Sau khi Lâm Tuyết Tình ngã trên mặt đất đợi một lúc vẫn không thấy bò dậy, mẹ Hoắc và ba Hoắc chưa kịp ăn cơm chiều liền đưa Lâm Tuyết Tình ngã vỡ đầu chảy máu, nước mắt giàn giụa đến bệnh viện.
Diệp Lạc Dao bị bỏ lại ở nhà, tiếc nuối vì không thể đi theo đến hiện trường ăn dưa.
Đêm đó ba Hoắc mẹ Hoắc không về, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hai người mới mệt mỏi về nhà.
Vừa về đến nhà hai người liền lên lầu ngủ, Diệp Lạc Dao không kịp hỏi tình huống cụ thể.
Mãi đến giữa trưa khi Hoắc Cảnh về nhà, Diệp Lạc Dao mới biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra đêm qua từ miệng anh cả.
Một cú ngã kia của Lâm Tuyết Tình trông đặc biệt dọa người, đưa đến bệnh viện bác sĩ chỉ băng bó đơn giản để cầm máu, sau đó cô ta được đưa đi gây nôn rửa đường ruột.
Ừm......
Bác sĩ nói nếu đến muộn hơn chút nữa, sợ rằng chiếc nhẫn không còn trong bụng nữa.
Mẹ Hoắc nghe thấy lời này sắc mặt liền trắng bệch.
Y tá hai tay cầm khay đựng nhẫn khi đi ra còn nhỏ giọng nói thầm: "Viên kim cương lớn như vậy mà nuốt sống...... vậy mà không bị nghẹn chết."
Khả năng tiềm tàng của con người quả nhiên là vô hạn.
Chứng cứ bày ra trước mặt, Lâm Tuyết Tình không thể chống chế được nữa, cô ta chỉ có thể khóc lóc xin lỗi mẹ Hoắc, nói cô ta bị ma quỷ ám.
Lại nói sở dĩ cô ta làm như vậy cũng là vì con cái.
Còn nói con trai cô ta còn nhỏ, không thể sống thiếu cô ta, cầu xin mẹ Hoắc xem phần tình cảm nhiều năm không cần báo cảnh sát.
Mẹ Hoắc nghĩ đến bọc cặn thức ăn còn dính trên viên kim cường liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, sau khi nghe Lâm Tuyết Tình nói càng thêm tức, chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng: "Vì đứa con nuôi mà cô phủng trên đầu quả tim, cô không chỉ khắt khe với đứa con gái ruột mình sinh ra, thậm chí còn vì nó mà phạm tội! Vậy cô có từng nghĩ con trai bảo bối kia của cô căn bản không phải đứa trẻ từ viện phúc lợi gì đó, mà là đứa con của chồng cô với tiểu tam bên ngoài hay không?!"
Nói một tràng xong, Lâm Tuyết Tình sững sờ tại chỗ: "Không...... không có khả năng......"
Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: "Không có khả năng? Cô thật sự không phát hiện hay là đang giả vờ không biết? Cô ngày ngày trông coi con trai bảo bối của cô, cô thật sự không phát hiện ra nó càng lớn càng giống chồng cô sao?"
Tựa như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, Lâm Tuyết Tình cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ta lẩm bẩm lắc đầu: "Không...... không có khả năng......" Cô ta trừng mẹ Hoắc, kiên quyết biện giải: "Tôi....... bọn họ..... trước đó có rất nhiều người nói bọn họ trông......."
Cổ họng của Lâm Tuyết Tình giống như bị một bàn tay bóp chặt, những chi tiết liên quan đột nhiên xuất hiện ở trong đầu không thể chối bỏ, cô ta mở miệng nhưng không thốt ra được câu nào.
Lâm Tuyết Tình chịu đả kích, hai chân mềm nhũn trực tiếp xụi lơ trên đất.
Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn bộ dáng chật vật của cô ta.
Rốt cuộc vẫn nhân nhượng người chú đã mất không đi báo cảnh sát.
Nhưng chuyện Lâm Tuyết Tình trộm trang sức trị giá 200 vạn của bà, mẹ Hoắc không có ý định xử lý nhẹ nhàng, trước khi rời khỏi Hoắc trạch, ba Hoắc đã để quản gia kiểm kê lại số trang sức của mẹ Hoắc.
Đợi đến nửa đêm quản gia mới đem danh sách đã chỉnh sửa xong đưa đến bệnh viện.
Tổng cộng mất khoảng 12 chiếc vòng cổ, gần trăm cái nhẫn.
Xem xong danh sách mẹ Hoắc tức đến muốn cười ra tiếng.
Trước tiên không cần đề cập đến vòng cổ, chỉ tính trăm chiếc nhẫn kia, giá trị của chiếc rẻ nhất cũng đến 5 vạn, mẹ Hoắc nhiều nhất chỉ đeo được một hai lần, chất lượng còn rất tốt, thậm chí có chiếc còn là phiên bản giới hạn của mười mấy năm trước, tổng giá trị cộng lại thêm giá cả thị trường hiện nay ít nhất phải 500 vạn!
Kết quả Lâm Tuyết Tình đem đi bán với giá 200 vạn.
Kiến thức của cô ta quả nhiên vẫn nông cạn như trước.
"Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở cô." Mẹ Hoắc lạnh giọng: "Cô trả số tiền đã bán trang sức của tôi cho tôi thì chuyện này sẽ kết thúc."
Lâm Tuyết Tình đã khóc xong rồi, lúc này tinh thần không tốt ngồi trên giường bệnh, đã không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa.
Mẹ Hoắc nói cái gì, cô ta liền làm theo.
Lâm Tuyết Tình muốn chuyển số tiền lớn nhưng ngân hàng chỉ mở vào ban ngày, cho nên mới lăn lộn đến tận bây giờ.
"Vậy nhẫn của mẹ đâu?" Diệp Lạc Đao hỏi.
Hoắc Cảnh dừng một lát rồi nói: "Đem đi bán đấu giá rồi."
Đồng tử của Diệp Lạc Dao mở to.
【 Không phải chứ? Không phải chứ? Sẽ không trùng hợp như vậy đâu! 】
Hoắc Cảnh nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Nói đến thì chuyện này đều nhở em......"
Diệp Lạc Dao đang mê mẩn suy nghĩ,, nghe vậy mê mang chớp mắt: "A?"
【 Liên quan gì đến em? 】
【 Lẽ nào do cả đêm không ngủ nên đầu óc anh cả bị hỏng rồi không? 】
Hoắc Cảnh: "......"
Đủng rồi.
Diệp Lạc Dao không biết gì cả.
Nhưng mà cậu học được cái này từ ai?
Nói chuyện cũng có thể khiến người ta nghẹn chết!
"Cho em tiền tiêu vặt." Hoắc Cảnh ấn thái dương căng trướng, quyết định không nên tranh luận với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao kinh ngạc nói: "Tiền tiêu vặt tháng này không phải đã cho rồi sao?"
Hoắc Cảnh giả vờ lấy lại thẻ ngân hàng: "Không muốn?"
Diệp Lạc Dao nhanh tay nhanh mắt chộp lấy thẻ ngân hàng nhét vào túi quần, động tác lưu loát: "Cảm ơn anh cả!"
Hoắc Cảnh nhìn động tác dứt khoát gọn gàng của cậu, trong lòng buồn cười, nghĩ đến chuyện tối qua mẹ Hoắc đã nói với hắn, lại nói: "Đúng rồi, nghe mẹ nói em muốn vào giới giải trí?"
"Vâng!" Diệp Lạc Dao gật đầu.
【 Em muốn kiếm thật nhiều tiền! 】
Nghe thấy hoài bão chí lớn của cậu, trong mắt Hoắc Cảnh xẹt qua ý cười, nhưng cũng không để trong lòng.
Chỉ nói: "Anh sẽ cho người đi sắp xếp."
Nói xong Hoắc Cảnh liền đứng dậy, không có thời gian nghỉ ngơi mà đến công ty.
Trên thực tế, ngoại hình cùng điều kiện của Diệp Lạc Dao ưu việt, hơn nữa có Hoắc gia ở sau lưng chống đỡ, nếu muốn thăng tiến trong giới giải trí cũng không khó.
Nhưng Diệp Lạc Dao từ khi còn nhỏ chưa từng chịu khổ, thấy bản thân cậu không có dã tâm cho nên Hoắc Cảnh đối với cậu cũng không có bao nhiêu kỳ vọng.
Nhưng dù sao cũng là em trai mà tận mắt Hoắc Cảnh chứng kiến lớn lên, muốn vào giới giải trí khẳng định không thể bị bắt nạt được, vì thế vừa đến công ty Hoắc Cảnh liền gọi trợ lý vào, đơn giản đưa những việc Diệp Lạc Dao muốn vào giới giao cho trợ lý.
Động tác của trợ lý rất nhanh, trong vòng một tiếng liền đem một phần danh sách đưa cho Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh nhận lấy xem qua, lông mày tức khắc nhăn lại: "Người đại diện chỉ có 3 năm kinh nghiệm làm việc?"
Trợ lý giải thích: "Đúng vậy, nhưng Đỗ Nham làm việc thận trọng, đầu óc linh hoạt, nếu để cậu ấy dẫn dắt tiểu thiếu gia, ngoại trừ phương diện tài nguyên sẽ có chút chịu thiệt......."
"Tại sao tài nguyên phải chịu thiệt thòi?" Hoắc Cảnh ngắt lời trợ lý.
Trợ lý sửng sốt: "Chẳng phải ngài nói tiểu thiếu gia muốn vào giới chơi thôi sao?"
Hoắc Cảnh: "Dạo chơi cũng không thể làm Lạc Dao chịu thiệt về tài nguyên, hạng mục năm nay của công ty con chúng ta chắc hẳn không thiếu, tại sao không thể cho nó?"
Trợ lý: "........"
Cái đó không phải là anh nói hay sao?!
Tôi hoàn toàn dựa theo yêu cầu của anh mà đi làm!
Có khi, trợ lý thật sự muốn báo cảnh sát!
10 phút sau, Hoắc Cảnh xem xong danh sách mà trợ lý giao lên.
Cũng trong vòng 10 phút này, những cái tên trong danh sách đều bị hắn gạch bỏ.
Sau khi trợ lý hiểu rõ cái gì gọi là "vào giới chơi cho vui", liền giao cho Hoắc Cảnh một danh sách đội quản lý mới.
Người đại diện đứng đầu là Lý Lị, có kinh nghiệm 10 hành nghề, là người đại diện vương bài của công ty giải trí thuộc tập đoàn Hoắc thị, trong bốn đỉnh lưu nổi tiếng nhất những năm gần đây có hai người là cô dẫn dắt.
Đội ngũ quan hệ công chúng và pháp lý còn lợi hại hơn, đội ngũ này của bọn họ chủ yếu chịu trách nhiệm về mọi vấn đề quan hệ công chúng và pháp lý của toàn bộ công ty con.
Ừm.
Trực tiếp xem như là một công ty.
Hoắc Cảnh xem danh sách xong, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, đưa danh sách cho trợ lý: "Miễn cưỡng tạm được, trước tiên cứ như vậy đi."
Trợ lý: "......"
Được được được, phải định nghĩa lại về "vào giới chơi cho vui".
Ông chủ đã gật đầu, trợ lý còn có thể nói được gì đây?
Đương nhiên là nhanh chóng cầm danh sách đi làm việc rồi!
Hắn vừa quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh liền đem vẻ mặt kích động dán tới: "Phùng đặc trợ! Anh biết tại sao Du Bạch lại bị đổi vai không?!"
Phùng đặc trợ mờ mịt chớp mắt, ngay sau đó đồng tử chấn động: "Du Bạch chẳng phải là lưu lượng đại bạo mà năm nay Trường Hằng nâng đỡ sao? Tại sao lại muốn loại bỏ cậu ta?"
Mê mang mờ mịt giống Phùng đặc trợ còn có các cư dân mạng.
Giữa trưa 12 giờ, blog chính thức của đoàn làm phim 《 Lão công hào môn của bệnh mỹ nhân 》thông báo, bởi vì nguyên nhân nào đó, Du Bạch sẽ không tham gia diễn xuất một trong những nam chính của 《 Bệnh mỹ nhân 》 nữa, hiện buổi thử vai sẽ được bắt đầu lại lần nữa, những diễn viên đạt yêu cầu sẽ được mời đến đoàn làm viên để thử vai.
Tin tức vừa ra, fan của Du Bạch trực tiếp nổ tung.
Sôi nổi chạy đến dưới Weibo chính thức của bệnh mỹ nhân đòi một lời giải thích, nhưng Weibo chính thức của bệnh mỹ nhân xem như không nhìn thấy, trực tiếp giả chết.
Không lâu sau, tin tức liền xông lên hot search.
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi.
Thậm chí còn có fan không lý trí chạy đến Weibo chính thức của công ty giải trí Trường Hằng yêu cầu giải thích.
Trường Hằng Entertainment.
Trợ lý đem toàn bộ báo cáo tác động của dư luận trên mạng giao cho Tần Diệu, hắn vừa nghe xong một cuộc điện thoại, là điện thoại khiển trách của bên phía nhà đầu tư.
《 Lão công hào môn của bệnh mỹ nhân 》 là một bộ phim truyền hình quy mô lớn với nhiều nhà sản xuất và nhà đầu tư, Du Bạch là nam chính được bọn họ nhất trí lựa chọn, hiện tại nam chính thay đổi, các nhà đầu tư đều yêu cầu giải thích, thậm chí còn có người trực tiếp bày tỏ nếu không phải Du Bạch diễn, bọn họ sẽ rút vốn đầu tư.
Tần Diệu chỉ trả lời một câu: "Xin cứ tự nhiên."
Vì thế chỉ trong vòng hai tiếng kể từ khi sự việc nổ ra, hơn nửa số nhà đầu tư vào 《 Bệnh mỹ nhân 》, nửa còn lại vẫn đang yêu cầu Tần Diệu bồi thường.
Nghe trợ lý báo cáo xong, Tần Diệu gật đầu, biểu thị hắn có thể đi xuống trước.
Trợ lý chần chờ một lát, vẫn không nhịn được: "Chúng ta đã tra được một phần chứng cứ, hiện tại chỉ cần công bố chứng cứ này ra, rất nhanh dư luận sẽ xoay chuyển —."
Tần Diệu lên tiếng nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc."
Bọn họ tra được một phần chứng cứ nhưng những bằng chứng này vẫn chưa đủ hoàn toàn đập chết Du Bạch.
Nếu bây giờ tung ra sẽ chỉ trở thành tin đồn vu không có chủ ý, đến lúc đó chuyện lớn sẽ thành chuyện nhỏ.
Hơn nữa, mục đích lần này của Tần Diệu không chỉ muốn thay thế Du Bạch, hắn còn muốn nhổ tận gốc người bỏ vệ sau lưng Du Bạch.
........
Mà một bên khác, sau khi Diệp Lạc Dao nhìn thấy hot search, hai mắt đột nhiên phát sáng, nhanh chóng gọi điện cho anh hai Hoắc Yến.
"Anh hai, anh biết nam 1 trong đoàn làm phim cạnh anh đổi thành người nào không?" Hai mắt Diệp Lạc Dao sáng lên.
Hoắc Yến vừa quay xong, vốn dĩ đã vô cùng mệt mỏi, nghe thấy lời này hai mắt bỗng chốc sáng ngời: "Du Bạch bị thay rồi?"
Tần Diệu gặp vận rủi rồi?!
Chao ôi!
Quả là một tin tức tuyệt vời!
Diệp Lạc Dao không ngờ Hoắc Yến còn chưa biết, liền nói ngắn gọn tình huống cho hắn biết.
Hoắc Yến nghe vậy khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Tốt lắm tốt lắm, chỉ cần Tần Diệu không vui thì hắn sẽ vui!
Sau đó, hắn liền nghe thấy Diệp Lạc Dao chuyển chủ đề ——
"Anh hai, anh có phương thức liên lạc của đạo diễn đoàn phim 《 Bệnh mỹ nhân 》không?"
Khóe miệng nhếch lên của Hoắc Yến tức khắc xẹp xuống, hắn cau mày: "Không phải chứ, Diệp Lạc Dao, em muốn đi thử vai nam chính?"
Diệp Lạc Dao nhíu mày còn sâu hơn Hoắc Yến: "Em thử vai cái gì? Em lại không biết diễn, em muốn đi đầu tư!"
Hoắc Yến: "???"
Em đưa tiền cho Tần Diệu rồi anh xem Tần Diệu xui xẻo kiểu gì?!
Hoắc Yến đang định từ chối, đột nhiên nghĩ đến Diệp Lạc Dao biết một số "cốt truyện" mà bọn họ không biết.
Hắn dừng lại, khéo léo hỏi: "Em rất xem trọng bộ phim này?"
Diệp Lạc Dao nói cũng rất khéo léo: "Em cảm thấy....... chắc có thể kiếm được chút tiền."
Sau khi Hoắc Yến đắn đo một lúc không biết nên cùng nhau kiếm tiền hay là đứng xem Tần Diệu gặp xui xẻo, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Suy cho cùng, ai có thể bước qua tiền được?
Đêm đó, sau khi Tần Diệu xử lý chuyện công ty xong, điện thoại đột nhiên nhận được lời mời từ Hoắc Yến.
Nhìn chằm chằm tin trên điện thoại hai giây, Tần Diệu cuối cùng vẫn trả lời tin nhắn của hắn.
Mặc dù hắn rất không muốn gặp Hoắc Yến, nhưng ——
Ngày đó Diệp Lạc Dao bị Hoắc Yến dẫn đi, hắn rất muốn gặp lại cậu, thuận tiện nghiệm chứng một chút việc hắn còn có thể tiếp tục nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nữa hay không.
Ngày hôm sau.
Ba người gặp mặt ở một quán cà phê vắng vẻ.
Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến đến trước.
Tần Diệu được người phục vụ dẫn vào, trong nháy mắt khi tầm mắt đối diện với Diệp Lạc Dao, nghe được một giọng nam cao lanh lảnh đinh tai nhức óc như muốn đâm thủng màng nhĩ ——
【 Mình sắp phát tài rồi!!! Chúc mừng mình phát tài! Chúc mừng mình phát tài ~~~ vận may tới! Chúc tôi gặp vận may! Vận may tới mang theo tiền và tình yêu ~~~~~~ vận may tới sẽ mang lại may mắn cho tôi ~~~~~~ 】
Tần Diệu: "........"
Ngón tay bên sườn của Tần Diệu dùng lực đến trắng bệch, rất tốt, không cần nghiệm chứng nữa.
Hoắc Yến ngồi cạnh Diệp Lạc Dao trực tiếp quy tiên.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, ánh mắt hắn xa xăm, sắc mặt tái nhợt, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo vài phần oán trách: "Sao bây giờ anh mới đến?"
Tần Diệu: "........"
Hiện tại hắn rời đi còn kịp không?