Im lặng.
Trong cái im lặng kéo dài mấy giây, Phùng Tử Kỳ chỉ có thể nghe thấy tiếng vù vù bên tai, trái tim điên cuồng đập loạn, ngay cả trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Em trai của Hoắc Cảnh?
Đang đùa đúng chứ?
Không phải đã nói căn biệt thư tư nhân này của Hoắc Cảnh bình thường rất ít người tới sao? Em trai của Hoắc Cảnh sao lại.....
Đột nhiên, Phùng Tử Kỳ như nghĩ đến gì đó, đồng tử hơi mở to nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc Dao.
Mấy giây sau, các loại cảm xúc như hoảng loạn, khẩn trương bất an trên mặt y giống như thủy triều rút dần, y hơi phun ra một hơi, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Lạc Dao mang theo vài phần trào phúng.
Tốc độ thay đổi thái độ trước sau của y có chút nhanh, Diệp Lạc Dao kỳ quái nhìn.
【 Hử, tại sao cậu ta chỉ hoảng sợ trong mấy giây ngắn ngủi thôi vậy? 】
【 Chẳng lẽ cậu ta không tin Hoắc Cảnh là anh mình? 】
Người Hoắc gia trong phòng giám sát đồng thời lâm vào trầm mặc.
Con/em còn nói! Con/em còn dám nói!
Nói không chừng Phùng Tử Kỳ thật sự nghĩ như vậy!
Diệp Tử Dao tuy là con nuôi của Hoắc gia, nhưng một là không theo họ Hoắc, hai là không thích lộ mặt trước công chúng.
Ngoài ra, trước khi Diệp Lạc Dao thành niên, mẹ Hoắc ba Hoắc bảo hộ cậu quá mức, đến nỗi ngoại trừ số ít những gia tộc có quan hệ cực tốt biết được thân phận của Diệp Lạc Dao, ngay cả những người có quan hệ hợp tác sâu với xí nghiệp của Hoắc gia cũng chỉ biết nhiều năm trước đây Hoắc gia có nhận nuôi một người con nuôi.
Về danh tính của con nuôi, bọn họ không biết gì cả.
Chứ đừng nói đến ngoài kia và giới giải trí.
Trợ lý Phùng quả thật biết đến sự tồn tại của Diệp Lạc Dao nhưng trước ngày hôm nay hắn vẫn chưa từng gặp mặt Diệp Lạc Dao, hơn nữa trong công việc cũng không có bất cứ quan hệ làm việc nào với Diệp Lạc Dao, mà hắn càng không cố tình nhắc đến Diệp Lạc Dao trước mặt Phùng Tử Kỳ.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Yêu Thầm Vợ Cũ 3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng 4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! =====================================
Cho nên Phùng Tử Kỳ...... có lẽ thật sự không biết thân phận của Diệp Lạc Dao.
Trên thực tế, xác thật đúng như Hoắc gia đã phỏng đoán.
Nếu đã mượn thế lực của Hoắc Cảnh, sao Phùng Tử Kỳ có khả năng không điều tra rõ thân phận bối cảnh của Hoắc Cảnh, nhưng Hoắc Cảnh rất điệu thấp, tư liệu mà Phùng Tử Kỳ có thể tra ra được cực kỳ ít ỏi, vẫn là một số tư liệu mà người bình thường có thể tra ra được.
Số tư liệu đó đương nhiên không thể làm người ta tin rằng y chính là "bạn trai" của Hoắc Cảnh, vì thế Phùng Tử Kỳ đưa ánh mắt lên người trợ lý Phùng.
Có một người anh làm trợ lý đặc biệt bên cạnh Hoắc Cảnh, rất dễ dàng biết được một số thông tin khác mà người khác không biết.
Phùng Tử Kỳ biết Hoắc gia có ba người con, Hoắc Cảnh là con cả, phía dưới có hai người em trai.
Một trong số đó là ảnh đế đang nổi Hoắc Yến, mà người còn lại là tuyển thủ thiên tài trong điện cảnh có tiếng trong giới thể thao điện tử Hoắc Trạch.
Hai người đều là nhân vật công chúng, Phùng Tử Kỳ chưa từng gặp cũng chỉ thấy qua hình ảnh.
Nhưng nam sinh trước mặt, không phải Hoắc Yến, lại không giống Hoắc Trạch.
Cậu ta là em trai nào của Hoắc Cảnh?
Ban đầu Phùng Tử Kỳ cũng bị câu nói của Diệp Lạc Dao làm cho sợ hãi, nên mới rơi vào trạng thái hoảng loạn trong chốc lát.
Sau khi thu hồi lý trí, y nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Cậu cho rằng tôi chưa từng gặp em trai của Hoắc Cảnh sao?" Phùng Tử Kỳ lại mở miệng nói lần nữa, đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lạc Dao mang theo chán ghét và thiếu kiên nhẫn: "Nếu cậu còn không đi tôi thật sự sẽ gọi bảo vệ đấy."
Nhóm fans trong phòng phát sóng nghe tới đây cũng không nhịn nổi nữa, sôi nổi mở mic:
"Không phải, cậu ta có bệnh đấy chứ?"
"Sống lâu mới thấy, con người thời nay lá gan thật lớn, ngay cả Thái Tử gia của Hoắc gia cũng dám va chạm?"
"Tính tình của Tử Kỳ thật sự quá tốt rồi! Đổi lại là tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ tới!"
"Mau gọi bảo vệ đi, không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."
"+1."
"Đừng quan tâm cái tên có chứng bệnh ảo tưởng này nữa, chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý đến câu đầu tiên của Tử Kỳ thôi sao? Cậu ấy từng gặp em trai của Hoắc Cảnh!!"
Làn đạn nháy mắt lại sôi trào.
Toàn bộ màn hình đều là "cắn được rồi".
(*) Câu này thường thấy trong ship CP, khi CP mình ship đột nhiên rải được thì fan đều sẽ sung sướng cắn đường.
Sắc mặt Hoắc Cảnh lại đen thêm vài phần.
Biểu tình hiện tại của ba Hoắc mẹ Hoắc muốn cười nhưng lo lắng trợ lý Phùng ở chỗ này mà chỉ có thể nhịn xuống.
Mà lúc này, ngón chân của trợ lý Phùng đã đào ra được ba phòng một ảnh.
Khi em trai hắn thừa nhận Hoắc Cảnh và y ở chung, trợ lý Phùng có chút ham muốn đâm đầu vào đậu hủ ngất đi cho rồi, hiện tại nhìn thấy bộ dáng như chủ nhà nói chuyện với tiểu thiếu gia của em trai, hắn càng xấu hổ giận dữ muốn chết.
"Chủ tịch, phu nhân, Hoắc tổng......" Trợ lý Phùng khó khăn nói "Nếu không để tôi ra giải thích một chút......."
【 Được thôi, xem ra Phùng Tử Kỳ thật sự không tin mình là em trai của anh cả. 】
Diệp Lạc Dao đưa ra kết luận.
【 Vậy bây giờ mình phải vẫy người gọi anh cả ra sao? 】
Diệp Lạc Dao cau màu suy nghĩ một giây.
【 Không được! Còn chưa đến lúc anh cả xuất hiện, lúc này mà để anh cả đi ra, trợ lý Phùng khẳng định cũng sẽ ra theo, dựa vào bộ dáng Phù Đệ Ma kia của trợ lý Phùng phỏng chừng sẽ ôm lấy chân anh cả cầu xin anh ấy rồi biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. 】
【 Mặc dù đây cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng...... đây là cơ hội tốt để trợ lý Phùng thoát khỏi em trai hút máu! 】
Người Hoắc gia đều vểnh tai lên hóng chuyện.
Diệp Lạc Dao nhớ lại gia cảnh của trợ lý Phùng, thầm thở dài:
【 Trợ lý Phùng thật đáng thương, sau khi sinh anh ấy thân thể của mẹ anh ấy liền không được tốt, cha còn là một tên cặn bã, khi mẹ mang thai thì ngoại tình với mẹ của Phùng Tử Kỳ, khi mẹ của trợ lý Phùng qua đời liền đưa tiểu tam về nhà. 】
【 Từ nhỏ trợ lý Phùng đã bị mẹ kế và người cha cặn bã PUA(*), còn nói với anh ấy phải đối tốt với em trai, đã hình thành nên một "tính cách chiều lòng em trai". Nhưng dù là Phùng Tử Kỳ hay là mẹ kế và người cha cặn bã của trợ lý Phùng, ba người bọn họ từ đầu đến cuối đều không ngừng hút máu trợ lý Phùng, chưa từng coi trợ lý Phùng là người thân thật sự. 】
(*) PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ t.ình d.ụ.c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". Chiêu trò này còn có hẳn tổ chức đào tạo. Người được gọi là giảng viên PUA cho biết gồm có 5 bước để khiến "con mồi" sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người. Trong đó, bước cuối cùng liên quan đến những hành vi bạo lực, lừa đảo, t.ự t.ử để tạo ra cái bẫy lợi dụng tình cảm.
【 Nếu như mình nhớ không nhầm, hiện tại trợ lý Phùng vẫn chưa mua nhà thì phải? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc ngay lập tức quay đầu nhìn Hoắc Cảnh.
Thật à?
Hoắc Cảnh chậm rãi gật đầu.
Trợ lý đặc biệt của tổng tài tập đoàn Hoắc thị, chưa kể tiền thưởng cuối năm và tiền thưởng, riêng tiền lương sau khi trả thuế cũng lên đến trăm vạn.
Trợ lý Phùng đã đi theo Hoắc Cảnh hơn 6 năm, nhưng vẫn chưa mua được nhà.....
Có thể tưởng tượng được, cả nhà bọn họ đã hút bao nhiêu máu của trợ lý Phùng!
【 Nếu không nhân cơ hội này để trợ lý Phùng nhìn rõ Phùng Tử Kỳ là loại người thế nào, mình thật sự sợ anh ấy bởi vì giúp Phùng Tử Kỳ mà bị anh cả mình phái đến Châu Phi phân loại trà! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc.
Không phải trước đó con nói là đi Châu Phi phân loại xương rồng sao?
Nhưng nói như vậy, Phùng gia quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Lại nhìn sang trợ lý Phùng đang lo lắng hãi hùng ở bên cạnh, ba Hoắc ít nói lại mở miệng an ủi "Đừng vội, cứ xem tiếp đi."
Mẹ Hoắc cũng cười nói: "Tiểu Phùng, bọn tôi biết rõ con người cậu, cậu không cần lo lắng."
Trợ lý Phùng sững sỡ, kinh ngạc nhìn ba Hoắc mẹ Hoắc.
Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc đã quay sang hướng khác, hai người tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Phùng Tử Kỳ nói xong đang đợi Diệp Lạc Dao rời đi, nhưng Diệp Lạc Dao ngồi trên sofa nửa ngày vẫn không động một cái.
Mắt thấy tổ sắp đến giờ tổ chương trình đến ghi hình, Phùng Tử Kỳ không nhịn được nữa cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ.
Đúng lúc này, Diệp Lạc Dao đột nhiên nói: "Tôi là fan cuồng."
Phùng Tử Kỳ ngạc nhiên một lúc, sau đó nhanh chóng cau mày nói: "Cậu thừa nhận rồi? Vậy cậu còn không mau....."
"Cho nên tôi cần thiết phải hỏi rõ một chuyện, nếu không hôm nay tôi sẽ không rời đi." Diệp Lạc Dao nói.
Trợ lý đạo diễn và ba người quay phim đang ngồi xổm ở cầu thang đều sửng sốt.
Cái gì mà tư sinh hay không tư sinh vậy?
Đây không phải là khách mời Diệp Lạc Dao sao?
Ban nãy bọn họ còn phỏng vấn cậu mà!
Trận ồn ào này từ đâu ra vậy?
Trợ lý đạo diễn và người quay phim đều rất bối rồi, nhưng đồng thời bằng vào trực giác nhạy bén mách bảo bọn họ, thời điểm này bọn họ tuyệt đối không thể đi ra!
Vì để ẩn tấp càng tốt hơn, mấy người thậm chí còn rón rén tiến về hướng cầu thang trên lầu, còn cẩn thận dừng lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng có chút tức giận:
"Mẹ nó, tôi chưa từng thấy fan cuồng nào cây ngay không sợ chết đứng như này!"
"A a a a a a chịu không nổi nữa rồi! Mau gọi bảo vệ!"
"Tôi sắp báo cảnh sát giúp Tử Kỳ rồi!"
Phùng Tử Kỳ cũng bị giọng điệu đương nhiên của Diệp Lạc Dao chọc đến tức cười: "Cậu dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ trả lời câu hỏi của một tên fan cuồng như cậu?"
"Dựa vào việc tôi biết cậu không phải bạn trai của Hoắc Cảnh, hơn nữa còn biết cậu có một người anh là trợ lý đặc biệt của Hoắc Cảnh, lý do này đã đủ tư cách chưa?"
Một câu nói mạch lạc rõ ràng, rất có lực âm vang!
Diệp Lạc Dao ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại kích động:
【 A a a a a a a a a, ngầu quá đi ngầu quá đi! Đây chính là màn trình diễn bá vương nhân vật chính đánh mặt phản diện trong tiểu thuyết? 】
【 Sảng khoái! Tiếp theo đây Phùng Tử Kỳ chắc sẽ hoảng sợ đây! 】
【 Run rẩy đi, phản diện! 】
Quả nhiên, ngay khi lời nói vừa dứt liền thấy tay Phùng Tử Kỳ run lên, điện thoại rơi trên sàn nhà gỗ phát ra âm thanh nặng nề.
Fan mạng trong phòng phát sóng cũng có chút ngơ:
"Cái gì?"
"Người này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?"
"Đợi đã, tư sinh nói hươu nói vượn, Phùng Tử Kỳ cậu hoảng cái gì?"
Trong phòng khách, camera phát sóng trực tiếp được giấu trong bóng tối quay lại rõ sự biến hóa trên mặt Phùng Tử Kỳ, trong mắt y tràn ngập sự hoảng sợ không thể che giấu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, y không dám tin nhìn Diệp Lạc Dao, phải rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu...... sao cậu biết.... Không phải, cậu rốt cuộc là ai? Cậu điều tra tôi?"
Trong giọng nói của Phùng Tử Kỳ không che giấu được sự hoảng loạn, mồ hôi lạnh từ trên y chảy xuống, đâu còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn như vừa rồi?
Đến phiên fan mạng trong phòng phát sóng trợn tròn mắt:
"Phùng Tử Kỳ vừa thừa nhận?"
"A???? Xoay chuyển rồi?"
"Không đúng, sự phát triển này sao tôi xem không hiểu?"
Diệp Lạc Dao tự kiểm điểm lại mình.
【 Quả nhiên câu nói vừa rồi không đủ trực tiếp, sau này mình phải học cách chọc thẳng vào ống phổi người ta! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc: "......"
Con nói còn chưa đủ trực tiếp? Đã chọc thủng phổi người ta mấy lần rồi!
Nhưng mà —
Chỉ cần không nói những lời này với người nhà bọn họ, nghe thôi cũng khiến người vui vẻ!
Nghe hay, thích nghe, nói nhiều chút!
Phùng Tử Kỳ vốn cho rằng nam sinh trước mặt chỉ là một fan cuồng bình thường, y không ngờ đến Diệp Lạc Dao vậy mà còn biết những bí mật này. Phùng Tử Kỳ lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ, nhìn Diệp Lạc Dao: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn tiền? Nếu vì tiền......."
Diệp Lạc Dao bĩu môi.
【 Mặc dù mình thiếu tiền nhưng không thèm để chút tiền ít ỏi đó của cậu vào mắt. 】
Liếc mắt nhìn camera còn đang phát sóng trực tiếp, Diệp Lạc Dao cố ý lớn tiếng ngắt lời: "Tôi không phải vì tiền, tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề, nếu cậu thành thật trả lời tôi, tôi sẽ rời đi."
Phùng Tử Kỳ đã sớm không còn bình tĩnh như ban đầu, sau khi nghe Diệp Lạc Dao nói xong, gần như không cần suy nghĩ nói: "Thật sao? Cậu chỉ hỏi tôi một câu rồi rời đi? Nhưng tôi phải tin cậu thế nào......"
"Yên tâm đi." Diệp Lạc Dao ngắt lời y, cười rạng rỡ, giọng điệu chân thành: "Tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ người nào khác."
【 Dù sao thì chúng ta hiện đang phát sóng trực tiếp đó nha~ 】
【 Mình không cần nói gì hết, có camera giúp mình nói rồi ~~~~ 】
Phùng Tử Kỳ mí mắt giật giật, trực giác nói cho y biết Diệp Lạc Dao chắc chắn sẽ không hỏi vấn đề gì tốt, nhưng hiện tại y không còn lựa chọn nào khác.
Người của tổ đạo diễn sắp tới rồi, đến lúc đó nếu Diệp Lạc Dao vẫn không đi, y mới là người gặp phiền toái lớn.
Dù sao cậu ta cũng chỉ hỏi một câu......
Muốn trả lời thế nào, không phải vẫn dựa vào mình?
Nghĩ như vậy, Phùng Tử Kỳ dần bình tĩnh lại, y nhìn Diệp Lạc Dao: "Cậu muốn hỏi gì?"
Diệp Lạc Dao cong môi: "Rất đơn giản, tôi muốn hỏi cậu, chuyện buộc chặt Hoắc Cảnh để lăng xê là chủ ý của cậu và đoàn đội cậu hay là chủ ý của trợ lý Phùng anh trai cậu?"
Phùng Tử Kỳ ngơ ngác.
Y không ngờ Diệp Lạc Dao lại hỏi vấn đề này.
Mục đích cậu hỏi vấn đề này là gì?
Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh của trợ lý Phùng vì muốn bắt lấy nhược điểm của hắn, đẩy hắn từ vị trí trợ lý đặc biệt xuống mới cố ý để nam sinh này tới đây?
Không có khả năng!
Dù sao ngoại trừ người của tập đoàn Hoắc thị, ai có thể biết được mối quan hệ giữa mình và trợ lý Phùng?
Còn có căn biệt thư tư này, ngoại trừ người của tập đoàn Hoắc thị, Phùng Tử Kỳ không nghĩ ra ai có khả năng vào được đây.
Tìm ra mấu chốt của vấn đề, Phùng Tử Kỳ đột nhiên ngộ ra.
Nếu đúng như vậy, vậy chuyện này liền dễ dàng giải quyết.
Dù sao thì người anh trai vô dụng kia của y cũng từng giúp mình nhiều lần, cho nên Phùng Tử Kỳ không có bao nhiêu áp lực khi đổ lỗi lầm này lên người hắn.
Phùng Tử Kỳ nhìn Diệp Lạc Dao, gần như không chút do dự nói "Là chủ ý của trợ lý Phùng anh trai tôi."
"Rầm" ——
Trợ lý Phùng trượt tay, chiếc điện thoại rơi trên bậc thang lập tức vỡ vụn.
Phùng Tử Kỳ quay đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ bừng của trợ lý Phùng, y khó tin nói: "Anh?"
Diệp Lạc Dao nhìn Hoắc Cảnh phía sau Phùng Tử Kỳ, hai mắt phát sáng, cũng hét lên: "Anh!"
Đồng thời không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác:
【 Bây giờ chắc đã mồ hôi đầm đìa rồi ~ 】