Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 3: Con lừa bướng bỉnh




Người Hoắc gia đều bị dọa một phen.

Hoắc Cảnh và ba Hoắc dẫn đầu lao ra, quản gia và người hầu đã nâng Hoắc Yến dậy, bác sĩ trong nhà cũng vội vàng chạy tới.

Sau khi kiểm tra đơn giản, bác sĩ đưa ra kết luận: "Tụt đường huyết và nộ khí công tâm."

Tóm lại: Bị tức dẫn đến hôn mê.

Bác sĩ đưa Hoắc Yến về phòng, lại truyền một chai glucôza cho hắn.

Sau một trận hoảng loạn, mọi người có mặt đều yên tâm khi biết Hoắc Yến không có vấn đề gì lớn.

Diệp Lạc Dao thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết tại sao cậu còn chưa làm gì cả mà mọi thứ lại phát triển theo hướng tốt nhưng đây thật sự là một chuyện đáng mừng.

Mặc dù hôm nay anh hai vừa ngã vừa ngất, nhưng tốt xấu gì thì hắn không cắt đứt triệt để với Hoắc gia, miễn cưỡng xem như nhìn thấy được bộ mặt thật của Tô Thụy.

Chỉ cần anh hai có thể hoàn toàn buông bỏ chia tay với Tô Thụy chắc sẽ không có những chuỗi sự kiện tiếp theo xảy ra đúng không?

【 Nghĩ lại thì hôm nay anh hai vẫn rất đáng giá, như vậy anh hai không cần đến RT-Mart giết cá! 】

【 Chỉ là năng lực chịu đựng của anh hai cũng quá kém rồi? Tô Thụy chủ vứt bỏ anh ấy mà đi thôi, bây giờ lại bị Tô Thụy chọc tức đến mức ngất đi? Nếu sau này Tô Thụy lại vì Hà Thời mà bỏ rơi anh hai thêm lần nữa, vậy chẳng phải mỗi ngày anh hai đều ngất? 】

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Dao không nhịn được mỉm cười.

【 Như vậy xem ra, anh hai mình thật sự còn mảnh mai hơn cả công chúa đại Hòa Lan nữa! 】

Người Hoắc gia trong phòng đưa mắt nhìn nhau.

Có khả năng hay không, chẳng phải vì Hoắc Yến mảnh mai mà là bị lời của cậu chọc tức?

Nhưng đương sự nhu Diệp Lạc Dao căn bản không nghĩ tới chuyện này, vẫn ở trong đầu nhanh chóng phân tích:

【 Bất quá mình cảm thấy Tô Thụy chắc vẫn chưa bỏ cuộc, hiện tại cậu ta đã chia tay với Hà Thời, vì thể diện cậu ta chắc chắn sẽ không đi tìm Hà Thời, nhưng trên người cậu ta vẫn còn vài hợp đồng, nếu hủy hợp đồng thì phải cần tiền, muốn sinh con vẫn phải dùng đến tiền. Nếu sau này cậu ta còn đến tìm anh hai xin tiền, người anh hai luyến ái não này có cho không? 】

Sau khi được truyền Glucose, Hoắc Yến đã nhanh chóng hồi phục, hắn vừa mở mắt liền nghe thấy câu này.

Hoắc Yến chật vật ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc Dao, từng câu từng chữ chậm rãi giải thích: "Tôi...... Tiểu Thụy không phải loại người như mọi người nghĩ đâu! Em ấy..... em ấy chắc chắc có nguyên nhân gì đó, em ấy sẽ không làm vậy với tôi......"

Diệp Lạc Dao nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Yến, không khỏi dịch người trốn ra sau lưng mẹ Hoắc, trên mặt toàn là vẻ vô tội: 【 Anh hai, anh giải thích với em cũng vô dụng thôi, sự thật là Tô Thụy đã vứt bỏ anh vì tiền. 】

Mẹ Hoắc không nhịn được quay đầu, muốn Diệp Lạc Dao bớt nói mấy câu đi.

Sau đó liền đối diện với ánh mắt vô tội của Diệp Lạc Dao.

Mẹ Hoắc: "........"

Đúng rồi.

Diệp Lạc Dao cái gì cũng chưa nói, cậu chỉ suy diễn phong phú ở trong lòng mà thôi.

Hoắc Yến bị lời này kích thích, hít một hơi lạnh, khi mở miệng âm thanh có chút run rẩy: "Tôi và Tiểu Thụy lưỡng tình tương duyệt! Từ khi học đại học tôi đã bắt đầu thích em ấy rồi, chỉ là em ấy vẫn chưa nói chuyện về người cũ, nhưng hiện tại bọn họ đã chia tay được bốn tháng....."

Diệp Lạc Dao nghiêm túc lắng nghe, liên tục gật đầu: 【 Đúng vậy, cho nên đứng bé trong bụng Tô Thụy cũng được bốn tháng rồi, không sai! 】

Thân thể Hoắc Yến run lên, hô hấp nặng nề vài phần, hắn cau mày: "Không, không thể nào! Vậy đêm đó..... đêm đó......"

Diệp Lạc Dao tựa hồ nghĩ đến cái gì đó vội vàng mở bản ghi nhớ trong điện thoại mình ra, dù đã xuyên đến thế giới này được 18 năm rồi, vừa mới khôi phục lại ký ức kiếp trước, bây giờ trong đầu Diệp Lạc Dao vẫn có chút loạn, ít nhiều gì tình tiết trong tiểu thuyết vẫn cần phải chậm rãi sắp xếp lại cho nên ban nãy ở dưới lầu Diệp Lạc Dao còn ghi lại toàn bộ cốt truyện trong trí nhớ vào bản ghi nhớ.

Diệp Lạc Dao vừa lướt bản ghi nhớ vừa liên tục gật đầu.

【 Thì ra là vậy, ngày đó trong bữa tiệc thành lập anh hai bị chuốc say, Tô Thụy đỡ anh ấy về khách sạn, sau đó hai người chỉ đơn thuần đắp chân ngủ một giấc. 】

【 Cho nên nói, anh hai mình không chỉ là một tên luyến ái não, còn không có kiến thức sinh lý! 】

【 Xin hỏi, một người uống say làm thế nào có thể cùng người ta mây mưa còn một phát ăn ngay được hay vậy? 】

Diệp Lạc Dao cất điện thoại, dứt khoát:

【 Em là sinh viên đại học thanh thuần ngốc nghếch nhưng em không phải tên ngốc nha! 】

Diệp Lạc Dao nói câu nào, sắc mặt Hoắc Yến tái nhợt phần đó.

Cuối cùng, Hoắc Yến mở miệng, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất, cơ thể khẽ run, còn lẩm bẩm lắc đầu: "Không....... Tiểu Thụy không thể lừa tôi......"

Ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn luôn nghi ngờ Tô Thụy mang thai thế nào lúc này rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Thấy Hoắc Yến vẫn không thừa nhận sự thật, mẹ Hoắc dùng ánh mắt ra hiệu cho ba Hoắc.

Ba Hoắc hắng giọng, ở trước mặt ba đứa nhỏ nói những lời này xác thật có chút mất mặt, sau khi xoắn xuýt một lúc lâu mới mở miệng: "Mang thai...... cũng không phải dễ dàng như con tưởng. Năm đó ta và mẹ con......"

Linh hồn hóng hớt của Diệp Lạc Dao lập tức hừng hực bốc cháy, hai mắt sáng ngời nhìn ba Hoắc: 【 Thế nào thế nào thế nào? 】

Mẹ Hoắc trừng ba Hoắc.

Ba Hoắc nhanh chóng nuốt nửa câu còn lại trở lại trong bụng, quay đầu nhìn con trai lớn Hoắc Cảnh.

Ánh mắt biểu thị: Mau, con mau nói gì đi!

Mặc dù Hoắc Cảnh đã 26 tuổi nhưng những năm gần đây hắn say mê với sự nghiệp, sinh hoạt cá nhân có thể nói là thanh tâm quả dục.

Sau khi nhận được tín hiệu của ba Hoắc, hắn nhíu mày thật sâu, vành tai nhiễm một mảng hồng nhạt, qua nửa ngày mới có chút khó xử mở miệng: "Chú hai, sau khi uống say cồn sẽ khống chế hệ thống trung tâm thần kinh, dẫn đến...... ừm..... khụ khụ...... khó khăn."

Diệp Lạc Dao: 【 Ừm! 】

Mẹ Hoắc đúng lúc bổ sung: "Con hãy suy nghĩ cẩn thận chuyện đêm đó."

Hoắc Yến còn muốn suy nghĩ cẩn thận cái gì?

Chuyện duy nhất mà hắn nhớ là mình uống say đến mức đầu óc mơ hồ, rồi hình ảnh Tô Thụy đỡ hắn về khách sạn, những ký ức sau đó thì chỉ là một mảng trống rỗng.

Cánh môi không chút huyết sắc nào của Hoắc Yến mím lại, vẻ mặt như chịu đả kích rất lớn.

Diệp Lạc Dao thấy thế không nhịn được nữa cảm khái: 【 Anh hai xem ra lại muốn...... 】

"Tiểu Dao." Mẹ Hoắc đúng lúc cắt ngang Diệp Lạc Dao ở trong lòng thổ tào, không để cậu nói ra hai chữ "sụp đổ rồi" còn lại: "Thời gian không còn sớm nữa, con đói rồi đúng không?"

Diệp Lạc Dao muốn nói mình không đói, nhưng buồn ngủ, chủ yếu là vì ký ức đời trước và đời này cùng lúc ở trong đầu tạo thành mớ hỗn độn, cậu cần chút thời gian để sắp xếp lại.

Nhưng mẹ Hoắc đã ân cần giữ vai cậu, cười nói: "Để anh hai con nghỉ ngơi một lát, chúng ta ra ngoài trước đi."

Mẹ Hoắc đã nói như vậy rồi, Diệp Lạc Dao không thể ở lại đây nên đành theo mẹ Hoắc ra khỏi phòng.

Đã giữa trưa, đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.

Chờ ăn cơm xong, cơn buồn ngủ của Diệp Lạc Dao càng thêm mạnh mẽ.

Diệp Lạc Dao quyết định đi ngủ trưa trước, sau khi nói với ba Hoắc mẹ Hoắc một tiếng rồi lên lầu.

Về đến phòng, Diệp Lạc Dao nằm xuống liền ngủ.

Giấc ngủ này thật ra cũng không quá lâu nhưng ký ức lại kéo đến như thủy triều, trong lúc ngủ, Diệp Lạc Dao cuối cùng cũng sắp xếp lại toàn bộ ký ức đời trước.

Giống với thân phận hiện tại của cậu, đời trước cậu cũng là một sinh viên đại học, còn là một sinh viên đại học thích xem các loại tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng.

Sau khi thức liên tục hai ngày hai đêm xem tiểu thuyết, cậu lăn ra đột tử. Sau khi chết xuyên đến thế giới này được tạo thành từ nhiều cuốn tiểu thuyết, trở thành con trai của Diệp gia.

Nhưng đáng tiếc, cha mẹ ruột của cậu đã qua đời vào năm cậu 5 tuổi, sau đó cậu được ba Hoắc mẹ Hoắc đưa về Hoắc gia nuôi lớn, tuy nhiên toàn bộ Hoắc gia đều là phản diện trong tiểu thuyết, còn mình chỉ là người qua đường Giáp không tên không tuổi trong tiểu thuyết.

Trải qua hơn 20 năm ở chung, ở trong lòng Diệp Lạc Dao, ba Hoắc mẹ Hoắc đã là ba mẹ của cậu, dù mối quan hệ giữa cậu với ba người anh trai trong nhà bình thường nhưng Diệp Lạc Dao vẫn không muốn bọn họ đi đến kết cục bi thảm trong sách.

Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, Diệp Lạc Dao thừa dịp mình còn nhớ rõ cốt truyện đem toàn bộ cốt truyện mà mình nhớ ghi vào trong bản ghi nhớ.

Một bên ghi chép, cậu còn không quên cảm khái —

【 Thì ra mẹ Hoắc là kiểu người này........ 】

【 Thật quá đáng, ba Hoắc vậy mà........ 】

【 Không được, mình phải tìm cơ hội nhắc nhở anh ba....... 】

Toàn bộ người Hoắc gia ở dưới lầu: "......."

Tiếng lòng này không giới hạn khoảng cách sao?

Ba người Hoắc gia ngồi trên sofa nhìn nhau, đồng thời cảm thấy trong lòng như có cái gì đó cào xé, sao lần này Diệp Lạc Dao không nói hết câu?

Rốt cuộc những điều bị bỏ qua là chuyện gì?

Mẹ Hoắc nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc thầm nghĩ, mặc dù ông thật sự chưa làm cái gì nhưng không biết tại sao lại có chút chột dạ.

Trong khoảng thời gian Diệp Lạc Dao đang ngủ trưa, người Hoắc gia đã tổ chức một cuộc họp gia đình.

Nội dung cuộc họp tất nhiên xoay quay vấn đề bọn họ đột nhiên có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.

Ban đầu khi nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, bọn họ quả thực đều bị chấn động.

Thậm chí mẹ Hoắc còn hoài nghi có phải Diệp Lạc Dao bị "đoạt xá" rồi hay không, nhưng trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi, bà xác định, đứa nhỏ trước mặt chính là Diệp Lạc Dao. Đứa con mình nuôi lớn, sao bà có thể không nhận ra?

Mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Lạc Dao đã xảy ra chuyện gì, cậu biết được cái gọi là "cốt truyện" từ chỗ nào, nhưng chỉ cần Diệp Lạc Dao thân thể khỏe mạnh không có nguy hiểm gì, bọn họ liền an tâm.

Điều duy nhất cần đắn đo chính là ——

"Cốt truyện" mà Diệp Lạc Dao đề cập phải chăng là sự thật.

Thật ra, trải qua chuyện của Tô Thụy sáng nay, ba Hoắc mẹ Hoắc đã có vài phần tin tưởng, chẳng qua trước khi vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, bọn họ không thể kết luận.

Hơn nữa chuyện quan trong nhất hiện tại chính là, bọn họ có nên nói cho Diệp Lạc Dao biết chuyện bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu hay không?

Nếu như bọn họ nói cho Diệp Lạc Dao biết bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu, liệu có ảnh hưởng gì đến "cốt truyện" sau này của bọn họ không?

Không ai có thể vội vàng kết luận, càng không dám đánh giá hậu quả chưa xác định sau khi kích thích hiệu ứng cánh bướm mang lại.

Cuối cùng, sau khi cả nhà cùng bàn bạc, bọn họ vẫn quyết định tạm thời không cần nói cho Diệp Lạc Dao biết.

Đợi Diệp Lạc Dao ghi chép lại toàn bộ cốt truyện trong ký ức xong, sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

Cậu cầm điện thoại xuống lầu, tình cờ gặp Hoắc Yến cũng từ trong phòng đi ra.

Hoắc Yến lúc này giống như quả cà tím bị sương giá bao phủ, cả người héo rũ, hai mắt vô thần.

Nhìn thấy Diệp Lạc Dao, trong mắt hắn hiện lên một loại cảm xúc ngắn ngủi, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế.

Diệp Lạc Dao chớp mắt, có chút do dự mở miệng: "Anh hai, anh vẫn ổn chứ?"

Cần cậu an ủi sao?

Hoắc Yến quay đầu không muốn nhìn Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao không nói nữa, nhưng không nhịn được ở trong lòng nói: 【 Xem ra anh hai thật sự rất thích bạch nguyệt quang, đáng tiếc, bạch nguyệt quang cậu ta chỉ yêu tiền. 】

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nghĩ đến lời dặn lúc chiều của mẹ Hoắc, hắn hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với Diệp Lạc Dao, xoay người xuống lầu.

Diệp Lạc Dao đi theo xuống lầu, hai người đến cầu thang tình cờ nghe thấy mẹ Hoắc ba Hoắc đang trao đổi:

"Nó vẫn không chịu tin à?" Ba Hoắc hỏi.

Mẹ Hoắc nói: "Con trai anh chính là một con lừa bướng bỉnh, không phải anh không biết."

Ba Hoắc thở dài: "Vậy phải làm sao?"

Mẹ Hoắc: "Ngày mai Hoắc Cảnh sẽ đến Trì gia bàn bạc chuyện hy hôn, về phần Tô Thụy kia........"

Mẹ Hoắc có chút do dự, hiển nhiên cũng cảm thấy rất nan giải.

Cho dù phải làm xét nghiệm DNA từ ước ối, nhưng cũng phải có sự phối hợp của Tô Thụy mới được......

Hoắc Yến nghe đến đây không nhịn được nữa, hắn đang định bước đến nói chuyện liền nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến ——

【 Chuyện này có gì khó đâu! Tô Thụy chỉ muốn tiền, không muốn Tô Thụy làm phiền anh hai nữa, mẹ Hoắc có thể trực tiếp cầm một chi phiếu ném cho cậu ta, sau đó ngang ngược nói với cậu ta: "Cho cậu 1000 vạn, rời khỏi con trai tôi!" 】

Trái tim Hoắc Yến thoáng đông cứng.

Mẹ Hoắc hai mắt phát sáng.

Cách hay!