợp vào thời điểm này cảnh sát lại mở miệng hỏi: "Ai là Thôi Phồn?"
Thôi Phồn an ủi vỗ nhẹ vào tay Thôi Thục, nói với cảnh sát: "Là tôi."
Cảnh sát gật đầu: "Chính cậu đã báo cảnh sát nói Chung Tử Duy tụ tập dâm loạn?"
"Đúng vậy, tôi đã thu thập được rất nhiều bằng chứng quan trọng cũng như liên lạc được với những nạn nhân này." Thôi Phồn nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Chung Tử Duy lập tức thay đổi.
Sắc mặt của ông Chung bà Chung đầy màu sắc giống như bảng màu bị đổ.
"Cái, cái gì......"
"Cậu ta là Chung Tử Duy đúng không?" Cảnh sát nói: "Cùng đưa đi."
Lời vừa dứt, hai vệ sĩ đỡ Chung Tử Duy bước tới giao cho cảnh sát.
Chung Tử Duy khuôn mặt tái nhợt, gã hoảng sợ quay đầu nhìn ông Chung bà Chung: "Ba! Mẹ! Cứu con!"
Diệp Lạc Dao cười điên.
【 Cứu anh? Cứu thế nào? Nếu không anh xem thử người đang đưa anh đi là ai kìa? 】
Vệ sĩ đúng lúc buông hai người ông Chung bà Chung ra.
Bà Chung loạng choạng trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ông Chung cảm giác trước mắt tối sầm, thế giới quay cuồng: "Đồng chí cảnh sát, có phải đã bắt nhầm rồi không......"
Bà Chung cũng ngơ ngác mở miệng: "Con trai tôi, không thể........ nhất định đã nhầm lẫn!"
"Vừa hay." Cảnh sát nói: "Hai người là ba mẹ của cậu ta, cũng đi cùng chúng tôi làm một bản tường trình đi."
Diệp Lạc Dao cười thành tiếng.
Không chỉ có cậu, đa số các khách mời có mặt cũng không nhịn được.
Một tràng cười vang lên, ông Chung bà Chung xấu hổ đến mức không chỗ dung thân, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Mà Chung Tử Duy lúc này vẫn đang hét: "Ba mẹ! Mọi người mau nghĩ cách đi! Con không có....... Con thật sự không có......."
【 Nghĩ cách gì? Cảnh sát tới bắt anh rồi, anh cảm thấy trong tay cảnh sát không có bằng chứng à? 】
Khóe miệng Diệp Lạc Dao không hạ xuống được, nhìn ba người cũng bị cảnh sát bắt đi, cảm khái một câu:
【 Hai nhà đều bị bắt đi rồi, cũng coi như điều tốt có đôi! 】
Tần Diệu và người Hoắc gia đồng thời gật đầu.
Nói đúng lắm!